Trả lời tin nhắn xong, Sở Thức Sâm đặt điện thoại xuống tiếp tục uống canh.

Bà Sở đang ngồi ở bên kia bàn ăn, bà rất vui khi nhận được thiệp cưới của nhà họ Hạng, kể từ khi Sở Thức Sâm trở thành thư ký của Hạng Minh Chương, nửa năm nay mối quan hệ giữa hai nhà càng trở nên thân thiết.

“Thái độ của Minh Chương như chong chóng theo chiều gió.” Bà Sở nói, “Nếu cậu ấy thể hiện ý tốt, thái độ của những người còn lại trong nhà họ Hạng sẽ càng tốt hơn.”

Sở Thức Sâm có chút băn khoăn, lần trước ở bệnh viện, câu hỏi của Hạng Hành Chiêu kỳ quặc đến khó có thể giải thích được, cậu lo lắng nếu gặp sẽ lại phát sinh thêm phiền phức.

Nhưng Hạng gia đã chủ động mời, cậu và Hạng Như Cương đã gặp nhau vài lần cũng xem như đã có chào hỏi, vì vậy về mặt lễ nghĩa khó lòng từ chối. Đặc biệt là Hạng Minh Chương đã gửi thêm cho cậu một tin nhắn, cậu liền đồng ý ngay.

Bà Sở hưng trí bừng bừng nói: “Chỉ có một ngày để chuẩn bị, phải làm tóc, phải chăm sóc nữa, gấp gáp quá đi mất, mẹ nên mặc gì đi đây?”

Dì Đường nói: “Chị đừng ăn mặc quá khoa trương, con trai nhà người ta lấy vợ, mặc đẹp hơn bà Hạng là không được đâu.”

“Tôi đẹp tự nhiên nha.” Bà Sở miễn cưỡng, “Vậy thì tôi làm đơn giản một chút vậy, con người bà Hạng khó mà ở chung, cũng không cần đắc tội bà ấy làm gì.”

Sở Thức Sâm không có ấn tượng sâu sắc về bác gái của Hạng Minh Chương, trưởng bối nhà họ Hạng, không được tính là vừa gặp liền hỏi han, người cậu từng nói chuyện chỉ có mẹ của Hạng Minh Chương.

Trong đầu hiện lên hình ảnh của Bạch Vịnh Đề, ở ẩn, nhã nhặn lịch sự, so với những thân thích khác của Hạng gia như người của hai thế giới, tiệc mừng thọ của Hạng Hành Chiêu Bạch Vịnh Đề không tham dự, Sở Thức Sâm hỏi: “Bác gái Bạch sẽ đến dự hỗn lễ chứ?”

“Chắc là không đâu.” Bà Sở nói, “Vừa đúng lúc nhắc mẹ nhớ, con hãy nhớ lấy, đừng hỏi về ba mẹ của Minh Chương ở nhà họ Hạng, đặc biệt là ba cậu ấy.”

Sở Thức Sâm đã từng tuân thủ giới hạn, nhưng bây giờ cậu lại muốn hiểu thêm về Hạng Minh Chương: “Ba anh ấy thì sao?”

Bà Sở nói: “Hạng Minh Chương chưa đầy mười tuổi thì Hạng Lung đã bỏ đi, cắt đứt mọi liên lạc với nhà họ Hạng, nghe nói không rõ tung tích, dù sao hơn hai mươi năm rồi vẫn không trở về.”

Sở Thức Sâm kinh ngạc hỏi: “Nguyên nhân là gì?”

“Ai mà biết được.” Bà Sở cảm khái: “Vợ con đều là độc nhất vô nhị, Hạng Lung thế nhưng lại thật sự bỏ rơi vợ con. Cứ xem như không có tình cảm, vậy cũng hơi dung tục một chút, nhà lớn nghiệp lớn như thế, người người đều muốn dựa dẫm, ông ấy thế nhưng lại chẳng thiết gì cả.”

Bà Sở nói năng cẩu thả nhưng rất có lý, dì Đường tò mò: “Nhà họ Hạng đã từng đi tìm ông ấy chưa?”

Bà Sở nói: “Ông Hạng chắc đã tìm rồi, những người khác trong Hạng gia thì khó nói lắm, ít đi một người thì cũng ít cạnh tranh hơn.”

Sở Thức Sâm lần đầu tiên hỏi về chuyện gia đình của Hạng Minh Chương, hoàn toàn vượt ngoài dự liệu, cậu nhớ rằng Hạng Minh Chương đã từng nhắc đến Hạng Lung trong bữa tiệc trần bì, ngữ điệu đau buồn, đáy mắt vô cảm, cảm tình trong đó e rằng một lời khó nói hết.

Là người ngoài, Sở Thức Sâm không có ý định suy đoán quá nhiều, cậu biết chỗ đau và vảy ngược của Hạng Minh Chương nằm ở đâu là đủ rồi.

Sáng chủ nhật, bà Sở ăn mặc chuyên tâm, mặc một chiếc váy lễ phục có thiết kế đơn giản nhưng không hề đơn điệu, đeo một bộ trang sức nhiều màu sắc để làm nổi bật hơn.

Sở Thức Hội không thích xã giao, đi làm cũng vất vả rồi nên ở nhà ngủ nướng.

Sở Thức Sâm đi xuống cầu thang, mặc một bộ âu phục màu đen cổ điển, trông rất bảo thủ, bị bà Sở nói mãi suốt nửa đường.

Một ngày trời quang mây tạnh, thời tiết rất đẹp, khu vườn ở Tĩnh Phổ mới được cắt tỉa, khách xuống xe ở cổng lớn dinh thự, cả đường trải thảm, lúc bước qua có đi ngang qua một khu vườn xanh um tươi tốt.

Hai bên con đường chính trải đầy những hộp hoa hồng tươi, khi bước đến lối vào chính của vườn hoa trong dinh thự nhà họ Hạng, Sở Thức Sâm đến bàn đón khách ký tên rồi đưa lên một phần tiền cưới.

Chủ nhà tặng lại một phần quà lưu niệm để đáp lễ, phụ nữ thì tặng yến sào và nước hoa, đàn ông thì tặng nước hoa cologne và xì gà.

Khách khứa rất đông, cũng không thiếu những gương mặt thân quen, bà Sở đã xoay góc váy đi xã giao.

Sở Thức Sâm đi qua vườn hoa một mình, bắt gặp một người, là dì Thiến người quản lý mọi công việc chung của Hạng gia.

Dì Thiến đích thân đến tìm cậu nói: “Sở tiên sinh, Hạng tiên sinh phân phó tôi đến đón ngài.”

“Vất vả rồi.” Sở Thức Sâm hỏi: “Hạng tiên sinh đâu?”

Dì Thiến dẫn cậu đi rồi nói: “Hạng tiên sinh ở trên lầu, tôi đưa ngài đến đó.”

Căn biệt thự được bài trí vô cùng tỉ mỉ, có rất nhiều phòng, khắp nơi đều là bạn bè thân thích nói nói cười cười, Sở Thức Sâm theo dì Thiến lên tầng 3, trong phút chốc bỗng trở nên yên tĩnh.

Dì Thiến nhỏ giọng nói xấu: “Hạng tiên sinh không quan tâm, buổi sáng ngủ dậy muộn.”

Hóa ra Hạng Minh Chương vẫn ở trong phòng ngủ, Sở Thức Sâm không muốn từng bước tiến vào, nhưng dì Thiến đã gõ cửa rồi mở cửa ra.

Trong phòng ngủ được chia làm bốn gian, Hạng Minh Chương vừa tắm xong, chỉ mới thay áo sơ mi và quần tây, anh cầm bộ đồ chưa mặc bước ra khỏi phòng thay đồ, thuận tay ném lên giường.

Hôm nay đơn thuần là một việc riêng tư, Hạng Minh Chương đổi cách xưng hô: “Thức Sâm, vào đi.”

Ngay khi cánh cửa nặng nề đóng lại, không thể nghe thấy gì khác ngoài tiếng giày da giẫm lên sàn gỗ, Sở Thức Sâm sợ làm nhăn tây trang nên vẫn đang đứng, đi đến một cái tủ đựng đầy những chiếc cúp giải thưởng.

Đây là ngôi nhà mà Hạng Minh Chương đã sống từ khi còn nhỏ, những chiếc cúp này đều là chiến lợi phẩm của Hạng Minh Chương.

Có một chiếc cúp bằng vàng ròng, được chế tạo với biểu tượng của Viễn thông Hạng Việt, Sở Thức Sâm hỏi: “Đây là giải thưởng gì?”

Hạng Minh Chương nói: “Năm hai khởi nghiệp, là quà ông nội tặng cho.”

Phần đế của chiếc cúp dày hơn các loại bình thường, là một bệ tròn vững chắc. Sở Thức Sâm nghĩ đến một vở kinh kịch “Hoàng Kim Đài”, đoạn kết hát về một vị thái tử lên nhận vương vị. Cậu nói: “Ông nội anh thực sự rất thương anh.”

Hạng Minh Chương không trả lời, mặc một bộ lễ phục đồng nhất của người nhà chủ rể, anh nói: “Qua đây, giúp tôi buộc đai lưng.”

Sở Thức Sâm lại gần, duỗi tay ra xong lại thu về, hơi dựa vào cột giường: “Hôm nay tôi là khách, không làm việc.”

Hạng Minh Chương “xì” một tiếng, lấy ra một bông hoa cài ngực trên khay, là hoa linh lan màu trắng, khách nam bên họ nhà trai sẽ đeo cái này, anh cài lên bo áo cho Sở Thức Sâm rồi nói: “Khách quý, tôi hầu hạ em là được đúng không.”

Sở Thức Sâm nói: “Vừa đúng lúc mẹ tôi bảo tôi ăn mặc đơn điệu quá.”

Một bộ tây trang đen thuần phù hợp với chuẩn mực, trong dịp như vậy không hề gây chú ý, thế nhưng Hạng Minh Chương vừa nhìn ra vườn từ cửa sổ, giữa một đám người ăn mặc sặc sỡ Sở Thức Sâm lại quá nổi bật, dáng người thẳng tắp, bộ dáng như hạc giữa bầy gà.

Nhưng con hạc này không quan tâm lắm đến vẻ bề ngoài, hoa cài để lại mùi hương, cũng không thèm soi gương mà lại hỏi: “Nhóm tuyển chọn có động thái gì mới không?”

“Vẫn chưa.” Hạng Minh Chương nói, “Bộ phận tiền bán hàng đã giao cho bộ phận tiêu thụ rồi, Bành Hân lúc nào cũng đợi lệnh, Mạnh Đào thì đang ở bệnh viện làm hộ sĩ cho chủ nhiệm Xà.”

Tục ngữ có câu, mua bán không thành vẫn còn tình nghĩa, chủ nhiệm Xà vừa từ chức tổ trưởng, thái độ của Hạng Việt vẫn cần phải tích cực hơn một chút, Sở Thức Sâm nói: “Cứ dõi theo chủ nhiệm Xà, dù ít hay nhiều cũng sẽ nắm bắt được một chút tin tức bên phía chính phủ.”

Hạng Minh Chương nói: “Mạnh Đào cũng có ý như vậy, nhóm tuyển chọn đã họp liên tục trong hai ngày qua, ứng cử viên cho vị trí tổ trưởng kỹ thuật sắp được quyết định rồi.”



Hai người nhìn nhau, bài khảo nghiệm sắp diễn ra, đám cưới này coi như nghỉ giữa hiệp, điều chỉnh tâm trạng và giải sầu.

“Bùm” một tiếng, tiếng súng chào mừng vang lên, cô dâu và chú rể đã đến.

Hạng Minh Chương không vội vàng mà mặc tây trang lên, cài khuy măng sét, Sở Thức Sâm trong lòng nói đúng là phô trương, thúc giục nói: “Hạng tiên sinh, đừng làm chậm trễ giờ lành.”

Hạng Minh Chương nói: “Con cũng đang mang thai trong bụng rồi, còn mê tín ba năm phút này sao?”

Sở Thức Sâm lại nói: “Đừng hà khắc như vậy.”

“Tôi chỉ nói sự thật mà thôi, đàn ông họ Hạng chẳng phải thứ gì tốt lành, đều là lũ khốn nạn.”

“Bao gồm cả anh sao?”

Ánh mắt Hạng Minh Chương mang theo ý cười, tất cả đều rơi trên người Sở Thức Sâm: “Tôi còn không bằng Hạng Như Cương kia mà, anh ta dù sao cũng được ôm người đẹp, còn tôi muốn người ta buộc đai lưng cho còn không được kia kìa.”

Sở Thức Sâm đi ra ngoài: “Tôi sợ lỡ tay siết chết anh.”

Hạng Minh Chương tụt lại ở phía sau, cầu thang quanh co mấy vòng, khi xuống đến tầng 1, các sảnh trước, giữa và sau đều chật cứng người, cô dâu chú rể đều đang háo hức chờ đợi.

Quá nhiều người, sợ Hạng Hành Chiêu bị kinh động nên không ai dám hành động tuỳ tiện, Hạng Minh Chương khoan thai đến muộn, Hạng Côn ngữ khí lập tức ân cần nói: “Minh Chương, con xuống rồi à, đẩy ông nội ra đi.”

Bác gái cũng vội vàng bổ sung thêm một câu: “Minh Chương, vất vả rồi.”

Trước mắt mọi người, Hạng Minh Chương tạm thu lại đuôi sói, nở nụ cười vô cùng có giáo dưỡng, vài phút sau anh đẩy Hạng Hành Chiêu ra khỏi phòng điều dưỡng và tuyên bố: “Cô dâu chú rể chuẩn bị hành lễ đi.”

Hạng Hành Chiêu tinh thần không tệ, đi đến phòng khách chính, Hạng Minh Chương đỡ ông ngồi vào giữa ghế sofa, ông có vẻ không hiểu rõ đang có hỷ sự, dáng vẻ nghiêm túc thể hiện sự uy nghiêm còn sót lại của quá khứ.

Hạng Như Cương dắt theo Tần tiểu thư, cùng nhau gọi một tiếng “Ông nội”.

Hạng Côn ở bên cạnh nói: “Ba, hôm nay Như Cương kết hôn, cháu trai cả của ba đã lập gia đình rồi.”

Hạng Hành Chiêu chậm chạp hùa theo: “Kết hôn, Minh Chương … kết hôn.”

Hạng Minh Chương vuốt phẳng cổ áo sơ mi của Hạng Hành Chiêu, tỏ vẻ thân mật: “Ông nội, không phải con kết hôn.”

Chú Tề đã chuẩn bị sẵn một bao lì xì đỏ cho Hạng Hành Chiêu cầm, cô dâu chú rể dâng trà, Hạng Hành Chiêu run rẩy đưa bao lì xì đỏ lên, nhét vào trong tay Hạng Minh Chương: “Cho con, ngoan.”

Hội trường chật ních bạn bè thân thích, các nhánh bên, vây quanh ba tầng trong và ngoài, trước phản ứng của Hạng Hành Chiêu chỉ nhận ra Hạng Minh Chương, mọi người ngoài cười ra cũng không biết làm gì khác.

Sở Thức Sâm đứng trong góc, dựa vào chiều cao nhìn thấy vài phần biểu tình, xấu hổ, nhẫn nại, không cam tâm, ẩn chứa trong không khí tân hôn ngọt ngào, liền trở nên bé nhỏ không đáng kể.

Sau khi hành lễ xong thì phải chụp ảnh, bức đầu tiên là ảnh toàn gia đình, chỉ có mình Hạng Minh Chương là không có ba mẹ ở đó, danh xứng với thực là một con người cô độc.

Sở Thức Sâm lặng lẽ rời khỏi biệt thự, trong vườn hoa vẫn còn rất náo nhiệt, buổi tối mới đến khách sạn, phòng bếp chuẩn bị ít đồ ăn cho khách lót dạ.

Có rất nhiều trẻ con, trên bãi cỏ một khu vui chơi, Sở Thức Sâm dừng lại nghe trộm lời những đứa trẻ nói.

Trước đây cậu đã tham dự rất nhiều tiệc cưới, nhưng ở thời đại đó, mọi hỷ sự đều như mây trôi trên bầu trời, rất nhẹ, rất mơ mộng, không biết lúc nào sẽ có một cơn sấm chớp ập xuống, khiến cho khoảng lặng ngắn ngủi đó đột nhiên không còn tồn tại nữa.

Chỉ có những đứa trẻ mới mãi luôn hồn nhiên như vậy, Sở Thức Sâm nghĩ đi xa, đột nhiên có một cậu bé con lai chạy tới, khá mũm mĩm, là một trong những đứa bé rải hoa cho cô dâu.

Sở Thức Sâm hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Cậu bé nói: “Có thể lấy giúp em một chiếc bánh cupcake được không?”

Sở Thức Sâm lấy một cái đưa cho thằng bé, nhìn Hạng Minh Chương từ một nơi không xa đi qua, chưa kịp mở miệng thì cậu bé đã gọi to: “Cậu Minh.”

Hạng Minh Chương từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Nói cảm ơn chưa?”

Cậu bé tên Daniel, là cháu ngoại của Hạng Hoàn, cũng là con của chị họ Hạng Minh Chương, đã cùng cha mẹ định cư ở nước ngoài, thằng bé cảm ơn Sở Thức Sâm, cúi đầu bắt đầu ăn bánh.

Hạng Minh Chương ngại thằng bé cản đường nên nói: “Đi tìm bạn khác chơi cùng đi.”

Daniel nói: “Cậu, cậu dẫn con đến phòng sinh hoạt chơi cờ vua đi.”

Hạng Minh Chương nói: “Hôm nay nhà có nhiều người, phòng sinh hoạt không còn chỗ đâu.”

Daniel nói như lẽ đương nhiên: “Đuổi bọn họ đi đi.”

Sở Thức Sâm không nhịn được mà kinh ngạc: “Bá đạo như vậy à.”

Daniel nói: “Học từ cậu đó.”

Hạng Minh Chương khó chịu nói: “Thằng quỷ tây này, học cái gì tốt hơn đi.”

Sở Thức Sâm bị cặp cậu cháu tính tình không hợp này chọc cười, vừa đúng lúc cậu đang thấy chán: “Tôi cũng muốn chơi.”

Hạng Minh Chương dẫn Sở Thức Sâm quay lại biệt thự, Daniel đi theo phía sau, trong thư phòng trên tầng 2 có đặt một bộ cờ bằng thạch anh, hai người lớn chiều theo ý đứa nhỏ cùng ngồi trên thảm đánh cờ.

Sở Thức Sâm chọn quân màu trắng, vừa mới chơi được nửa trận, Hạng Như Tự tìm đến gọi Hạng Minh Chương đi.

Daniel bị diệt sạch quân, trước khi ván thứ hai bắt đầu, thương lượng nói: “Anh ơi, anh có thể để em thắng được không?”

Sở Thức Sâm hỏi: “Dựa vào cái gì?”

Daniel chỉnh chỉnh cái nơ nhỏ của mình: “Khi nào anh kết hôn, em sẽ rải hoa cho anh.”

Sở Thức Sâm phì cười, làm nhóc rải hoa vừa ăn bánh vừa nhận bao lì xì đỏ, sự láu lỉnh thông minh không thích chịu thiệt này có lẽ cũng là học từ Hạng Minh Chương.

Trước khi ván thứ hai kết thúc, Daniel thấy mình lại sắp thua, lẩm bẩm nói: “Sao cậu vẫn chưa quay lại nhỉ.”

Sở Thức Sâm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, Hạng Minh Chương đã đi được nửa tiếng, dịp như hôm nay đương nhiên phải xã giao khó mà thoát thân, liền hỏi: “Còn muốn chơi không?”

Daniel không có tinh thần chiến đấu, trong chớp mắt bò dậy: “Em đi tìm cậu đến báo thù.”



Sở Thức Sâm vỗ nếp nhăn ở gấu quần, ngẩng đầu nhìn tủ sách cao sát trần bên cạnh, bày đầy sách kinh điển của Trung Quốc và nước ngoài muôn màu muôn vẻ, chưa đợi cậu kịp lướt qua thì Daniel đã vội vã quay lại.

“Cậu đang bận rồi sẽ không lên được.”

Sở Thức Sâm hỏi: “Anh ấy đang làm gì vậy?”

Daniel tỏ ra biểu cảm nghịch ngợm: “Cậu đang xem mắt với chị phù dâu, mọi người đều đang vây quanh bọn họ, thật là kỳ lạ, tại sao phù dâu lại không ở chung với phù rể?”

Sở Thức Sâm giải thích: “Bởi vì phù rể và phù dâu chưa kết hôn.”

Daniel như hiểu như không hiểu: “Vậy nếu như phù dâu kết hôn với cậu liền trở thành mợ rồi, wow, đột ngột vậy sao.”

Sở Thức Sâm trước mặt đứa nhỏ tỏ ra bình tĩnh: “Có phải không chơi nữa không?”

Daniel nhào tới thơm cậu một cái như nụ hôn tạm biệt, sau đó lại chạy ra ngoài.

Sở Thức Sâm thu dọn tàn cuộc, lơ đễnh mà đụng phải một quân cờ, là quân hậu trắng, rơi trên bàn cờ và lăn từ cánh hậu về phía nhà vua.

Vào cái ngày ở câu lạc bộ, Hạng Minh Chương đã từ chối làm phù rể, nói rằng bất kể phù dâu trông như thế nào, anh đều không có hứng làm quen.

Vậy bây giờ tính là gì đây? Đã dao động rồi, hay là gặp dịp thì chơi?

Sở Thức Sâm lấy điện thoại di động ra, do dự một lúc rồi bấm số của Hạng Minh Chương, trải qua ba hồi chuông mới kết nối.

“Alo, Thức Sâm?”

Thân thiết như thế, nhưng đáng tiếc là chỉ ở bên tai, không phải ở bên cạnh, Sở Thức Sâm đột nhiên nhận ra lòng tham của chính mình, cậu kiềm chế không nổi cơn bốc đồng, vừa uyển chuyển vừa tâm cơ nói: “Khi nào thì cho chim hoàng yến ăn?”

Hạng Minh Chương nói: “Tôi không đi được.”

Sở Thức Sâm đã biết còn cố ý hỏi: “Tại sao?”

Hạng Minh Chương trả lời: “Đang trò chuyện với người ta.”

Sở Thức Sâm cúi đầu, ném quà lưu niệm bên cạnh bàn cờ, cậu mở ra xem, cuối cùng nói: “Trong thư phòng có thể hút thuốc không?”

Điện thoại im lặng một lúc, Hạng Minh Chương nói: “Có thể.”

Cúp điện thoại, Hạng Minh Chương từ dưới cầu thang vòng lên tầng 2, trong phòng tiếp khách bị quấy rầy mất nửa ngày, có nhiều thân thích đến làm khách, không thể để cho anh họ chị dâu mới không có mặt mũi được.

Thằng quỷ nhỏ Daniel cái đầu cứ lắc qua lắc lại, anh đoán Sở Thức Sâm đang một mình ở trong thư phòng bèn không quản nhiều như vậy nữa, vừa mới thoát thân điện thoại “đổ lỗi” đã truyền đến.

Hạng Minh Chương bước nhanh đến thư phòng, cánh cửa che chắn, anh vừa đẩy ra liền dừng lại ở cửa.

Sở Thức Sâm uể oải ngồi trên thảm gấm dệt, một bên chân dài hơi cong lên, mắt cá chân gầy gò ép vào góc bàn cờ, cậu không để tâm phải thẳng lưng như bình thường, hơi khom người, cúi đầu lấy trong ống nhôm màu bạc ra một điếu xì gà.

Trong hộp quà không có kéo nên Sở Thức Sâm ngậm thẳng điếu xì gà vào miệng, hàm răng trắng bóng, cậu cắn chính xác vào phần đuôi của điếu xì gà, nhẹ nhàng nhả ra, đồng thời rút ra một que diêm dài, toàn bộ động tác vừa khéo léo vừa thông thạo.

Thư phòng được đã được xử lý qua không thu ánh sáng bên ngoài, không bật đèn nên có hơi tối, que diêm đánh lên sáng rực, một chùm ánh lửa lập tức chiếu sáng khuôn mặt kiêu ngạo của Sở Thức Sâm.

Sau khi châm điếu xì gà, Sở Thức Sâm lắc lư cổ tay, ánh lửa bị dập tắt, cậu kẹp điếu xì gà màu đen giơ đến bên môi, hít lấy, tay còn lại đưa xuống vân vê một quân cờ thạch anh trong suốt long lanh.

Đợi Hạng Minh Chương ổn định lại tinh thần rồi bước vào, Sở Thức Sâm khẽ nâng mắt, thở ra một làn khói mỏng.

Hạng Minh Chương nhìn chằm chằm hồi lâu mới hỏi: “Em biết hút xì gà sao?”

Sở Thức Sâm thờ ơ nói: “Chỉ là nuốt vào nhả ra thôi mà, có gì đâu mà không làm được.”

Hạng Minh Chương nói: “Trước đây chưa từng thấy em hút bao giờ.”

Sở Thức Sâm thừa nhận: “Khi nào trong lòng không vui mới hút một điếu thôi.”

“Vậy à.” Hạng Minh Chương giẫm chân lên thảm, từng bước tiến lại gần, “Ngày hỷ của nhà họ Hạng chúng tôi, em tại sao lại không vui?”

Sở Thức Sâm ngẩng mặt lên trả lời: “Bởi vì anh lạnh nhạt với tôi.”

Hạng Minh Chương đưa tay về phía cậu: “Vậy bây giờ chúng ta đi cho chim hoàng yến ăn.”

Sở Thức Sâm từ chối: “Ngồi tê chân rồi, không muốn cử động.”

Hạng Minh Chương cúi người, ôm lấy eo móc lấy chân, trực tiếp đem Sở Thức Sâm từ trên thảm bế lên.

Cơ thể đột nhiên bay lên, Sở Thức Sâm lúng túng vòng tay qua cổ Hạng Minh Chương, suýt nữa đánh rơi điếu xì gà đang kẹp giữa hai ngón tay.

(cảnh này tình quá mãi mới có người vẽ fanart đi lục mãi )

Cửa thư phòng đang mở lớn, Sở Thức Sâm căng thẳng đến mức quên mất làm bộ làm tịch: “Thả tôi xuống.”

Hạng Minh Chương nói: “Không thả.”

Sở Thức Sâm nói: “Anh muốn làm gì?”

Hạng Minh Chương bế Sở Thức Sâm đến chiếc ghế đọc sách, đặt người xuống ổn định, thuận thế đặt một đầu gối xuống đất ở một bên, gần trong gang tấc, chặn cứng đường lui của Sở Thức Sâm.

Điếu xì gà phả ra một cỗ mùi khét, Hạng Minh Chương hỏi: “Nghe nói là nhãn hiệu rất nổi tiếng, mùi vị thế nào?”

Sở Thức Sâm dựa vào chiếc gối tròn nói: “Không tệ.”

Hạng Minh Chương nói: “Cho tôi nếm thử xem.”

Sở Thức Sâm chưa bao giờ chia sẻ xì gà với người khác, cậu bị mắc kẹt trên ghế dựa, không thể phản kháng, giơ tay đưa điếu xì gà đến bên môi Hạng Minh Chương.

Hạng Minh Chương nghiêng đầu né tránh: “Sặc lắm, tôi muốn đã qua sử dụng rồi cơ.”

Sở Thức Sâm hơi sững sờ, nhìn chằm chằm hành lang ngoài cửa, nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng cười, cậu hút một ngụm xì gà, sau đó lại lấy ra, khói thuốc vẫn còn vấn vương lưu lại, Hạng Minh Chương không đợi được mà hôn tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện