Sảnh tiệc đầy người múa hát, bà Sở vốn dĩ có chút ngại ngùng, nhưng khi lên sân khấu liền như cá gặp nước, Hạng Minh Chương phối hợp theo, không nhịn được nói: “Bác gái, con sẽ không cản đường bác chứ.”

Bà Sở nói: “Người ta lấy chồng lúc còn trẻ, bác là một goá phụ đã tuổi này lại còn vụng về, không cười bác là bác đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”

Hạng Minh Chương giơ tay đỡ bà Sở xoay người, ánh mắt quét qua bàn bên kia, nói: “Thức Sâm đang nhìn chúng ta.”

“Buổi tối nó có hơi mệt.” Bà Sở nói, “Cả buổi chiều không thấy nó ở Tĩnh Phổ, chắc là chơi mệt rồi.”

Hạng Minh Chương nói: “Bọn con buổi chiều ở trong thư phòng chơi cờ vua, tiêu hao trí óc.”

Bà Sở cười hì hì: “Thật hay giả vậy, Tiểu Sâm từ khi nào mà biết chơi cờ thế? Dù sao thằng bé trước đây hả, những trò chơi cần an tĩnh mười phút thôi nó cũng học không xong.”

“Vì thế nên em ấy mới thua con.” Hạng Minh Chương nắm chừng mực, “Vậy trước đây em ấy thích chơi gì, poker?”

Bà Sở nói: “Chuyện đó thì không có khả năng, dù có tiêu pha phung phí ít nhất cũng có giới hạn, nếu như đánh bạc thì nhà tan cửa nát mất. Lại nói, đánh bài cũng phải cần nhớ số, nhanh tay lẹ mắt, nó không chơi được đâu.”

Hạng Minh Chương cười nói: “Con cảm thấy em ấy một chút cũng không ngốc đâu.”

Bà Sở vui vẻ nói: “Ai mà biết được, mất trí nhớ xong lại sáng suốt ra, cũng xem như trong hoạ có phúc.”

Trên bàn chỉ còn lại một mình Sở Thức Sâm, có hơi chán, cậu mở WeChat lướt xem vòng bạn bè, tin gần nhất là hình do trợ lý giám đốc bộ phận tiêu thụ đăng lên. Một thùng gà rán cho bữa đêm, bối cảnh là phòng họp của bộ phận tiêu thụ.

Có lẽ Bành Hân đã nhận được tin từ Mạnh Đào, khẩn cấp gọi người trở lại công ty tăng ca.

Sở Thức Sâm gửi tin nhắn cho Bành Hân, nói về tình hình chung và thái độ hiện tại của Hạng Minh Chương, tình hình chưa rõ ràng nên đừng đưa ra tính toán khi nóng vội.

Bành Hân vô cùng quả quyết, đến tối mới biết đã thay tổ trưởng kỹ thuật, đã liên lạc với nhiều người để hỏi thăm, biết được gần đây Hồ Tú Sơn đang bận việc khác, không thể phân thân ra lo nhiều việc được.

Bành Hân gửi tới tin nhắn thoại kể khổ: “Hồ Tú Sơn vị thế cao sẽ không chịu gặp mặt, cũng không có thời gian. Điều an ủi duy nhất là các công ty khác cũng không hẹn được, cùng nhau phát sầu đi.”

Sở Thức Sâm nghe xong liền mượn lời của Hạng Minh Chương để an ủi: “Xe đến trước núi ắt sẽ có đường.”

Bành Hân nói: “Có đường hay không tôi không biết, dù sao ở lưng chừng núi có một nhà hàng, tôi nghe ngóng được tối nay Hồ Tú Sơn có một bữa tiệc trên núi.”

Sở Thức Sâm bật cười hỏi: “Hồ Tú Sơn đang ăn cơm với ai?”

Bành Hân trả lời: “Hồ Tú Sơn gần đây thường xuyên tiếp xúc với công ty quốc doanh trong thành phố, nghe nói tối nay có hẹn với sếp tổng bàn chuyện.”

Nhạc khiêu vũ kết thúc, Sở Thức Sâm đúng lúc nói chuyện xong, vừa cất điện thoại thì Hạng Minh Chương từ sàn nhảy trở lại.

Sảnh tiệc được chia thành nhiều khu vực, số khách của nhà họ Hạng đã chiếm ba phần tư, đâu đâu cũng thấy ăn uống linh đình.

Thành viên quản trị của công ty ngồi ở phía Tây, Hạng Minh Chương nói: “Đi với tôi qua chào hỏi.”

Rượu champagne có nồng độ thấp, Sở Thức Sâm có thể chống đỡ thêm một ly nữa liền nói: “Anh phải lái xe, lát nữa tôi chắn rượu thay anh.”

Ở bữa tiệc trần bì lần trước, tất cả thành viên quản trị đều có ấn tượng tốt với “thư ký Sở”, Hạng Minh Chương dẫn theo Sở Thức Sâm cùng đi qua, mọi người lập tức chừa ra hai ghế.

Đêm nay là tiệc mừng riêng tư, đầu tiên hàn huyên một chút về chuyện gia đình của Hạng gia, chỉ quan tâm sức khỏe của Hạng Hành Chiêu không hơn không kém, Hạng Minh Chương nói: “Ông nội ở nhà nghỉ ngơi, tinh thần của ông dạo này rất tốt.”

Chú Luân vào ban ngày đã đến dinh thự Tĩnh Phổ nên kể cho mọi người: “Lúc hành lễ chủ tịch Hạng tưởng là Minh Chương kết hôn, muốn nhét cho cậu ấy bao lì xì đỏ.”

Một vài bàn xung quanh đều cười lên, có người nói: “Hạng phó tổng, bọn ta đều giống chủ tịch Hạng đang đợi hỷ sự của con đó, con khi nào mới có động tĩnh đây?”

Hạng Minh Chương đã quen với bối cảnh xã giao, một lời cũng có thể dễ dàng chế nhạo, lúc này lại không như bình thường mà xin tha: “Các vị trưởng bối, đừng nói như thể không ai thèm con, trước mặt thư ký Sở để lại cho con chút mặt mũi đi chứ.”

Sở Thức Sâm cong cong khoé miệng, ý cười không ít không nhiều mà giải vây: “Hạng tiên sinh bận lắm, khó tránh khỏi quên mất việc chung thân đại sự.”

Bác Phương nói: “Bác biết gần đây số lần ghé qua Hạng Việt cũ rất ít, quả nhiên thực sự bận việc kinh doanh lớn.”

Hạng Minh Chương cười nói: “Quốc gia phát triển kinh tế du lịch, đang quy hoạch ‘du lịch văn hóa’, các vị đã nghe nói chưa?”

Mọi người lần lượt gật đầu, là doanh nhân, các phương diện tin tức chính sách mới đều phải luôn theo dõi, chú Luân nói: “Dự án lớn nghiêm túc, có vẻ như thành phố chúng ta trong giai đoạn đầu đã rót vào vài chục tỷ.”

Con số này là của toàn bộ dự án du lịch văn hóa, Hạng Minh Chương giải thích: “Chúng ta phải làm hệ thống hỗ trợ vận hành của dự án, chỉ xem như một phần nhỏ trong toàn tính vĩ mô thôi.”

Một vị phó tổng khác nói: “Nhưng hệ thống này là để hỗ trợ dữ liệu quốc gia, khối lượng và lợi nhuận đều nằm ở đó, các công ty bình thường ăn không nổi, nếu không để cho con làm thì còn để cho ai?”

Hạng Minh Chương khiêm tốn nói: “Các công ty lớn ở Bắc Kinh sức cạnh tranh cũng rất lớn.”

Chú Luân nói: “Chú đã đọc tin tức rồi, thành phố của chúng ta là trọng tâm của quy hoạch, phải dẫn đầu các tỉnh xung quanh, điều này có nghĩa ở trên địa bàn của mình có ưu thế hơn.”



Người ngoài chỉ biết rằng phải phát triển, phải xây dựng, nhưng họ không biết rõ Hạng Việt vì tranh thủ điều này mà phát sinh sự cố.

Bất quá đạo lý đúng là như vậy, thành phố này là trọng điểm, cho nên những vị trí quan trọng trong nhóm tuyển chọn đều là người của thành phố này, Hồ Tú Sơn nhảy dù xuống càng là người chịu trách nhiệm chính về Bộ Văn hóa và Du lịch của thành phố này.

Sở Thức Sâm yên lặng đồng hành, vừa nghe vừa nghĩ, đột nhiên chen vào một câu: “Trong thành phố đột nhiên đầu tư nhiều như vậy, tài chính sẽ eo hẹp chứ?”

Hạng Minh Chương nói: “Có một phần kinh phí hỗ trợ.”

Bác Phương đã từng giao thiệp với chính phủ trong nhiều năm, rất có ​​kinh nghiệm nói: “Phải xem xem có đủ dùng không, loại dự án kiểu này từ trên xuống dưới đều phải tiêu tiền, hơn nữa nhiều dự toán cũng không chính xác, phải đến khi bắt đầu xây dựng mới biết được sẽ tiêu tốn bao nhiêu.”

Chú Luân cười: “Vốn đầu tư phải đổ càng nhiều càng tốt, suy cho cùng càng có nhiều tiền thì làm việc càng tốt, chính sách bên trên yêu cầu mười điểm, bên dưới chấp hành đương nhiên sẽ bị lạm phát mất một nửa.”

Sở Thức Sâm lắc ly rượu cao, rượu champagne bắn tung tóe lên thành bên trong để lại một lớp vàng nhạt, cậu nâng ly lên uống cạn, thay Hạng Minh Chương kính mọi người một ly.

Sau khi rời khỏi bàn, Sở Thức Sâm nói: “Hạng tiên sinh, tôi muốn ra ngoài hít thở một chút.”

Hai người rời khỏi sảnh tiệc, đi xuống lầu đi dạo trong vườn hoa của khách sạn, nhiệt độ ban đêm xuống thấp, không khí mát mẻ hít thở vô cùng thông thuận.

Cách xa dòng người ồn ào náo động, Sở Thức Sâm đang đi trước thì dừng lại nói: “Về dự án này, tôi có một cách nhìn mới.”

Hạng Minh Chương nghiêng người qua: “Tôi đoán được em không chỉ đơn giản muốn đi hít thở.”

Bọn họ đứng đối diện nhau trên thảm cỏ, trên đầu là trời đen cuồn cuộn, Sở Thức Sâm nói: “Phát triển du lịch văn hóa, toàn bộ dự án bao gồm cơ sở hạ tầng, thiết kế, hệ thống vận hành, v.v… có quá nhiều mắt xích, mỗi liên kết đều yêu cầu đầu tư.”

Hạng Minh Chương “Ừm” một tiếng, Sở Thức Sâm giơ tay chỉ về phía khách sạn lớn: “Giống như xây một tòa nhà, cần thiết kế bố cục, phải trang trí, phải mua vật liệu… Theo kế hoạch là 10 triệu để hoàn thành, nhưng nếu như dùng 30 triệu sẽ hoàn thành còn tốt hơn thế.”

Hạng Minh Chương nghe ra chút ý tứ: “Cách nhìn của em là về tiền?”

Sở Thức Sâm nói: “Bên trên rất coi trọng kế hoạch du lịch văn hóa này, thành phố của chúng ta cũng là trọng điểm, nhất định phải dùng hết sức hoàn thành, từng bước đều cần phải có kinh phí bảo đảm.”

Hạng Minh Chương nói: “Ngân sách tài chính có hạn, em cảm thấy không đủ để đáp ứng đầu tư của thành phố sao?”

“Chú Luân đã nói rồi, càng có nhiều tiền thì làm việc càng tốt.” Sở Thức Sâm phân tích, “Nhiều mắt xích vẫn chưa được triển khai, không biết được trên thực tế sẽ tốn bao nhiêu tiền, nếu không đủ sẽ rất phiền phức. Dự án bao phủ khắp cả nước sẽ không thể tùy tiện tạm dừng được.”

Hạng Minh Chương đã từng gặp trường hợp tương tự, dự án công trình hệ thống của chính phủ, tiến hành đến bước cuối cùng rồi mới phát hiện tiêu quá mức dự toán, sau đó phải ép giá.

Trong giai đoạn đầu để trúng thầu dự án, cả chi phí nhân lực và kỹ thuật đều chi ra, chỉ đành chịu lỗ mà chấp nhận

Sở Thức Sâm nói: “Dự án du lịch văn hóa này sẽ không như thế, nó tiêu tốn mức chi phí khổng lồ, chúng ta ép giá ở giai đoạn này có tác dụng gì, chỉ như muối bỏ biển mà thôi.”

Hạng Minh Chương cho biết: “Vẫn còn những mắt xích khác.”

Sở Thức Sâm như đinh đóng cột mà phủ nhận: “Đông ép một chút, Tây ép một chút, toàn bộ dự án đều sẽ co lại.”

Hạng Minh Chương hiểu ra: “Vì vậy trong tình huống thiếu tiền, cần phải giành lấy, chứ không phải tiết kiệm.”

“Đúng vậy!” Sở Thức Sâm nói, “Tiền không đủ, chúng ta giúp giành lấy.”

Hạng Minh Chương ngạc nhiên nói: “Chúng ta giúp như thế nào?”

Sở Thức Sâm nói: “Đương nhiên là phải tìm nơi có nhiều tiền nhất, ngân hàng.”

Hạng Minh Chương suy tư: “Ngân hàng…”

Sở Thức Sâm nói tiếp: “Hồ Tú Sơn đang tiếp xúc với một công ty quốc doanh phụ trách xây dựng dự án, rất có thể sẽ ủy thác bảo lãnh rồi vay tiền ngân hàng.”

“Thời gian cấp bách, ông ấy phải điều tra, sàng lọc và so sánh nhiều ngân hàng, sau đó mới thương lượng, với số tiền lớn như vậy, không được để xảy ra bất kỳ sai sót gì.”

“Thị trường chính của Hạng Việt là ngành ngân hàng, chúng ta có dữ liệu và thông tin khổng lồ, chính xác và kịp thời, có nghĩa là chúng ta có những gì Hồ Tú Sơn cần nhất bây giờ. Nếu chúng ta ra tay, có thể cung cấp cho ông ta sự lựa chọn nhanh nhất và tốt nhất.”

Hạng Minh Chương như được khai sáng, chuyến công tác đến Nam Kinh đã nghiên cứu và thảo luận về mô hình tính toán phí dụng, chính miệng anh đã nói qua việc lợi dụng ưu thế có thể cung cấp cho khách hàng nhiều giá trị hơn, có thể tìm kiếm được sự hợp tác càng sâu hơn.

Sở Thức Sâm khi đó làm thư ký chưa lâu, lần đầu tiên đi công tác, nội dung cuộc họp thảo luận thế nhưng lại nhớ rất kỹ, hơn nữa còn áp dụng những gì đã học vào thực tế.

Hạng Minh Chương kinh ngạc nhìn cậu: “Em làm sao mà nghĩ ra được?”

Sở Thức Sâm trả lời: “So với tổng thể, buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm là một nút thắt nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Hạng Việt gây ra sai sót tại một ‘nút’, vậy hãy giúp giải quyết những vấn đề quan trọng nhất để bù đắp lại.”

Lấy công chuộc tội, sức nặng của “công” này đã đủ rồi.

Màn đêm bao la sáng ngời những ánh sao, nhưng lại không sáng bằng hai mắt Sở Thức Sâm, cậu nhất thời lui về phía sau, như thể nhắm ngay điểm yếu của con mồi, tỏ vẻ như nắm chắc chiến thắng: “Mọi thứ vẫn còn quá sớm để kết thúc, sai lầm nhất định phải bù đắp, Hồ Tú Sơn phải gặp được, vị trí đầu tiên nhất định phải tiếp tục tranh đấu.”

Trong một khoảnh khắc, cảm xúc của Hạng Minh Chương đối với Sở Thức Sâm khó mà lý giải được, gần như bị kinh sợ.



Hạng Việt là một công ty khoa học kỹ thuật, bên A là phía chính phủ, ngân hàng là bên thứ ba ở một phương diện khác, người bình thường căn bản sẽ không nghĩ đến.

Nhưng Sở Thức Sâm hoàn toàn nắm bắt sự tương tác giữa chính phủ và ngân hàng trong tầm tay, sau đó cài cắm vào Hạng Việt, Hạng Minh Chương bái phục suy nghĩ của cậu nói: “Xe đến trước núi, em đã mở ra một con đường.”

Sở Thức Sâm chớp chớp mắt để trôi đi khí phách vừa nãy, lúc ngước lên đã bình tĩnh trở lại: “Ai mở ra không quan trọng, quan trọng nhất là phải trèo qua núi để đến đích.”

Gần rạng sáng, đám cưới cuối cùng cũng kết thúc.

Một vài vị khách ở lại khách sạn nghỉ ngơi, Sở Thức Hội đang ở nhà một mình, Sở Thức Sâm cùng bà Sở sẽ không ở lại qua đêm.

Bà Sở chơi đến vui vẻ, giày cao gót làm đau chân, đợi tài xế lái xe tới, bà dựa vào Sở Thức Sâm thì thầm về những chuyện phiếm mà bà nghe được hôm nay.

Một ngày hôm nay của Sở Thức Sâm có thể xem như thoải mái, việc tư, việc công, chuyện gì cũng tốn công tốn sức, bây giờ nắm bắt cái có cái không, thành thực mà làm một đứa con trai ngoan ngay lúc này.

Xe của nhà họ Sở lái tới, Hạng Minh Chương tiễn Sở Thức Sâm rời đi, sau đó móc chìa khoá xe ra đi một mình.

Vào những dịp vui của nhà họ Hạng, Hạng Minh Chương đều sẽ đi vòng quanh hóng gió rồi cuối cùng đến Mạn Trang.

Trên ghế phó lái của chiếc xe thể thao là hoa cài ngực của Sở Thức Sâm, hoa linh lan trắng, Hạng Minh Chương ngửi được mùi nước hoa thoang thoảng rồi một đường tăng tốc..

Cửa khu phía Nam Mạn Trang mở rộng hai cánh, Hạng Minh Chương giảm tốc độ, đèn xe chiếu xuyên qua khu rừng rậm rạp dọc theo đường đi, lái xe đến tòa nhà chính, làm kinh động đến quản gia và người hầu trông coi trang viên.

Hạng Minh Chương không có phân phó gì, bảo mọi người đi về, bước lên bậc thềm vào trong tòa nhà, chỉ có một ngọn đèn sáng suốt đêm đang đợi anh.

Toàn bộ tòa kiến trúc được xây dựng tỉ mỉ, có mấy chục gian phòng có đủ mọi thứ, bị Đoạn Hạo trêu chọc là nơi ẩn cư, nhưng thật ra giống như một cung điện lạnh lẽo hơn.

Hạng Minh Chương không muốn lên lầu, chọn bừa một phòng khách để ở, dự định chịu đựng cả đêm.

Cửa không đóng chặt, có một con mèo lẻn vào, bộ lông trắng như tuyết và đã mập hơn một chút, trên cổ có đeo một cái nơ bướm.

Hạng Minh Chương ngồi ở cuối giường thay quần áo, cười nhẹ một tiếng: “Mày ở đây sống thoải mái nhỉ.”

Linh Đoàn Nhi không dám tới gần, nằm trên thảm nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt xanh, Hạng Minh Chương cũng nhìn chằm chằm nó, không biết là đang hỏi con mèo hay hỏi ai: “Mày nghĩ ở ngoài tự do tự tại tốt hơn, hay bị nhốt ở đây tốt hơn?”

Con mèo không trả lời anh, điện thoại đổ chuông.

Đó là tin nhắn trả lời từ phía Thụy Sĩ, về việc không tìm thấy thêm manh mối nào về chiếc đồng hồ quả quýt.

Hạng Minh Chương cảm thấy hụt hẫng, nhắm mắt nằm trên giường, trong đầu từng chuyện lớn nhỏ va chạm vào nhau không ngơi nghỉ.

Hơn một nửa đều xoay quanh “Sở Thức Sâm”.

Hạng Minh Chương liên tục nghiền ngẫm những gì Sở Thức Sâm nói tối nay, xem xét kỹ lưỡng sách lược của Sở Thức Sâm, ngạc nhiên Sở Thức Sâm thế nhưng lại nghĩ đến việc mượn sức mạnh của ngân hàng.

Ngân hàng……

Hạng Minh Chương đột nhiên phát hiện, đây không phải là lần đầu tiên Sở Thức Sâm nói về “ngân hàng”.

Dự án ngân hàng Lịch Tín vào nửa đầu năm nay Sở Thức Sâm đã tham gia rồi, gần như đóng vai trò cố vấn.

Quay trở lại xa hơn, giành được bước ngoặt cho vụ ngân hàng Lịch Tín, chính là Sở Thức Sâm tìm đến cửa hàng bán đàn, dùng một khúc nhạc tỳ bà để giành được cơ hội gặp mặt trực tiếp với tổ trưởng Triệu.

Vào thời điểm đó, trong quán cà phê trên lầu của cửa hàng đàn, Sở Thức Sâm và tổ trưởng Triệu nói về những thay đổi trong ngành ngân hàng, hiểu biết vô cùng cặn kẽ, thậm chí còn khiến cho tổ trưởng Triệu tưởng rằng cậu đã từng làm việc trong ngành ngân hàng.

Hạng Minh cầm lấy đầu sợi chỉ, từng chút từng chút một quay trở lại trước đây, nhớ lại câu đầu tiên mà Sở Thức Sâm nhắc về ngân hàng.

“Toà nhà này từng là một ngân hàng, nơi có mùi tiền nặng nhất, sửa thành quán cà phê thế nhưng sẽ có một hương vị khác.”

Hạng Minh Chương đột nhiên mở mắt ra.

Anh nhớ lại lúc từ cửa hàng bán đàn đi ra, ở trên phố, Sở Thức Sâm nhìn lại tòa nhà lần nữa, cảm xúc vô cùng tụt dốc, sau đó đi theo anh đến Vân Diếu rồi uống say.

Khúc nhạc tỳ bà thê lương ấy, khuôn mặt ẩn nhẫn ấy khi gảy đàn, sự ủ rũ khó lòng giải thích và mất hồn mất vía lúc rời đi.

Hạng Minh Chương luôn luôn qua quýt, ngoại trừ cách đối xử khác thường với chiếc đồng hồ quả quýt, phản ứng của Sở Thức Sâm ngày hôm đó cũng khác thường như thế.

Rốt cuộc là tại sao? Số 74 phố Âu Lệ, địa chỉ cũ của một ngân hàng.

Tâm tình chìm nổi, Hạng Minh Chương chậm rãi suy nghĩ: “Sở Thức Sâm, em rốt cuộc là ai?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện