Lâm Thanh Nhã đã vô số lần ảo tưởng về khuôn mặt của Cửu thiếu.

Cửu thiếu nhất định là một người đàn ông cao to đẹp trai, giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, phong độ lại dịu dàng, vì vậy trong lúc gặp nguy nan, người đầu tiên mà cô nhớ tới cũng chỉ là cậu Cửu thần bí trên internet kia.

Nhưng cô hoàn toàn không ngờ người tới lại là Giang Thành.

Lâm Thanh Nhã tuyệt vọng rồi.

Giang Thành sao có thể là đối thủ của mấy kẻ này? Lần trước ở khách sạn Vạn Hào, cô đã tận mắt thấy Giang Thành bị những tên lưu manh kia bắt nạt, Giang Thành chính là một tên vô tích sự, anh tới đây gây thêm phiền phức sao? Nhưng mà Lâm Thanh Nhã cũng không nói gì thêm, cô sợ mình bị bọn đàn ông này làm nhục hơn!

"Giang Thành..."

"Mau cứu em!"

Giang Thành giận không kềm được!

Anh như phát điên quơ lấy cái gạt tàn thuốc trên bàn nện xuống đầu tên trọc!

“Loảng xoảng!”

Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Giang Thành lại đập cho tên đầu trọc chảy máu, không những vậy, anh thậm chí còn chưa thấy đủ, đấm vào tên trọc một cái. Mới đầy tên trọc còn có hơi tức giận nhưng đến lúc sau gã cũng phải sợ!

Giang Thành trước mặt giờ chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết chứ không nói lý lẽ!

"Dừng tay..." Tên đầu trọc nói một cách yếu ớt.

Mãi đến lúc này, mấy người em của gã trọc mới phản ứng lại, xông lên cướp lấy gạt tàn của Giang Thành, một người đá vào lưng Giang Thành nói: "Cái m* gì vậy? Mày lại dám động đến đại ca của bọn tao, mày phải chết thôi con trai ạ!"

Giang Thành lảo đảo ngã trên sô pha.

Lâm Thanh Nhã thấy thế vô thức ôm lấy Giang Thành, dù sao thì Giang Thành cũng vì cứu cô nên mới bị thương, cô vội vàng hô to: "Đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng đó, van xin các anh đừng đánh nữa."

Không ai lắng nghe cô.

Giang Thành cũng mạnh mẽ bảo vệ cô dưới thân.

Theo nhận thức của Giang Thành, không ai được phép làm tổn thương Lâm Thanh Nhã!



Trái tim của Lâm Thanh Nhã vô cùng cảm động, nếu đổi lại là những người khác ở đây, chắc chắn sẽ không cứng đầu như Giang Thành, thật ra tình cảm mà anh dành cho cô, cô vẫn luôn để trong lòng, nhiều năm như vậy, cho dù có là một con chó cũng đều có tình cảm.

Tên đầu trọc quệt máu trên đầu, chửi: "Con m* nó, thằng nhóc khốn kiếp này dám đập đầu tao, tao cho mày chết!"

"Dừng tay!"

Giọng nói của Đao Sẹo vang lên ở cửa ra vào.

Giang Thành cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc hắn cũng đã tới, Đao Sẹo thấy vậy liền gạt đám người sang một bên, đỡ Giang Thành đứng dậy, nói: “Giang thiếu, tên chó nào vừa rồi mù mắt đánh anh, tôi sẽ chặt cái chân thứ ba của nó!”

Đao Sẹo hùng hùng hổ hổ, đám đàn em của tên trọc cũng không dám mở miệng.

Bọn họ đều biết Đao Sẹo ngang ngược đến cỡ nào, ai cũng không dám chọc vào.

Giang Thành liếc nhìn Lâm Thanh Nhã từ trên xuống dưới, cũng không có bị thương, ngoại trừ quần áo có hơi xộc xệch mà thôi, thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm: "Không sao chứ, chắc anh đến kịp nên em mới không bị tổn thương."

Lâm Thanh Uyển mấp máy môi, cô định nói gì đó, nhưng Giang Thành lại tự giễu cười: "Quên đi, anh chỉ là một con chó bám đuôi, em có chuyện gì hay không thì liên quan gì tới anh, là anh tự hành động theo cảm tính."

Giang Thành cười khổ.

Cảnh tượng này khiến trái tim Lâm Thanh Vân run lên, trong lòng khó chịu như bị người ta bóp chặt.

Đúng.

Từ đầu đến cuối, cô chỉ coi Giang Thành là con chó theo đuôi mình, cũng chưa từng nghĩ đến việc thật sự muốn ở bên cạnh Giang Thành, nhưng Giang Thành biết rõ tất cả chuyện này mà vẫn cố chấp theo sau lưng cô.

Lâm Thanh Nhã cũng là một con người, còn là một người phụ nữ, cho nên cô cảm thấy rất áy náy.

Khi cô đang suy nghĩ về điều đó, tên đầu trọc bước đến đứng trước mặt Đao Sẹo, nói với một giọng có phần kiêng dè: "Đao Sẹo? Tôi làm gì có liên quan gì đến anh? Thằng nhóc này chống đối tôi, còn đập vỡ đầu tôi, chẳng lẽ tôi không thể bắt nó phải trả giá được à?"

"Chúng ta đều là xã hội đen, chẳng lẽ tôi không muốn thể diện sao?"

Tên đầu trọc rất tức giận.

Đao Sẹo hoàn toàn thờ ơ, nhìn con dao dài trên tay như đang suy nghĩ xem nên bắt đầu từ đâu, tên đầu trọc sợ hãi lùi lại mấy bước rồi mới miễn cưỡng ổn định thân thể, lại thấy Đao Sẹo nói: "Muốn động đến anh ấy cũng được... nhưng mà phải bước qua xác tao trước đã."

"Với lại, đại ca Từ sẽ không tha cho mày!"

"Đại ca Từ?" Tên đầu trọc không hiểu.



Gã chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Thành, một sinh viên đại học lại có quan hệ gì đó với đại ca Từ, nghe giọng điệu của Đao Sẹo không có vẻ gì là đang nói đùa, đôi mắt của gã đầu trọc lóe lên tia lạnh lẽo: "Cho dù Đại ca Từ có tới, chuyện này cũng là tôi có lý, mà không thì để Văn tam gia tự mình ra mặt nói chuyện với đại ca Từ đi?"

Đao Sẹo nheo mắt như đang suy nghĩ.

Giang Thành lúc này cũng hoàn hồn, anh ngăn lại Đao Sẹo đang chuẩn bị ra tay lại, nói với tên đầu trọc: "Anh là ai? Cô ấy làm gì khiến anh đối xử với cô ấy như vậy? Nếu như anh nói không được thì tôi cam đoan là sẽ để cho các người biến mất khỏi thành phố Lâm Châu này!"

Lâm Thanh Nhã liền sửng sốt.

Giang Thành trước mặt là Giang Thành mà cô chưa từng thấy, cực kỳ độc đoán!

Tên trọc cũng bị lời nói của Giang Thành đè ép, sau một lúc lâu mới khôi phục tinh thần, nói: "Mày còn hỏi chúng tao xảy ra chuyện gì à, không bằng mày hỏi ả xem thế nào, dù sao chuyện này tao cũng có Văn tam gia làm chỗ dựa, cho dù đại ca Từ tới tao cũng không sợ.”

Giang Thành quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Nhã.

Lâm Thanh Nhã không dám giấu diếm, yếu ớt mở miệng nói: "Chuyện là như thế này, cha em đánh bạc thua, thiếu tiền Văn tam gia, cũng vì vậy mà phải gánh trên lưng một khoản nợ kếch xù, người của Văn tam gia bắt cha em tối nay phải trả tiền, nếu không sẽ chặt tay chân của ông ấy."

"Em mượn anh mười nghìn tệ cũng là vì vậy?" Giang Thành hỏi.

Lâm Thanh Nhã cảm thấy chua xót trong lòng.

Hóa ra Giang Thành thực sự là Cửu thiếu, hơn nữa có vẻ ngay cả đại ca Từ cũng phải tôn trọng anh, cho thấy những điều Giang Thành nói với Lâm Thanh Nhã trước đây có khả năng là sự thật, chứ không phải là trúng giải thưởng lớn!

Cô rất hối hận.

Giang Thành không cảm nhận được sự chua xót của cô, quay đầu nhìn về phía tên trọc: "Cô ấy đã trả mười nghìn tệ cho các người rồi, vì sao còn muốn ra tay với cô ấy, cô ấy là người mà tôi để ý, ai cũng không được động vào."

Tên đầu trọc hừ lạnh một tiếng.

Khẩu khí của Giang Thành rất lớn, nhưng gã có Văn tam gia làm chỗ dựa, nên nói: "Mười ngàn tệ trả rồi là coi như xong nợ à, cha cô ta thiếu bọn tao tất cả một triệu hai trăm ngàn tệ, nhóc con, mày có thể trả hết được không?"

Mười lần đánh cược chín lần thua.

Đao Sẹo cũng đứng ra giải thích cho Giang Thành: "Cậu Giang, Văn tam gia cũng là một nhân vật lớn ở thành phố Lâm Châu. Đánh bạc ở địa bàn của ông ta đều không ăn được gì, cha của bạn gái anh chắc chắn là bị Văn tam gia chơi rồi, nếu không cũng không thua nhiều như vậy."

"Được lắm..."

Giang Thành gật đầu, ngồi xuống, nói: "Một triệu hơn này tôi trả thay cho cô ấy."

"Nhưng điều kiện trước hết là..."

"Anh để lại cái chân thứ ba đi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện