Lời nói của Giang Thành đã trấn trụ tất mọi người.
Tên đầu trọc cũng cảm nhận được một luồng gió mát lạnh thổi qua dưới đũng quần mình, vô thức khép hai chân lại, tức giận nói: "Mày là cái thá gì, Hồng Đào tao đã lăn lộn ở thành phố Lâm Châu nhiều năm như vậy, tao còn sợ thằng ngốc mày à?"
Đại ca Từ quả thật rất đáng sợ.
Nhưng Văn tam gia cũng không phải là người ăn chay, thế lực của hai người cũng chẳng hơn kém nhau là bao.
Vì vậy, Hồng Đào không hẳn là thật sự sợ đại ca Từ, gã liên tục cười lạnh, vuốt cằm nói: "Ông mày còn tưởng rằng mày có bản lĩnh gì ghê gớm lắm, không ngờ rằng cũng chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn mà thôi. Hôm nay ông đây không chỉ muốn đánh gãy cái chân chó của mày, mà còn muốn ngủ với con đàn bà của mày, mày làm gì được tao nào?"
Hồng Đào ha ha cười lớn.
Giang Trừng không nói gì nhưng trong ánh mắt tràn đầy tức giận.
Lâm Thanh Nhã vô thức kéo tay áo Giang Thành, thấp giọng nói: "Hay là cứ trả lại tiền rồi thôi, đừng nói thêm gì với mấy tên giang hồ này nữa, bọn họ hoàn toàn không có nói lý đâu. Hơn nữa... anh mà trả tiền, sau này em... sẽ là người của anh..."
Giang Thành khoát tay, ý bảo cô không cần nói tiếp nữa.
Anh trả tiền giúp Lâm Thanh Nhã không phải vì muốn chiếm đoạt thân thể của cô mà vì không muốn nhìn thấy cô bị ức hiếp. Lâm Thanh Nhã thấy thế cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
Cho đến lúc này cô mới ý thức được những việc cô làm khi trước nực cười đến mức nào.
Giang Thành nheo mắt nhìn Hồng Đào, gật gù nói: "Được lắm, anh còn dám có suy nghĩ này, cho dù Văn tam gia có đến đây cũng không cứu được anh đâu, cho dù có phải làm đủ mọi cách thì tôi cũng phải xóa sổ anh khỏi thành phố Lâm Châu này."
Hồng Đào cười nhạo ra tiếng.
Mấy lời dọa dẫm thì ai chẳng nói được.
Gã không tin Giang Thành có năng lực làm được.
Một lúc sau, bóng dáng vạm vỡ của Từ Quốc Trung xuất hiện ở cửa phòng bao. Đao Sẹo vừa trông thấy thế thì đi lên ghé vào tai ông ta nói mấy câu, sắc mặt Từ Quốc Trung dần trở nên khó coi, sau đó đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn Hồng Đào.
Dám cả gan ra tay với Giang Thành, đúng là chán sống rồi mà!
Hồng Đào cảm thấy bầu không khí có vẻ không ổn, trước khí thế mạnh mẽ của đại ca Từ, Hồng Đào giống như một con gà con, yếu ớt nói: "Đại ca Từ… lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ? Tam gia sẽ tới đây ngay, có chuyện gì thì anh cứ nói với anh ấy."
"Nói chuyện à?"
Đại ca Từ tức giận rồi.
Nếu để cô Triệu và ông Vũ biết chuyện Giang Thành bị sỉ nhục như thế này, dù Từ Quốc Trung có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém, ông ta trực tiếp ra lệnh: "Đánh chết nó cho tao, nhất là những kẻ lúc nãy động vào Giang thiếu, đánh gãy hết chân tay cho tao!"
" Đao Sẹo, khiến Hồng Đào tàn phế đi!"
Ánh mắt của Đao Sẹo lóe lên sự phấn khích, đáp “vâng” rồi đi đến.
Lúc này Hồng Đào sợ thật rồi.
Hôm nay không biết đại ca Từ uống nhầm phải thuốc gì, nên biết thường ngày đại ca Từ và Văn tam gia nước sông không phạm nước giếng nhưng cho dù đàn em có xích mích gì cũng chỉ cười cho qua, nhưng hôm nay rõ ràng là đại ca Từ muốn xé rách mặt, đấu với Văn tam gia đến cùng.
"Đại ca Từ... Tam gia đến ngay bây giờ đấy!"
"Có chuyện gì từ từ nói!"
Từ Quốc Trung tức giận, xông lên đá một phát vào bụng Hồng Đào, nói: "Nói cái con m* mày!"
Văn tam gia đúng là rất đáng sợ, nhưng còn kém xa so với Giang Thành đang ngồi trước mặt bọn họ. Cậu ấm này xuất thân từ gia tộc rất đáng sợ, nghe đâu có một đại ca đương thời của thế hệ trước ở thành phố Lâm Châu này đã thua trong tay Triệu Hi Ninh, cuối cùng lại như chó nhà có tang quỳ gối trước Triệu Hi Ninh mặc váy dài màu đen.
Chỉ trong nháy mắt Triệu Hi Ninh đã khiến cho thế lực của vị đại ca kia bị tiêu diệt toàn bộ.
Từ đó về sau Từ Quốc Trung liền trở thành tay sai trung thành của Triệu Hi Ninh, mà Giang Thành còn có thân phận cao quý hơn cả Triệu Hi Ninh thì Từ Quốc Trung càng không dám động vào, Văn tam gia chó má gì thì cũng vậy thôi.
Cuộc tranh chấp được chấm dứt bằng thất bại của Hồng Đào.
Đũng quần Hồng Đào chảy máu lênh láng, nằm trên đất không ngừng la hét, Giang Thành thấy vậy thì bước tới giẫm lên miệng Hồng Đào: "Một con chó mà cũng dám động vào người phụ nữ của tôi, sau này anh nên tránh xa cô ấy ra, nếu không thì không chỉ đơn giản là cái đồ chơi dưới đũng quần của anh như vậy đâu."
Lâm Thanh Nhã bị cảnh trước mắt dọa sợ.
Đây là một Giang Thành mà cô chưa từng thấy, bá đạo, không nói đạo lý.
Trong lòng mỗi cô gái đều có có giấc mộng về anh hùng cứu mỹ nhân. Lâm Thanh Nhã không bao giờ ngờ rằng cuối cùng lại là Giang Thành thỏa mãn giấc mộng của cô. Khi Lâm Thanh Nhã lấy lại tinh thần thì nhìn thấy Giang Thành đang ném thẻ ngân hàng vào mặt Hồng Đào.
Như là đang sỉ nhục.
"Mật mã là sáu số không, tiền đủ để trả hết món nợ kia."
Giang Thành không thèm ngoái đầu lại mà đi ra khỏi phòng bao, Từ Quốc Trung vội vàng đi theo ra ngoài, Lâm Thanh Nhã thấy vậy cũng theo sát phía sau Giang Thành.
Sắc mặt Từ Quốc Trung đầy lo âu, lần này động vào đàn em của Văn tam gia, e rằng Văn tam gia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, tỏ vẻ đau khổ nói: "Lần này sợ là Văn tam gia sẽ không để yên đâu, dù sao thì Hồng Đào cũng là cánh tay đắc lực của ông ta, hơn nữa Văn tam gia nắm trong tay lực lượng khổng lồ..."
Giang Thành khoát tay.
"Nếu ông ta dám làm gì, ông cứ việc nói với tôi, tôi sẽ giải quyết." Giang Thành nói.
Từ Quốc Trung mừng rỡ.
Ông ta chỉ chờ mỗi câu này của Giang Thành. Bằng lực lượng của ông ta thì chỉ có thể đấu với Văn tam gia đến đầu rơi máu chảy, cả hai bên đều thiệt. Muốn tiêu diệt Văn tam gia thì ông ta vẫn chưa đủ trình, nhưng nếu có được sự trợ giúp của Giang Thành thì mọi chuyện sẽ khác.
Ngay cả ông ta cũng không dám suy đoán lực lượng của Giang Thành.
Từ Quốc Trung liếc nhìn Lâm Thanh Nhã, sau đó đảo tròng mắt, cười nói: "Chắc là anh Thành cũng mệt rồi nhỉ? Hay là tôi đặt phòng tổng thống ở Hilton để anh và cô gái này nghỉ ngơi nghỉ cho tốt nhé?"
"Chi phí thì để tôi trả cho!"
Lâm Thanh Nhã mím môi, nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt.
Giang Thành cũng thấy được, anh khẽ lắc đầu nói: "Không cần đâu, chuyện ở đây đã giải quyết xong rồi thì tôi về trường trước đây. Còn cô ấy... ông tìm hai người đưa cô ấy trở lại trường đi, tôi hơi mệt."
"Không cần đâu!"
Lâm Thanh Nhã bất ngờ nói.
Từ Quốc Trung thấy thế cũng biết ý rời khỏi, Giang Thành ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã nắm chặt tay đến trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ cố chấp, ngẩng đầu nhìn Giang Thành: "Anh ra ngoài với em một chút, em có điều muốn nói với anh..."
Hai người đi ra khỏi Mị Lực Đông Phương.
Lâm Thanh Nhã đi phía trước, dừng lại, Giang Thành thấy vậy cũng dừng bước, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lâm Thanh Nhã, Lâm Thanh Nhã cắn răng nói: "Chắc chắn là em không trả nổi tiền số tiền này của anh, nhưng em có thể đi thuê phòng với anh."
Giang Thành bỗng nhiên cười thành tiếng.
Khi rơi vào tai Lâm Thanh Nhã lại trở nên chói tai, nhưng Lâm Thanh Nham vẫn cố chấp nói: "Em không nói đùa với anh..."
"Lâm Thanh Nhã... Có phải em hối hận rồi không?" Đột nhiên Giang Thành hỏi.
Hối hận ư? Lâm Thanh Nhã thất thần.
Có lẽ cô hối hận thật rồi.
Nếu như ngay từ đầu cô đến với Giang Thành thì đâu có đến nông nỗi này? Lâm Thanh Nhã chua xót, lòng ngập tràn sự hối hận cứ quanh quẩn không tan, một lúc lâu sau cô mới cắn răng nói: "Em..."
"Không hối hận."
So với bị Giang Thành làm nhục, chi bằng ngẩng cao đầu rời đi.
Tên đầu trọc cũng cảm nhận được một luồng gió mát lạnh thổi qua dưới đũng quần mình, vô thức khép hai chân lại, tức giận nói: "Mày là cái thá gì, Hồng Đào tao đã lăn lộn ở thành phố Lâm Châu nhiều năm như vậy, tao còn sợ thằng ngốc mày à?"
Đại ca Từ quả thật rất đáng sợ.
Nhưng Văn tam gia cũng không phải là người ăn chay, thế lực của hai người cũng chẳng hơn kém nhau là bao.
Vì vậy, Hồng Đào không hẳn là thật sự sợ đại ca Từ, gã liên tục cười lạnh, vuốt cằm nói: "Ông mày còn tưởng rằng mày có bản lĩnh gì ghê gớm lắm, không ngờ rằng cũng chỉ có mấy đồng tiền dơ bẩn mà thôi. Hôm nay ông đây không chỉ muốn đánh gãy cái chân chó của mày, mà còn muốn ngủ với con đàn bà của mày, mày làm gì được tao nào?"
Hồng Đào ha ha cười lớn.
Giang Trừng không nói gì nhưng trong ánh mắt tràn đầy tức giận.
Lâm Thanh Nhã vô thức kéo tay áo Giang Thành, thấp giọng nói: "Hay là cứ trả lại tiền rồi thôi, đừng nói thêm gì với mấy tên giang hồ này nữa, bọn họ hoàn toàn không có nói lý đâu. Hơn nữa... anh mà trả tiền, sau này em... sẽ là người của anh..."
Giang Thành khoát tay, ý bảo cô không cần nói tiếp nữa.
Anh trả tiền giúp Lâm Thanh Nhã không phải vì muốn chiếm đoạt thân thể của cô mà vì không muốn nhìn thấy cô bị ức hiếp. Lâm Thanh Nhã thấy thế cũng không dám nhiều lời nữa, chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
Cho đến lúc này cô mới ý thức được những việc cô làm khi trước nực cười đến mức nào.
Giang Thành nheo mắt nhìn Hồng Đào, gật gù nói: "Được lắm, anh còn dám có suy nghĩ này, cho dù Văn tam gia có đến đây cũng không cứu được anh đâu, cho dù có phải làm đủ mọi cách thì tôi cũng phải xóa sổ anh khỏi thành phố Lâm Châu này."
Hồng Đào cười nhạo ra tiếng.
Mấy lời dọa dẫm thì ai chẳng nói được.
Gã không tin Giang Thành có năng lực làm được.
Một lúc sau, bóng dáng vạm vỡ của Từ Quốc Trung xuất hiện ở cửa phòng bao. Đao Sẹo vừa trông thấy thế thì đi lên ghé vào tai ông ta nói mấy câu, sắc mặt Từ Quốc Trung dần trở nên khó coi, sau đó đưa ánh mắt đầy sát khí nhìn Hồng Đào.
Dám cả gan ra tay với Giang Thành, đúng là chán sống rồi mà!
Hồng Đào cảm thấy bầu không khí có vẻ không ổn, trước khí thế mạnh mẽ của đại ca Từ, Hồng Đào giống như một con gà con, yếu ớt nói: "Đại ca Từ… lâu rồi không gặp, anh vẫn khỏe chứ? Tam gia sẽ tới đây ngay, có chuyện gì thì anh cứ nói với anh ấy."
"Nói chuyện à?"
Đại ca Từ tức giận rồi.
Nếu để cô Triệu và ông Vũ biết chuyện Giang Thành bị sỉ nhục như thế này, dù Từ Quốc Trung có một trăm cái đầu cũng không đủ để chém, ông ta trực tiếp ra lệnh: "Đánh chết nó cho tao, nhất là những kẻ lúc nãy động vào Giang thiếu, đánh gãy hết chân tay cho tao!"
" Đao Sẹo, khiến Hồng Đào tàn phế đi!"
Ánh mắt của Đao Sẹo lóe lên sự phấn khích, đáp “vâng” rồi đi đến.
Lúc này Hồng Đào sợ thật rồi.
Hôm nay không biết đại ca Từ uống nhầm phải thuốc gì, nên biết thường ngày đại ca Từ và Văn tam gia nước sông không phạm nước giếng nhưng cho dù đàn em có xích mích gì cũng chỉ cười cho qua, nhưng hôm nay rõ ràng là đại ca Từ muốn xé rách mặt, đấu với Văn tam gia đến cùng.
"Đại ca Từ... Tam gia đến ngay bây giờ đấy!"
"Có chuyện gì từ từ nói!"
Từ Quốc Trung tức giận, xông lên đá một phát vào bụng Hồng Đào, nói: "Nói cái con m* mày!"
Văn tam gia đúng là rất đáng sợ, nhưng còn kém xa so với Giang Thành đang ngồi trước mặt bọn họ. Cậu ấm này xuất thân từ gia tộc rất đáng sợ, nghe đâu có một đại ca đương thời của thế hệ trước ở thành phố Lâm Châu này đã thua trong tay Triệu Hi Ninh, cuối cùng lại như chó nhà có tang quỳ gối trước Triệu Hi Ninh mặc váy dài màu đen.
Chỉ trong nháy mắt Triệu Hi Ninh đã khiến cho thế lực của vị đại ca kia bị tiêu diệt toàn bộ.
Từ đó về sau Từ Quốc Trung liền trở thành tay sai trung thành của Triệu Hi Ninh, mà Giang Thành còn có thân phận cao quý hơn cả Triệu Hi Ninh thì Từ Quốc Trung càng không dám động vào, Văn tam gia chó má gì thì cũng vậy thôi.
Cuộc tranh chấp được chấm dứt bằng thất bại của Hồng Đào.
Đũng quần Hồng Đào chảy máu lênh láng, nằm trên đất không ngừng la hét, Giang Thành thấy vậy thì bước tới giẫm lên miệng Hồng Đào: "Một con chó mà cũng dám động vào người phụ nữ của tôi, sau này anh nên tránh xa cô ấy ra, nếu không thì không chỉ đơn giản là cái đồ chơi dưới đũng quần của anh như vậy đâu."
Lâm Thanh Nhã bị cảnh trước mắt dọa sợ.
Đây là một Giang Thành mà cô chưa từng thấy, bá đạo, không nói đạo lý.
Trong lòng mỗi cô gái đều có có giấc mộng về anh hùng cứu mỹ nhân. Lâm Thanh Nhã không bao giờ ngờ rằng cuối cùng lại là Giang Thành thỏa mãn giấc mộng của cô. Khi Lâm Thanh Nhã lấy lại tinh thần thì nhìn thấy Giang Thành đang ném thẻ ngân hàng vào mặt Hồng Đào.
Như là đang sỉ nhục.
"Mật mã là sáu số không, tiền đủ để trả hết món nợ kia."
Giang Thành không thèm ngoái đầu lại mà đi ra khỏi phòng bao, Từ Quốc Trung vội vàng đi theo ra ngoài, Lâm Thanh Nhã thấy vậy cũng theo sát phía sau Giang Thành.
Sắc mặt Từ Quốc Trung đầy lo âu, lần này động vào đàn em của Văn tam gia, e rằng Văn tam gia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, tỏ vẻ đau khổ nói: "Lần này sợ là Văn tam gia sẽ không để yên đâu, dù sao thì Hồng Đào cũng là cánh tay đắc lực của ông ta, hơn nữa Văn tam gia nắm trong tay lực lượng khổng lồ..."
Giang Thành khoát tay.
"Nếu ông ta dám làm gì, ông cứ việc nói với tôi, tôi sẽ giải quyết." Giang Thành nói.
Từ Quốc Trung mừng rỡ.
Ông ta chỉ chờ mỗi câu này của Giang Thành. Bằng lực lượng của ông ta thì chỉ có thể đấu với Văn tam gia đến đầu rơi máu chảy, cả hai bên đều thiệt. Muốn tiêu diệt Văn tam gia thì ông ta vẫn chưa đủ trình, nhưng nếu có được sự trợ giúp của Giang Thành thì mọi chuyện sẽ khác.
Ngay cả ông ta cũng không dám suy đoán lực lượng của Giang Thành.
Từ Quốc Trung liếc nhìn Lâm Thanh Nhã, sau đó đảo tròng mắt, cười nói: "Chắc là anh Thành cũng mệt rồi nhỉ? Hay là tôi đặt phòng tổng thống ở Hilton để anh và cô gái này nghỉ ngơi nghỉ cho tốt nhé?"
"Chi phí thì để tôi trả cho!"
Lâm Thanh Nhã mím môi, nắm chặt tay, sắc mặt tái nhợt.
Giang Thành cũng thấy được, anh khẽ lắc đầu nói: "Không cần đâu, chuyện ở đây đã giải quyết xong rồi thì tôi về trường trước đây. Còn cô ấy... ông tìm hai người đưa cô ấy trở lại trường đi, tôi hơi mệt."
"Không cần đâu!"
Lâm Thanh Nhã bất ngờ nói.
Từ Quốc Trung thấy thế cũng biết ý rời khỏi, Giang Thành ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Thanh Nhã.
Lâm Thanh Nhã nắm chặt tay đến trắng bệch, ánh mắt lộ ra vẻ cố chấp, ngẩng đầu nhìn Giang Thành: "Anh ra ngoài với em một chút, em có điều muốn nói với anh..."
Hai người đi ra khỏi Mị Lực Đông Phương.
Lâm Thanh Nhã đi phía trước, dừng lại, Giang Thành thấy vậy cũng dừng bước, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Lâm Thanh Nhã, Lâm Thanh Nhã cắn răng nói: "Chắc chắn là em không trả nổi tiền số tiền này của anh, nhưng em có thể đi thuê phòng với anh."
Giang Thành bỗng nhiên cười thành tiếng.
Khi rơi vào tai Lâm Thanh Nhã lại trở nên chói tai, nhưng Lâm Thanh Nham vẫn cố chấp nói: "Em không nói đùa với anh..."
"Lâm Thanh Nhã... Có phải em hối hận rồi không?" Đột nhiên Giang Thành hỏi.
Hối hận ư? Lâm Thanh Nhã thất thần.
Có lẽ cô hối hận thật rồi.
Nếu như ngay từ đầu cô đến với Giang Thành thì đâu có đến nông nỗi này? Lâm Thanh Nhã chua xót, lòng ngập tràn sự hối hận cứ quanh quẩn không tan, một lúc lâu sau cô mới cắn răng nói: "Em..."
"Không hối hận."
So với bị Giang Thành làm nhục, chi bằng ngẩng cao đầu rời đi.
Danh sách chương