Sau khi Giang Thành hỏi quầy lễ tân, anh bước đến phòng bao với vẻ mặt đằng đằng sát khí.
Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào làm vấy bẩn Lâm Thanh Nhã, nếu không cũng đừng trách Giang Thành dùng sức mạnh của gia tộc, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Phòng bao VIP.
Giang Trừng ngẩng đầu xác nhận đây là phòng bao mà nhân viên lễ tân nói, anh liếc mắt nhìn người phục vụ đi theo sau với vẻ hơi cảnh giác, trầm giọng nói: "Có đúng nơi này không, hi vọng anh không nhớ nhầm, nếu không tôi sẽ không để yên đâu.
Trên mặt nhân viên phục vụ mang theo ý cười.
Anh ta liếc mắt cũng có thể đại khái đoán được địa vị của Giang Thành không lớn, chỉ là một sinh viên nghèo mà thôi.
Bởi vậy nhân viên phục vụ cũng không để Giang Thành vào trong mắt.
"Đúng là nơi này, nhưng mà anh không thể đi vào. Trong đây có mấy vị đại gia đã đặc biệt bao trọn, nếu như không có chuyện khẩn cấp thì không ai được đi vào, ngay cả nhân viên phục vụ như chúng tôi cũng không thể tùy tiện ra vào. Anh phải chờ ở bên ngoài thôi." Nhân viên phục vụ cười nói.
Giang Thành quay đầu lại nhìn anh ta.
"Anh đang đùa tôi à?"
Dẫn anh lên mà lại không cho anh vào, đây không phải trêu đùa anh thì là cái gì? Nhân viên phục vụ vẫn giữ nụ cười trên môi, khiến Giang Thành cảm thấy anh ta thật ghê tởm. Nhân viên phục vụ vẫn dùng giọng điệu như cũ, lắc đầu nói: "Không thể nói như vậy được, ở Mị Lực Phương Đông này, khách hàng chính là thượng đế, nếu anh muốn đi vào cũng không phải không được, điều kiện đầu tiên là anh phải có thực lực kia đã."
"Nếu như tôi cứ nhất định đi vào thì sao?"
Giang Trừng đột nhiên cười rộ lên, đáy mắt xẹt qua một tia rét lạnh.
Nhân viên phục vụ thu lại nụ cười trên mặt, đánh mắt sang phía sau Giang Thành, lập tức có hai tên bảo vệ cường tráng xuất hiện, nói: "Em trai, quy định chính là quy định, vào Mị Lực Đông Phương này thì phải theo quy định ở đây."
Giang Thành nắm chặt tay.
Thời gian càng lâu, khả năng Lâm Thanh Nhã gặp chuyện không may càng cao, anh không đợi được!
"Bạn gái tôi ở bên trong!"
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho các người!” Giang Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhân viên phục vụ nở nụ cười chế nhạo, hiển nhiên anh ta đã sớm biết được chuyện này, dù sao ở mỗi phân đất của Mị Lực Đông Phương này ngày nào cũng diễn ra chuyện tương tự, anh ta bật cười nói: "Tôi còn tưởng rằng chuyện lớn gì, thì ra là việc vặt vãnh như vậy à, mấy vị đại gia bên trong sẽ chăm sóc tốt cho bạn gái của anh, chờ bạn gái anh từ trong đi ra không chừng còn có thể bao nuôi anh đấy."
"Tôi phải cảnh cáo anh, trong phòng đều là người thân cận của Văn tam gia, nếu anh đi vào thì tay chân anh đều sẽ bị chặt đứt."
Giang Thành không biết ai là Văn tam gia.
Anh chỉ biết Lâm Thanh Nhã ở trong kia có thể sẽ gặp chuyện không may.
Lúc này, anh giống như một con sư tử đang phẫn nộ, siết chặt nắm đấm hét lên: "Cút ngay cho tôi, tôi phải đi vào!"
Dứt lời, Giang Thành chuẩn bị đạp cửa xông vào.
Nhân viên phục vụ bị khí thế của Giang Thành trấn áp, nhưng anh ta cũng là người từng trải, lập tức phản ứng kịp, đá một cước vào bụng Giang Thành. Cơ thể của Giang Thành gầy yếu không chịu được cú đá này, lục phủ ngũ tạng như bị long ra.
"Hừ!"
"Không biết tự lượng sức mình!"
"Chạy được bao nhiêu thì cút bấy nhiêu ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ giết anh đấy!”
Nhân viên phục vụ nói một cách gay gắt.
Hai nhân viên bảo vệ cũng vây chặt Giang Thành, cố gắng kéo Giang Thành đi!
Trong lòng Giang Thành vô cùng không cam tâm!
Anh không đành lòng nhìn Lâm Thanh Nhã rơi vào miệng hổ, lại lần nữa xông vào phòng bao, nhân viên phục vụ nổi giận đùng đùng nói: "Tôi đã cho anh mặt mũi rồi. Không ngờ con chó như anh không biết xấu hổ, thế thì đừng trách tôi ra tay quá nặng!"
Một cái tát rơi xuống!
“Bốp!”
Nhân viên phục vụ hơi ngạc nhiên.
Bởi vì cái tát không có tát vào mặt Giang Thành.
Một người có thân hình vạm vỡ xuất hiện trước mặt Giang Thành, một tay chặn lại cái tát của người phục vụ, trong mắt người này hiện lên vẻ nghiêm khắc: “Mày mắng ai là chó vậy? Nếu không quỳ xuống dập đầu trăm cái trước mặt Giang thiếu đây thì đừng mong sống sót thoát khỏi đây!"
"Anh... anh Đao Sẹo... em..."
Nhân viên phục vụ liền hoảng sợ.
Bởi vì đứng trước mặt anh ta chính là Đao Sẹo nổi tiếng tàn nhẫn ở thành phố Lâm Châu, cũng là tướng tài đắc lực dưới trướng của đại ca Từ, nghe nói đầu óc người này toàn cơ bắp, chỉ nhận đấm đá chứ không nhận lý lẽ. Nhân viên phục vụ tin rằng nếu anh ta không quỳ lạy đủ một trăm cái, Đao Sẹo sẽ sảng khoái mà giết chết anh ta!
Không có bất kỳ cuộc thương lượng nào!
"Mấy người bên trong đều là người của Văn tam gia, em không dám chọc vào..." Người phục vụ khó khăn nói.
"Con m* nó!"
Đao Sẹo tát cho nhân viên phục vụ một cái, sau đó đấm đá túi bụi, mắng: "Có phải mày nghe không hiểu lời tao nói không, tao bảo mày dập đầu lạy Giang thiếu một trăm cái thì mày dập đi, Đao Sẹo này trước giờ chưa nói giỡn ai cả, rõ chưa?"
Nhân viên phục vụ gần như khóc.
Ánh mắt anh ta u oán liếc nhìn Giang Thành.
Tên này có thể mời được đại thần Đao Sẹo thì sao không nói sớm, để anh ta bị Đạo Sẹo giận chó đánh mèo thế này.
Đao Sẹo quay đầu nhìn Giang Thành, lửa giận biến thành nụ cười tươi rói, hắn cười ha ha rồi nói: "Giang thiếu, chúng tôi đến muộn rồi. Vừa rồi con chó này đá vào chân nào, tao... à không, tôi sẽ cho các anh em chặt chân đó của nó, anh xem được không?"
Hắn dè dặt quan sát sắc mặt của Giang Thành.
Đại ca Từ còn không dám trêu chọc người trước mặt, nên hắn đương nhiên phải lấy lòng gấp trăm lần.
"Tự các người xem mà xử lý đi, tôi không có thời gian!" Giang Thành bỏ lại câu này xong thì mở cửa phòng bao xông vào, Đao Sẹo thấy thế hung hăng trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, nheo mắt bắn ra một tia sát ý: "Mày giỏi lắm, dám chọc đến Giang thiếu, mày nhất định phải chết!"
Lời vừa dứt, nhân viên phục vụ còn chưa kịp giải thích gì thì Đao Sẹo đã nện một gậy vào chân phải của anh ta.
“Răng rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên, nhân viên phục vụ hét lên một tiếng thảm thiết, Đao Sẹo thì chưa hết hứng, cười gằn nói: "Tao nói cho mày biết chuyện này chưa xong đâu, may mà mày gặp tao, chứ nếu đại ca ở đây thì mày đã chết không toàn thây rồi.
Nhân viên phục vụ rùng mình một cái.
Đại ca trong miệng của Đao Sẹo đương nhiên là đại ca Từ, so với Đao Sẹo còn hung ác, tàn độc hơn!
"Em..."
"Anh Đao Sẹo, em không dám nữa, van xin anh tha cho em đi, em thật sự không biết..."
Giang Thành không muốn bận tâm đến chuyện lộn xộn bên ngoài.
Sau khi đột nhập vào phòng bao, anh xoa vùng bụng đang đau nhói của mình, ánh sáng mờ mịt khiến Giang Thành không thể tìm thấy bóng dáng của Lâm Thanh Nhã ngay lập tức, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một vài người phụ nữ hở hàng bị mấy tên to con ôm trong lòng làm điều xấu.
“Tách!”
Giang Thành bật đèn trong phòng bao lên.
Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về hướng Giang Thành, bọn họ còn tưởng Giang Thành chỉ là người phục vụ đến giao bia, không ngờ thằng nhóc con này lại mạnh dạn bật đèn trong phòng như vậy, Giang Thành không để ý đến ánh mắt tức giận của những người này mà liếc nhìn bọn họ một cái, cuối cùng nhìn thấy Lâm Thanh Nhã đang bị một tên đầu hói bụng bia ôm lấy ở cuối dãy.
Giang Thành cực kỳ tức giận.
"Dừng tay lại cho tôi!"
Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào làm vấy bẩn Lâm Thanh Nhã, nếu không cũng đừng trách Giang Thành dùng sức mạnh của gia tộc, gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Phòng bao VIP.
Giang Trừng ngẩng đầu xác nhận đây là phòng bao mà nhân viên lễ tân nói, anh liếc mắt nhìn người phục vụ đi theo sau với vẻ hơi cảnh giác, trầm giọng nói: "Có đúng nơi này không, hi vọng anh không nhớ nhầm, nếu không tôi sẽ không để yên đâu.
Trên mặt nhân viên phục vụ mang theo ý cười.
Anh ta liếc mắt cũng có thể đại khái đoán được địa vị của Giang Thành không lớn, chỉ là một sinh viên nghèo mà thôi.
Bởi vậy nhân viên phục vụ cũng không để Giang Thành vào trong mắt.
"Đúng là nơi này, nhưng mà anh không thể đi vào. Trong đây có mấy vị đại gia đã đặc biệt bao trọn, nếu như không có chuyện khẩn cấp thì không ai được đi vào, ngay cả nhân viên phục vụ như chúng tôi cũng không thể tùy tiện ra vào. Anh phải chờ ở bên ngoài thôi." Nhân viên phục vụ cười nói.
Giang Thành quay đầu lại nhìn anh ta.
"Anh đang đùa tôi à?"
Dẫn anh lên mà lại không cho anh vào, đây không phải trêu đùa anh thì là cái gì? Nhân viên phục vụ vẫn giữ nụ cười trên môi, khiến Giang Thành cảm thấy anh ta thật ghê tởm. Nhân viên phục vụ vẫn dùng giọng điệu như cũ, lắc đầu nói: "Không thể nói như vậy được, ở Mị Lực Phương Đông này, khách hàng chính là thượng đế, nếu anh muốn đi vào cũng không phải không được, điều kiện đầu tiên là anh phải có thực lực kia đã."
"Nếu như tôi cứ nhất định đi vào thì sao?"
Giang Trừng đột nhiên cười rộ lên, đáy mắt xẹt qua một tia rét lạnh.
Nhân viên phục vụ thu lại nụ cười trên mặt, đánh mắt sang phía sau Giang Thành, lập tức có hai tên bảo vệ cường tráng xuất hiện, nói: "Em trai, quy định chính là quy định, vào Mị Lực Đông Phương này thì phải theo quy định ở đây."
Giang Thành nắm chặt tay.
Thời gian càng lâu, khả năng Lâm Thanh Nhã gặp chuyện không may càng cao, anh không đợi được!
"Bạn gái tôi ở bên trong!"
“Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không tha cho các người!” Giang Thành nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhân viên phục vụ nở nụ cười chế nhạo, hiển nhiên anh ta đã sớm biết được chuyện này, dù sao ở mỗi phân đất của Mị Lực Đông Phương này ngày nào cũng diễn ra chuyện tương tự, anh ta bật cười nói: "Tôi còn tưởng rằng chuyện lớn gì, thì ra là việc vặt vãnh như vậy à, mấy vị đại gia bên trong sẽ chăm sóc tốt cho bạn gái của anh, chờ bạn gái anh từ trong đi ra không chừng còn có thể bao nuôi anh đấy."
"Tôi phải cảnh cáo anh, trong phòng đều là người thân cận của Văn tam gia, nếu anh đi vào thì tay chân anh đều sẽ bị chặt đứt."
Giang Thành không biết ai là Văn tam gia.
Anh chỉ biết Lâm Thanh Nhã ở trong kia có thể sẽ gặp chuyện không may.
Lúc này, anh giống như một con sư tử đang phẫn nộ, siết chặt nắm đấm hét lên: "Cút ngay cho tôi, tôi phải đi vào!"
Dứt lời, Giang Thành chuẩn bị đạp cửa xông vào.
Nhân viên phục vụ bị khí thế của Giang Thành trấn áp, nhưng anh ta cũng là người từng trải, lập tức phản ứng kịp, đá một cước vào bụng Giang Thành. Cơ thể của Giang Thành gầy yếu không chịu được cú đá này, lục phủ ngũ tạng như bị long ra.
"Hừ!"
"Không biết tự lượng sức mình!"
"Chạy được bao nhiêu thì cút bấy nhiêu ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ giết anh đấy!”
Nhân viên phục vụ nói một cách gay gắt.
Hai nhân viên bảo vệ cũng vây chặt Giang Thành, cố gắng kéo Giang Thành đi!
Trong lòng Giang Thành vô cùng không cam tâm!
Anh không đành lòng nhìn Lâm Thanh Nhã rơi vào miệng hổ, lại lần nữa xông vào phòng bao, nhân viên phục vụ nổi giận đùng đùng nói: "Tôi đã cho anh mặt mũi rồi. Không ngờ con chó như anh không biết xấu hổ, thế thì đừng trách tôi ra tay quá nặng!"
Một cái tát rơi xuống!
“Bốp!”
Nhân viên phục vụ hơi ngạc nhiên.
Bởi vì cái tát không có tát vào mặt Giang Thành.
Một người có thân hình vạm vỡ xuất hiện trước mặt Giang Thành, một tay chặn lại cái tát của người phục vụ, trong mắt người này hiện lên vẻ nghiêm khắc: “Mày mắng ai là chó vậy? Nếu không quỳ xuống dập đầu trăm cái trước mặt Giang thiếu đây thì đừng mong sống sót thoát khỏi đây!"
"Anh... anh Đao Sẹo... em..."
Nhân viên phục vụ liền hoảng sợ.
Bởi vì đứng trước mặt anh ta chính là Đao Sẹo nổi tiếng tàn nhẫn ở thành phố Lâm Châu, cũng là tướng tài đắc lực dưới trướng của đại ca Từ, nghe nói đầu óc người này toàn cơ bắp, chỉ nhận đấm đá chứ không nhận lý lẽ. Nhân viên phục vụ tin rằng nếu anh ta không quỳ lạy đủ một trăm cái, Đao Sẹo sẽ sảng khoái mà giết chết anh ta!
Không có bất kỳ cuộc thương lượng nào!
"Mấy người bên trong đều là người của Văn tam gia, em không dám chọc vào..." Người phục vụ khó khăn nói.
"Con m* nó!"
Đao Sẹo tát cho nhân viên phục vụ một cái, sau đó đấm đá túi bụi, mắng: "Có phải mày nghe không hiểu lời tao nói không, tao bảo mày dập đầu lạy Giang thiếu một trăm cái thì mày dập đi, Đao Sẹo này trước giờ chưa nói giỡn ai cả, rõ chưa?"
Nhân viên phục vụ gần như khóc.
Ánh mắt anh ta u oán liếc nhìn Giang Thành.
Tên này có thể mời được đại thần Đao Sẹo thì sao không nói sớm, để anh ta bị Đạo Sẹo giận chó đánh mèo thế này.
Đao Sẹo quay đầu nhìn Giang Thành, lửa giận biến thành nụ cười tươi rói, hắn cười ha ha rồi nói: "Giang thiếu, chúng tôi đến muộn rồi. Vừa rồi con chó này đá vào chân nào, tao... à không, tôi sẽ cho các anh em chặt chân đó của nó, anh xem được không?"
Hắn dè dặt quan sát sắc mặt của Giang Thành.
Đại ca Từ còn không dám trêu chọc người trước mặt, nên hắn đương nhiên phải lấy lòng gấp trăm lần.
"Tự các người xem mà xử lý đi, tôi không có thời gian!" Giang Thành bỏ lại câu này xong thì mở cửa phòng bao xông vào, Đao Sẹo thấy thế hung hăng trừng mắt nhìn nhân viên phục vụ, nheo mắt bắn ra một tia sát ý: "Mày giỏi lắm, dám chọc đến Giang thiếu, mày nhất định phải chết!"
Lời vừa dứt, nhân viên phục vụ còn chưa kịp giải thích gì thì Đao Sẹo đã nện một gậy vào chân phải của anh ta.
“Răng rắc!”
Tiếng xương gãy vang lên, nhân viên phục vụ hét lên một tiếng thảm thiết, Đao Sẹo thì chưa hết hứng, cười gằn nói: "Tao nói cho mày biết chuyện này chưa xong đâu, may mà mày gặp tao, chứ nếu đại ca ở đây thì mày đã chết không toàn thây rồi.
Nhân viên phục vụ rùng mình một cái.
Đại ca trong miệng của Đao Sẹo đương nhiên là đại ca Từ, so với Đao Sẹo còn hung ác, tàn độc hơn!
"Em..."
"Anh Đao Sẹo, em không dám nữa, van xin anh tha cho em đi, em thật sự không biết..."
Giang Thành không muốn bận tâm đến chuyện lộn xộn bên ngoài.
Sau khi đột nhập vào phòng bao, anh xoa vùng bụng đang đau nhói của mình, ánh sáng mờ mịt khiến Giang Thành không thể tìm thấy bóng dáng của Lâm Thanh Nhã ngay lập tức, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy một vài người phụ nữ hở hàng bị mấy tên to con ôm trong lòng làm điều xấu.
“Tách!”
Giang Thành bật đèn trong phòng bao lên.
Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn về hướng Giang Thành, bọn họ còn tưởng Giang Thành chỉ là người phục vụ đến giao bia, không ngờ thằng nhóc con này lại mạnh dạn bật đèn trong phòng như vậy, Giang Thành không để ý đến ánh mắt tức giận của những người này mà liếc nhìn bọn họ một cái, cuối cùng nhìn thấy Lâm Thanh Nhã đang bị một tên đầu hói bụng bia ôm lấy ở cuối dãy.
Giang Thành cực kỳ tức giận.
"Dừng tay lại cho tôi!"
Danh sách chương