Khi Phương Tri Cẩn đến đúng lúc hoàng hôn, trong sân được bao phủ bởi ánh nắng chiều, giống như một bức tranh sơn dầu, Hoắc Học Xuyên nằm trên ghế bập bênh rất thoải mái, giống như một thiếu gia nhà địa chủ mặc kệ chính sự.

“Lát nữa mới ăn cơm, ông ngoại vẫn chưa về.” Hoắc Học Xuyên hất hất cằm, đợi sau khi Phương Tri Cẩn lại gần anh liền đưa cho cậu bông hoa đào trong tay, tiếc nuối nói, “Đã sắp rụng hết rồi.”

Phương Tri Cẩn nhận lấy, cẩn thận nâng nó trong lòng bàn tay, hỏi: “Ông ngoại đi đâu thế?”

“Đi câu cá.” Hoắc Học Xuyên không nhắc một chữ nào đến chuyện trên mạng, chỉ hàn huyên chuyện nhà, “Mùa đông đi bơi, mùa hè đi câu, cuộc sống tuổi già cũng tuyệt đấy nhỉ, hy vọng sau này anh già rồi cũng có thể như vậy.”

Phương Tri Cẩn nhìn chằm chằm nhụy hoa, nhẹ nhàng nói: “Em có thể cùng anh đi câu cá, còn đi bơi thì thôi bỏ đi.”

Đang nói chuyện, con đường bên ngoài cửa có một chiếc xe việt dã uỳnh uỳnh chạy tới, sau đó ông Hoắc xuống xe, hai lính cần vụ đi phía sau xách đồ câu và thùng nước. Sau đó hai vợ chồng Hoắc Hâm cũng tới, Phương Tri Cẩn bỏ hoa vào túi, sau đó chào hỏi mọi người, vừa lễ phép vừa thân thiết, nụ cười vẫn tự nhiên như bình thường.

Vào nhà chuẩn bị rửa tay ăn cơm, Hoắc Học Xuyên vào bếp xem cá ông Hoắc đã câu, nói: “Cá trong ao đều đói meo, làm vậy là để bọn ông dễ câu, câu được càng nhiều thì người ta càng kiếm được tiền, cho nên không có liên quan gì đến kĩ thuật.”

Ông Hoắc mắng: “Cái thằng trời đánh như mày chỉ toàn khiến tao thấy ngột ngạt, không có chuyện gì thì đừng có về, hôm nào tao sẽ nuôi một con quân khuyển, xem mày còn nói nhảm nữa không.”

“Ù uây, thà nuôi chó ngốc bộ đội cũng không cần cháu ruột.” Hoắc Học Xuyên bưng đồ ăn lên rồi đi, anh mà còn lắm mồm nữa chắc bị đánh thật.

Trên bàn ăn ba mẹ anh đang nói chuyện, Phương Tri Cẩn ngồi một bên cúi đầu xem điện thoại, anh đặt đồ ăn xuống, sau đó ngồi bên cạnh Phương Tri Cẩn, nói: “Ăn cơm thôi, đừng chơi nữa.”

Phương Tri Cẩn tắt điện thoại đi, khẽ nói: “Em không muốn ăn.”

Nghe giọng thế này là biết đang ỉu xìu, Hoắc Học Xuyên ở dưới bàn nắm lấy tay Phương Tri Cẩn, tay còn lại gắp bánh kẹp thịt vào trong bát Phương Tri Cẩn, nói: “Đừng có để ý mấy thứ vớ vẩn nữa, mau ăn đi, không là lát nữa ông ngoại ăn hết đấy.”

Hoắc Hâm liếc bọn họ, cũng nói: “Tri Cẩn gầy đi rồi, ăn nhiều lên con, công việc của hai đứa cũng không có thời gian nghỉ ngơi, đừng để cơ thể tiều tụy quá.”

Phương Tri Cẩn gật đầu, sau đó cầm bánh kẹp thịt lên bắt đầu ăn một cách máy móc, trong lúc cậu ăn vài miếng thì Hoắc Học Xuyên đã ngốn hết ba cái rồi. “Thôi bỏ đi, húp canh đi.” Hoắc Học Xuyên lấy đi cái bánh còn hơn một nửa trong tay Phương Tri Cẩn, sau đó nhồm nhoàm vài miếng hết sạch.

Ăn tối xong hai vợ chồng Hoắc Hâm ra ngoài tản bộ, tản bộ xong thì về thẳng tòa nhà của mình, ông Hoắc cứ lần qua lần lại mấy con cá mình câu, cũng không rảnh chú ý chuyện khác, hai người họ cũng đi đến tòa nhà đối diện.

“Nóng thật, anh đi thông gió cái.” Hoắc Học Xuyên lên lầu mở cửa sổ, không thường quay về, dì giúp việc dọn dẹp xong liền đóng cửa, mùa hè vốn đã nóng, giờ thì ngộp như phòng xông hơi.

Phương Tri Cẩn thẫn thờ theo lên lầu, cả mặt mũi người ngợm đều toát mồ hôi, cậu lại nhịn không được lấy điện thoại ra xem, đầu ngón tay ẩm ướt nhòe cả màn hình.

Tin đồn hủy hợp đồng, bài thanh minh lên sau đó rất lâu, vì để tăng độ hot mà kéo dài thời gian, mượn đồng đội để dời sự chú ý, PR phim mới, tin đồn lần thứ hai đút tiền để vào đoàn phim.

Mỗi một câu nói đều là lưỡi dao giết người.

Hoắc Học Xuyên dựa vào lan can sân thượng nói: “Qua đây hóng gió đi, ở đây mát lắm.”

Phương Tri Cẩn cất điện thoại, mồ hôi cũng không lau, cậu lê những bước chân nặng nề đi tới, sau đó úp mặt vào vai Hoắc Học Xuyên. Ban đầu là vì muốn mát nên mới đứng ở sân thượng hóng gió, bây giờ thì ôm nhau cũng không ngại nóng nữa.

Hoắc Học Xuyên nhẹ nhàng xoa lưng cậu: “Minh Minh ở sân thượng đối diện đang nhìn chúng ta đấy, nếu như không có lồng chắc nó cũng bay qua đây rồi.”

Phương Tri Cẩn dụi mặt vào hõm cổ Hoắc Học Xuyên, ủ rũ nói: “Em khó chịu quá, không muốn làm người nữa, chỉ muốn làm một con vẹt xinh đẹp.”

Hoắc Học Xuyên cười nói: “Thất tình lục dục nặng thế, làm vẹt còn phải cường điệu là xinh đẹp mới được.”

“Không đẹp anh lại đi tặng cho người ta.” Phương Tri Cẩn cúi đầu cũng bật cười, nhưng mà vẫn còn héo queo, “Em không ở trong lồng đâu, muốn bay khắp phòng cơ, anh không dậy em sẽ mổ anh hai cái. Mỗi ngày anh còn phải chăm sóc lông cho em, đồ ăn phải cao cấp, buổi tối phải dẫn đi tản bộ, trước khi ngủ phải nói với em ‘Phương Nhi à, em đừng bay đi nhé, không có em anh sống không nổi’ mấy câu như vậy đó.”

“Nghe thế anh cũng không muốn làm người nữa.” Hoắc Học Xuyên giữ gáy Phương Tri Cẩn, rồi cúi đầu hôn lên chóp tóc cậu, “Chuyện lần này không phải là lần cuối cùng, em muốn làm lưu lượng thì phải chuẩn bị tâm lý bị mọi người nhìn chằm chặp, nhất cử nhất động có thể khen em lên tới trời, cũng có thể đạp em xuống bùn. Nhưng mà chỉ là chuyện vài ngày mà thôi, chuyện tốt cũng vài ngày, không tốt cũng vài ngày.”

Phương Tri Cẩn hiểu, nhân khí của cậu sẽ đem đến lượt xem rất lớn cho các trang mạng giải trí, nếu như cậu đập tiền để xóa bài, vậy thì tương đương với việc truyền thông kiếm hai phần tiền, nhưng nếu như cậu đập tiền rồi, cậu sẽ chỉ bị mắng chửi càng thảm hơn thôi. Cho nên cậu không làm gì hết, yên lặng đợi cơn sóng qua đi.

Nhưng im lặng cũng giống như chột dạ, giống như là cậu đã nhận hết mọi điều bịa đặt.

Cậu càng nghĩ càng rối, vì thế cậu ôm Hoắc Học Xuyên chặt hơn nữa, nói như cầu xin: “Anh dỗ em đi, nói cái gì vui vẻ cũng được, em muốn nghe anh nói.”

Hoắc Học Xuyên ôm mặt Phương Tri Cẩn, để cậu ngẩng đầu lên, anh hôn xuống, mổ nhẹ trên khóe miệng cậu, nói: “Không biết dỗ thế nào, hôn em được không?”

Phương Tri Cẩn bấu lấy cơ bắp sau lưng anh, đụng vào trán anh một cái làm nũng.

Gió mát thoang thoảng, nhưng cả hai đều toát nhiều mồ hôi hơn, đợi đến khi hơi nóng trong phòng tiêu tán bớt, thời gian cũng muộn rồi, hai người tách nhau ra chuẩn bị về phòng tắm rửa đi ngủ. Hoắc Học Xuyên xoay người Phương Tri Cẩn, nhưng cậu lại quay đầu lại.

Giọng Phương Tri Cẩn lại trở nên khẽ khàng: “… Lồng chim đối diện biến mất rồi.”

Hai người hoảng hốt nhìn nhau, tay đang nắm vai Phương Tri Cẩn của Hoắc Học Xuyên bất giác siết chặt, anh dỗ dành: “… Không sao đâu, trời tối không nhìn thấy thôi, đừng tự dọa mình.”

Phương Tri Cẩn sắp khóc luôn rồi: “Thật sự là không nhìn thấy sao…”

Nhưng bọn họ không biết, đó là lính cần vụ.

Về phòng vẫn chưa bình tĩnh lại, Phương Tri Cẩn lấy quần áo sạch trong tủ ra rồi sang phòng cho khách, cho dù bên ngoài không nhìn thấy gì thì cậu cũng không dám ngủ chung một giường với Hoắc Học Xuyên.

Hoắc Học Xuyên ngồi bên giường không nhúc nhích, đợi cậu đi rồi thì tắt đèn, sau đó lấy kính viễn vọng ra cửa sổ ngồi dòm. Anh nhắm một mắt thăm dò bên phía đối diện, xem hết một lượt từng ô cửa sổ.

Mười lăm phút sau, chắc là Phương Tri Cẩn đã dọn dẹp gần xong rồi anh mới đi tắm, tắm xong bưng ly trà sang phòng cho khách, nhìn thấy Phương Tri Cẩn úp sấp trên giường,  giấy bay đầy trên đầu giường và trên thảm.

“Xé quyển nào đấy?”

Phương Tri Cẩn thả tay ra, “Truyện cổ Grimm” rớt xuống sàn. Hoắc Học Xuyên đi tới ngồi xuống, nói: “Cháu trai anh lần tới chắc nó lại cằn nhằn anh nữa rồi, anh phải nhanh chóng đi mua quyển mới thôi.”

Từ nhỏ đã như vậy, Phương Tri Cẩn chỉ cần buồn bực tới tột cùng là sẽ xé giấy để phát tiết, Hoắc Học Xuyên vì thế mà đã mất không biết bao nhiêu cuốn bài tập rồi. Tối nay những tranh luận và bình luận ác ý trên mạng không ngừng nổi lên, vừa nãy còn có khả năng bị ông Hoắc nhìn thấy cảnh bọn họ thân mật, Phương Tri Cẩn không nghĩ chuyện này cũng nghĩ chuyện khác, nghĩ tới nghĩ lui tự dồn mình vào đường cùng.

“Uống đi.” Hoắc Học Xuyên ôm Phương Tri Cẩn dậy, sau đó nhìn cậu nhấp từng ngụm trà, “Đây là trà an thần, uống xong ngủ một giấc sẽ ổn thôi.”

Phương Tri Cẩn thì thầm: “Ngủ một giấc thật sự sẽ ổn chứ?”

Hoắc Học Xuyên không đáp, mà hỏi ngược lại: “Em bị bôi xấu và chúng ta bị phát hiện, cái nào khiến em khó chịu hơn?”

“Đương nhiên là chuyện thứ hai.” Phương Tri Cẩn không chút do dự.

Hoắc Học Xuyên đặt ly không lên tủ đầu giường, sau đó dùng ngón tay ấn ấn lên đôi môi còn ẩm ướt của Phương Tri Cẩn, nói: “Chúng ta có thể giấu cả đời sao? Nếu như trong tương lai không có khả năng chia tay, vậy hình như chúng ta công khai sớm cũng không phải không được.”

“Không được không được.” Phương Tri Cẩn lắc đầu nguầy nguậy, giọng nói rất nhỏ, “Em vẫn chưa chuẩn bị xong, thật sự không được đâu.”

Mấy chữ “không được” đúng là nghe tổn thương quá, nhưng cũng có thể hiểu được, Hoắc Học Xuyên đặt Phương Tri Cẩn nằm xuống, rồi đắp chăn cho cậu, cuối cùng còn tắt đèn cho cậu.

Sau khi làm xong hết chuẩn bị về phòng, anh lại bị kéo tay, ở trong bóng tối Phương Tri Cẩn nói: “Xin lỗi, em hơi hèn nhát.”

Hoắc Học Xuyên trả lời: “Không trách em, là anh nhất thời nghĩ lung tung thôi.”

Đêm khuya tĩnh mịch, hai người lần đầu tiên ở trong toà nhà này ngủ riêng, cũng lần đầu tiên mất ngủ. Phương Tri Cẩn nằm nghiêng, lặng lẽ đặt vé máy bay về đoàn phim, Hoắc Học Xuyên dựa vào đầu giường hút thuốc, không biết đang nghĩ gì.

Sáng hôm sau Phương Tri Cẩn phải đi rồi, về nhà thu dọn hành lý liền ra sân bay, mấy tiếng sau xuống máy bay chạy về đoàn, trước tiên cậu nói chuyện với đạo diễn, chủ yếu là xin lỗi.

Bên đoàn vì độ hot của cậu nên mới chọn cậu, chuyện hai ngày nay lại làm hình tượng của cậu sụp đổ, cậu thấy rất có lỗi: “Em xin lỗi vì đã gây ra chuyện không hay, còn liên lụy đến đoàn phim bị tố là dựng chuyện để PR, có bất kì thiệt hại gì em sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm.”

Đạo diễn ngược lại còn an ủi: “Mấy đứa làm thần tượng là như vậy đấy, không có ngày nào yên ả, dù sao cũng còn lâu mới công chiếu, không cần vội. Anh thấy em không có tinh thần lắm, dù sao hôm nay em cũng không có cảnh quay, về khách sạn nghỉ ngơi cho khoẻ, điều chỉnh lại tâm trạng.”

“Cám ơn đạo diễn.” Phương Tri Cẩn nhìn có vẻ rất cảm kích, sau đó xin chỉ dẫn vài vấn đề rồi mới đi. Vừa về khách sạn, vẫn chưa vào thang máy đã nhận được một cuộc điện thoại, là Nguyên Viễn.

“Anh Tiểu Phương, khi nào anh mới về đoàn phim vậy?”

“Sao thế?” Phương Tri Cẩn biết tên nhóc này cũng đang quay phim, cho nên không hiểu lắm, “Anh đã về rồi, bây giờ đang ở trong khách sạn mà đoàn phim sắp xếp, em có chuyện gì sao?”

Nguyên Viễn phấn khích nói: “Anh đang ở khách sạn?! Em cũng đang ở đó nè, trên nhà hàng lầu bảy, anh mau tới đây đi!”

Phương Tri Cẩn đưa hành lý cho trợ lý, sau đó lên tầng bảy, cậu không biết tại sao Nguyên Viễn đột nhiên xuất hiện, cũng không có tâm trạng quan tâm những thứ này.

Trong nhà hàng, Nguyên Viễn đang ăn, sau khi thấy Phương Tri Cẩn thì vẫy vẫy tay: “Anh Tiểu Phương, em còn nghĩ nếu như anh còn chưa về thì em sẽ đi chơi một mình, không ngờ anh đã về rồi.”

Phương Tri Cẩn ngồi xuống chỗ đối diện, cười hỏi: “Sao đột nhiên em lại tới đây, không phải đang quay phim à?”

“Bộ phim đó đầu tư ít, đều là quay trong studio, đoàn cần đi lấy cảnh, nên đến đây.” Nguyên Viễn đẩy một bát cơm chiên tới, “Chưa ăn phải không, cái này em mới múc ra thôi, chưa động đũa đâu.”

Tối qua Phương Tri Cẩn chẳng ăn được gì, đã đói từ lâu rồi, cậu ăn lót dạ vài miếng, rồi thẳng thắn: “Tiểu Nguyên, mấy ngày nay anh không có tâm trạng, cho nên chắc là không thể đi chơi với em được, em tự đi loanh quanh ở đây đi, nhưng đừng đến mấy nơi lộn xộn đó.”

Nguyên Viễn gật gật đầu: “Em hiểu rồi, nhưng chỉ chút chuyện này mà anh vẫn còn buồn sao?”

“Đây là chuyện nhỏ sao?” Phương Tri Cẩn còn tưởng tốt xấu gì Nguyên Viễn cũng sẽ an ủi cậu vài câu, “Anh bị bôi xấu đến mức này, người ta bịa đặt về anh còn đem lên trang đầu, còn liên lụy đến đoàn phim, em đứng ngoài cuộc đương nhiên là không có cảm giác gì rồi.”

Nguyên Viễn nhìn Phương Tri Cẩn, trình bày vừa chậm rãi vừa chân thành: “Anh Tiểu Phương, có phải từ nhỏ anh đã được tâng bốc rồi đúng không? Lúc trước anh bị bôi xấu lên hot search, nửa đêm càu nhàu trên nhóm chat, là em đã biết anh không chịu nổi công kích trên mạng rồi, thật ra có minh tinh nào mà chưa từng bị mắng đâu? Nhưng mà giới giải trí trước giờ chưa từng thiếu chuyện bịa đặt và marketing, vì họ không sợ bị mắng, chỉ sợ không được nhắc tới.”

Phương Tri Cẩn nói: “Nhưng hình tượng của anh đã sụp đổ rồi, chuyện này cũng không có gì sao?”

“Anh đừng lo lắng, dân mạng là nhóm người dễ bị dẫn dắt nhất, hôm nay có thể bị dẫn dắt ghét anh, ngày mai cũng có thể bị dẫn dắt thích anh. Hơn nữa chuyện lần này rõ ràng là marketing, hơn phân nửa đều là thủy quân cố ý thêm mắm thêm muối.” Nguyên Viễn uống hết cà phê trong ly, hơi nghi hoặc, “Nhưng mà anh có nhiều tiền như vậy, sao không dùng tiền xử lý đi? Xóa tin tức cũng được, làm sáng tỏ cũng được, nói chung là đừng để người ta ức hiếp mình.”

Tay siết chặt đũa của Phương Tri Cẩn buông lỏng ra, cảm thấy được khơi thông, chuyện hủy hợp đồng cậu đã làm sáng tỏ rồi, phim điện ảnh cũng còn lâu mới công chiếu, đương nhiên không thể nào ngu ngốc đến nỗi từ bây giờ đã đi kiếm chuyện PR phim được, mượn dùng đồng đội để dời sự chú ý, chỉ cần Tạ Kinh Niên phối hợp một chút là được, cũng không phải chuyện khó. Giải quyết từng chuyện một, hình như quả thật vẫn tốt hơn là giả chết.

Cậu nhìn về phía Nguyên Viễn, nói: “Cám ơn em, anh thấy ổn hơn rồi.”

“Không cần khách sáo, người ngoài cuộc nhìn rõ hơn mà.” Nguyên Viễn lại gọi thêm một ly cà phê, “Từ nhỏ anh đã vô ưu vô lo, cho nên cảm thấy chịu không nổi, nếu như đổi thành người khác, miễn phí lên trang nhất, chỉ cần không phải vi phạm pháp luật, ai thèm quan tâm nội dung nó nói gì.”

Phương Tri Cẩn bị chọc cười, cười xong lại cúi đầu xuống, tâm trạng tốt thì đầu óc cũng tỉnh táo hơn, “Miễn phí lên trang nhất, mặc kệ nội dung là gì”, tin hủy hợp đồng ban đầu chỉ là phỏng đoán và phân tích, một bài viết có nội dung không rõ ràng lên được trang nhất, sao có thể là miễn phí được.

Sau đó đến tin blogger bảo cậu bịa đặt chuyện để PR phim, lại càng cần phải tốn tiền.

Cậu vẫn cười như trước, sau đó ăn xong bữa cơm này. Hai người về phòng, Phương Tri Cẩn cầm quần áo, nói: “Tiểu Nguyên, anh phải ngâm bồn một lúc, em cứ xem tivi trước đi.”

Nguyên Viễn ngồi trên sô pha, nói: “Không vội không vội, em xem tivi được rồi.”

Phương Tri Cẩn đóng cửa phòng tắm lại, sau đó bắt đầu mở nước, sau khi nước đầy thì mở nhạc lên, nhưng cậu vẫn chưa cởi quần áo, trước tiên cậu đứng rửa mặt trước gương.

Mười lăm phút sau, cậu mở cửa ra ngoài, lặng lẽ đi đến cửa phòng ngủ.

“Nói rồi, anh Tiểu Phương đã ổn hơn rồi, buổi chiều tụi anh còn định ra ngoài xả stress.” Nguyên Viễn đứng bên cửa sổ, nhỏ giọng nghe điện thoại, “Bây giờ em áy náy thì có tác dụng đếch gì hả, còn có lần sau anh thật sự sẽ nghỉ chơi em ra đấy.”

Phương Tri Cẩn đẩy mạnh cửa, đợi Nguyên Viễn giật mình quay đầu lại, cậu nói: “Không phải Hoắc Học Xuyên, anh Niên lấy được giải quán quân càng phải cần độ thảo luận, cho nên cũng loại trừ, Biên Mai Tuyết với em không thân thiết, sẽ không để em tới giúp an ủi.”

Nguyên Viễn há hốc mồm, đã không còn biết gì nữa, Phương Tri Cẩn lại cười, tiếp tục nói: “Em biết điều kiện gia đình của anh và Hoắc Học Xuyên rất tốt, vì thế sẽ không đắc tội với bọn anh, hơn nữa em chạy tới đây an ủi anh, vừa nãy còn mắng đối phương, cho nên cũng không liên can tới em.”

“Nếu không đoán sai, là Euler làm, phải không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện