Các bộ phận trong công ty Ái Giản đã phát hiện ra rồi, từ lúc công ty nâng Delete thì bao nhiêu chuyện tồi tệ xảy ra, ai biết được khi nào lại nổi lên tin tức mới, hôm nay thì cái này, ngày mai lại ra cái kia, không có bữa nào yên bình.
Tối qua các bộ phận tăng ca xuyên đêm tuyên truyền cho Tạ Kinh Niên, dù sao thì trong giới cũng đều biết chương trình đã sắp xếp cho học trò của thiên hậu lên ngôi, cho nên khi Tạ Kinh Niên được giải quán quân, mọi người đều trở tay không kịp, bản thảo đã chuẩn bị cũng phải sửa đổi lại.
Tăng ca cả đêm, buổi sáng khi chuẩn bị tung số liệu thì mẹ nó lại sững sờ, trang nhất báo giải trí bỗng nhiên đổi thành Phương Tri Cẩn, còn là nội dung hủy hợp đồng mang tính chất tranh cãi. Vô số cuộc điện thoại gọi tới xin đuợc phỏng vấn Ái Giản, bộ phận quan hệ công chúng vội vàng mở cuộc họp, tổng giám không thể liên lạc được với đương sự, tức giận đến độ ném luôn ly trà.
Đương sự và người yêu của đương sự đang ăn sáng ở nhà hàng, Phương Tri Cẩn ôm điện thoại xem bài báo, xem đến độ bản thân mình cũng sắp tin luôn. Hoắc Học Xuyên ngược lại rất thong thả, ăn ăn uống uống không ngớt miệng, no rồi thì bắt đầu phân tích: “Em xem đi, báo nói như vậy đấy, nhân khí cao nhất, hợp đồng đại diện phát ngôn cá nhân nhiều nhất, chứng tỏ bài viết này đã được chuẩn bị trước trận chung kết, vì bây giờ anh Niên đang hot gấp mấy lần em.”
“Phí lời, ai mà không nhìn ra!” Phương Tri Cẩn trả điện thoại lại cho Hoắc Học Xuyên, “Chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn, không chừng hôm qua đã định đăng, nhưng độ hot của anh Niên quá cao nên phải đợi hạ bớt, vả lại em cũng không đến hiện trường, vừa khéo thêm tin này.”
Trong bài viết đó, vì để chứng minh Phương Tri Cẩn có ý định hủy hợp đồng mà đưa ra một vài chứng cớ, trước tiên là về mặt tài nguyên trong nhóm, mỗi một bài hát của Delete đều chia câu ít nhất cho Phương Tri Cẩn, mặc dù thời lượng lên hình nhiều, nhưng cũng không có quá nhiều cơ hội biểu diễn. Phương Tri Cẩn có nhân khí hàng đầu, bây giờ lại tham gia phim điện ảnh lớn, cho nên tài nguyên trong nhóm đối với cậu mà nói không có giá trị gì, còn phí phạm thời gian.
Điểm thứ hai, lịch trình New York hai ngày trước, sau buổi công bố sản phẩm mới, Phương Tri Cẩn và ekip riêng đi ăn cơm với bên nhãn hàng, nếu như không liên quan đến chuyện hợp tác thì đi một mình là được rồi, vậy mà đằng này mấy người phụ trách trong ekip cũng đi hết, chứng tỏ là có chuyện cần bàn với nhãn hàng. Ái Giản không cử người theo, người đại diện cũng không có mặt, Phương Tri Cẩn chỉ đem theo ekip của mình, có thể thấy là đã không muốn bị quản thúc nữa rồi.
Điểm thứ ba, trận chung kết “Thiên vương trạm kế tiếp” tối qua gây chấn động khắp nơi, hát chính của Delete Tạ Kinh Niên tham dự, lại còn đoạt giải quán quân, những thành viên khác đều tạm ngừng lịch trình cá nhân để đến tận nơi cổ vũ, cuối cùng còn cùng nhau nhận phỏng vấn, chỉ có Phương Tri Cẩn không xuất hiện, còn có hình ảnh mà không ít fan chụp được Phương Tri Cẩn rời khỏi sân bay, cho nên không phải là bận tới nỗi không thể đến, mà có lẽ là đã bằng mặt không bằng lòng với các thành viên khác.
Hoắc Học Xuyên hỏi: “Công ty đã liên lạc với em chưa?”
“Chắc chắn là rồi, nhưng điện thoại em hết pin.” Phương Tri Cẩn đột nhiên cảm thấy bị rơi vào cảnh nguy khốn, thật ra cậu còn muốn xem thêm bình luận, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
“Sau khi hủy hợp đồng là sẽ dứt khoát làm diễn viên luôn hả? Thôi đừng làm đi được không, không muốn xem cậu ta xuất hiện trên tivi đâu.”
“Lợi dụng nhóm để nổi tiếng xong rồi đá đi, lợi hại thật, trong nhóm đã không thích cậu ta rồi, giả vờ ngây thơ lương thiện, fan lại hoành hành ngang ngược gặp ai cũng chửi, lần này đi luôn không tiễn ha.”
“Cái cậu này có tác phẩm gì tiêu biểu không? Trong ‘Cánh diều’ cũng chỉ là vai tép riu, không tính.”
…
Fan của các tiểu sinh lưu lượng khác từ lâu đã ghét sự thành công vang dội của cậu, fan của những thành viên khác trong nhóm cũng không ưa gì cậu, còn người qua đường phần lớn là hóng hớt, nghe hai câu là tin ngay, nghe thêm hai câu nữa là thành anti luôn. Tuy số lượng fan cậu đông, sức chiến đấu cũng mạnh, nhưng không biết thần tượng của mình có thật sự hủy hợp đồng hay không, cho nên cũng không dám phủ nhận hay bác bỏ bừa bãi.
Ăn xong trả phòng, những người khác sau khi thức dậy cũng đều biết chuyện cả rồi, nhưng mà đều không lên tiếng, chỉ có Euler vô tư, từ trên lầu xuống đã hỏi Phương Tri Cẩn: “Anh Tiểu Phương, chuyện hủy hợp đồng là thật sao?”
Phương Tri Cẩn cười khổ lắc đầu: “Em đừng thêm phiền phức nữa, hỏi nữa anh tự sát mất.”
Bọn họ rời khỏi khách sạn, Tạ Kinh Niên và Phương Tri Cẩn cùng đi đến công ty, những người khác cũng bận chuyện của mình, trên đường không ai nói gì, Phương Tri Cẩn mang tâm trạng rối bời dựa vào cửa sổ xe, tối qua còn nghi ngờ không biết Tạ Kinh Niên có hủy hợp đồng không, ngủ một giấc đã biến thành bản thân mình rồi, đúng là không nên nói xấu sau lưng người khác.
Đến công ty Tạ Kinh Niên nói: “Chắc là em sẽ bị mắng tơi bời đấy, chuẩn bị tâm lý đi.”
Phương Tri Cẩn cầu xin: “Anh Niên, anh đi cùng em đi, anh vừa lên chức tiểu thiên vương, chắc chắn cũng sẽ có nhiều chuyện để nói lắm.”
“Đừng có vạ lây cho anh, anh đến phòng nghỉ đợi, em đi đi.” Tạ Kinh Niên không biết thương xót gì cho người ta, ra khỏi thang máy liền chạy biến vào phòng nghỉ. Phương Tri Cẩn hít thở sâu, sau đó đi về phía văn phòng tổng giám.
Đi đến cửa đã bị trợ lý gọi lại, trợ lý nói: “Tổng giám đang ở chỗ Phí tổng, nói là nếu cậu đến thì lập tức qua đó.”
Vừa nghe thấy có Phí tổng, dù cậu có rơi đầu cũng phải đi, đi được mấy bước lại nhịn không được giảm tốc độ.
Xảy ra chuyện khủng bố như vậy, các bên đều đang đợi tin tức, bộ quan hệ công chúng cũng đã loạn lên, đáng lẽ cậu phải lập tức đứng ra làm rõ, dù trước tiên đăng một cái weibo cũng được.
Nhưng mà cậu không làm gì cả, còn đến nhà hàng ăn cơm, cũng không chủ động liên hệ với công ty trình bày rõ ràng, cũng không báo với ekip của mình đăng bài thanh minh, bây giờ tình huống cấp bách cậu đi hai bước lại nhịn không được muốn đi chậm lại.
Phương Tri Cẩn cuối cùng cũng biết vì sao mình lại phiền muộn, vì cậu đang lung lay.
Các thành viên trong nhóm đã bắt đầu phát triển cá nhân, nhân khí của cậu cũng không còn cần nhóm thúc đẩy, mỗi năm ra album chia cho cậu vài câu hát đối với cậu có ý nghĩa được bao nhiêu? Hơn nữa cái mác “thành viên nhóm nhạc thần tượng” còn khiến cậu bị nghi ngờ khả năng diễn xuất.
Bất tri bất giác đã đi đến văn phòng Phí tổng, cậu giơ tay lên lại không gõ cửa, lúc này có người gọi cậu một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy là Tạ Kinh Niên.
“Tiểu Hoắc tìm em này, nó gọi điện thoại cho anh.” Tạ Kinh Niên tới gần, đưa điện thoại cho cậu.
Phương Tri Cẩn nhận lấy đặt bên tai: “Alo, có chuyện gì thế?”
Bên chỗ Hoắc Học Xuyên có tiếng chim hót, chắc là đã về sở nghỉ hưu rồi, anh nói: “Đến công ty rồi à? Mới nãy lúc ăn sáng anh ăn vội quá, bây giờ dạ dày hơi khó chịu, xem ra sau này phải ăn từng miếng một.”
“Ừm.” Phương Tri Cẩn giữ điện thoại, “Em biết rồi.”
Từ sau khi xảy ra chuyện cậu cứ liên tục kéo dài, rất dằn vặt, dù bây giờ cậu có nổi tiếng cách mấy thì cái có thể khoe ra chỉ là vai diễn cậu bé câm, vai tép riu, tục ngữ có nói đi đường phải đi từng bước, ăn cơm phải ăn từng miếng, nếu quá vội vàng, cuối cùng người mất mặt cũng chỉ có bản thân.
Nói xong trong ba câu, Phương Tri Cẩn cúp máy rồi trả lại cho Tạ Kinh Niên, nói: “Anh Niên, em vào đây.”
Cậu nhấc tay gõ cửa, rồi mở cửa ra chào hỏi, cả một chuỗi động tác không có bất kì chút do dự nào, Phí tổng ngồi trên ghế của mình, tổng giám ngồi đối diện Phí tổng cách một cái bàn làm việc, cậu đi tới kéo ghế ra ngồi xuống, trước tiên giải thích: “Em thật sự xin lỗi, tối qua mấy đứa em đi ăn mừng, uống nhiều quá, điện thoại cũng hết pin, buổi sáng thức dậy thấy tin tức em cực kỳ hoảng hốt, sợ nói năng không cẩn thận nên cũng không dám đăng gì.”
Phí tổng nhìn cậu: “Nói thử suy nghĩ của cậu đi.”
“Em không có ý định hủy hợp đồng.” Phương Tri Cẩn ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương, “Bài viết này lên quá đột ngột, trước đó em vẫn luôn ở trong đoàn quay phim, hai ngày trước bay đến New York tham gia buổi công bố sản phẩm, tối qua về quá muộn, không kịp đến trường quay, những chuyện này gom lại vào nhau, kết quả bị biến thành bài viết này.”
Phí tổng lại nói: “Kể lại chuyện cậu đi ăn cơm với nhãn hàng đi.”
Phương Tri Cẩn hơi chột dạ, cậu dời tầm mắt, giải thích: “Hợp đồng đại diện phát ngôn này là mẹ em bàn bạc giúp em, bởi vì nhãn hàng đó có hợp tác với công ty nhà em, trước khi em nhận thì chủ nhãn hàng đã quen biết với vài quản lý cấp cao của công ty nhà em rồi, vừa khéo trong ekip của em có người của công ty, cho nên cùng đi ăn một bữa trò chuyện thôi.”
Phí tổng không có biểu cảm gì, hỏi: “Vậy cậu có suy nghĩ gì về cách hợp tác này?”
Đương nhiên là không muốn công ty thò một chân để chia tiền rồi, Phương Tri Cẩn thầm nhủ như vậy, nhưng lại đáp: “Em là một thành viên của Ái Giản, bất kì chuyện gì trên phương diện công việc đều nên thông qua công ty, cho dù là tài nguyên nhà em lấy được, em không có ý kiến gì khác. Nhưng mà trong quá trình làm việc, vì ekip của công ty phụ trách cả nhóm của bọn em, có thể sẽ không quan tâm được hết, cho nên em hy vọng ekip của em có thể giúp em, như vậy mọi người đều ổn thỏa.”
Trả lời một lượt các câu hỏi, Phương Tri Cẩn đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, nói đến cuối cùng, cậu cũng không còn nghi ngờ gì nữa, Phí tổng cũng không hỏi nhiều nữa, tổng giám thì từ nãy giờ đều không lên tiếng, trong văn phòng vừa yên tĩnh vừa rộng thoáng, Phương Tri Cẩn cảm thấy mình đang bị thẩm tra.
“Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi.” Phí tổng cuối cùng cũng nói câu hạ màn.
Phương án xử lý thì không cần phải bận tâm, công ty có sắp xếp, sau khi đã xác định xong Phí tổng thông báo bộ phận tuyên truyền mạng và bộ phận quan hệ công chúng, sau đó công ty đăng bài thanh minh, Phương Tri Cẩn chia sẻ giải thích là được.
Nhóm quần chúng và người hâm mộ hóng hớt nửa ngày trời cuối cùng cũng đợi được kết quả, mọi người phản ứng không đồng nhất, lại dấy lên một làn sóng mới. sau khi Phương Tri Cẩn đi ra lại nhìn thấy Tạ Kinh Niên trên hành lang, cậu đi qua nói: “Em xin lỗi, vào ngày tốt của anh lại bị em cản đường.”
“Không đến mức đó, em cũng đừng đặt nặng vấn đề quá, nổi tiếng thì lắm thị phi, như vậy chứng tỏ là em nổi tiếng.” Tạ Kinh Niên dựa vào tường, “Công ty sau đó sẽ lên bài tuyên truyền về anh, có thể dời đi sự chú ý của mọi người, tin tức có chấn động cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ có hạn, qua một thời gian sẽ bình thường cả thôi.”
Phương Tri Cẩn gật gật đầu: “Cảm ơn anh Niên đã chỉ bảo, vậy em đi trước đây.”
Sau khi rời khỏi công ty cậu trực tiếp về thẳng nhà, Phương Phi ở nhà chắc rất lo lắng, cậu phải về giải thích cho bà. Buổi chiều trời nóng, đứng dưới bóng cây cũng không mát hơn, hơi lạnh trên xe thổi phà phà, làm tay chân cậu mát lạnh.
Vào sân liền nhìn thấy Phương Tử Lâm đang chơi bóng trên bãi cỏ, cậu ngồi xổm xuống vỗ tay, sau đó ôm Phương Tử Lâm lên lầu. Phương Phi nghe tiếng đứng dậy ra đón, nói: “Người nó toàn cỏ toàn đất, con còn ôm nó.”
“Không sao, lát nữa đi tắm.” Phương Tri Cẩn ôm chó lên sô pha, gập chân lại ngồi, “Mẹ, mẹ đọc tin tức chưa? Bài thanh minh đã đọc chưa?”
Phương Phi cũng phiền muộn, nói: “Đọc rồi, gọi điện thoại cho con kết quả lại tắt máy, gọi cho Tiểu Xuyên thì nó chỉ đáp qua loa, hai đứa lại chành chọe nhau đấy à?”
Phương Tri Cẩn vuốt lông chó, hỏi: “Cậu ấy nói thế nào với mẹ?”
“Nói qua loa vài câu đã đuổi mẹ đi rồi, cũng tại mẹ không hiểu ngành nghề của mấy đứa, chắc là nói nhiều cũng vô dụng.” Phương Phi thở dài một hơi, giống như cảm thấy tiếc, “Mẹ không nhìn ra được tin hủy hợp đồng ấy là con làm ra hay là bị người ta đổ oan, nhưng mà mẹ nghĩ, đi theo nhóm mệt chết lên chết xuống vất vả quá, không đáng, hơn nữa bây giờ nhóm có thể nổi tiếng được bao nhiêu năm? Cho nên mẹ gọi cho Tiểu Xuyên hỏi coi con có ở cạnh nó không, định nói con hay là nhân dịp này thì hủy hợp đồng luôn đi.”
“Kết quả Tiểu Xuyên nói con không có ở chỗ nó, còn nói mẹ đừng lo lắng, con có thể xử lý được.”
Phương Tri Cẩn nhớ lại cuộc điện thoại của Hoắc Học Xuyên, mệt mỏi nói: “Trước tiên cứ như vậy đi đã, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.”
Hoắc Học Xuyên ở sở nghỉ hưu cho chim ăn không biết mình bị hai mẹ con nhà họ Phương đem ra bàn tán, anh xách con vẹt xuống lầu, hỏi dì giúp việc: “Buổi tối ăn gì thế dì, nếu ăn cháo thì con đến chỗ mẹ con đây.”
Dì nói: “Ba mẹ con hai ngày này đều qua đây ăn, con cũng đừng chạy lung tung nữa, ăn chè mè đen không? Ông Hoắc buổi tối không cho bày vẽ, sợ không tiêu hóa được.”
“Úi giời, năm ngoái ổng một bữa ăn mười hai cái bánh kẹp thịt, bày đặt làm chuyên gia dưỡng sinh.” Hoắc Học Xuyên to gan như vậy là bởi vì ông Hoắc đi câu cá rồi, không ở nhà, “Hay là ăn bánh kẹp thịt đi dì, làm thêm củ cải chua ngọt nữa.”
Dì đồng ý, Hoắc Học Xuyên hài lòng, xách vẹt ra sân hóng gió, vừa đi đến dưới cây đào, điện thoại ở trong túi rung lên, anh treo lồng chim trên cây, nghe máy: “Alo? Tiền khách sạn không cần trả đâu, khách sáo làm gì.”
Biên Mai Tuyết ở đầu bên kia nói: “Ai thèm trả ông, tôi muốn hỏi ông có đem chìa khóa ký túc xá chưa, tôi, Tiểu Nguyên và Euler đều phải về đoàn phim rồi, Tạ thiên vương ngày mai đi quay chương trình, ông đừng có tự nhốt mình ngoài cửa đấy.”
Hoắc Học Xuyên nói: “Hình như là mang rồi, chắc ở trong cặp. Tôi nói này sao mấy người bận vậy, chỉ có mình tôi ở nhà nhàn rỗi chơi chim? Tôi làm trưởng nhóm thảm thế không biết, đáng lẽ ra tôi mới là người phải hủy hợp đồng.”
Biên Mai Tuyết vỗ đùi: “Phải rồi, Tiểu Phương chắc cũng về đoàn phim rồi phải không? Bây giờ chắc tâm trạng cậu ấy kém lắm, hai người là bạn thân, an ủi cậu ấy chút đi, đừng có nhắc chuyện hủy hợp đồng nữa.”
“Ông đi thu gọn mặt xong rồi cũng biến thành trai dịu dàng à.” Hoắc Học Xuyên ngồi xuống ghế tựa bập bênh bên cây đào, rất nhàn nhã, “Chuyện đó không phải đã thanh minh rồi sao, bài tuyên truyền của anh Niên cũng có thể đè xuống mà, hơn nữa Tiểu Phương không có yếu đuối vậy đâu, tôi hiểu hơn ông đấy.”
“Không phải, ông chưa xem bài báo mới nhất sao?”
Hoắc Học Xuyên giật mình, sau đó cúp điện thoại ngay, anh mở weibo ra, phần tin hot bị các blogger càn quét rồi! “Chuyện hủy hợp đồng là giả, sự thật là để quảng cáo cho phim mới? Thống kê tâm huyết PR từ đó tới nay của tiểu sinh đang hot!”
Tiêu đề không có ghi rõ danh tính, càng chứng tỏ mọi người đều biết người đang được nhắm tới là ai, người không biết cũng sẽ bị thu hút tới xem, hình tượng của Phương Tri Cẩn có thể nói là tụt xuống đáy chỉ trong vòng hai ngày, còn fan Tạ Kinh Niên sẵn sàng làm thủy quân miễn phí, dù gì thì thần tượng của mình trước thì bị đè độ hot, sau lại bị lợi dụng để dời chú ý.
Bôi xấu có dự tính nói đến là đến, còn xâu chuỗi đủ điều, cho dù có đập tiền để xóa chủ đề đi nữa, cũng không thể lấp kín miệng của quần chúng đã bị dẫn dắt.
Hoắc Học Xuyên gọi cho Phương Tri Cẩn, chuông vang lên ba tiếng đối phương bắt máy.
Giọng nói truyền ra nghe rất mỏi mệt, thậm chí còn khẽ khàng đến nỗi nghe không rõ: “Em đang tắm cho Phương Tử Lâm, có gì mau nói.”
Hoắc Học Xuyên nhìn mấy bông hoa đào trên cành cây, rồi xuyên qua cánh hoa nhìn mặt trời chói lóa, anh bình tĩnh nói: “Buổi tối ăn bánh kẹp thịt, còn có củ cải chua ngọt mà em thích, qua đây đi.”
Bên kia không trả lời.
“Không sao đâu, anh ở trong sân đợi em. Qua đi.”
Bỗng nhiên nổi lên một cơn gió, những bông hoa đào đều không bám trụ được, xoay mấy vòng rồi rơi xuống, Hoắc Học Xuyên giơ tay lên bắt lấy một bông, sau đó giữ trong lòng bàn tay, cả thiên nhiên và con người đều không có tình cảm, sao có thể nỡ tàn phá những bông hoa này, chúng phải được yêu thương mới đúng.
Anh ngước mắt nhìn ra ngoài sân, bắt đầu lẳng lặng chờ.
Hic, miêu tả như phim ấy:((((
Tối qua các bộ phận tăng ca xuyên đêm tuyên truyền cho Tạ Kinh Niên, dù sao thì trong giới cũng đều biết chương trình đã sắp xếp cho học trò của thiên hậu lên ngôi, cho nên khi Tạ Kinh Niên được giải quán quân, mọi người đều trở tay không kịp, bản thảo đã chuẩn bị cũng phải sửa đổi lại.
Tăng ca cả đêm, buổi sáng khi chuẩn bị tung số liệu thì mẹ nó lại sững sờ, trang nhất báo giải trí bỗng nhiên đổi thành Phương Tri Cẩn, còn là nội dung hủy hợp đồng mang tính chất tranh cãi. Vô số cuộc điện thoại gọi tới xin đuợc phỏng vấn Ái Giản, bộ phận quan hệ công chúng vội vàng mở cuộc họp, tổng giám không thể liên lạc được với đương sự, tức giận đến độ ném luôn ly trà.
Đương sự và người yêu của đương sự đang ăn sáng ở nhà hàng, Phương Tri Cẩn ôm điện thoại xem bài báo, xem đến độ bản thân mình cũng sắp tin luôn. Hoắc Học Xuyên ngược lại rất thong thả, ăn ăn uống uống không ngớt miệng, no rồi thì bắt đầu phân tích: “Em xem đi, báo nói như vậy đấy, nhân khí cao nhất, hợp đồng đại diện phát ngôn cá nhân nhiều nhất, chứng tỏ bài viết này đã được chuẩn bị trước trận chung kết, vì bây giờ anh Niên đang hot gấp mấy lần em.”
“Phí lời, ai mà không nhìn ra!” Phương Tri Cẩn trả điện thoại lại cho Hoắc Học Xuyên, “Chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn, không chừng hôm qua đã định đăng, nhưng độ hot của anh Niên quá cao nên phải đợi hạ bớt, vả lại em cũng không đến hiện trường, vừa khéo thêm tin này.”
Trong bài viết đó, vì để chứng minh Phương Tri Cẩn có ý định hủy hợp đồng mà đưa ra một vài chứng cớ, trước tiên là về mặt tài nguyên trong nhóm, mỗi một bài hát của Delete đều chia câu ít nhất cho Phương Tri Cẩn, mặc dù thời lượng lên hình nhiều, nhưng cũng không có quá nhiều cơ hội biểu diễn. Phương Tri Cẩn có nhân khí hàng đầu, bây giờ lại tham gia phim điện ảnh lớn, cho nên tài nguyên trong nhóm đối với cậu mà nói không có giá trị gì, còn phí phạm thời gian.
Điểm thứ hai, lịch trình New York hai ngày trước, sau buổi công bố sản phẩm mới, Phương Tri Cẩn và ekip riêng đi ăn cơm với bên nhãn hàng, nếu như không liên quan đến chuyện hợp tác thì đi một mình là được rồi, vậy mà đằng này mấy người phụ trách trong ekip cũng đi hết, chứng tỏ là có chuyện cần bàn với nhãn hàng. Ái Giản không cử người theo, người đại diện cũng không có mặt, Phương Tri Cẩn chỉ đem theo ekip của mình, có thể thấy là đã không muốn bị quản thúc nữa rồi.
Điểm thứ ba, trận chung kết “Thiên vương trạm kế tiếp” tối qua gây chấn động khắp nơi, hát chính của Delete Tạ Kinh Niên tham dự, lại còn đoạt giải quán quân, những thành viên khác đều tạm ngừng lịch trình cá nhân để đến tận nơi cổ vũ, cuối cùng còn cùng nhau nhận phỏng vấn, chỉ có Phương Tri Cẩn không xuất hiện, còn có hình ảnh mà không ít fan chụp được Phương Tri Cẩn rời khỏi sân bay, cho nên không phải là bận tới nỗi không thể đến, mà có lẽ là đã bằng mặt không bằng lòng với các thành viên khác.
Hoắc Học Xuyên hỏi: “Công ty đã liên lạc với em chưa?”
“Chắc chắn là rồi, nhưng điện thoại em hết pin.” Phương Tri Cẩn đột nhiên cảm thấy bị rơi vào cảnh nguy khốn, thật ra cậu còn muốn xem thêm bình luận, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
“Sau khi hủy hợp đồng là sẽ dứt khoát làm diễn viên luôn hả? Thôi đừng làm đi được không, không muốn xem cậu ta xuất hiện trên tivi đâu.”
“Lợi dụng nhóm để nổi tiếng xong rồi đá đi, lợi hại thật, trong nhóm đã không thích cậu ta rồi, giả vờ ngây thơ lương thiện, fan lại hoành hành ngang ngược gặp ai cũng chửi, lần này đi luôn không tiễn ha.”
“Cái cậu này có tác phẩm gì tiêu biểu không? Trong ‘Cánh diều’ cũng chỉ là vai tép riu, không tính.”
…
Fan của các tiểu sinh lưu lượng khác từ lâu đã ghét sự thành công vang dội của cậu, fan của những thành viên khác trong nhóm cũng không ưa gì cậu, còn người qua đường phần lớn là hóng hớt, nghe hai câu là tin ngay, nghe thêm hai câu nữa là thành anti luôn. Tuy số lượng fan cậu đông, sức chiến đấu cũng mạnh, nhưng không biết thần tượng của mình có thật sự hủy hợp đồng hay không, cho nên cũng không dám phủ nhận hay bác bỏ bừa bãi.
Ăn xong trả phòng, những người khác sau khi thức dậy cũng đều biết chuyện cả rồi, nhưng mà đều không lên tiếng, chỉ có Euler vô tư, từ trên lầu xuống đã hỏi Phương Tri Cẩn: “Anh Tiểu Phương, chuyện hủy hợp đồng là thật sao?”
Phương Tri Cẩn cười khổ lắc đầu: “Em đừng thêm phiền phức nữa, hỏi nữa anh tự sát mất.”
Bọn họ rời khỏi khách sạn, Tạ Kinh Niên và Phương Tri Cẩn cùng đi đến công ty, những người khác cũng bận chuyện của mình, trên đường không ai nói gì, Phương Tri Cẩn mang tâm trạng rối bời dựa vào cửa sổ xe, tối qua còn nghi ngờ không biết Tạ Kinh Niên có hủy hợp đồng không, ngủ một giấc đã biến thành bản thân mình rồi, đúng là không nên nói xấu sau lưng người khác.
Đến công ty Tạ Kinh Niên nói: “Chắc là em sẽ bị mắng tơi bời đấy, chuẩn bị tâm lý đi.”
Phương Tri Cẩn cầu xin: “Anh Niên, anh đi cùng em đi, anh vừa lên chức tiểu thiên vương, chắc chắn cũng sẽ có nhiều chuyện để nói lắm.”
“Đừng có vạ lây cho anh, anh đến phòng nghỉ đợi, em đi đi.” Tạ Kinh Niên không biết thương xót gì cho người ta, ra khỏi thang máy liền chạy biến vào phòng nghỉ. Phương Tri Cẩn hít thở sâu, sau đó đi về phía văn phòng tổng giám.
Đi đến cửa đã bị trợ lý gọi lại, trợ lý nói: “Tổng giám đang ở chỗ Phí tổng, nói là nếu cậu đến thì lập tức qua đó.”
Vừa nghe thấy có Phí tổng, dù cậu có rơi đầu cũng phải đi, đi được mấy bước lại nhịn không được giảm tốc độ.
Xảy ra chuyện khủng bố như vậy, các bên đều đang đợi tin tức, bộ quan hệ công chúng cũng đã loạn lên, đáng lẽ cậu phải lập tức đứng ra làm rõ, dù trước tiên đăng một cái weibo cũng được.
Nhưng mà cậu không làm gì cả, còn đến nhà hàng ăn cơm, cũng không chủ động liên hệ với công ty trình bày rõ ràng, cũng không báo với ekip của mình đăng bài thanh minh, bây giờ tình huống cấp bách cậu đi hai bước lại nhịn không được muốn đi chậm lại.
Phương Tri Cẩn cuối cùng cũng biết vì sao mình lại phiền muộn, vì cậu đang lung lay.
Các thành viên trong nhóm đã bắt đầu phát triển cá nhân, nhân khí của cậu cũng không còn cần nhóm thúc đẩy, mỗi năm ra album chia cho cậu vài câu hát đối với cậu có ý nghĩa được bao nhiêu? Hơn nữa cái mác “thành viên nhóm nhạc thần tượng” còn khiến cậu bị nghi ngờ khả năng diễn xuất.
Bất tri bất giác đã đi đến văn phòng Phí tổng, cậu giơ tay lên lại không gõ cửa, lúc này có người gọi cậu một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy là Tạ Kinh Niên.
“Tiểu Hoắc tìm em này, nó gọi điện thoại cho anh.” Tạ Kinh Niên tới gần, đưa điện thoại cho cậu.
Phương Tri Cẩn nhận lấy đặt bên tai: “Alo, có chuyện gì thế?”
Bên chỗ Hoắc Học Xuyên có tiếng chim hót, chắc là đã về sở nghỉ hưu rồi, anh nói: “Đến công ty rồi à? Mới nãy lúc ăn sáng anh ăn vội quá, bây giờ dạ dày hơi khó chịu, xem ra sau này phải ăn từng miếng một.”
“Ừm.” Phương Tri Cẩn giữ điện thoại, “Em biết rồi.”
Từ sau khi xảy ra chuyện cậu cứ liên tục kéo dài, rất dằn vặt, dù bây giờ cậu có nổi tiếng cách mấy thì cái có thể khoe ra chỉ là vai diễn cậu bé câm, vai tép riu, tục ngữ có nói đi đường phải đi từng bước, ăn cơm phải ăn từng miếng, nếu quá vội vàng, cuối cùng người mất mặt cũng chỉ có bản thân.
Nói xong trong ba câu, Phương Tri Cẩn cúp máy rồi trả lại cho Tạ Kinh Niên, nói: “Anh Niên, em vào đây.”
Cậu nhấc tay gõ cửa, rồi mở cửa ra chào hỏi, cả một chuỗi động tác không có bất kì chút do dự nào, Phí tổng ngồi trên ghế của mình, tổng giám ngồi đối diện Phí tổng cách một cái bàn làm việc, cậu đi tới kéo ghế ra ngồi xuống, trước tiên giải thích: “Em thật sự xin lỗi, tối qua mấy đứa em đi ăn mừng, uống nhiều quá, điện thoại cũng hết pin, buổi sáng thức dậy thấy tin tức em cực kỳ hoảng hốt, sợ nói năng không cẩn thận nên cũng không dám đăng gì.”
Phí tổng nhìn cậu: “Nói thử suy nghĩ của cậu đi.”
“Em không có ý định hủy hợp đồng.” Phương Tri Cẩn ngẩng đầu nhìn thẳng vào đối phương, “Bài viết này lên quá đột ngột, trước đó em vẫn luôn ở trong đoàn quay phim, hai ngày trước bay đến New York tham gia buổi công bố sản phẩm, tối qua về quá muộn, không kịp đến trường quay, những chuyện này gom lại vào nhau, kết quả bị biến thành bài viết này.”
Phí tổng lại nói: “Kể lại chuyện cậu đi ăn cơm với nhãn hàng đi.”
Phương Tri Cẩn hơi chột dạ, cậu dời tầm mắt, giải thích: “Hợp đồng đại diện phát ngôn này là mẹ em bàn bạc giúp em, bởi vì nhãn hàng đó có hợp tác với công ty nhà em, trước khi em nhận thì chủ nhãn hàng đã quen biết với vài quản lý cấp cao của công ty nhà em rồi, vừa khéo trong ekip của em có người của công ty, cho nên cùng đi ăn một bữa trò chuyện thôi.”
Phí tổng không có biểu cảm gì, hỏi: “Vậy cậu có suy nghĩ gì về cách hợp tác này?”
Đương nhiên là không muốn công ty thò một chân để chia tiền rồi, Phương Tri Cẩn thầm nhủ như vậy, nhưng lại đáp: “Em là một thành viên của Ái Giản, bất kì chuyện gì trên phương diện công việc đều nên thông qua công ty, cho dù là tài nguyên nhà em lấy được, em không có ý kiến gì khác. Nhưng mà trong quá trình làm việc, vì ekip của công ty phụ trách cả nhóm của bọn em, có thể sẽ không quan tâm được hết, cho nên em hy vọng ekip của em có thể giúp em, như vậy mọi người đều ổn thỏa.”
Trả lời một lượt các câu hỏi, Phương Tri Cẩn đã bình tĩnh hơn nhiều rồi, nói đến cuối cùng, cậu cũng không còn nghi ngờ gì nữa, Phí tổng cũng không hỏi nhiều nữa, tổng giám thì từ nãy giờ đều không lên tiếng, trong văn phòng vừa yên tĩnh vừa rộng thoáng, Phương Tri Cẩn cảm thấy mình đang bị thẩm tra.
“Được rồi, trước tiên cứ như vậy đi.” Phí tổng cuối cùng cũng nói câu hạ màn.
Phương án xử lý thì không cần phải bận tâm, công ty có sắp xếp, sau khi đã xác định xong Phí tổng thông báo bộ phận tuyên truyền mạng và bộ phận quan hệ công chúng, sau đó công ty đăng bài thanh minh, Phương Tri Cẩn chia sẻ giải thích là được.
Nhóm quần chúng và người hâm mộ hóng hớt nửa ngày trời cuối cùng cũng đợi được kết quả, mọi người phản ứng không đồng nhất, lại dấy lên một làn sóng mới. sau khi Phương Tri Cẩn đi ra lại nhìn thấy Tạ Kinh Niên trên hành lang, cậu đi qua nói: “Em xin lỗi, vào ngày tốt của anh lại bị em cản đường.”
“Không đến mức đó, em cũng đừng đặt nặng vấn đề quá, nổi tiếng thì lắm thị phi, như vậy chứng tỏ là em nổi tiếng.” Tạ Kinh Niên dựa vào tường, “Công ty sau đó sẽ lên bài tuyên truyền về anh, có thể dời đi sự chú ý của mọi người, tin tức có chấn động cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ có hạn, qua một thời gian sẽ bình thường cả thôi.”
Phương Tri Cẩn gật gật đầu: “Cảm ơn anh Niên đã chỉ bảo, vậy em đi trước đây.”
Sau khi rời khỏi công ty cậu trực tiếp về thẳng nhà, Phương Phi ở nhà chắc rất lo lắng, cậu phải về giải thích cho bà. Buổi chiều trời nóng, đứng dưới bóng cây cũng không mát hơn, hơi lạnh trên xe thổi phà phà, làm tay chân cậu mát lạnh.
Vào sân liền nhìn thấy Phương Tử Lâm đang chơi bóng trên bãi cỏ, cậu ngồi xổm xuống vỗ tay, sau đó ôm Phương Tử Lâm lên lầu. Phương Phi nghe tiếng đứng dậy ra đón, nói: “Người nó toàn cỏ toàn đất, con còn ôm nó.”
“Không sao, lát nữa đi tắm.” Phương Tri Cẩn ôm chó lên sô pha, gập chân lại ngồi, “Mẹ, mẹ đọc tin tức chưa? Bài thanh minh đã đọc chưa?”
Phương Phi cũng phiền muộn, nói: “Đọc rồi, gọi điện thoại cho con kết quả lại tắt máy, gọi cho Tiểu Xuyên thì nó chỉ đáp qua loa, hai đứa lại chành chọe nhau đấy à?”
Phương Tri Cẩn vuốt lông chó, hỏi: “Cậu ấy nói thế nào với mẹ?”
“Nói qua loa vài câu đã đuổi mẹ đi rồi, cũng tại mẹ không hiểu ngành nghề của mấy đứa, chắc là nói nhiều cũng vô dụng.” Phương Phi thở dài một hơi, giống như cảm thấy tiếc, “Mẹ không nhìn ra được tin hủy hợp đồng ấy là con làm ra hay là bị người ta đổ oan, nhưng mà mẹ nghĩ, đi theo nhóm mệt chết lên chết xuống vất vả quá, không đáng, hơn nữa bây giờ nhóm có thể nổi tiếng được bao nhiêu năm? Cho nên mẹ gọi cho Tiểu Xuyên hỏi coi con có ở cạnh nó không, định nói con hay là nhân dịp này thì hủy hợp đồng luôn đi.”
“Kết quả Tiểu Xuyên nói con không có ở chỗ nó, còn nói mẹ đừng lo lắng, con có thể xử lý được.”
Phương Tri Cẩn nhớ lại cuộc điện thoại của Hoắc Học Xuyên, mệt mỏi nói: “Trước tiên cứ như vậy đi đã, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.”
Hoắc Học Xuyên ở sở nghỉ hưu cho chim ăn không biết mình bị hai mẹ con nhà họ Phương đem ra bàn tán, anh xách con vẹt xuống lầu, hỏi dì giúp việc: “Buổi tối ăn gì thế dì, nếu ăn cháo thì con đến chỗ mẹ con đây.”
Dì nói: “Ba mẹ con hai ngày này đều qua đây ăn, con cũng đừng chạy lung tung nữa, ăn chè mè đen không? Ông Hoắc buổi tối không cho bày vẽ, sợ không tiêu hóa được.”
“Úi giời, năm ngoái ổng một bữa ăn mười hai cái bánh kẹp thịt, bày đặt làm chuyên gia dưỡng sinh.” Hoắc Học Xuyên to gan như vậy là bởi vì ông Hoắc đi câu cá rồi, không ở nhà, “Hay là ăn bánh kẹp thịt đi dì, làm thêm củ cải chua ngọt nữa.”
Dì đồng ý, Hoắc Học Xuyên hài lòng, xách vẹt ra sân hóng gió, vừa đi đến dưới cây đào, điện thoại ở trong túi rung lên, anh treo lồng chim trên cây, nghe máy: “Alo? Tiền khách sạn không cần trả đâu, khách sáo làm gì.”
Biên Mai Tuyết ở đầu bên kia nói: “Ai thèm trả ông, tôi muốn hỏi ông có đem chìa khóa ký túc xá chưa, tôi, Tiểu Nguyên và Euler đều phải về đoàn phim rồi, Tạ thiên vương ngày mai đi quay chương trình, ông đừng có tự nhốt mình ngoài cửa đấy.”
Hoắc Học Xuyên nói: “Hình như là mang rồi, chắc ở trong cặp. Tôi nói này sao mấy người bận vậy, chỉ có mình tôi ở nhà nhàn rỗi chơi chim? Tôi làm trưởng nhóm thảm thế không biết, đáng lẽ ra tôi mới là người phải hủy hợp đồng.”
Biên Mai Tuyết vỗ đùi: “Phải rồi, Tiểu Phương chắc cũng về đoàn phim rồi phải không? Bây giờ chắc tâm trạng cậu ấy kém lắm, hai người là bạn thân, an ủi cậu ấy chút đi, đừng có nhắc chuyện hủy hợp đồng nữa.”
“Ông đi thu gọn mặt xong rồi cũng biến thành trai dịu dàng à.” Hoắc Học Xuyên ngồi xuống ghế tựa bập bênh bên cây đào, rất nhàn nhã, “Chuyện đó không phải đã thanh minh rồi sao, bài tuyên truyền của anh Niên cũng có thể đè xuống mà, hơn nữa Tiểu Phương không có yếu đuối vậy đâu, tôi hiểu hơn ông đấy.”
“Không phải, ông chưa xem bài báo mới nhất sao?”
Hoắc Học Xuyên giật mình, sau đó cúp điện thoại ngay, anh mở weibo ra, phần tin hot bị các blogger càn quét rồi! “Chuyện hủy hợp đồng là giả, sự thật là để quảng cáo cho phim mới? Thống kê tâm huyết PR từ đó tới nay của tiểu sinh đang hot!”
Tiêu đề không có ghi rõ danh tính, càng chứng tỏ mọi người đều biết người đang được nhắm tới là ai, người không biết cũng sẽ bị thu hút tới xem, hình tượng của Phương Tri Cẩn có thể nói là tụt xuống đáy chỉ trong vòng hai ngày, còn fan Tạ Kinh Niên sẵn sàng làm thủy quân miễn phí, dù gì thì thần tượng của mình trước thì bị đè độ hot, sau lại bị lợi dụng để dời chú ý.
Bôi xấu có dự tính nói đến là đến, còn xâu chuỗi đủ điều, cho dù có đập tiền để xóa chủ đề đi nữa, cũng không thể lấp kín miệng của quần chúng đã bị dẫn dắt.
Hoắc Học Xuyên gọi cho Phương Tri Cẩn, chuông vang lên ba tiếng đối phương bắt máy.
Giọng nói truyền ra nghe rất mỏi mệt, thậm chí còn khẽ khàng đến nỗi nghe không rõ: “Em đang tắm cho Phương Tử Lâm, có gì mau nói.”
Hoắc Học Xuyên nhìn mấy bông hoa đào trên cành cây, rồi xuyên qua cánh hoa nhìn mặt trời chói lóa, anh bình tĩnh nói: “Buổi tối ăn bánh kẹp thịt, còn có củ cải chua ngọt mà em thích, qua đây đi.”
Bên kia không trả lời.
“Không sao đâu, anh ở trong sân đợi em. Qua đi.”
Bỗng nhiên nổi lên một cơn gió, những bông hoa đào đều không bám trụ được, xoay mấy vòng rồi rơi xuống, Hoắc Học Xuyên giơ tay lên bắt lấy một bông, sau đó giữ trong lòng bàn tay, cả thiên nhiên và con người đều không có tình cảm, sao có thể nỡ tàn phá những bông hoa này, chúng phải được yêu thương mới đúng.
Anh ngước mắt nhìn ra ngoài sân, bắt đầu lẳng lặng chờ.
Hic, miêu tả như phim ấy:((((
Danh sách chương