Nguyên Viễn dựa bên cửa sổ không nhúc nhích, nếu cậu đã hứa giúp Euler thì không thể mở miệng thừa nhận bất cứ điều gì, nhưng mà Phương Tri Cẩn đã tự nói ra hết rồi, dường như chỉ đang đợi cậu gật đầu thừa nhận nữa thôi.

“Tiểu Nguyên, anh cũng là bạn của em mà đúng không?” Phương Tri Cẩn không lên cơn giận, dù sao cũng không phải là Nguyên Viễn bôi xấu cậu, nhưng cậu thấy nguội lạnh trong tim, “Em và Euler là bạn thân, em thiên vị cậu ta anh có thể hiểu được, dù sao anh cũng rất cảm kích em tới an ủi anh, nhưng mà anh đã sai ở đâu? Anh chỉ muốn biết lý do thôi.”

Nguyên Viễn lê từng bước nặng nề lên trước, sau đó chân mềm nhũn ngồi phịch lên giường, cầu xin: “Anh Tiểu Phương, chuyện này là Euler nó có lỗi với anh, nó còn nhỏ lại khờ khạo, khó trách phạm sai lầm, em thay nó xin lỗi anh, anh tha thứ cho nó một lần có được không?”

Phương Tri Cẩn đi tới bên cạnh ngồi xuống, khẽ nói: “Khờ khạo thì biết hại người sao? Nếu anh đã biết là cậu ta, vậy anh xử lý cậu ta cũng không phải chuyện khó.”

“Đừng! Đừng mà…” Nguyên Viễn ngẩng đầu nhìn Phương Tri Cẩn, hết sức dằn vặt, “Anh Tiểu Phương, anh thông minh như vậy, hẳn anh có thể nghĩ ra nó không phải tự dưng kiếm chuyện hại anh đâu.”

Phương Tri Cẩn rũ mắt nhìn xuống, cậu biết Euler không phải tự dưng cố ý hại cậu, một là giữa bọn họ không có mâu thuẫn gì, hai là Euler vẫn chưa có năng lực thoát ly khỏi nhóm, chỉ cần thành viên trong nhóm xảy ra chuyện, cả nhóm chắc chắn sẽ bị liên lụy.

“Người đáng lẽ bị tung tin là cậu ta đúng không?” Phương Tri Cẩn nhấc tay lên chọc chọc sau gáy Nguyên Viễn, giống như đang giáo huấn em nhỏ, “Vì để dời chú ý, cậu ta trao đổi với truyền thông, chính là đẩy anh lên đầu sóng ngọn gió, lúc đó nhân khí và độ chủ đề của anh sẽ lên cao nhất, truyền thông đương nhiên sẽ vui lòng.”

Nguyên Viễn gật đầu, khẽ “Ừm” một tiếng.

Phương Tri Cẩn lại chọc càng hăng hái hơn: “Kẻ khờ khạo bình thường thì khờ khạo, nhưng lợi ích đặt trước mắt sẽ không khờ nữa, anh đã ra bài làm sáng tỏ, báo chí sẽ bị dân mạng công kích là bịa đặt, vì thế lại bắt đầu làn sóng thứ hai, đổ cho anh kiếm chuyện PR phim, còn lôi lại chuyện cũ.”

“Nó cảm thấy rất có lỗi với anh…” Gáy Nguyên Viễn bị chọc đỏ lên, cậu túm lấy ngón tay Phương Tri Cẩn, “Nhưng mà quả thật là nó thất đức, anh nói rất đúng, người dù có khờ thì khi lợi ích đặt trước mắt sẽ không còn khờ nữa.”

Phương Tri Cẩn rút tay ra, sau đó nghiêng người thổi thổi cho Nguyên Viễn, dùng chính sách dụ dỗ hỏi: “Tiểu Nguyên, Euler rốt cuộc là đã bị bắt thóp chuyện gì, nếu như nghiêm trọng thì giấu diếm cũng không phải kế sách lâu dài, có lẽ anh có thể giúp được nó, anh giúp không được, Tiểu Xuyên có thể giúp.”

Nguyên Viễn hơi kinh ngạc: “Anh còn giúp nó sao? Có phải anh lại giả vờ chân thiện mỹ không đấy?”

“Thằng nhóc này…” Phương Tri Cẩn đấm nhẹ Nguyên Viễn một cái, “Tin tức bên chỗ truyền thông, cũng tương đương với việc đặt một quả bom hẹn giờ, em không nói thì thôi, anh và Tiểu Xuyên tìm người tra, rất nhanh thôi.”

Nguyên Viễn cảm thấy nếu như Hoắc Học Xuyên mà biết, Euler có thể sẽ bị đánh tàn phế mất, liền thẳng thắn: “Trong thời gian nó đóng phim có đi thuê phòng với một cô gái, bị chụp ảnh giường chiếu, thần tượng chúng ta ăn cứt thì được chứ không thể yêu đương, đừng nói chi là lên giường, chẳng khác nào lấy mạng người hâm mộ.”

Phương Tri Cẩn há hốc mồm không phản ứng, xác nhận lại lần nữa: “Thuê phòng? Nó mới mười bảy tuổi, còn bị chụp ảnh giường chiếu á? Nhưng nó thuê với ai, sao nữ càng phải bảo vệ chính mình chứ?”

Nguyên Viễn lại gần khẽ nói: “Năm ngoái chúng ta ở sân bay nhìn thấy một cô gái đẹp tóc dài đó, anh có ấn tượng gì không?”

“… Đó không phải fan của Hoắc Học Xuyên à.” Phương Tri Cẩn ngược lại thở dài một hơi, bọn họ đã loạn, đám fan này còn loạn hơn. Nguyên Viễn thấy Phương Tri Cẩn bình tĩnh lại, hối hận nói: “Em đã hứa là giữ bí mật cho nó, kết quả lại nói hết ra rồi.”

Phương Tri Cẩn bĩu môi: “Tình cảm của hai đứa đúng là còn bền vững hơn vàng. Sao, không phải nói muốn đi giải sầu với anh à, còn đi nữa không?”

Nguyên Viễn nghĩ một hồi: “Đi chứ, em cũng phải đi giải sầu, khó chịu quá rồi.”

Buổi chiều hai người đi loanh quanh, buổi tối Nguyên Viễn không đi, ngủ cùng Phương Tri Cẩn một đêm, hôm sau Phương Tri Cẩn phải quay, Nguyên Viễn mới đi. Trước khi đi Phương Tri Cẩn nói: “Em không cần quản chuyện này đâu, vậy cho bớt khó xử.”

Nguyên Viễn đồng ý: “Anh Tiểu Phương, anh nói có lý lắm, truyền thông giữ tin tức chẳng khác nào bom hẹn giờ, nếu như anh và anh Xuyên có thể giúp Euler giải quyết, em thay nó cám ơn anh trước.”

Phương Tri Cẩn khẽ gật đầu, còn nói một câu “Yên tâm”.

Nguyên Viễn lên xe rời đi, từ trong gương chiếu hậu cậu nhìn thân ảnh Phương Tri Cẩn từ từ nhỏ dần, sau khi không còn nhìn thấy nữa thì lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Euler: “Ler à, anh Tiểu Phương biết hết rồi, em chuẩn bị tâm lý đi, anh ấy chắc chắn sẽ xử lý em.”

Nửa tiếng sau, ekip của Phương Tri Cẩn bắt đầu hoạt động, lên bài thanh minh mới, tìm truyền thông can thiệp, sàng lọc tin tức hữu hiệu. Người phụ trách càng bận hơn, đã đi uống trà với ông sếp của tờ báo nào đó rồi.

Cứ như thế qua hai ngày sau, tin tức trên mạng đã giảm bớt hơn một nửa, Phương Tri Cẩn yên tâm đóng phim, tối nào cũng gọi điện thoại cho Hoắc Học Xuyên.

“Khi nào em mới quay xong vậy, anh Niên cũng đi quay chương trình rồi, ngày nào anh cũng ở một mình trong ký túc xá.”

“Tuần sau em về một chuyến, căn hộ chúng ta mua chắc cũng đã trang trí xong hết rồi.” Phương Tri Cẩn nằm trên sô pha xem kịch bản, “Tủ đầu giường cũng được đưa đến rồi, tha hồ mà bỏ bao của anh.”

Hai người trò chuyện xong rồi cúp, Hoắc Học Xuyên mở phần camera của điện thoại lên, sau đó bắt đầu quay phim, ngày mai anh có một buổi thử vai, phải luyện tập trước.

Đây là bộ phim tình yêu đô thị được cải biên từ một cuốn tiểu thuyết, tình chị em, nam chính vừa đầy sức sống vừa có trách nhiệm, cả câu chuyện vừa có hơi thở của sinh hoạt hàng ngày cũng vừa có những tình tiết đầy mơ mộng, tên là “Nếu là em”. Weibo đoàn phim từ lúc đăng ký tới nay đã có hơn mấy trăm nghìn người hâm mộ theo dõi, cũng càng có nhiều người tò mò về diễn viên, nam nữ phụ và nam nữ chính đều được bảo mật, chỉ đợi khi độ chủ đề tăng đủ cao mới công bố.

Một tuần sau, Phương Tri Cẩn quay về, cậu chạy thẳng về ký túc xá, không ngờ chỉ có một mình Tạ Kinh Niên, Tạ Kinh Niên đã gầy đi thấy rõ, đang ngồi ăn cơm trên bàn, nói: “Anh còn tưởng là Nguyên Viễn. Tiểu Xuyên đến công ty rồi, chắc lát nữa sẽ về thôi.”

Phương Tri Cẩn hỏi: “Tiểu Nguyên hôm nay cũng về à? Chỉ có mình em ấy thôi sao?”

“Ừm, bọn anh định ra ngoài chơi.” Tạ Kinh Niên không nghĩ nhiều, ăn xong thì đi tắm. Phương Tri Cẩn về phòng thay đồ, cậu đã chào hỏi với bên truyền thông rồi, tối nay bảy giờ rưỡi sẽ đăng bản thảo, nội dung là ảnh giường chiếu của Euler.

Đến lúc hoàng hôn Hoắc Học Xuyên quay về, vừa đỗ xe xong đã đụng phải Euler và Nguyên Viễn, hai người cứ như về nhà ngày tết, vô cùng mệt mỏi. Bọn họ cùng đi lên lầu, sau khi vào cửa đã thấy Phương Tri Cẩn và Tạ Kinh Niên ngồi trên sô pha xem tivi.

Euler ngượng ngùng cúi đầu, không ngờ Phương Tri Cẩn mở miệng trước: “Trùng hợp thế, chỉ thiếu mỗi Mai Tuyết thôi, cậu ta có về không?”

“Hai ngày này anh ấy có cảnh quay.” Euler khẽ đáp, trả lời xong liền chạy biến vào phòng. Nguyên Viễn cũng không nói chuyện với Tạ Kinh Niên, trực tiếp vào theo, Euler nằm co quắp trên giường, nói: “Anh Tiểu Phương xem ra không tức giận, có phải anh ấy tha thứ cho em rồi không? Hay là em quỳ xuống xin lỗi anh ấy nhé.”

Nguyên Viễn hận không thể rèn sắt thành thép, nói: “Em bôi xấu người ta như vậy, xin lỗi có tác dụng gì? Em tưởng người ta là thánh mẫu à?”

Tạ Kinh Niên ngồi trên sô pha chẳng hiểu mô tê gì, cả nửa tháng không gặp mặt, tên nhóc đó vừa về không thèm chào hỏi mình câu nào luôn sao? Bực bội một hồi, cuối cùng anh không ngồi yên được nữa, đứng dậy về phòng, còn cố ý sập cửa cho thật vang.

Chưa tới ba giây, Nguyên Viễn mở cửa lót tót chạy ra, chạy thẳng đến phòng Tạ Kinh Niên, gấp đến độ mặt cũng đỏ bừng.

Trên sô pha chỉ còn lại Hoắc Học Xuyên và Phương Tri Cẩn, Phương Tri Cẩn nằm xem tivi, nói: “Anh đến công ty có chuyện gì thế? Mấy ngày nay gọi điện thoại anh cũng không nói, em còn tưởng là anh vẫn còn rảnh rỗi.”

Hoắc Học Xuyên duỗi tay cầm cổ chân Phương Tri Cẩn, trả lời: “Có chút việc, không phải chuyện gì lớn. Còn em thì sao, tâm trạng đã tốt lên chút nào chưa? Gọi điện thoại cũng không thấy làm nũng nữa.”

Phương Tri Cẩn xem đồng hồ, đã bảy giờ hai mươi lăm rồi, cậu cười nói: “Em không sao rồi, khá là kiên cường, anh có công việc gì thế, phim mới à?”

“Ừm, ‘Nếu là em’ nghe bao giờ chưa?” Hoắc Học Xuyên cũng xem đồng hồ, “Còn bốn phút nữa là lên bài tuyên truyền, anh đóng vai nam chính.”

Phương Tri Cẩn sửng sốt, chớp chớp mắt mấy cái mới phản ứng được, cậu tức tốc rút chân về, mang dép vào chạy đi, chạy một mạch về phòng tìm điện thoại, sau khi tìm được run lẩy bẩy nhấn số.

Bây giờ đã bảy giờ hai mươi bảy rồi.

“Alo, hoãn bản thảo lại, không đăng nữa! Mau chóng thông báo, không đăng gì nữa hết!”

Ảnh giường chiếu nếu như bị lộ, vậy thì việc tuyên truyền phim truyền hình sẽ không tạo được độ hot gì nữa.

Cúp điện thoại, cậu cầm điện thoại tim đập thình thịch, đợi ba phút sau, cậu còn run sợ đăng nhập vào trang chủ, xác nhận không thấy bản thảo của Euler mới thở ra một hơi, sau đó hài lòng chia sẻ tin tuyên truyền của Hoắc Học Xuyên.

Hoắc Học Xuyên gõ cửa đi vào, thấy cậu buồn cười hỏi: “Làm gì thế, giật cả mình.”

Phương Tri Cẩn nằm ngả lên giường: “Không làm gì hết, em đúng là yêu anh vãi chưởng.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện