"Ơ..." Trương Vũ còn muốn ở lại với cô thêm chút nữa, sao cô lại đi rồi.
Trương Vũ nhìn giỏ trong tay, mở nắp ra, thấy một bát sườn xào chua ngọt thơm phức, mùi thơm nhanh chóng lan tỏa.
Tâm trạng của anh bây giờ như trái cây mùa hè, tràn đầy sự ngọt ngào.
Trương Vũ về đến nhà, thấy mẹ đang bận rộn trong bếp, anh trai thì đang bố củi, chị dâu Tào Chiêu Đệ thì không thấy đâu, chắc là lại lười biếng trốn trong phòng rồi.
Trương Vũ không muốn chia sẻ món ăn mà người mình yêu nấu cho mình với một người như chị dâu, vì vậy anh cầm gió lặng lẽ về phòng.
Anh một mình thưởng thức, món ăn của Vương Tiểu Thanh làm anh đã ăn nhiều lần, mỗi lần đều làm anh kinh ngạc. Tuy nhiên, món anh thích nhất vẫn là món trứng xào ớt của Vương Tiêu Thanh.
Ba ngày sau, Nhị Cẩu được người nhà dùng xe bò kéo về, chân được bó nẹp cố định, nghe nói bị gãy xương nhẹ, không quá nghiêm trọng, một hai tháng sẽ hồi phục lại.
Sự việc này không gây xôn xao lớn trong thôn, vì Nhị Cẩu vốn là người ăn bám gia đình, từ trước đến nay hắn ta không đi làm.
Chân hắn ta có gãy hay không cũng không ảnh hưởng gì đến gia đình hắn, nhưng tiền thuốc men tốn không ít, người nhà hắn ta có chút tiếc tiền.
"Nếu mày còn dám ra ngoài gây chuyện nữa, chúng ta cũng không quan tâm mày nữa, tiền để dành vốn là để cho mày cưới vợ cũng bị mày phá hết rồi". Cha của Nhị Cẩu mắng đứa con trai không nghe lời.
"Thôi đi, ông nó, lần này con mình bị thiệt, bị ai đánh cũng không biết," Mẹ Nhị Cẩu thường hay nuông chiều con trai, nghe chồng trách mắng con trai liền không nhịn được mà đứng ra bênh vực.
"Mẹ, con đã nói với mọi người rồi, chắc chắn là Trương Vũ làm, mọi người không tin con," ánh mắt Nhị Cẩu đầy hận thù.
"Không phải mẹ không tin con, hôm đó cảnh sát cũng đã đến, nói con không có chứng cứ. Hơn nữa, con còn nói không phải một người đánh con, hình như là hai người. Con không thể nói là hai anh em Trương Vũ được. Hai anh em nhà đó vốn không dễ chọc vào, nếu chúng ta đi nói lung tung, hai anh em bọ họ lại chẳng đến tận cửa nhà mình tính sổ?"
Mẹ Nhị Cẩu biết Trương Vũ là người hung dữ, không có chứng cứ, không dám nói lung tung, dễ dàng đắc tội.
Nhị Cẩu nghe vậy cũng im lặng, cũng không còn oán trách nữa, chỉ muốn nhanh chóng hồi phục lại để báo thù.
Hừ, Trương Vũ cũng không nói là thích cô trí thức kia, hắn lại càng phải tranh giành với Trương Vũ, đợi đến khi hắn chiếm được cô trí thức kia rồi, xem Trương Vũ còn dám tự mãn nữa không.
Nửa tháng sau, Vương Tiểu Thanh chuẩn bị đi chợ đen bán lương thực và trứng gà. Cô nghĩ lần này mang theo ba trăm túi, bên kia chắc hẳn đủ sức mua, nhưng cô lại không có đồ đựng trứng gà, có chút khổ não, nếu có giỏ hoặc rỗ thì tốt rồi.
Hôm nay Lưu Hiểu Yến không đến, nói rằng muốn lên núi hái nấm. tối qua trời đổ mưa. sáng nay có thể có nấm.
Hôm nay Vương Tiểu Thanh mặc váy xanh dài, trông như người thành phố, chân đi giày da, Trương Hồng Châu không muốn nhìn Vương Tiểu Thanh, nhưng vẻ đẹp của Vương Tiểu Thành lại thu hút cô ta.
"Mọi người đều xuống đồng làm việc, không biết cô ta ăn mặc thế này để cho ai ngắm," Trương Hồng Châu không nhịn được nói móc vài câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vương Tiểu Thanh nhìn cô ta một cái, chuyện lần trước rơi xuống nước, cô vẫn chưa tìm được cơ hội để tính số với cô ta, giờ cô ta lại còn dám đến gần.
Sau khi xuống xe, Vương Tiểu Thanh sửa soạn lại một chút, trước tiên đi mua bao tải, hôm nay bọn họ chuẩn bị khá nhiều hàng.
Vương Tiểu Thanh mua hết, tổng cộng là tám trăm cái bao tải.
Trước tiên đi dạo một vòng chợ đen.
“Bác gái, trứng gà bán thế nào?”
“Bốn xu một quả,” bác gái mở giỏ ra cho cô xem, bên trong đầy ắp trứng gà.
Trong lòng Vương Tiểu Thanh đã có tính toán, cô nói với hai người canh chừng rằng muốn gặp đại ca của họ. Hai người này liền nhận ra cô nhưng không chủ động chào hỏi, đó là quy tắc của chợ đen.
"Ồ, chị gái, chị đến rồi, đợt hàng lần trước của chị đã bán hết từ nửa tháng trước rồi, muốn đi tìm chị nhưng lại không biết tìm chị ở đâu."
Anh mặt sẹo vừa thấy Vương Tiểu Thanh đến, dáng vẻ nói chuyện hệt như một kẻ nịnh bợ, không biết còn tưởng Vương Tiểu Thanh mới là đại ca ở đây.
Trương Vũ cũng có mặt ở đây, thấy cô đến liền lấy giấy bút ra. Vương Tiểu Thanh viết lên giấy:
"Tôi có hàng mới đến. Không có hàng thì tìm tôi cũng vô ích."
"Ngũ cốc, rau củ đều có. Anh cần bao nhiêu?"
"Lần này còn có trứng gà, bốn xu một quả."
Viết xong, Vương Tiểu Thanh lấy từ trong túi ra hai quả trứng gà.
Anh mặt sẹo nhìn chữ viết trên giấy, còn Trương Vũ thì cầm trứng gà lên xem, trứng gà này to hơn trứng gà bán ở chợ.
Trứng gà ở chợ đều do gà mái thiếu dinh dưỡng đẻ ra, gà trong không gian của Vương Tiểu Thanh thì được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng.
"Trứng gà này tốt đấy," Trương Vũ gật đầu.
"Chị gái, ngũ cốc lần này cần 250 bao gạo, 150 bao bột mì, rau củ giống lần trước. Nhập nhiều quá sợ để lâu sẽ không còn tươi nữa. Còn trứng gà, lấy trước 2000 qua thử xem sao.”
Anh mặt sẹo và Trương Vũ thảo luận xong liền báo ra nhu cầu của mình.
"Được, nhưng cả sân và tầng một của anh có lẽ không đủ chỗ, lần này phải để lên tầng hai," Vương Tiểu Thanh viết lên giấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện