“Anh phiền quá đó, đi chỗ khác đi,” Lưu Hiểu Yến không chịu nổi, lên tiếng mắng hắn.
“ y da, cô gái mũm mĩm này, cô đừng nóng giận, anh có tiền, mời các em ăn thịt nhé,” Nhị Cẩu dù bị mắng cũng không tức giận.
“Hay là anh cũng mời tôi ăn đi,” một giọng nam vang lên.
“Mày là cái thá gì…” Nhị Cẩu vừa quay đầu lại tựa như nhìn thấy quỷ, chạy trối chết.
“Anh Trương là anh à.” Lưu Hiểu Yến nhìn thấy Trương Vũ đứng phía sau.
“Ừm, các em không sao chứ?” Trương Vũ nhìn Vương Tiểu Thanh.
Cô khẽ mím môi, mỉm cười, khuôn mặt ửng hồng, giống như mầm non mới nở.
“Không có gì, may mà anh đến kịp, người này cứ như keo dính vào vậy,” Vương Tiểu Thanh nhíu mày, nhớ lại cảm giác phiền phức vừa rồi có chút đau đầu.
“Lát nữa anh sẽ cho hắn một bài học,” Trương Vũ hạ quyết tâm.
“Anh cẩn thận, đừng mạnh tay quá, hắn ta gian xảo, em sợ hắn sẽ lừa bịp tống tiền anh,” Vương Tiểu Thanh lo lắng nếu Trương Vũ đánh hắn ta một trận, có thể phải bồi thường tiền thuốc men, vậy cái được không bù đắp đủ cái mắt, thật không đáng.
“Ừm, anh có chừng mực,” trong lòng Trương Vũ cao hứng, anh nghe ra được sự quan tâm của cô dành cho mình.
“Các em cứ đi dạo đi, anh còn việc phải làm,” Trương Vũ cứu mỹ nhân xong, chuẩn bị rút lui.
“Được,” Vương Tiểu Thanh đoán chắc anh phải đi chợ đen, mỗi lần anh lên thị trấn đều sẽ đi.
Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến đi đến cửa hàng bách hóa tổng hợp, ngắm quần áo giày dép.
Hôm nay Vương Tiểu Thanh đi đôi giày da mới mua, cảm giác hơi cọ chần, nên cô không muốn đi chợ đen, liền vào cửa hàng thực phẩm mua ít thịt và rau.
“Chính là hắn, tốt nhất là đánh gãy chân, đừng để hắn nhìn thấy các cậu,” Trương Vũ và vài đàn em đang chỉ chỉ.
“Được, anh Vũ, anh yên tâm giao cho chúng em”.
Mấy đàn em của Trương Vũ trở về lấy bao tải, hai người đi theo sau Nhị Cẩu, một người đứng canh chừng.
Đợi khi Nhị Cẩu đi vào một con hẻm, hai người liền dùng bao tải trùm lên, đánh cho hắn một trận tơi bời.
Cầm gậy đập vào chân hắn một cái, Nhị Cẩu hét lên thảm thiết, ba người liền chạy đi.
Đợi Nhị Cẩu thoát khỏi bao tải, ba người kia đã sớm chạy không thấy bóng dáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"A, chân của tôi, chân của tôi không cử động được nữa," Nhị Cẩu cầu xin người đi đường giúp hắn báo cảnh sát, cuối cùng cảnh sát đưa hắn đến bệnh viên.
Trên đường về, nghe thấy người dân trong thôn đang bàn tán.
"Này, biết gì chưa, Nhị Cẩu bị người ta đánh phải vào viện rồi," dân làng A nói.
"Cái gì, ai đánh vậy, đây chẳng phải đang làm việc tốt sao," dân làng B đáp.
"Đúng thế, cũng không biết là ai đánh, chắc là hắn chọc phải người không nên chọc," dân làng C tiếp lời.
"Nhớ lại từ nhỏ đến lớn hắn chưa bao giờ ngoan ngoãn, nào là trộm gà bắt chó, rồi quấy rối phụ nữ. Hắn ta là tai họa, bị đánh là chuyện sớm muộn thôi." dân làng A một bộ biểu tình chờ xem náo nhiệt.
"Đúng vậy, hắn ta bị vậy là đáng đời," mọi người đồng tình.
Vương Tiểu Thanh và Lưu Hiểu Yến nhìn nhau, trong mắt Lưu Hiểu Yến đầy sự hả hê, còn Vương Tiểu Thanh vừa hả hê vừa lo lắng.
Vương Tiểu Thanh nghĩ có lẽ là Trương Vũ ra tay, không biết Nhị Cẩu có đổ tội cho anh không. Nếu Nhị Cẩu còn không yên ổn, chỉ còn cách tự cô ra tay. Cô có không gian, muốn dạy dỗ người khác rất đơn giản.
Trong bệnh viện, sau khi cảnh sát hỏi thăm đơn giản về thời gian và địa điểm bị đánh thì chuẩn bị kết thúc công việc.
Ở thời đại này, không có camera giám sát, hắn ta cũng không nhìn thấy người đánh mình, giữa biển người mênh m.ô.n.g làm sao mà tìm được, loại chuyện này nhiều không đếm xuể, cảnh sát không có khả năng giúp tìm hung thủ được.
"Đồng chí cảnh sát, anh phải tin tôi, trong thôn tôi có người tên là Trương Vũ, anh ta từng đe dọa sẽ đánh gãy chân tôi, tôi nghĩ là anh ta làm, nếu không làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được."
Nhị Cẩu không chịu buông tha, nhất định muốn cảnh sát làm chủ cho hắn.
"Không có khả năng anh nói ai thì chính là người đó, anh không có chút chứng cứ nào, chúng tôi không thể đi kiểm tra lung tung, khi nào anh tìm được chứng cứ rồi nói sau."
Cảnh sát không để ý đến hắn, vụ án này nhìn qua đã thấy không có kết quả, họ muốn nhanh chóng tan làm.
Về đến nhà, Vương Tiểu Thanh có chút không yên tâm, định lát nữa sẽ đến hỏi Trương Vũ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Buổi tối, Vương Tiểu Thanh làm món sườn xào chua ngọt, múc ra một bát, đặt vào giỏ rồi đậy lại, mang đến nhà Trương Vũ.
Còn chưa đi được vài bước, cô đã gặp Trương Vũ.
"Anh Trương, em đang định đi tìm anh," Vương Tiểu Thanh nhìn xung quanh, cảm thấy không tiện nói chuyện.
"Không sao cả, không phải anh làm, anh nhờ người khác làm, không để lại dấu vết, nên em đừng lo lắng nhé," Trương Vũ đến gần Vương Tiểu Thanh. nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Hơi thở nóng hổi phả vào tai làm Vương Tiểu Thanh đỏ mặt, đỏ đến tận tai.
"Được rồi, em biết rồi, cái này cho anh, em đi đây," Vương Tiểu Thanh sợ Trương Vũ thấy dáng vẻ xấu hổ của mình, liền nhanh chóng bỏ đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện