Phong Lâm Vũ giương ánh mắt đầy cương nghị nhìn về phía đối diện rồi dõng dạc nói:
- Này anh bạn!Anh có hiểu như thế nào gọi là thức thời hay không?Là khi chúng ta đánh giá đúng thời cuộc và tự mình xem xét sẽ ủng hộ nơi nào đem lại cho mình nhiều phúc lợi thỏa đáng hơn!
Phong Lâm Vũ hắng giọng rồi tiếp tục nói:
- Vì thế anh bạn phải đứng về phía tôi và cùng tôi ở chung một chiến tuyến!Tôi nhất định sẽ cung cấp đầy đủ mọi phúc lợi mà anh bạn cần!
Cứ thế Phong Lâm Vũ tốn gần 15 phút đồng hồ đứng trước cổng trang viên Châu gia chỉ để trò chuyện cùng chú chó March!
Hắn hy vọng dùng cử chỉ thân mật thu phục được March thì chú chó sẽ không lăm le hàm răng sắt nhọn ngăn cản mình vào tìm Châu Tuệ.
Thế nhưng dường như chú chó March vẫn không thèm để tâm tới bộ dạng khẩn khoản của Phong Lâm Vũ mà cứ đưa lưỡi liếm láp lấy bộ lông mềm mượt của mình.
Điều này khiến Phong Lâm Vũ cảm thấy tức khí hơn.Hắn vừa cầm trên tay túi nilon chứa đầy xương ống vừa quẳng vào cổng trang viên rồi quát lớn:
- Tao có đem thức ăn cho mày đây!Ăn xong thì ngoan ngoãn hơn nhé!
Chú chó March liền gặm lấy những khúc xương ống rồi nhai sừng sực ngon lành khiến cho Phong Lâm Vũ cảm thấy rất hả dạ.
Hắn liền tòm tèm mở lấy cánh cổng trang viên định bước vào bên trong thì chú chó March lại sủa vang inh ỏi khiến cho Phong Lâm Vũ cảm thấy vô cùng tức tối:
- Đã ăn đồ hối lộ rồi mà còn ngăn cản tao vào bên trong!Sao mày lại trở mặt thế hả? Từ trong nhà nghe thấy tiếng chó sủa ầm ĩ ngoài vườn khiến cho Châu Tuệ phải bước ra quan sát tình hình.
Vừa nhìn thấy Phong Lâm Vũ đứng thập thò lóng ngóng ngoài cổng thì Châu Tuệ liền bước đến nhìn về hắn đầy vẻ khó chịu:
- Mới sáng sớm anh lại định đến nhà tôi gây rối gì thế hả?
Phong Lâm Vũ thảy khúc xương ống sau cùng vào cổng trang viên cho March rồi hớn hở đáp:
- Châu Tuệ à hôm nay là ngày cuối tuần rồi anh muốn dành cả ngày nay ở bên cạnh em!Hôm nay em muốn anh làm gì cũng được!Cùng em xem phim,cafe,ăn uống,đưa em đi spa thư giãn,mua sắm,hay đánh gôn,bơi lội,câu cá đều được!Cho phép em sử dụng anh trong ngày hôm nay thoải mái!
Châu Tuệ quan sát thấy ngoại hình của Phong Lâm Vũ có sự thay đổi so với hàng ngày.
Thay vì diện trên người những âu phục thời thượng thì trông hắn hôm nay giản dị và cá tính hơn với trang phục từ đầu đến chân theo phong cách thể thao năng động.
Châu Tuệ không quan tâm đến dáng vẻ thành khẩn của hắn mà liền phản bác:
- Thôi không cần!Tôi sắp phải đi làm rồi!
Phong Lâm Vũ lấy làm ngạc nhiên:
- Hôm nay là chủ nhật em vẫn phải đến Thiên Á sao?
Châu Tuệ vừa quay bước hướng đến gara xe vừa buông câu trả lời:
- Thiên Á vừa mới đi vào hoạt động nên còn rất nhiều việc phải làm!Công ty tôi làm gì đã được hùng mạnh như tập đoàn Khải Hoàng của anh mà thảnh thơi được chứ?
Phong Lâm Vũ nghe thế liền nói:
- Vậy thì hôm nay anh sẽ theo em đến Thiên Á làm việc!
Biết thế nào cũng không cắt được cái đuôi dai dẳng như Phong Lâm Vũ nên Châu Tuệ chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Châu Tuệ vừa đánh xe ra khỏi trang viên thì Phong Lâm Vũ đã tức tốc điều khiển xe chạy phía sau cô ngay sau đó.
…
Tại văn phòng của cửa hàng Thiên Á.
Châu Tuệ vẫn chăm chú làm việc trước màn hình máy tính mặc cho Phong Lâm Vũ đi qua đi lại lởn vởn bên cạnh mình suốt hàng tiếng đồng hồ.
Hắn nằm trên bộ sofa gần đó chơi game điện thoại chán thì lăn ra ngủ khò khè,khi tỉnh thức thì lại tò te tiến đến bàn làm việc của Châu Tuệ đưa tay xoay xoay mô hình quả địa cầu nhe răng cười nhìn cô:
- Châu Tuệ à em nghỉ ngơi chút đi!Đã làm việc liên tục hơn 6 tiếng đồng hồ rồi!Anh chở em đi ăn trưa nhé!
Châu Tuệ nghe thế liền cau mày:
- Anh đừng làm phiền chỗ tôi làm việc!Đi lại đằng kia ngồi mau!
Bị xua đuổi nên Phong Lâm Vũ chỉ còn biết tiu nghỉu tiến đến ghế sofa rồi đưa tay lướt qua ứng dụng đặt đồ ăn trên điện thoại:
- Em không muốn ra ngoài ăn thì anh đặt đồ ăn shipper mang đến nhé!Em muốn ăn gì nào?
Châu Tuệ vẫn tập trung vào màn hình trên máy tính rồi nhạt giọng đáp:
- Ăn gì cũng được!Đừng gọi những thức ăn quá nhiều dầu mỡ là được!
Trong khi Phong Lâm Vũ đang chuẩn bị đặt món ăn trên điện thoại thì lúc này Kỳ An cùng Triệu Nhiên đã mở cửa văn phòng làm việc bước vào.
Phong Lâm Vũ vừa trông thấy Kỳ An đã tỏ vẻ không vui:
- Sao mày lại đến đây?
Kỳ An không thèm trả lời sự thắc mắc của Phong Lâm Vũ mà chỉ tươi cười bước đến Châu Tuệ rồi đặt lên bàn làm việc cô hộp thức ăn:
- Đây là canh gà hầm sâm tôi đích thân vào bếp nấu và mang đến đây cho cô!
Châu Tuệ liền mở nắp thức ăn ngửi lấy hương thơm hấp dẫn từ món canh gà rồi tấm tắc khen:
- Woa!Trông ngon quá đi!
Triệu Nhiên trông thấy biểu cảm thích thú trên gương mặt của Châu Tuệ thì tỏ vẻ không hài lòng:
- Kỳ An à!Mọi người ở đây đều chưa ăn uống gì cả!Anh chỉ chuẩn bị mỗi món canh gà hầm cho chị ấy thôi sao?
Phong Lâm Vũ nghe thế liền đáp:
- Ai cần hắn ta mang canh gà đến kia chứ?Tôi và Châu Tuệ đang chuẩn bị đặt đồ ăn đây!
Cảm thấy không khí có vẻ căng thẳng Châu Tuệ liền đưa ra gợi ý:
- Dù gì cũng đã đến giờ ăn trưa rồi,nếu mọi người vẫn chưa ăn gì thì chúng ta cùng đặt thêm vài món ăn gọi shipper mang đến là được!
…
Khoảng 20 phút sau khi đặt thêm thức ăn trên ứng dụng điện thoại thì shipper đã giao đầy đủ đơn hàng đến cửa hàng Thiên Á.
Cả nhóm bốn người cùng nhau ngồi quây quần tại bàn ăn.
Kỳ An chu đáo múc bát canh gà hầm sâm đặt cạnh bàn cho Châu Tuệ rồi dịu dàng nói:
- Cô ăn nhiều một chút!Canh này tôi đã hầm trong suốt sáu tiếng đồng hồ nên có đầy đủ dưỡng chất rất bổ dưỡng cho sức khỏe!
Châu Tuệ đưa lên miệng thưởng thức từng thìa canh gà rồi tấm tắc khen ngon,Phong Lâm Vũ nhìn thấy cô nói cười cùng Kỳ An thì lấy làm bức bối.
Hắn liền đưa thìa định múc lấy canh gà vào bát rồi lẩm bẩm:
- Để xem thử hương vị thế nào!
Kỳ An liền chặn lấy cánh tay đang cầm thìa của Phong Lâm Vũ:
- Không được ăn!Đây là món ăn chuẩn bị riêng cho Châu Tuệ!
Phong Lâm Vũ liền tỏ vẻ khó chịu:
- Chỉ muốn dùng thử một ít thôi mà sao lại keo kiệt như vậy?.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Triệu Nhiên lúc này cũng muốn xen vào bằng cách đưa bát của mình về phía Kỳ An:
- Em cũng muốn ăn canh gà do anh nấu!
Kỳ An nghe thế thì chỉ nhạt giọng đáp:
- Cô tự múc lấy đi!
Triệu Nhiên nhìn thấy thái độ hững hờ của Kỳ An thì tỏ vẻ ấm ức trên gương mặt rồi vùng vằng tự lấy thìa múc canh đổ vào bát của mình.
Ả tự hỏi Kỳ An không thể ga lăng hơn với mình bằng cách chăm chút cho ả cũng như Châu Tuệ hay sao?
Dường như không muốn để tâm đến sự đố kỵ của Triệu Nhiên lúc này,Kỳ An tiếp tục tự tay mình lột vỏ món tôm rim để sang một chiếc đĩa nhỏ rồi đặt bên cạnh cho Châu Tuệ:
- Tôi vẫn còn nhớ cô rất ghét ăn tôm còn nguyên vỏ!Tôi đã lột vỏ sẵn cho cô rồi đây!
Phong Lâm Vũ nhìn thấy thế lấy làm tức tối rồi tự ý gắp hết năm,sáu con tôm Kỳ An đã lột vỏ trước đó rồi cho vào bát mình thoáng chốc đã ăn sạch sành sanh.
Châu Tuệ nhìn thấy hành động có phần khiếm nhã của hắn thì tỏ vẻ khó chịu:
- Phong Lâm Vũ!Sao anh lại có thể bất lịch sự như thế hả?
Phong Lâm Vũ liền đưa tay vừa lột vỏ tôm cho vào bát Châu Tuệ vừa nói:
- Em không được ăn tôm của hắn ta!Em chỉ được ăn tôm do chính tay anh lột thôi!
Cứ thế Phong Lâm Vũ tự tay lột vỏ từng con tôm rồi gắp vào đầy bát cho Châu Tuệ vung lên cao như một quả núi.
Châu Tuệ chỉ có thể lắc đầu ngao ngán về tính khí trẻ con cùng mùi ghen tuông nồng nặc tỏa quanh người Phong Lâm Vũ lúc này.
Sau khi cùng nhau thưởng thức bữa trưa thì Châu Tuệ cùng Kỳ An đứng cạnh nhau vừa trò chuyện vừa rửa bát ở gian bếp.
Phong Lâm Vũ đang thập thò nấp sau bộ bàn ghế gần đó theo dõi động thái của hai người bọn họ thì lại vô tình va phải một vật cứng vào đầu khiến hắn phải giật thót người kêu lên:
- Ui da!Cái gì đụng trúng vậy?
Phong Lâm Vũ quay sang nhìn thì thấy Triệu Nhiên cũng đưa tay xoa đầu nhăn nhó kêu đau:
- Ui da!Anh làm gì ở đây thế hả?
Phong Lâm Vũ liền đáp:
- Tôi đang cố lắng nghe xem Châu Tuệ cùng Kỳ An đang nói những gì?Còn cô đang định làm gì?
Triệu Nhiên khẽ chậc lưỡi:
- Tôi cũng đang muốn nghe xem bọn họ nói gì với nhau!
Phong Lâm Vũ dường như đoán ra được tâm ý của Triệu Nhiên dành cho Kỳ An thì tiếp tục nói:
- Cô bảo với Kỳ An đừng bám theo vợ tôi như thế mãi!Nếu hắn cứ mặt dày như thế thì thời gian tới tôi sẽ không khách sáo đâu!
Triệu Nhiên liền phản kháng:
- Anh mới là người phải về bảo với Châu Tuệ đừng giở trò chân đạp hai thuyền quyến rũ cùng một lúc cả hai người đàn ông thì có!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì gân cổ cãi:
- Chứ không phải tại cô theo đuổi Kỳ An đã nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả gì sao?Hắn mới là đang người quyến rũ vợ người khác thì có!
Triệu Nhiên liền đáp:
- Chứ không phải là tại anh vô dụng bày ra đủ trò vẫn không thuyết phục được vợ cũ quay về bên mình à?
Nghe thấy tiếng cãi nhau chí chóe vang lên thì Châu Tuệ cùng Kỳ An dừng lại cuộc trò chuyện và quay lại phía sau quan sát.
Phong Lâm Vũ cùng Triệu Nhiên vì sợ bị phát hiện mình đang theo dõi bọn họ nên liền ra dấu hiệu phải giữ im lặng.
Có hai người vui vẻ nói cười trong sự hân hoan thì cũng có hai kẻ len lén quan sát từ xa đầy vẻ ấm ức.
- Này anh bạn!Anh có hiểu như thế nào gọi là thức thời hay không?Là khi chúng ta đánh giá đúng thời cuộc và tự mình xem xét sẽ ủng hộ nơi nào đem lại cho mình nhiều phúc lợi thỏa đáng hơn!
Phong Lâm Vũ hắng giọng rồi tiếp tục nói:
- Vì thế anh bạn phải đứng về phía tôi và cùng tôi ở chung một chiến tuyến!Tôi nhất định sẽ cung cấp đầy đủ mọi phúc lợi mà anh bạn cần!
Cứ thế Phong Lâm Vũ tốn gần 15 phút đồng hồ đứng trước cổng trang viên Châu gia chỉ để trò chuyện cùng chú chó March!
Hắn hy vọng dùng cử chỉ thân mật thu phục được March thì chú chó sẽ không lăm le hàm răng sắt nhọn ngăn cản mình vào tìm Châu Tuệ.
Thế nhưng dường như chú chó March vẫn không thèm để tâm tới bộ dạng khẩn khoản của Phong Lâm Vũ mà cứ đưa lưỡi liếm láp lấy bộ lông mềm mượt của mình.
Điều này khiến Phong Lâm Vũ cảm thấy tức khí hơn.Hắn vừa cầm trên tay túi nilon chứa đầy xương ống vừa quẳng vào cổng trang viên rồi quát lớn:
- Tao có đem thức ăn cho mày đây!Ăn xong thì ngoan ngoãn hơn nhé!
Chú chó March liền gặm lấy những khúc xương ống rồi nhai sừng sực ngon lành khiến cho Phong Lâm Vũ cảm thấy rất hả dạ.
Hắn liền tòm tèm mở lấy cánh cổng trang viên định bước vào bên trong thì chú chó March lại sủa vang inh ỏi khiến cho Phong Lâm Vũ cảm thấy vô cùng tức tối:
- Đã ăn đồ hối lộ rồi mà còn ngăn cản tao vào bên trong!Sao mày lại trở mặt thế hả? Từ trong nhà nghe thấy tiếng chó sủa ầm ĩ ngoài vườn khiến cho Châu Tuệ phải bước ra quan sát tình hình.
Vừa nhìn thấy Phong Lâm Vũ đứng thập thò lóng ngóng ngoài cổng thì Châu Tuệ liền bước đến nhìn về hắn đầy vẻ khó chịu:
- Mới sáng sớm anh lại định đến nhà tôi gây rối gì thế hả?
Phong Lâm Vũ thảy khúc xương ống sau cùng vào cổng trang viên cho March rồi hớn hở đáp:
- Châu Tuệ à hôm nay là ngày cuối tuần rồi anh muốn dành cả ngày nay ở bên cạnh em!Hôm nay em muốn anh làm gì cũng được!Cùng em xem phim,cafe,ăn uống,đưa em đi spa thư giãn,mua sắm,hay đánh gôn,bơi lội,câu cá đều được!Cho phép em sử dụng anh trong ngày hôm nay thoải mái!
Châu Tuệ quan sát thấy ngoại hình của Phong Lâm Vũ có sự thay đổi so với hàng ngày.
Thay vì diện trên người những âu phục thời thượng thì trông hắn hôm nay giản dị và cá tính hơn với trang phục từ đầu đến chân theo phong cách thể thao năng động.
Châu Tuệ không quan tâm đến dáng vẻ thành khẩn của hắn mà liền phản bác:
- Thôi không cần!Tôi sắp phải đi làm rồi!
Phong Lâm Vũ lấy làm ngạc nhiên:
- Hôm nay là chủ nhật em vẫn phải đến Thiên Á sao?
Châu Tuệ vừa quay bước hướng đến gara xe vừa buông câu trả lời:
- Thiên Á vừa mới đi vào hoạt động nên còn rất nhiều việc phải làm!Công ty tôi làm gì đã được hùng mạnh như tập đoàn Khải Hoàng của anh mà thảnh thơi được chứ?
Phong Lâm Vũ nghe thế liền nói:
- Vậy thì hôm nay anh sẽ theo em đến Thiên Á làm việc!
Biết thế nào cũng không cắt được cái đuôi dai dẳng như Phong Lâm Vũ nên Châu Tuệ chỉ còn biết lắc đầu ngao ngán mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Châu Tuệ vừa đánh xe ra khỏi trang viên thì Phong Lâm Vũ đã tức tốc điều khiển xe chạy phía sau cô ngay sau đó.
…
Tại văn phòng của cửa hàng Thiên Á.
Châu Tuệ vẫn chăm chú làm việc trước màn hình máy tính mặc cho Phong Lâm Vũ đi qua đi lại lởn vởn bên cạnh mình suốt hàng tiếng đồng hồ.
Hắn nằm trên bộ sofa gần đó chơi game điện thoại chán thì lăn ra ngủ khò khè,khi tỉnh thức thì lại tò te tiến đến bàn làm việc của Châu Tuệ đưa tay xoay xoay mô hình quả địa cầu nhe răng cười nhìn cô:
- Châu Tuệ à em nghỉ ngơi chút đi!Đã làm việc liên tục hơn 6 tiếng đồng hồ rồi!Anh chở em đi ăn trưa nhé!
Châu Tuệ nghe thế liền cau mày:
- Anh đừng làm phiền chỗ tôi làm việc!Đi lại đằng kia ngồi mau!
Bị xua đuổi nên Phong Lâm Vũ chỉ còn biết tiu nghỉu tiến đến ghế sofa rồi đưa tay lướt qua ứng dụng đặt đồ ăn trên điện thoại:
- Em không muốn ra ngoài ăn thì anh đặt đồ ăn shipper mang đến nhé!Em muốn ăn gì nào?
Châu Tuệ vẫn tập trung vào màn hình trên máy tính rồi nhạt giọng đáp:
- Ăn gì cũng được!Đừng gọi những thức ăn quá nhiều dầu mỡ là được!
Trong khi Phong Lâm Vũ đang chuẩn bị đặt món ăn trên điện thoại thì lúc này Kỳ An cùng Triệu Nhiên đã mở cửa văn phòng làm việc bước vào.
Phong Lâm Vũ vừa trông thấy Kỳ An đã tỏ vẻ không vui:
- Sao mày lại đến đây?
Kỳ An không thèm trả lời sự thắc mắc của Phong Lâm Vũ mà chỉ tươi cười bước đến Châu Tuệ rồi đặt lên bàn làm việc cô hộp thức ăn:
- Đây là canh gà hầm sâm tôi đích thân vào bếp nấu và mang đến đây cho cô!
Châu Tuệ liền mở nắp thức ăn ngửi lấy hương thơm hấp dẫn từ món canh gà rồi tấm tắc khen:
- Woa!Trông ngon quá đi!
Triệu Nhiên trông thấy biểu cảm thích thú trên gương mặt của Châu Tuệ thì tỏ vẻ không hài lòng:
- Kỳ An à!Mọi người ở đây đều chưa ăn uống gì cả!Anh chỉ chuẩn bị mỗi món canh gà hầm cho chị ấy thôi sao?
Phong Lâm Vũ nghe thế liền đáp:
- Ai cần hắn ta mang canh gà đến kia chứ?Tôi và Châu Tuệ đang chuẩn bị đặt đồ ăn đây!
Cảm thấy không khí có vẻ căng thẳng Châu Tuệ liền đưa ra gợi ý:
- Dù gì cũng đã đến giờ ăn trưa rồi,nếu mọi người vẫn chưa ăn gì thì chúng ta cùng đặt thêm vài món ăn gọi shipper mang đến là được!
…
Khoảng 20 phút sau khi đặt thêm thức ăn trên ứng dụng điện thoại thì shipper đã giao đầy đủ đơn hàng đến cửa hàng Thiên Á.
Cả nhóm bốn người cùng nhau ngồi quây quần tại bàn ăn.
Kỳ An chu đáo múc bát canh gà hầm sâm đặt cạnh bàn cho Châu Tuệ rồi dịu dàng nói:
- Cô ăn nhiều một chút!Canh này tôi đã hầm trong suốt sáu tiếng đồng hồ nên có đầy đủ dưỡng chất rất bổ dưỡng cho sức khỏe!
Châu Tuệ đưa lên miệng thưởng thức từng thìa canh gà rồi tấm tắc khen ngon,Phong Lâm Vũ nhìn thấy cô nói cười cùng Kỳ An thì lấy làm bức bối.
Hắn liền đưa thìa định múc lấy canh gà vào bát rồi lẩm bẩm:
- Để xem thử hương vị thế nào!
Kỳ An liền chặn lấy cánh tay đang cầm thìa của Phong Lâm Vũ:
- Không được ăn!Đây là món ăn chuẩn bị riêng cho Châu Tuệ!
Phong Lâm Vũ liền tỏ vẻ khó chịu:
- Chỉ muốn dùng thử một ít thôi mà sao lại keo kiệt như vậy?.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Triệu Nhiên lúc này cũng muốn xen vào bằng cách đưa bát của mình về phía Kỳ An:
- Em cũng muốn ăn canh gà do anh nấu!
Kỳ An nghe thế thì chỉ nhạt giọng đáp:
- Cô tự múc lấy đi!
Triệu Nhiên nhìn thấy thái độ hững hờ của Kỳ An thì tỏ vẻ ấm ức trên gương mặt rồi vùng vằng tự lấy thìa múc canh đổ vào bát của mình.
Ả tự hỏi Kỳ An không thể ga lăng hơn với mình bằng cách chăm chút cho ả cũng như Châu Tuệ hay sao?
Dường như không muốn để tâm đến sự đố kỵ của Triệu Nhiên lúc này,Kỳ An tiếp tục tự tay mình lột vỏ món tôm rim để sang một chiếc đĩa nhỏ rồi đặt bên cạnh cho Châu Tuệ:
- Tôi vẫn còn nhớ cô rất ghét ăn tôm còn nguyên vỏ!Tôi đã lột vỏ sẵn cho cô rồi đây!
Phong Lâm Vũ nhìn thấy thế lấy làm tức tối rồi tự ý gắp hết năm,sáu con tôm Kỳ An đã lột vỏ trước đó rồi cho vào bát mình thoáng chốc đã ăn sạch sành sanh.
Châu Tuệ nhìn thấy hành động có phần khiếm nhã của hắn thì tỏ vẻ khó chịu:
- Phong Lâm Vũ!Sao anh lại có thể bất lịch sự như thế hả?
Phong Lâm Vũ liền đưa tay vừa lột vỏ tôm cho vào bát Châu Tuệ vừa nói:
- Em không được ăn tôm của hắn ta!Em chỉ được ăn tôm do chính tay anh lột thôi!
Cứ thế Phong Lâm Vũ tự tay lột vỏ từng con tôm rồi gắp vào đầy bát cho Châu Tuệ vung lên cao như một quả núi.
Châu Tuệ chỉ có thể lắc đầu ngao ngán về tính khí trẻ con cùng mùi ghen tuông nồng nặc tỏa quanh người Phong Lâm Vũ lúc này.
Sau khi cùng nhau thưởng thức bữa trưa thì Châu Tuệ cùng Kỳ An đứng cạnh nhau vừa trò chuyện vừa rửa bát ở gian bếp.
Phong Lâm Vũ đang thập thò nấp sau bộ bàn ghế gần đó theo dõi động thái của hai người bọn họ thì lại vô tình va phải một vật cứng vào đầu khiến hắn phải giật thót người kêu lên:
- Ui da!Cái gì đụng trúng vậy?
Phong Lâm Vũ quay sang nhìn thì thấy Triệu Nhiên cũng đưa tay xoa đầu nhăn nhó kêu đau:
- Ui da!Anh làm gì ở đây thế hả?
Phong Lâm Vũ liền đáp:
- Tôi đang cố lắng nghe xem Châu Tuệ cùng Kỳ An đang nói những gì?Còn cô đang định làm gì?
Triệu Nhiên khẽ chậc lưỡi:
- Tôi cũng đang muốn nghe xem bọn họ nói gì với nhau!
Phong Lâm Vũ dường như đoán ra được tâm ý của Triệu Nhiên dành cho Kỳ An thì tiếp tục nói:
- Cô bảo với Kỳ An đừng bám theo vợ tôi như thế mãi!Nếu hắn cứ mặt dày như thế thì thời gian tới tôi sẽ không khách sáo đâu!
Triệu Nhiên liền phản kháng:
- Anh mới là người phải về bảo với Châu Tuệ đừng giở trò chân đạp hai thuyền quyến rũ cùng một lúc cả hai người đàn ông thì có!
Phong Lâm Vũ nghe thế thì gân cổ cãi:
- Chứ không phải tại cô theo đuổi Kỳ An đã nhiều năm như vậy vẫn không có kết quả gì sao?Hắn mới là đang người quyến rũ vợ người khác thì có!
Triệu Nhiên liền đáp:
- Chứ không phải là tại anh vô dụng bày ra đủ trò vẫn không thuyết phục được vợ cũ quay về bên mình à?
Nghe thấy tiếng cãi nhau chí chóe vang lên thì Châu Tuệ cùng Kỳ An dừng lại cuộc trò chuyện và quay lại phía sau quan sát.
Phong Lâm Vũ cùng Triệu Nhiên vì sợ bị phát hiện mình đang theo dõi bọn họ nên liền ra dấu hiệu phải giữ im lặng.
Có hai người vui vẻ nói cười trong sự hân hoan thì cũng có hai kẻ len lén quan sát từ xa đầy vẻ ấm ức.
Danh sách chương