Châu Tuệ nhìn về những túi quà khắc tên thương hiệu đẳng cấp thế giới rồi khẽ thở dài:
- Phiền cậu đem những hết những món đồ này về trả lại cho Phong Lâm Vũ!Tôi không thể nhận được!
Hạo Quân mếu máo rồi cố gắng giải bày:
- Phong phu nhân vui lòng nhận lấy giúp tôi!Phong tổng đã hạ lệnh cho tôi bằng mọi cách phải thuyết phục phu nhân nhận lấy y phục này và đưa phu nhân đến dự bữa tiệc tối nay!Nếu như Phong phu nhân không đến thì tôi chắc chắn sẽ bị đuổi việc khỏi Khải Hoàng!
Châu Tuệ liền chậc lưỡi:
- Chẳng nhẽ anh chỉ có thể làm việc dưới trướng của Phong Lâm Vũ hay sao?Anh có bằng Master của đại học Harvard lại thông thạo bốn tiếng ngoại ngữ lo gì không tìm được việc làm thích hợp chứ? Hạo Quân thút thít đáp:
- Mức lương mà Phong tổng chi trả cho tôi hàng tháng cao gấp năm lần so với giá thị trường hiện tại,vả lại tôi cảm thấy môi trường làm việc ở Khải Hoàng tương đối thoải mái và đem đến nhiều phúc lợi tốt!Tôi vẫn còn phải phụ cha mẹ nuôi hai đứa em thơ đang tuổi ăn tuổi học nên không thể đánh mất chén cơm ngay lúc này được!Mong Phong phu nhân thương tình giúp giùm tôi với!
Nhìn thấy biểu cảm như sắp phát khóc đến nơi của Hạo Quân thì Châu Tuệ chỉ còn biết thở dài:
- Rốt cuộc thì Phong Lâm Vũ chỉ muốn mời tôi ăn tối cùng hắn thôi đúng không?
Hạo Quân vội đáp:
- Thưa Phong phu nhân đúng là như vậy ạ!
Châu Tuệ đành miễn cưỡng gật đầu:
- Thôi được rồi tôi đồng ý giúp cậu lần này!Nhưng đây sẽ lần cuối cùng nghe rõ chưa?
Hạo Quân mừng húm hớn hở đáp:
- Xin cảm tạ Phong phu nhân!Bây giờ tôi sẽ ra phía ngoài chờ đợi phu nhân chuẩn bị và sẽ chở phu nhân đến địa điểm gặp Phong tổng!
Sau khi Hạo Quân rời khỏi thì Châu Tuệ đưa tay cầm lấy những túi hàng hiệu do Phong Lâm Vũ gửi đến rồi cau mày suy ngẫm:
- Không biết anh ta lại định giở trò gì nữa đây?
…
Hạo Quân dừng tay lái trước tòa nhà Pearl Tower,sau đó kính cẩn mở cửa xe cho Châu Tuệ:
- Thưa Phong phu nhân đã đến địa điểm hẹn gặp rồi ạ!Mời phu nhân bước xuống xe.
Châu Tuệ từ từ đưa mũi giày cao gót chạm đất rồi nhoài người bước ra xe.
Tối nay trông cô thật kiều diễm và lộng lẫy trong bộ váy Dior với thiết kế tôn dáng khoe khéo từng đường cong chuẩn mực và phụ kiện đắt đỏ đính kèm theo.
Mái tóc uốn xoăn nhẹ khẽ buông lơi cùng hương nước hoa ngọt ngào quyện theo làn gió càng làm cho lòng người thêm quyến luyến dõi mắt nhìn theo từng gót sen ngọc ngà.
Khi đến nhà hàng Âu sang trọng tọa lạc trên tầng cao nhất của tòa nhà Pearl Tower thì Hạo Quân tiếp tục mở cánh cửa mời Châu Tuệ bước vào:
- Kính mời Phong phu nhân tiến vào bên trong!Tối nay Phong tổng đã đặt trọn gói nhà hàng này để đảm bảo không gian riêng tư cho hai người!
Nghe theo lời hướng dẫn của Hạo Quân,Châu Tuệ từng bước hướng mũi giày cao gót tiến vào bên trong nhà hàng lúc này.
Cô đưa mắt nhìn về những ánh đèn pha lê huyền ảo như những ngôi sao nhỏ thắp sáng không gian nhà hàng cùng hàng trăm ngọn nến lung linh và cánh hoa hồng đỏ thắm phủ đầy trên nền đất dẫn lối tiến vào khu vực đại sảnh.
Khi bước chân Châu Tuệ đã tiến đến sảnh chính của nhà hàng thì ngay lúc này ánh đèn ngay giữa sân khấu đã vụt sáng lên.
Châu Tuệ vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Phong Lâm Vũ diện trên người âu phục lịch lãm ngồi giữa sân khấu đang lả lướt những ngón tay trên phím dương cầm và những âm điệu của bài hát huyền thoại Nothing Gonna Change My Love For You bắt đầu ngân lên da diết.
Châu Tuệ bước dần về phía ánh sáng của sân khấu và ngay lúc này Phong Lâm Vũ vừa nhìn về phía cô vừa đánh đều những ngón tay trên phím dương cầm đồng thời cất vang tiếng hát:
"Nothing’s gonna change my love for you.
You oughta know by now how much i love you.
One thing you can be sure of.
I’ll never ask for more than your love…"
Châu Tuệ lặng người nhìn về sân khấu và lắng nghe những thanh âm trầm bổng từ tiếng đàn lời ca của Phong Lâm Vũ ngân vang da diết cho đến khi ánh đèn phía sân khấu đã vụt tắt và Phong Lâm Vũ bước dần về phía cô đặt lên bàn tay cô nụ hôn dịu dàng kèm theo lời thì thầm:
- Cám ơn em đã đến đây tối nay!
Sau đó Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ thưởng thức bữa tiệc chỉ có hai người.
Những đóa hồng Juliet hòa quyện sắc thắm bên ánh nến vàng lung linh cùng rượu vang đỏ đi kèm với một số thức ăn phục vụ theo phong cách Châu Âu được trình bày đẹp mắt trên bàn tiệc lúc này.
Châu Tuệ dường như vẫn còn lắng đọng những dòng cảm xúc khi vừa mới nghe qua những thanh âm da diết từ bài hát huyền thoại do đích thân Phong Lâm Vũ thể hiện trong bữa tiệc tối nay.
Cô càng thêm ngỡ ngàng khi nhận ra Phong Lâm Vũ đang bước về phía mình cúi thấp người và đeo vào cho cô lắc chân đính hạt kim cương ánh đỏ lấp lánh.
Phong Lâm Vũ sau khi đeo xong món trang sức lên cổ chân cho Châu Tuệ thì dịu dàng nhìn vào mắt cô nói:
- Happy Birthday Châu Tuệ!
Nghe qua lời chúc mừng sinh nhật từ Phong Lâm Vũ thì Châu Tuệ hết sức ngỡ ngàng,cô không ngờ hắn vẫn còn nhớ đến ngày sinh nhật của mình và âm thầm tổ chức dành tặng cô bữa tiệc mang nhiều điều bất ngờ như thế.
Phong Lâm Vũ vừa nâng lấy cổ chân của Châu Tuệ vừa nhìn cô âu yếm nói:
- Đây là thương hiệu trang sức em yêu thích nhất!Em có thấy điều gì đặc biệt ở viên kim cương này không?Đó là hình hoa bỉ ngạn có lá mà anh đã đặt thiết kế riêng để tặng em!Bỉ ngạn thường gợi lên hàm ý về sự chia ly nhưng anh mong muốn tặng em hoa bỉ ngạn có lá với ý nghĩa tình yêu của chúng ta rồi sẽ được hồi sinh!Trên mỗi bước đường em đi đều có anh dõi theo em!Em càng trốn chạy khỏi anh thì anh càng muốn trói giữ em thật chặt bên mình!
Châu Tuệ nhìn về Phong Lâm Vũ rồi nở nụ cười buồn:
- Anh nghĩ chỉ cần anh có tiền là có thể đặt riêng thiết kế cho hoa bỉ ngạn và có thể thay đổi được truyền thuyết sao?
Phong Lâm Vũ vẫn tiếp tục chân thành:
- Châu Tuệ!Em không thể cho anh một cơ hội được sao?Anh sẽ cố gắng dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp tất cả những tội lỗi mà anh đã làm tổn thương em trong quá khứ!
Châu Tuệ đưa tay gỡ món trang sức đính kim cương hình hoa bỉ ngạn ra khỏi cổ chân mình rồi đặt lên bàn,sau đó nhìn về Phong Lâm Vũ lạnh giọng đáp:
- Hoa bỉ ngạn sẽ không bao giờ có lá,cũng như mọi chuyện giữa chúng ta đã kết thúc và không thể hồi sinh!Làm gì có thứ hạnh phúc đi song song cùng nỗi đau và sự tổn thương?Điều đó chẳng khác gì việc trải những cánh hoa hồng mỏng manh trên thanh gươm đao sắt nhọn cả!Nếu cứ cố chấp thì kết cục cả hai chúng ta đều đau khổ mà thôi!
Nói dứt lời thì Châu Tuệ quay bước rời đi,Phong Lâm Vũ không cam tâm liền níu lấy cánh tay cô rồi ôm siết lấy cô vào vòng tay mình:
- Châu Tuệ!Em đừng rời xa anh!Những điều xảy ra trong quá khứ không thể thay đổi được nhưng chúng ta có thể cùng nhau làm lại từ đầu!Chúng ta còn hiện tại và cả tương lai!Em đừng cố đẩy anh ra xa em như thế được không?
Châu Tuệ thẳng thừng gạt cánh tay của Phong Lâm Vũ ra khỏi người mình:
- Rất tiếc hiện tại và tương lai của cuộc đời tôi không muốn sự góp mặt của anh!Phong Lâm Vũ!Xem như tôi cầu xin anh được không?Tôi đã từng vì anh mà thiêu đốt cả linh hồn mình để yêu anh rồi!Bây giờ tôi chỉ còn lại chút hơi tàn thôi!Anh không thể cho tôi bình yên để tiếp tục sống tiếp sao?
Phong Lâm Vũ ôm siết lấy Châu Tuệ vào lòng thổn thức:
- Anh không cho phép em gạt tên anh ra khỏi cuộc đời mình!Như anh đã từng nói trước đó!Dù em có oán hận anh đến đâu cũng phải ở bên anh!Duyên phận giữa chúng ta không thể nào dễ dàng chấm dứt được đâu!
Châu Tuệ cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ôm siết của Phong Lâm Vũ:
- Anh buông tôi ra!Đừng trở nên cố chấp như vậy!
Phong Lâm Vũ không chỉ ôm siết lấy Châu Tuệ chặt hơn mà còn đè nghiến cô nằm dưới thân mình rồi nghiêm giọng:
- Xem ra chỉ còn cách trói buộc em bên cạnh anh bằng cách để em mang lấy cốt nhục của anh thêm một lần nữa!
Châu Tuệ sợ hãi cố vùng vẫy giữa nền thảm rải đầy những cánh hoa hồng và muốn thoát ra khỏi thân người đang áp chế cô của Phong Lâm Vũ:
- Anh buông tôi ra!Anh định làm gì?
Phong Lâm Vũ tháo chiếc cà vạt trên cổ mình trói cố định hai tay của Châu Tuệ hướng lên đỉnh đầu đồng thời từ từ cởi bỏ những chiếc cúc áo sơ mi trên người mình trước mặt cô:
- Xin lỗi em Châu Tuệ à!Anh chỉ còn cách này mới có thể giữ chặt em bên mình mãi mãi!
Nói đoạn Phong Lâm Vũ liền áp những nụ hôn gấp gáp và cuồng nhiệt của mình lên bờ môi mềm mại của Châu Tuệ mặc cho cô cự tuyệt quyết liệt:
- Ưm…Buông tôi ra…
Sau khi làm ướt bờ môi mọng đỏ của Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ lại tiếp tục di chuyển những nụ hôn của mình dọc theo chiếc cổ thanh thoát và đáp xuống đôi gò đảo quyến rũ vương hương nước hoa phong lan ngọt ngào của cô,đôi tay không an phận bắt đầu len lỏi vào phần xẻ cao của tà váy để tiến đến ve vuốt thêm những phần da thịt nõn nà.
Tuy nhiên khi nhìn những giọt nước mắt ướt đẫm trên khóe mi của Châu Tuệ cùng cái mím môi đầy cam chịu của cô thì Phong Lâm Vũ bất chợt dừng lại những nụ hôn tham lam trên bầu ngực căng đầy mà nhìn về cô đầy xót xa:
- Châu Tuệ!Em không cảm thấy hạnh phúc khi cùng anh làm những việc này sao?
Châu Tuệ nhìn về phía Phong Lâm Vũ với đôi mắt ngấn lệ kèm theo sự hờn trách:
- Cho dù tối nay anh có chiếm đoạt được thể xác của tôi nhưng trái tim tôi muôn phần không tự nguyện!Nếu như anh cứ tiếp tục thỏa mãn dục vọng của mình thì chỉ khiến tôi căm hận anh nhiều hơn!
Phong Lâm Vũ không giấu được nỗi chua xót nơi đáy mắt khi nghe qua lời than trách từ Châu Tuệ,hắn liền buông thân thể cô ra rồi từ từ đứng lên:
- Xin lỗi em!Do anh nhất thời không làm chủ được cảm xúc!Bây giờ anh sẽ hạ lệnh cho Hạo Quân đưa em về trang viên!
Châu Tuệ đưa tay gạt đi nước mắt rồi chỉnh trang lại váy áo sau đó rời bước khỏi nhà hàng,cô vừa cảm thấy ấm ức vừa cảm thấy tim mình nhói đau vì những hành động thiếu kiểm soát vừa rồi của Phong Lâm Vũ.
Giữa không gian chỉ còn mờ ảo ít ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến dần tàn và hương hoa hồng Juliet thoang thoảng quanh đây Phong Lâm Vũ càng thấy trái tim mình trở nên cô độc.
Hắn đưa tay với lấy chai rượu vang đỏ rồi không ngại ngần uống cạn đến khi thân chai đã vơi đi một nửa,sau đó say sưa gục đầu trên bàn tiệc chỉ mong men say giúp hắn tạm quên đi nỗi đau đớn bất lực vì không thể nào níu giữ được bước chân của Châu Tuệ ở lại bên mình.
- Phiền cậu đem những hết những món đồ này về trả lại cho Phong Lâm Vũ!Tôi không thể nhận được!
Hạo Quân mếu máo rồi cố gắng giải bày:
- Phong phu nhân vui lòng nhận lấy giúp tôi!Phong tổng đã hạ lệnh cho tôi bằng mọi cách phải thuyết phục phu nhân nhận lấy y phục này và đưa phu nhân đến dự bữa tiệc tối nay!Nếu như Phong phu nhân không đến thì tôi chắc chắn sẽ bị đuổi việc khỏi Khải Hoàng!
Châu Tuệ liền chậc lưỡi:
- Chẳng nhẽ anh chỉ có thể làm việc dưới trướng của Phong Lâm Vũ hay sao?Anh có bằng Master của đại học Harvard lại thông thạo bốn tiếng ngoại ngữ lo gì không tìm được việc làm thích hợp chứ? Hạo Quân thút thít đáp:
- Mức lương mà Phong tổng chi trả cho tôi hàng tháng cao gấp năm lần so với giá thị trường hiện tại,vả lại tôi cảm thấy môi trường làm việc ở Khải Hoàng tương đối thoải mái và đem đến nhiều phúc lợi tốt!Tôi vẫn còn phải phụ cha mẹ nuôi hai đứa em thơ đang tuổi ăn tuổi học nên không thể đánh mất chén cơm ngay lúc này được!Mong Phong phu nhân thương tình giúp giùm tôi với!
Nhìn thấy biểu cảm như sắp phát khóc đến nơi của Hạo Quân thì Châu Tuệ chỉ còn biết thở dài:
- Rốt cuộc thì Phong Lâm Vũ chỉ muốn mời tôi ăn tối cùng hắn thôi đúng không?
Hạo Quân vội đáp:
- Thưa Phong phu nhân đúng là như vậy ạ!
Châu Tuệ đành miễn cưỡng gật đầu:
- Thôi được rồi tôi đồng ý giúp cậu lần này!Nhưng đây sẽ lần cuối cùng nghe rõ chưa?
Hạo Quân mừng húm hớn hở đáp:
- Xin cảm tạ Phong phu nhân!Bây giờ tôi sẽ ra phía ngoài chờ đợi phu nhân chuẩn bị và sẽ chở phu nhân đến địa điểm gặp Phong tổng!
Sau khi Hạo Quân rời khỏi thì Châu Tuệ đưa tay cầm lấy những túi hàng hiệu do Phong Lâm Vũ gửi đến rồi cau mày suy ngẫm:
- Không biết anh ta lại định giở trò gì nữa đây?
…
Hạo Quân dừng tay lái trước tòa nhà Pearl Tower,sau đó kính cẩn mở cửa xe cho Châu Tuệ:
- Thưa Phong phu nhân đã đến địa điểm hẹn gặp rồi ạ!Mời phu nhân bước xuống xe.
Châu Tuệ từ từ đưa mũi giày cao gót chạm đất rồi nhoài người bước ra xe.
Tối nay trông cô thật kiều diễm và lộng lẫy trong bộ váy Dior với thiết kế tôn dáng khoe khéo từng đường cong chuẩn mực và phụ kiện đắt đỏ đính kèm theo.
Mái tóc uốn xoăn nhẹ khẽ buông lơi cùng hương nước hoa ngọt ngào quyện theo làn gió càng làm cho lòng người thêm quyến luyến dõi mắt nhìn theo từng gót sen ngọc ngà.
Khi đến nhà hàng Âu sang trọng tọa lạc trên tầng cao nhất của tòa nhà Pearl Tower thì Hạo Quân tiếp tục mở cánh cửa mời Châu Tuệ bước vào:
- Kính mời Phong phu nhân tiến vào bên trong!Tối nay Phong tổng đã đặt trọn gói nhà hàng này để đảm bảo không gian riêng tư cho hai người!
Nghe theo lời hướng dẫn của Hạo Quân,Châu Tuệ từng bước hướng mũi giày cao gót tiến vào bên trong nhà hàng lúc này.
Cô đưa mắt nhìn về những ánh đèn pha lê huyền ảo như những ngôi sao nhỏ thắp sáng không gian nhà hàng cùng hàng trăm ngọn nến lung linh và cánh hoa hồng đỏ thắm phủ đầy trên nền đất dẫn lối tiến vào khu vực đại sảnh.
Khi bước chân Châu Tuệ đã tiến đến sảnh chính của nhà hàng thì ngay lúc này ánh đèn ngay giữa sân khấu đã vụt sáng lên.
Châu Tuệ vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy Phong Lâm Vũ diện trên người âu phục lịch lãm ngồi giữa sân khấu đang lả lướt những ngón tay trên phím dương cầm và những âm điệu của bài hát huyền thoại Nothing Gonna Change My Love For You bắt đầu ngân lên da diết.
Châu Tuệ bước dần về phía ánh sáng của sân khấu và ngay lúc này Phong Lâm Vũ vừa nhìn về phía cô vừa đánh đều những ngón tay trên phím dương cầm đồng thời cất vang tiếng hát:
"Nothing’s gonna change my love for you.
You oughta know by now how much i love you.
One thing you can be sure of.
I’ll never ask for more than your love…"
Châu Tuệ lặng người nhìn về sân khấu và lắng nghe những thanh âm trầm bổng từ tiếng đàn lời ca của Phong Lâm Vũ ngân vang da diết cho đến khi ánh đèn phía sân khấu đã vụt tắt và Phong Lâm Vũ bước dần về phía cô đặt lên bàn tay cô nụ hôn dịu dàng kèm theo lời thì thầm:
- Cám ơn em đã đến đây tối nay!
Sau đó Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ thưởng thức bữa tiệc chỉ có hai người.
Những đóa hồng Juliet hòa quyện sắc thắm bên ánh nến vàng lung linh cùng rượu vang đỏ đi kèm với một số thức ăn phục vụ theo phong cách Châu Âu được trình bày đẹp mắt trên bàn tiệc lúc này.
Châu Tuệ dường như vẫn còn lắng đọng những dòng cảm xúc khi vừa mới nghe qua những thanh âm da diết từ bài hát huyền thoại do đích thân Phong Lâm Vũ thể hiện trong bữa tiệc tối nay.
Cô càng thêm ngỡ ngàng khi nhận ra Phong Lâm Vũ đang bước về phía mình cúi thấp người và đeo vào cho cô lắc chân đính hạt kim cương ánh đỏ lấp lánh.
Phong Lâm Vũ sau khi đeo xong món trang sức lên cổ chân cho Châu Tuệ thì dịu dàng nhìn vào mắt cô nói:
- Happy Birthday Châu Tuệ!
Nghe qua lời chúc mừng sinh nhật từ Phong Lâm Vũ thì Châu Tuệ hết sức ngỡ ngàng,cô không ngờ hắn vẫn còn nhớ đến ngày sinh nhật của mình và âm thầm tổ chức dành tặng cô bữa tiệc mang nhiều điều bất ngờ như thế.
Phong Lâm Vũ vừa nâng lấy cổ chân của Châu Tuệ vừa nhìn cô âu yếm nói:
- Đây là thương hiệu trang sức em yêu thích nhất!Em có thấy điều gì đặc biệt ở viên kim cương này không?Đó là hình hoa bỉ ngạn có lá mà anh đã đặt thiết kế riêng để tặng em!Bỉ ngạn thường gợi lên hàm ý về sự chia ly nhưng anh mong muốn tặng em hoa bỉ ngạn có lá với ý nghĩa tình yêu của chúng ta rồi sẽ được hồi sinh!Trên mỗi bước đường em đi đều có anh dõi theo em!Em càng trốn chạy khỏi anh thì anh càng muốn trói giữ em thật chặt bên mình!
Châu Tuệ nhìn về Phong Lâm Vũ rồi nở nụ cười buồn:
- Anh nghĩ chỉ cần anh có tiền là có thể đặt riêng thiết kế cho hoa bỉ ngạn và có thể thay đổi được truyền thuyết sao?
Phong Lâm Vũ vẫn tiếp tục chân thành:
- Châu Tuệ!Em không thể cho anh một cơ hội được sao?Anh sẽ cố gắng dùng cả quãng đời còn lại để bù đắp tất cả những tội lỗi mà anh đã làm tổn thương em trong quá khứ!
Châu Tuệ đưa tay gỡ món trang sức đính kim cương hình hoa bỉ ngạn ra khỏi cổ chân mình rồi đặt lên bàn,sau đó nhìn về Phong Lâm Vũ lạnh giọng đáp:
- Hoa bỉ ngạn sẽ không bao giờ có lá,cũng như mọi chuyện giữa chúng ta đã kết thúc và không thể hồi sinh!Làm gì có thứ hạnh phúc đi song song cùng nỗi đau và sự tổn thương?Điều đó chẳng khác gì việc trải những cánh hoa hồng mỏng manh trên thanh gươm đao sắt nhọn cả!Nếu cứ cố chấp thì kết cục cả hai chúng ta đều đau khổ mà thôi!
Nói dứt lời thì Châu Tuệ quay bước rời đi,Phong Lâm Vũ không cam tâm liền níu lấy cánh tay cô rồi ôm siết lấy cô vào vòng tay mình:
- Châu Tuệ!Em đừng rời xa anh!Những điều xảy ra trong quá khứ không thể thay đổi được nhưng chúng ta có thể cùng nhau làm lại từ đầu!Chúng ta còn hiện tại và cả tương lai!Em đừng cố đẩy anh ra xa em như thế được không?
Châu Tuệ thẳng thừng gạt cánh tay của Phong Lâm Vũ ra khỏi người mình:
- Rất tiếc hiện tại và tương lai của cuộc đời tôi không muốn sự góp mặt của anh!Phong Lâm Vũ!Xem như tôi cầu xin anh được không?Tôi đã từng vì anh mà thiêu đốt cả linh hồn mình để yêu anh rồi!Bây giờ tôi chỉ còn lại chút hơi tàn thôi!Anh không thể cho tôi bình yên để tiếp tục sống tiếp sao?
Phong Lâm Vũ ôm siết lấy Châu Tuệ vào lòng thổn thức:
- Anh không cho phép em gạt tên anh ra khỏi cuộc đời mình!Như anh đã từng nói trước đó!Dù em có oán hận anh đến đâu cũng phải ở bên anh!Duyên phận giữa chúng ta không thể nào dễ dàng chấm dứt được đâu!
Châu Tuệ cố vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ôm siết của Phong Lâm Vũ:
- Anh buông tôi ra!Đừng trở nên cố chấp như vậy!
Phong Lâm Vũ không chỉ ôm siết lấy Châu Tuệ chặt hơn mà còn đè nghiến cô nằm dưới thân mình rồi nghiêm giọng:
- Xem ra chỉ còn cách trói buộc em bên cạnh anh bằng cách để em mang lấy cốt nhục của anh thêm một lần nữa!
Châu Tuệ sợ hãi cố vùng vẫy giữa nền thảm rải đầy những cánh hoa hồng và muốn thoát ra khỏi thân người đang áp chế cô của Phong Lâm Vũ:
- Anh buông tôi ra!Anh định làm gì?
Phong Lâm Vũ tháo chiếc cà vạt trên cổ mình trói cố định hai tay của Châu Tuệ hướng lên đỉnh đầu đồng thời từ từ cởi bỏ những chiếc cúc áo sơ mi trên người mình trước mặt cô:
- Xin lỗi em Châu Tuệ à!Anh chỉ còn cách này mới có thể giữ chặt em bên mình mãi mãi!
Nói đoạn Phong Lâm Vũ liền áp những nụ hôn gấp gáp và cuồng nhiệt của mình lên bờ môi mềm mại của Châu Tuệ mặc cho cô cự tuyệt quyết liệt:
- Ưm…Buông tôi ra…
Sau khi làm ướt bờ môi mọng đỏ của Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ lại tiếp tục di chuyển những nụ hôn của mình dọc theo chiếc cổ thanh thoát và đáp xuống đôi gò đảo quyến rũ vương hương nước hoa phong lan ngọt ngào của cô,đôi tay không an phận bắt đầu len lỏi vào phần xẻ cao của tà váy để tiến đến ve vuốt thêm những phần da thịt nõn nà.
Tuy nhiên khi nhìn những giọt nước mắt ướt đẫm trên khóe mi của Châu Tuệ cùng cái mím môi đầy cam chịu của cô thì Phong Lâm Vũ bất chợt dừng lại những nụ hôn tham lam trên bầu ngực căng đầy mà nhìn về cô đầy xót xa:
- Châu Tuệ!Em không cảm thấy hạnh phúc khi cùng anh làm những việc này sao?
Châu Tuệ nhìn về phía Phong Lâm Vũ với đôi mắt ngấn lệ kèm theo sự hờn trách:
- Cho dù tối nay anh có chiếm đoạt được thể xác của tôi nhưng trái tim tôi muôn phần không tự nguyện!Nếu như anh cứ tiếp tục thỏa mãn dục vọng của mình thì chỉ khiến tôi căm hận anh nhiều hơn!
Phong Lâm Vũ không giấu được nỗi chua xót nơi đáy mắt khi nghe qua lời than trách từ Châu Tuệ,hắn liền buông thân thể cô ra rồi từ từ đứng lên:
- Xin lỗi em!Do anh nhất thời không làm chủ được cảm xúc!Bây giờ anh sẽ hạ lệnh cho Hạo Quân đưa em về trang viên!
Châu Tuệ đưa tay gạt đi nước mắt rồi chỉnh trang lại váy áo sau đó rời bước khỏi nhà hàng,cô vừa cảm thấy ấm ức vừa cảm thấy tim mình nhói đau vì những hành động thiếu kiểm soát vừa rồi của Phong Lâm Vũ.
Giữa không gian chỉ còn mờ ảo ít ánh sáng yếu ớt của những ngọn nến dần tàn và hương hoa hồng Juliet thoang thoảng quanh đây Phong Lâm Vũ càng thấy trái tim mình trở nên cô độc.
Hắn đưa tay với lấy chai rượu vang đỏ rồi không ngại ngần uống cạn đến khi thân chai đã vơi đi một nửa,sau đó say sưa gục đầu trên bàn tiệc chỉ mong men say giúp hắn tạm quên đi nỗi đau đớn bất lực vì không thể nào níu giữ được bước chân của Châu Tuệ ở lại bên mình.
Danh sách chương