Giữa tháng 6, con đường đá sỏi bị nắng thiêu đốt, gió hè thổi qua cũng không mang lại chút mát mẻ nào.

Tất cả khách mời xếp thành một hàng đang đứng dưới bóng cây, lắng nghe bài phát biểu quan trọng của Tiền Đa Đa.

Dưới ánh nắng, Tiền Đa Đa đứng trên chiếc xe ba bánh, cầm loa nói: "Chúc mừng mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ buổi hòa nhạc lần trước, vậy thì bây giờ chúng ta sẽ phải đối mặt với thử thách mới."

"Từ hôm nay, chúng tôi sẽ không phát thức ăn cho mọi người nữa mà cần phải tự cung tự cấp hoàn toàn. Trong tủ lạnh có một ít nguyên liệu, trước cổng có vườn rau ruộng đất, đi về phía trước có ao cá, chúng tôi còn nuôi gia cầm gia súc. Mọi người có thể tự do lao động, muốn ăn gì thì tự làm."

Ninh Lạc ngồi trên vali, tay cầm tờ rơi khuyến khích sinh đẻ không biết ai phát để che nắng, bị nắng đến uể oải, đưa ra câu hỏi: "Vậy chúng ta chẳng phải là Nông Gia Nhạc phiên bản sinh tồn nơi hoang dã à?"

Tiền Đa Đa vỗ tay rào rào khen ngợi cậu: "Tổng kết rất chính xác! Và lần này chúng ta sẽ nghênh đón hai vị khách mời mới nữa, người nhiều sức mạnh lớn, mọi người cùng nhau làm cho cuộc sống thêm hưng thịnh nào!"

Ninh Lạc vừa nghe đến khách mời mới lập tức ngó đầu ra nhìn, dòm một hồi mà con đường nhựa bên ngoài chẳng thấy ai đến, liền hỏi: "Khách mời chưa đến à?"

Tiền Đa Đa: "Đang trên đường đến. Mọi người có thể đi xem sân nhỏ trước, chọn phòng mình thích, một lát nữa mọi người sẽ chuẩn bị nghi thức chào đón cho hai người mới."

Mắt Ninh Lạc sáng lên: "Chúng tôi chuẩn bị? Chắc chắn chứ?"

Cậu hỏi vậy, ai nấy đều cảm thấy chẳng có chuyện tốt lành gì.

Tiền Đa Đa rất vui vẻ đồng ý, dù sao Ninh Lạc cũng mang lại cho anh ta không ít độ nổi tiếng và lượt xem: "Đúng vậy, toàn quyền giao cho mọi người làm! Các bạn muốn làm thế nào thì làm thế đó?"

Ninh Lạc nheo mắt: "Vậy chúng tôi có thể điều động nhân viên nhóm sản xuất, bảo họ nghe chỉ huy của mình không?"

Tiền Đa Đa: "Đương nhiên có thể."

"Tất cả ư?"

Tiền Đa Đa thấy cậu cứ hỏi mãi thì hơi do dự, nhưng vẫn gật đầu: "Tất cả."

"Được!" Ninh Lạc vô cùng hài lòng, đôi mắt ranh mãnh cong lên, tỏ vẻ không có ý tốt.

【 Dám lén quay tôi tập thái cực quyền, anh đợi đấy, tôi sẽ cho anh đẹp mặt, chút nữa tôi tóm được là vặt trụi lông anh. 】

Tiền Đa Đa: "..."

Trúng kế rồi, đáng ghét!

Anh ta còn đang nghĩ Ninh Lạc sẽ chỉnh mình thế nào, chợt nghe Lộ Đình Châu hỏi 'Phòng được tự do chọn đúng không' liền gật đầu: "Đúng, ai đến trước được trước, tổng cộng tám phòng."

Ai đến trước được trước? Vậy còn đợi gì nữa!

Phương Lộc Dã nhảy nhót muốn thử: "Vậy em đi trước! Anh, em gửi nhờ vali nhá."

Tay Lộ Đình Châu chợt nặng thêm một vali.

"..."

Hướng Bốc Ngôn vội vàng đuổi theo, chạy về phía căn nhà nhỏ: "Đứng lại! Tôi nhất định phải chọn trước!"

Ninh Lạc nhìn hai người chạy xa, lẩm bẩm: "Mùa hè nóng thế này chạy cái gì."

Tiền Đa Đa định hỏi cậu không muốn chọn phòng tốt sao liền thấy Ninh Lạc kéo vali đứng giữa đường.

Nhắm vào giữa đường dốc một chiều, đặt vali xuống, ngồi lên, đạp chân một cái.

Vù một cái trượt xuống!

Mọi người sốc toàn tập.

[ ??? Tôi đang mong đợi gì vậy? ]

[ Ninh Lạc đang làm gì vậy? Tôi lại đang xem cái gì vậy?? ]

[ Thật đấy, đừng bao giờ dùng mạch suy nghĩ bình thường để hiểu Ninh Lạc, ẻm không phải người bình thường! ]

[ ... Hơi kỳ quặc, để tôi bình tĩnh lại đã ]

[ Bộ não của Ninh Lạc có một sự thuần khiết chưa bị tri thức làm ô nhiễm. ]

Mọi người đã nghe thấy từ xa tiếng Hướng Bốc Ngôn hét lớn: "Ninh Lạc, cậu gian lận! Thằng ngu kia xuống khỏi vali đi!!"

Mười giây sau là tiếng Phương Lộc Dã hét: "Đồ ngu, cậu đi đâu đấy? Nhà chúng ta ở đây này, cậu trượt quá rồi!"

Tiếp theo là tiếng hét của Ninh Lạc càng lúc càng nhỏ theo gió, bay bổng trong không trung: "Tôi dừng không được rồi! Aaa~~"

"Phụt!"

"Hahahaha!"

Những người còn ở lại phát ra tiếng cười khẽ, cố gắng nhịn cười.

Bình luận thì không kiêng nể như vậy, lập tức biến thành biển 'hahahahahahahhaahahaha', thậm chí chồng lên nhau thành bánh ngàn lớp, chỉ có đầu mọi người ló ra.

Lộ Đình Châu thu hồi tầm mắt từ người đã biến thành một chấm nhỏ, nghiêng đầu hỏi Ninh Dương: "Nhà họ Ninh có phải theo đuổi giáo dục vui vẻ không?"

Ninh Dương nắm chặt tay kéo vali, gằn từng chữ từng chữ: "Chúng tôi theo đuổi tự sinh tự diệt."

Ninh Lạc đã thêm rất nhiều đường vào cuộc sống của hắn.

Toàn là chuyện hoang đường.

Đến khi Ninh Lạc chinh phục xong vali và trở về như đức vua, mọi người đã chọn xong phòng.

Cậu khập khiễng đi vào, hỏi: "Còn phòng nào thế?"

Lộ Đình Châu đang ở giữa sân, nhẹ nhàng nói: "Bây giờ còn hai phòng phía đông, một phòng phía tây..." Nói xong, ánh mắt rơi xuống quần của Ninh Lạc, đặc biệt là vải ở đầu gối bị xước, "Cậu ngã à?"

Ninh Lạc phản bác: "Anh hiểu gì chứ, đây là phanh đầu gối của em, thao tác cao cấp."

Lộ Đình Châu gật đầu: "À."

Ninh Lạc đang định đấu võ mồm tám trăm hiệp để gỡ gạc danh dự: "...Khoan đã, anh đồng ý dễ dàng vậy sao?"

"Chứ sao nữa?" Lộ Đình Châu đứng đó, đôi mắt thanh tú mang nụ cười, "Nói cậu xong, cậu lại không vui."

Ninh Lạc: ? Cậu nhìn Lộ Đình Châu, lẩm bẩm: "Em cảm thấy không phải lời hay."

"Sao lại không, bây giờ cậu nói buổi tối có mặt trời tôi cũng công nhận," Lộ Đình Châu nhướn mày, "Dù sao người bị thương là lớn nhất."

[ Anh tỉnh táo lại đi Lộ Đình Châu! Anh đang làm gì vậy. ]

[ Người khác nhìn Ninh Lạc: Điên vãi, Lộ Đình Châu nhìn Ninh Lạc: bé Lạc nói gì cũng đúng. ]

[ Lộ Đình Châu, em không muốn gọi anh là đồ yêu mụ mị, bởi vì anh là yêu đương mất não. ]

[ Tao đã bảo mà, kêu hai người này ít chơi với nhau thôi, nhìn xem, anh Lộ cũng bị lây nhiễm rồi! ]

[ Đừng nói, mày đừng nói gì hết, sao tao cảm thấy ảnh có vẻ thích thú? ]

"Được rồi, chân không đau à? Còn đứng đây nói chuyện," Lộ Đình Châu kéo vali của cậu, bảo cậu đi với mình đến phòng phía tây, "Vào đặt đồ trước đi, thay quần áo, một lát phải đến nhà chính."

Anh ý vị sâu xa, "Không phải định lên kế hoạch cho nghi thức chào đón à?"

Ninh Lạc tức khắc hăng hái: "Suýt quên mất chính sự!"

【 Hừ hừ, Tiền Đa Đa, anh đợi đấy. 】

Tiền Đa Đa ở xa hắt hơi một cái vang dội: "...Không phải là Ninh Lạc đang chửi mình đấy chứ?"

Khi vào đến nhà chính, vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt carslan một trăm ngàn vôn sáng lấp lánh của Ninh Lạc, trong lòng càng run rẩy, cứng miệng yếu bụng nói "Ninh Lạc, tôi cảnh cáo cậu nhé, đạo diễn thuộc loại tài nguyên không thể tái tạo, cậu hành hạ xong là không còn nữa đâu."

Ninh Lạc ngượng ngùng cười, giọng nói khẽ khàng, rụt rè nói: "Đạo diễn Tiền, tôi có phải là người như thế đâu?"

Nội tâm thô kệch: 【 Đương nhiên là phải rồi hừ hừ ha ha! Tôi ăn thịt trẻ con anh không biết đâu? Kha kha kha kha. 】

Tiền Đa Đa: "..."

Ninh Lạc với trạng thái tinh thần này không đi diễn sát thủ biến thái thật là phí!

Hướng Bốc Ngôn hỏi: "Vậy, cậu định làm thế nào?"

Ninh Lạc ngoắc tay, bảo họ ghé đầu lại gần, hạ thấp giọng: "Chúng ta trước tiên thế này... rồi sau đó..."

Lộ Đình Châu và Ninh Dương khi cậu nói được một nửa cùng lúc lùi về sau một bước, đứng ở cửa giả vờ ngắm trời như chưa hề có chuyện gì, một trái một phải như hai vị thần cửa.

Chờ Ninh Lạc nói xong, Hướng Tư Kỳ cũng lặng lẽ lùi lại: "...Các chú cố lên, anh rút lui trước."

Chỉ có Tiền Đa Đa phản ứng dữ dội, hét lớn: "Tôi không đồng ý!"

Hướng Bốc Ngôn nhìn anh ta, bóp nắm đấm, cười khẩy: "Không đồng ý? Khi anh chỉnh bọn tôi, bọn tôi có đồng ý đâu?"

Phương Lộc Dã quyết định dứt khoát: "Cứ làm vậy đi!"

[ Nói to lên, có gì mà VIP tôn quý của chúng ta không thể nghe? ]

[ Cảm giác đám này không nghĩ chuyện tốt đâu, mày nhìn ba ông anh kia một người cũng không muốn tham gia là biết rồi. ]

[ Đạo diễn Tiền tự cầu phúc đi, đúng là nghiệp báo của anh mà. ]

[ Rốt cuộc là gì vậy tôi tò mò chết mất! ]

Đầu làng đỗ một chiếc xe, người đầu tiên bước xuống là một thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng, môi nhợt nhạt, thân hình gầy yếu, nhìn là biết thường xuyên sức khỏe không tốt, suốt quá trình không biểu cảm nhận lấy vali của mình, đi về phía này.

Đó là một trong những khách mời đặc biệt của lần này, Chu Kiều.

Ninh Lạc lén lút trốn sau cửa, thò đầu ra ngoài nhìn.

Dưới đầu cậu còn chồng hai cái đầu nữa, lần lượt là Phương Lộc Dã và Hướng Bốc Ngôn, cùng nhau góp vui.

【 Xuất hiện rồi xuất hiện rồi, tình nhân ốm yếu thay thế của sugar daddy! 】

Tiền Đa Đa chầm chậm đánh dấu hỏi: Cái gì vậy?

Ngược lại, chủ nhân của hai cái đầu kia vẻ mặt phấn khích: Oa, tình nhân thay thế, kích thích vậy sao?

Rất nhanh, một người đàn ông mặc vest xuống xe, không cần mọi người giới thiệu cũng biết đây chắc là tổng giám đốc Tạ Kha của Cự Thượng.

Gã không lấy hành lý của mình từ cốp xe đang mở mà đuổi theo thanh niên phía trước, giữ cậu ta lại, giọng vừa thấp vừa gấp nói gì đó.

【 Xin mời nam chính theo đuổi vợ sấp mặt lờ khác xuất hiện, hình tượng tổng giám đốc kinh điển của chúng ta, cao ngạo lạnh lùng, ngoài lạnh trong nóng - Tạ Kha! 】

【 Ớ, khoan đã? Mấy tính từ này hơi giống anh mình, không ổn lắm... À không, anh mình giờ chuyển sang lộ liễu công khai rồi. 】

Ninh Dương từ xa đã nghe thấy giọng Ninh Lạc, tức giận bắt đầu lục cặp công văn của mình.

Hướng Tư Kỳ hỏi: "Anh đang tìm gì vậy?"

Giọng Ninh Dương căng thẳng: "Thuốc trợ tim tức thời!"

Bên ngoài xe, Chu Kiều bẻ từng ngón tay của Tạ Kha ra, tranh thủ lúc chưa bắt đầu quay, cất giọng rét lạnh: "Cút đi."

Thấy gã còn định nói tiếp, Chu Kiều nói: "Không ai ép anh đến, anh chịu không nổi thì về mà chăm sóc em họ anh đi, đi đường bình an không cần tiễn."

Tạ Kha giận dữ: "Chu Kiều, em có ý gì! Trước đây em chưa từng thế này, em thay đổi thật rồi."

Chu Kiều thực sự muốn cười.

Không thuận theo gã, không đặt gã lên hàng đầu trong mọi việc thì là mình đã thay đổi sao?

"Ý trên mặt chữ." Chu Kiều tỏ thái độ cứng rắn giằng ra khỏi Tạ Kha, đi về phía trước.

【 Oa, nhân vật thay thế trong truyện máu chó tỉnh ngộ quả nhiên khác biệt. 】

【 Để nghĩ xem đã đến đoạn nào rồi? Ồ ồ, mình nhớ ra rồi! 】

Hướng Bốc Ngôn trưng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu: Nói nhanh nói nhanh!

【 Tình nhân thay thế đã giác ngộ, tổng giám đốc bắt đầu đuổi theo vợ nhưng lại mắc kẹt ở tình tiết 'em ấy chắc chắn đang lạt mềm buộc chặt, em ấy vẫn yêu tôi', đẩy cặp chính ngày càng xa, lúc này cần gì nhỉ? 】

Mắt Phương Lộc Dã sáng rực: Cái này cậu ta quá quen! Chắc chắn phải là chất xúc tác.

【 Đúng vậy, chính là người trong mộng! Người trong mộng sẽ đuổi theo đến đây, quấn quýt không rời với tổng giám đốc và tình cờ bị tình nhân thay thế bắt gặp, ba người xảy ra xung đột tam giác tình yêu máu chó kịch liệt. 】

Tiền Đa Đa nghe được tin đồn chấn động trời đất, bắt đầu phấn khích: Á đù, đã bảo giới của các người lắm chiêu nhiều trò mà, đặc sắc gớm, hóng hớt được tin bom tấn rồi.

【 Mình đoán Nhiên Đông chắc chắn là sách gối đầu giường của bọn họ, vở kịch máu chó của ba người khiến chương trình liên tục xảy ra sự cố! Chậc chậc chậc, đạo diễn Tiền, anh xong rồi. 】

Tiền Đa Đa vừa mới xì xụp drama xong, nụ cười thu lại với tốc độ ánh sáng: ?

Đùa, sao lại rơi vào đầu anh ta nữa??

Chưa kịp nghĩ nhiều, Chu Kiều và Tạ Kha đã vào.

Nhìn vẻ mặt hai người vẫn đang đắm chìm trong mối tình đau thương không thể dứt ra được.

Ninh Lạc nháy mắt với Tiền Đa Đa, thấy anh ta vẫn còn đang thất thần liền kéo ra ngoài!

Chu Kiều và Tạ Kha diễn một màn em chạy anh đuổi dù mọc cánh cũng khó bay, vừa giằng co đến trước cửa lớn, đột nhiên có người nhảy ra, dọa chết người.

"Ừm, đạo diễn Tiền?" Chu Kiều không chắc chắn.

Giây tiếp theo.

"Bùm!"

Tiếng pháo giấy vang lên, dải ruy băng rơi lả tả từ trên trời xuống.

【 Trương Vạn Sâm, tuyết rơi rồi. 】*

Ninh Lạc chắp tay trước những dải ruy băng đang bay phấp phới, thành kính ước nguyện:

【 Nghịch phong như giải ý, dung dị mạc tồi tàn. 】*

Khóe miệng Hướng Bốc Ngôn giật kinh phong.

Thần kinh.

Nhạc DJ sôi động nổ phát đầu tiên, trang trại nhỏ lập tức biến thành hộp đêm nhảy disco hò hét.

Tiền Đa Đa cầm micro, dưới ánh đèn nhiều màu sắc đón ánh mắt kinh hoàng của Chu Kiều và Tạ Kha, hét lên câu đầu tiên: "Chúc sếp Tạ sự nghiệp bay cao, từ nay danh tiếng danh chấn giang hồ."

"Chúc sếp Chu một đường thẳng tiến như giao long bay lượn giữa trời!"

Tiền Đa Đa trưng vẻ mặt muốn chết, quay đầu hét vào trong sân: "DJ, chuẩn bị!"

Băng rôn bự chảng được kéo ra:

"Tên người khắc trong tim, con đường huy hoàng trên đỉnh cao!"

Đông đảo nhân viên công tác cùng xuất hiện, xếp thành hai hàng, đồng thanh hét lớn:

"Cung nghênh sếp Tạ sếp Chu hồi cung! Đại thiếu giá giá lâm, tất cả tránh đường!"____

250 vote up tiếp nha~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện