Nụ cười trên mặt Tiền Đa Đa sắp không trụ nổi nữa, nghẹn ngào cầm loa lớn nói với Chu Kiều và Tạ Kha: "Hai vị thiếu gia, mời vào trong."
Tất cả nhân viên đồng thanh hô lớn: "Thiếu gia, mời vào."
Chu Kiều hơi hé miệng, ngây ngốc nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.
Khung cảnh quá huyền ảo, tất cả mọi chuyện hoàn toàn vượt quá nhận thức của anh ta.
Anh ta buông vali ra, lùi về sau vài bước, nhìn logo trên trang trại nhỏ rồi lại nhìn Tiền Đa Đa, giọng khô khốc hỏi: "Đạo diễn Tiền, anh đang phụ trách cùng lúc hai chương trình à?"
"..."
Tiền Đa Đa ấm ức, nhưng không nói được.
Bây giờ anh ta vô cùng hối hận vì đã trêu chọc Ninh Lạc, bị âm mưu hãm hại thảm thương.
[ Độ ẩm này làm bệnh thấp khớp của tôi tái phát luôn rồi... ]
[ Ninh Lạc quá vĩ đại, nhỏ dùng sức một mình bản thân để cho tất cả công dân được ở trong lâu đài mộng ảo. ]
[ Chu Kiều nghi ngờ chương trình, nghi ngờ đạo diễn, chỉ duy không nghĩ đây là nghi thức chào đón mà khách mời chuẩn bị cho mình? ]
[ Chu Kiều tốc biến mau! Căn nhà này không một ai bình thường đâu! ]
[ Tiền Đa Đa, anh trêu chọc Ninh Lạc làm gì không biết. ]
[ Đến đây là để xem Chu Kiều với bạn trai bí ẩn của cậu ta, kết quả đây là quần què gì vậy?]
[ Sao tao nghĩ Chu Kiều đang lên thuyền cướp vậy? Có thể hoàn vé không! ]
[ Tao không cần mày nghĩ, tao cần tao nghĩ, để tao xem Chu Kiều đến đây bao giờ ảnh sẽ bị đồng hóa. ]
Tiền Đa Đa thấy hai người đứng ở cửa không ai vào, đành cứng đầu cười gượng nói: "Nhanh, nhanh vào đi."
Phương Lộc Dã nhìn bộ dạng của anh ta cũng thấy khiếp sợ, một thoáng liên tưởng đến mama-san vẫy khăn tay nói "Đại gia đến chơi nào' mà nổi da gà khắp người.
Ninh Lạc thầm nghĩ: 【 Tôi cho anh biến dị chứ không phải biến tính, ba ngày nghỉ của anh là đi Thái Lan trải nghiệm phong tình địa phương hay gì? 】
Tiền Đa Đa nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của mình.
Tạ Kha cuối cùng cũng vớt lại được lý trí: "Các người đang làm gì vậy?"
"Nghi thức chào đón ấy mà," Tiền Đa Đa nghiến nát một hàm răng bạc, đuổi bọn họ vào trong, "Vào nhanh vào nhanh, mọi người đang đợi đấy."
Chu Kiều và Tạ Kha mù mờ bị dẫn vào trong, suốt quá trình đầu óc choáng váng.
Quái dị nhất là, tất cả mọi người xếp hai hàng xung quanh đều nhìn bọn họ mỉm cười, những khuôn mặt cười có thể gọi là copy paste, độ cong khóe miệng giống hệt nhau, đầu từ từ xoay theo bước chân của bọn họ.
Hai người: "..."
Bây giờ bọn họ chẳng còn một mống suy nghĩ tình yêu tình ủng nào nữa, duy nhất chỉ muốn nhanh chóng đi hết con đường này!
Toàn là quỷ tha ma bắt gì vậy trời!
Thậm chí khi đi đến cuối đường, Tạ Kha nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Dương, tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết, cảm thấy tên này cũng không đáng ghét lắm.
Gã tiến lên vài bước, nắm chặt tay Ninh Dương, dùng sức lắc lên xuống, hoàn toàn không muốn buông ra: "Sếp Ninh, đã lâu không gặp."
"Lâu rồi không gặp," Ninh Dương mỉm cười, lịch sự hỏi, "Thích nghi thức chào đón mà chúng tôi tốn công chuẩn bị cho anh không?"
Tạ Kha lập tức buông tay ra, còn lau cả vào áo.
Gã cười gượng: "Cảm ơn lòng thành của sếp Ninh."
Ninh Dương nhìn biểu cảm của gã, tâm trạng vô cùng tuyệt vời, cảm thấy Ninh Lạc cuối cùng cũng làm được việc tốt.
Tạ Kha nhìn nụ cười trên mặt hắn, bắt đầu hối hận tại sao mình đang yên đang lành lại đến chương trình này làm gì? Chu Kiều cũng vậy, đang đâu lại giở tính trẻ con, bản thân đã giải thích đêm đó thực sự chỉ là tai nạn, em họ là do uống say mới ôm gã, giữa họ không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng bản thân sẵn lòng chiều chuộng, cũng biết vì sao Chu Kiều lạt mềm buộc chặt lạnh nhạt với mình. Quay đầu lại tham gia chương trình này, chẳng qua chỉ là ghen tuông muốn thể hiện quyền sở hữu của mình trước mặt mọi người, gã đều hiểu.
Tiền Đa Đa rốt cục cũng kết thúc nghi thức chào đón tra tấn người, quay lại công việc chính là đạo diễn của mình, kế tiếp bảo khách mời mới tham gia tự giới thiệu đơn giản.
Tạ Kha bắt đầu trước, gã lạnh nhạt quét mắt toàn trường, kiêu ngạo mở miệng nói: "Chào các vị, tôi là giám đốc điều hành Cự Thượng - Tạ Kha. Là thạc sĩ đại học xxx, MBA trường kinh doanh đại học Chicago, từng kiểm soát aaa, bbb... là người đại diện pháp luật của công ty xx..."
Trong vài phút tiếp theo, mọi người bắt đầu nghe bản lý lịch dài dằng dặc của Tạ Kha. Ngay cả thứ hạng giải thưởng trong cuộc thi mô phỏng kinh doanh thời cấp ba cũng không tha, một hơi nói ra mấy chục danh hiệu, biến phần tự giới thiệu thành diễn thuyết trình bày cá nhân.
Ninh Lạc nghe mà đau hết đầu: 【 Giật mình tỉnh dậy, thấy Đại Băng rồi. 】*
Cậu khẽ nói với Hướng Bốc Ngôn đang ngồi kế bên cũng nghe phát chán: "Biết thế lúc nãy tôi cũng giới thiệu nhiều nhiều tí."
Hướng Bốc Ngôn liếc cậu: "Cậu? Cậu có gì mà giới thiệu?"
Ninh Lạc kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tôi chính là độc giả giải Nobel, người nộp sơ yếu lý lịch cho 500 công ty hàng đầu thế giới, nhà đầu tư kỳ cựu của Meituan và Ele.me*, chuyên gia mua sắm kỳ cựu các nền tảng mua sắm, người tham gia dự án vé số hàng tỷ, người kế nghiệp xã hội chủ nghĩa tương lai!"
Hướng Bốc Ngôn nghe mà mát hết lỗ tai. Chính xác, ai chẳng là chủ sở hữu các danh hiệu? Chỉ có mỗi Tạ Kha tự luyên thuyên.
"Ninh Lạc, cậu chính là vị thần từ thế giới khác nắm vững cách tự giới thiệu, biết nói thì nói nhiều vào." Hắn ta khích lệ.
Ninh Lạc được cổ vũ, tư duy như suối trào: "Tôi còn mỗi ngày đi trên đường nhựa được đầu tư hàng trăm tỷ, tích cực đóng thuế tham gia xây dựng kho bạc quốc gia, hít thở không khí hàng tỷ năm, tắm nắng mặt trời 5 tỷ năm trước, chẳng lẽ tôi không đáng tự hào à?"
Hướng Bốc Ngôn giơ ngón cái cho cậu: "Rất đáng tự hào. Đòn này, xuyên thủng vì tinh tú."
Nghe cái này chẳng phải oách hơn ông anh khoe mẽ kia cả tá sao?
"Lúc nãy cậu nói gì về người tham gia dự án ấy nhỉ? Tôi - Vương Đa Ngư đã rót vốn dự án này đấy!"*
Còn bên kia, Tạ Kha kết thúc phát biểu đang nhìn Chu Kiều, hạ thấp giọng, dùng âm thanh trầm thấp nói: "Đến lượt em rồi, bé yêu."
Bé yêu?! Ninh Lạc như bị sét đánh, tê từ đầu đến chân, có cảm giác tê rần hệt bị sét đốt cháy, đỉnh đầu chẳng khác nào bị lật tung, lạnh toát.
Tạ Kha vẫn đang dùng giọng trầm sexy nói gì đó, cậu hoàn toàn không nghe được nữa: 【 Amidan của anh bị ngâm nước tương à? Mặn kinh khủng khiếp, không biết nói chuyện bình thường hả? Đậu xanh đậu đỏ, cái giọng kho nấu dây thanh quản gì thế này! 】
Cậu bên này hét thầm điên cuồng, mọi người bên kia gật đầu điên cuồng.
Cà xanh cà tím, đại diện phát ngôn, biết nói thì nói nhiều vào!
Chu Kiều cũng trưng vẻ mặt ghê tởm, hít sâu một hơi: "Anh đừng gọi tôi như vậy. Chào mọi người, tôi là một diễn viên, năm nay 26 tuổi, rất vui được gặp mọi người."
Tạ Kha tưởng anh ta ngại, gật gật đầu, ai cũng thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, anh biết em khiêm tốn, không thích anh làm vậy."
Chu Kiều tức đến môi run run.
【 Người bình thường ai mà thích nổi! Ông anh ổn không đấy? Không sao thì ăn ít Lưu Mai Mai đi cho đỡ rảnh! 】*
Ninh Lạc đổ mồ hôi đậu bắp, lần đầu tiên biết đớp drama cũng phải trả giá, trước tiên cậu phải chịu đựng mấy lời nói sến rện của một tổng giám đốc bá đạo.
Chẳng lẽ đây chính là sức sát thương của văn học tổng giám đốc cổ xưa?
Tiền Đa Đa cũng không chịu nổi nữa, sau khi tự giới thiệu xong liền đưa cho họ thẻ nhiệm vụ rồi trốn biệt, trong nháy mắt đã mất tăm hơi.
Trên thẻ là nhiệm vụ hàng ngày của bọn họ, mỗi ngày phải hoàn thành gặt lúa mì, tưới nước cho ruộng đồng, cho gia cầm gia súc ăn v.v. Ninh Lạc chỉ biết thu hoạch lúa mì vào mùa thu, giờ mới biết hóa ra tháng 6 vẫn có thể thu hoạch lúa mì đông, đúng là mở mang đầu óc.
Mọi người rút thăm chia nhóm, hai người một cặp đi làm việc.
Ninh Lạc yếu mà thích ra gió, dù bị Tạ Kha làm lợm giọng vẫn muốn tiếp tục đớp drama hai người này. Cậu biết bọn họ chắc chắn sẽ bốc trúng cho heo ăn, trong lòng bắt đầu làm phép nhảy múa cầu thần, hy vọng mình nhanh chóng rút được cho gà ăn.
【 Cho gà ăn đến đây, cho gà ăn đến đây, cho gà ăn tám phương đến đây! Hồn ơi về đây! Hồn ơi về đây! Ư a a a a a mẹ ơi Mary bùm! (nhảy múa) (xoay vòng) (lắc chuông) (làm phép) (niệm chú) Cho gà ăn phủ trời che đất đến đây... cho gà ăn thời thời khắc khắc đến đây... 】
Lộ Đình Châu nhìn thẻ cho gà ăn trong tay mình, trầm mặc một thôi một hồi.
【 Ah, cho gà ăn thật nè! 】
Ninh Lạc cầm thẻ, cười ngờ nghệch: "Hê hê."
Kết quả cuối cùng, Ninh Lạc với Lộ Đình Châu một cặp, Ninh Dương với Hướng Tư Kỳ một cặp, Phương Lộc Dã với Hướng Bốc Ngôn một cặp. Mọi người cùng thở phào.
Miễn là không phải Tạ Kha thì ai cũng được.
Ta Kha rất hài lòng với việc phân nhóm này, nhìn về phía Chu Kiều cười tà mị.
Ninh Lạc bày tỏ:
【 Mình đoán ý nghĩa của nụ cười này đại khái là: Bé yêu, em quả nhiên không thoát khỏi lòng bàn tay anh. 】
Mọi người đồng thời rùng mình, tức khắc đeo mặt nạ đau khổ.
Oẹ oẹ oẹ, ai đó bắt Ninh Lạc câm miệng giùm đi!
Sao chỉ một câu ngắn ngủn lại gây tổn thương lớn cho bọn họ đến thế!
Chia nhóm xong mọi người đi thay một bộ quần áo tiện làm nông. Ninh Lạc đã thay từ lâu, ngồi trên ghế đá trong sân đợi Lộ Đình Châu.
Tiền Đa Đa nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi phơi nắng của cậu, lại nghĩ đến video hô hét của mình đang lan truyền khắp hot search, hận không thể cùng Ninh Lạc đồng quy vu tận.
Thằng nhóc này không ngờ lại trả thù nặng như vậy, đáng ghét!
Ninh Lạc từ xa đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng như lửa của Tiền Đa Đa bèn nhìn qua.
【 Nhìn tôi? Vẫn còn nhìn? Nhìn nữa là phạt anh hôn môi với Tạ Kha. 】
Tiền Đa Đa:!!!
Aaaaaa da đầu tê dại!
Lộ Đình Châu thay một bộ đồ thường xong ra ngoài: "Đi thôi."
Ninh Lạc ngoan ngoãn đi theo, tay cầm một thúng thức ăn cho gà, hết sức hứng khởi: "Đi đi đi, đi cho gà ăn!"
Lộ Đình Châu hỏi: "Vui vậy sao?"
Ninh Lạc nhảy tưng tưng chạy lên trước quay đầu nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ: "Đương nhiên rồi, em chưa từng trải nghiệm cuộc sống nông thôn mà."
Ánh nắng xuyên qua tóc mai cậu, đuôi tóc như tan thành màu vàng nhạt. Ninh Lạc cười tươi rói như một mặt trời nhỏ, sợi dây rút mũ trên áo đung đưa, đi lùi đối diện với Lộ Đình Châu, mặt đầy phấn khích.
Dưới chiếc quần đùi chỉ đến đầu gối, đôi chân trắng đến chói mắt dưới ánh nắng, giày thể thao dẫm trên con đường nhựa bị bốc hơi vì cái nóng mùa hè. Phía sau cậu là bầu trời xanh ngọc, bên cạnh là sóng lúa vàng óng, ánh mặt trời ấm áp và rực rỡ.
[ Giờ tao mới phát hiện Ninh Lạc đẹp thế, trước giờ chỉ thấy mỗi nhỏ hài dón. ]
[ Ninh Lạc, chị xin cưng đừng nói hay làm mấy trò con bò nữa được không? Miễn cưng đồng ý thì cưng vẫn là bé Lạc quý báu của chị. ]
[ Này chứng minh điều gì? Xem gif có rủi ro, vẫn là jpg đáng giá hơn. ]
Lộ Đình Châu nhìn vết thương đã được xử lý đơn giản trên đầu gối, bảo cậu lại gần: "Đừng đi lùi."
Ninh Lạc hỏi: "Tại sao?"
Lộ Đình Châu: "Để tránh lát nữa phải dùng gáy để phanh."
Ninh Lạc: "...Còn lâu!"
Miệng thì nói vậy, nhưng người vẫn ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lộ Đình Châu, sóng vai cùng anh.
Hai người nhanh chóng đi đến chuồng gà phía sau nhà, bên trong có hơn ba mươi con. Cậu nhìn những con gà mập mạp nhiều thịt, nuốt nước bọt, rải một nắm thức ăn: "Ăn đi, lũ gà con."
【 Đợi tao cho chúng mày ăn xong sẽ qua chuồng heo bên cạnh xem náo nhiệt, hê hê. 】
Lũ gà thấy có thức ăn, lũ lượt kéo tới.
Lộ Đình Châu đứng phía sau cậu, nói: "Đừng cho ăn kiểu đấy, cậu đặt thức ăn vào máng bên kia kìa."
Ninh Lạc nhìn quanh, quả nhiên thấy bên trong có một cái máng thức ăn liền háo hức: "Vậy em vào nhé."
Cậu vừa bước vào, ba mươi con gà lập tức tán loạn bỏ chạy, còn có một con gà trống nhìn cậu chòng chọc như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhảy lên mổ một phát.
Ninh Lạc hết sức không hài lòng: "Cho tụi bay ăn mà tụi bay còn tỏ thái độ hả? Không biết cảm ơn chủ nhân đã ban ơn chút nào, cứ đợi đấy, tao sẽ ăn hết cả lũ."
Lời nói ấy khiến con gà trống nổi giận, nó lao về phía cậu định mổ người, Ninh Lạc sợ hãi vội vàng quay đầu chạy ra khỏi chuồng gà: "Làm gì đấy? Không được lại đây!"
Lộ Đình Châu đứng bên cạnh cười không ngừng: "Ai bảo cậu chọc nó làm gì."
Ninh Lạc bám vào hàng rào, nhìn con gà trống đang hiên ngang oai vệ, nghiến răng ken két: "Cứ đợi đấy, lát nữa tao sẽ hầm vợ mày làm canh!"
Rồi lại quay sang Lộ Đình Châu nói: "Tối nay em muốn ăn món sở trường của anh, anh biểu diễn màn nhúng thịt nó vào dịch thể đứa con chưa sinh một lần nữa đi. Em muốn để chúng đoàn tụ trong bụng mình."
Lộ Đình Châu nghiêm túc suy nghĩ: "Giết gà kiểu này chắc nhóm sản xuất không phát sóng được đâu nhỉ? Những người bạn thường giết người đều biết, cảnh đó quá đẫm máu, sẽ bị cấm đấy."
Ninh Lạc bình tĩnh lại, trầm ngâm: "Đầu bếp Lộ nói có lý lắm."
[ Có lý cái tả què, hai người còn tung hứng trò chuyện rôm rả nữa chứ! ]
[ ???? Anh đang làm gì vậy Lộ Đình Châu? ]
[ Em đã biết mà, em biết hết! Sớm muộn gì anh cũng giống vợ anh thôi! ]
[ Anh Lộ... Anh Lộ, anh còn bình thường không? ]
[ Tôi cắm ba que khoai tây vào bánh tart trứng, tưởng niệm anh Lộ đã ra đi không ngoảnh đầu. ]
[ Nói thật đi anh, anh cũng khá điên đấy. ]
[ Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi! Chúng mày đừng tám nhảm nữa! ]
[ Chuyện gì? Đừng làm ầm ĩ quấy rầy thánh giá, lôi ra ngoài trảm ngay. ]
[ Con heo nái bên Tạ Kha xổng chuồng!! ]
Ninh Lạc vừa định bàn thêm về kỹ thuật giết gà với Lộ Đình Châu thì nghe thấy âm thanh ầm ĩ từ chuồng heo ở xa bèn xoay đầu nhìn lại.
Sau đó miệng mở thành hình chữ O.
Cậu đã chứng kiến một cảnh tượng khó quên trong đời.
Tạ Kha bị một con heo nái phát điên đuổi theo đang chạy với tốc độ kinh người, kêu thất thanh: "CHẶN NÓ LẠI! CHẶN NÓ LẠI NÓ NHANH!!"
Người chạy phía trước, heo đuổi theo sau.
Ninh Lạc chớp mắt: 【 Hãy cùng anh cao chạy xa bay, đừng nghĩ suy chi thêm nhiều. 】
Khóe miệng Lộ Đình Châu giật giật.
Bài hát này đã khắc vào DNA của cậu rồi phải không?
Tạ Kha suy sụp hoàn toàn, điều khiến gã suy sụp nhất là con heo đột nhiên húc gã lên.
Tạ Kha cưỡi trên lưng heo.
Tạ Kha cưỡi trên lưng heo??!
Cả đời Ninh Lạc chưa từng thấy cảnh tượng chấn động thế bao giờ, cậu nhìn người và heo phi nhanh về phía xa, đầu óc bỗng lóe lên:
【 Hãy để chúng ta làm bạn với hồng trần, sống thật tự do tự tại? Nhĩ Khang, anh thiếu mất một Tử Vi rồi kìa. 】*
Lộ Đình Châu bấm vào lòng bàn tay mới không bật cười, quay mặt đi che giấu biểu cảm, mím chặt môi, hai vai hơi run.
Hiện trường đã hoàn toàn hỗn loạn, Tạ Kha đang hét lớn, Tiền Đa Đa đang thét chói tai.
"KHÔNG DỪNG LẠI ĐƯỢC, NÓ KHÔNG DỪNG LẠI ĐƯỢC!"
"ĐUỔI KHÔNG KỊP, CHẠY QUÁ NHANH!"
Con heo phá vỡ vòng vây chạy tót ra đường nhựa, thấy rõ là không đuổi kịp được nữa, Tiền Đa Đa quỳ thụp xuống, giơ tay Nhĩ Khang: "QUAY LẠI, ANH QUAY LẠI ĐI!"*
"Phải làm sao đây!"
Ninh Lạc lại lóe sáng: "Tôi có cách!"
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cậu chạy về sân, lấy ra vali hành lý của mình, đứng giữa đường, ngồi lên, nắm chặt tay kéo, chân đẩy một cái.
Vụt một cái lại trượt xuống!____
250 vote up tiếp nha~
Tất cả nhân viên đồng thanh hô lớn: "Thiếu gia, mời vào."
Chu Kiều hơi hé miệng, ngây ngốc nhìn tất cả mọi thứ trước mắt.
Khung cảnh quá huyền ảo, tất cả mọi chuyện hoàn toàn vượt quá nhận thức của anh ta.
Anh ta buông vali ra, lùi về sau vài bước, nhìn logo trên trang trại nhỏ rồi lại nhìn Tiền Đa Đa, giọng khô khốc hỏi: "Đạo diễn Tiền, anh đang phụ trách cùng lúc hai chương trình à?"
"..."
Tiền Đa Đa ấm ức, nhưng không nói được.
Bây giờ anh ta vô cùng hối hận vì đã trêu chọc Ninh Lạc, bị âm mưu hãm hại thảm thương.
[ Độ ẩm này làm bệnh thấp khớp của tôi tái phát luôn rồi... ]
[ Ninh Lạc quá vĩ đại, nhỏ dùng sức một mình bản thân để cho tất cả công dân được ở trong lâu đài mộng ảo. ]
[ Chu Kiều nghi ngờ chương trình, nghi ngờ đạo diễn, chỉ duy không nghĩ đây là nghi thức chào đón mà khách mời chuẩn bị cho mình? ]
[ Chu Kiều tốc biến mau! Căn nhà này không một ai bình thường đâu! ]
[ Tiền Đa Đa, anh trêu chọc Ninh Lạc làm gì không biết. ]
[ Đến đây là để xem Chu Kiều với bạn trai bí ẩn của cậu ta, kết quả đây là quần què gì vậy?]
[ Sao tao nghĩ Chu Kiều đang lên thuyền cướp vậy? Có thể hoàn vé không! ]
[ Tao không cần mày nghĩ, tao cần tao nghĩ, để tao xem Chu Kiều đến đây bao giờ ảnh sẽ bị đồng hóa. ]
Tiền Đa Đa thấy hai người đứng ở cửa không ai vào, đành cứng đầu cười gượng nói: "Nhanh, nhanh vào đi."
Phương Lộc Dã nhìn bộ dạng của anh ta cũng thấy khiếp sợ, một thoáng liên tưởng đến mama-san vẫy khăn tay nói "Đại gia đến chơi nào' mà nổi da gà khắp người.
Ninh Lạc thầm nghĩ: 【 Tôi cho anh biến dị chứ không phải biến tính, ba ngày nghỉ của anh là đi Thái Lan trải nghiệm phong tình địa phương hay gì? 】
Tiền Đa Đa nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của mình.
Tạ Kha cuối cùng cũng vớt lại được lý trí: "Các người đang làm gì vậy?"
"Nghi thức chào đón ấy mà," Tiền Đa Đa nghiến nát một hàm răng bạc, đuổi bọn họ vào trong, "Vào nhanh vào nhanh, mọi người đang đợi đấy."
Chu Kiều và Tạ Kha mù mờ bị dẫn vào trong, suốt quá trình đầu óc choáng váng.
Quái dị nhất là, tất cả mọi người xếp hai hàng xung quanh đều nhìn bọn họ mỉm cười, những khuôn mặt cười có thể gọi là copy paste, độ cong khóe miệng giống hệt nhau, đầu từ từ xoay theo bước chân của bọn họ.
Hai người: "..."
Bây giờ bọn họ chẳng còn một mống suy nghĩ tình yêu tình ủng nào nữa, duy nhất chỉ muốn nhanh chóng đi hết con đường này!
Toàn là quỷ tha ma bắt gì vậy trời!
Thậm chí khi đi đến cuối đường, Tạ Kha nhìn thấy khuôn mặt của Ninh Dương, tự nhiên sinh ra cảm giác thân thiết, cảm thấy tên này cũng không đáng ghét lắm.
Gã tiến lên vài bước, nắm chặt tay Ninh Dương, dùng sức lắc lên xuống, hoàn toàn không muốn buông ra: "Sếp Ninh, đã lâu không gặp."
"Lâu rồi không gặp," Ninh Dương mỉm cười, lịch sự hỏi, "Thích nghi thức chào đón mà chúng tôi tốn công chuẩn bị cho anh không?"
Tạ Kha lập tức buông tay ra, còn lau cả vào áo.
Gã cười gượng: "Cảm ơn lòng thành của sếp Ninh."
Ninh Dương nhìn biểu cảm của gã, tâm trạng vô cùng tuyệt vời, cảm thấy Ninh Lạc cuối cùng cũng làm được việc tốt.
Tạ Kha nhìn nụ cười trên mặt hắn, bắt đầu hối hận tại sao mình đang yên đang lành lại đến chương trình này làm gì? Chu Kiều cũng vậy, đang đâu lại giở tính trẻ con, bản thân đã giải thích đêm đó thực sự chỉ là tai nạn, em họ là do uống say mới ôm gã, giữa họ không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng bản thân sẵn lòng chiều chuộng, cũng biết vì sao Chu Kiều lạt mềm buộc chặt lạnh nhạt với mình. Quay đầu lại tham gia chương trình này, chẳng qua chỉ là ghen tuông muốn thể hiện quyền sở hữu của mình trước mặt mọi người, gã đều hiểu.
Tiền Đa Đa rốt cục cũng kết thúc nghi thức chào đón tra tấn người, quay lại công việc chính là đạo diễn của mình, kế tiếp bảo khách mời mới tham gia tự giới thiệu đơn giản.
Tạ Kha bắt đầu trước, gã lạnh nhạt quét mắt toàn trường, kiêu ngạo mở miệng nói: "Chào các vị, tôi là giám đốc điều hành Cự Thượng - Tạ Kha. Là thạc sĩ đại học xxx, MBA trường kinh doanh đại học Chicago, từng kiểm soát aaa, bbb... là người đại diện pháp luật của công ty xx..."
Trong vài phút tiếp theo, mọi người bắt đầu nghe bản lý lịch dài dằng dặc của Tạ Kha. Ngay cả thứ hạng giải thưởng trong cuộc thi mô phỏng kinh doanh thời cấp ba cũng không tha, một hơi nói ra mấy chục danh hiệu, biến phần tự giới thiệu thành diễn thuyết trình bày cá nhân.
Ninh Lạc nghe mà đau hết đầu: 【 Giật mình tỉnh dậy, thấy Đại Băng rồi. 】*
Cậu khẽ nói với Hướng Bốc Ngôn đang ngồi kế bên cũng nghe phát chán: "Biết thế lúc nãy tôi cũng giới thiệu nhiều nhiều tí."
Hướng Bốc Ngôn liếc cậu: "Cậu? Cậu có gì mà giới thiệu?"
Ninh Lạc kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tôi chính là độc giả giải Nobel, người nộp sơ yếu lý lịch cho 500 công ty hàng đầu thế giới, nhà đầu tư kỳ cựu của Meituan và Ele.me*, chuyên gia mua sắm kỳ cựu các nền tảng mua sắm, người tham gia dự án vé số hàng tỷ, người kế nghiệp xã hội chủ nghĩa tương lai!"
Hướng Bốc Ngôn nghe mà mát hết lỗ tai. Chính xác, ai chẳng là chủ sở hữu các danh hiệu? Chỉ có mỗi Tạ Kha tự luyên thuyên.
"Ninh Lạc, cậu chính là vị thần từ thế giới khác nắm vững cách tự giới thiệu, biết nói thì nói nhiều vào." Hắn ta khích lệ.
Ninh Lạc được cổ vũ, tư duy như suối trào: "Tôi còn mỗi ngày đi trên đường nhựa được đầu tư hàng trăm tỷ, tích cực đóng thuế tham gia xây dựng kho bạc quốc gia, hít thở không khí hàng tỷ năm, tắm nắng mặt trời 5 tỷ năm trước, chẳng lẽ tôi không đáng tự hào à?"
Hướng Bốc Ngôn giơ ngón cái cho cậu: "Rất đáng tự hào. Đòn này, xuyên thủng vì tinh tú."
Nghe cái này chẳng phải oách hơn ông anh khoe mẽ kia cả tá sao?
"Lúc nãy cậu nói gì về người tham gia dự án ấy nhỉ? Tôi - Vương Đa Ngư đã rót vốn dự án này đấy!"*
Còn bên kia, Tạ Kha kết thúc phát biểu đang nhìn Chu Kiều, hạ thấp giọng, dùng âm thanh trầm thấp nói: "Đến lượt em rồi, bé yêu."
Bé yêu?! Ninh Lạc như bị sét đánh, tê từ đầu đến chân, có cảm giác tê rần hệt bị sét đốt cháy, đỉnh đầu chẳng khác nào bị lật tung, lạnh toát.
Tạ Kha vẫn đang dùng giọng trầm sexy nói gì đó, cậu hoàn toàn không nghe được nữa: 【 Amidan của anh bị ngâm nước tương à? Mặn kinh khủng khiếp, không biết nói chuyện bình thường hả? Đậu xanh đậu đỏ, cái giọng kho nấu dây thanh quản gì thế này! 】
Cậu bên này hét thầm điên cuồng, mọi người bên kia gật đầu điên cuồng.
Cà xanh cà tím, đại diện phát ngôn, biết nói thì nói nhiều vào!
Chu Kiều cũng trưng vẻ mặt ghê tởm, hít sâu một hơi: "Anh đừng gọi tôi như vậy. Chào mọi người, tôi là một diễn viên, năm nay 26 tuổi, rất vui được gặp mọi người."
Tạ Kha tưởng anh ta ngại, gật gật đầu, ai cũng thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, anh biết em khiêm tốn, không thích anh làm vậy."
Chu Kiều tức đến môi run run.
【 Người bình thường ai mà thích nổi! Ông anh ổn không đấy? Không sao thì ăn ít Lưu Mai Mai đi cho đỡ rảnh! 】*
Ninh Lạc đổ mồ hôi đậu bắp, lần đầu tiên biết đớp drama cũng phải trả giá, trước tiên cậu phải chịu đựng mấy lời nói sến rện của một tổng giám đốc bá đạo.
Chẳng lẽ đây chính là sức sát thương của văn học tổng giám đốc cổ xưa?
Tiền Đa Đa cũng không chịu nổi nữa, sau khi tự giới thiệu xong liền đưa cho họ thẻ nhiệm vụ rồi trốn biệt, trong nháy mắt đã mất tăm hơi.
Trên thẻ là nhiệm vụ hàng ngày của bọn họ, mỗi ngày phải hoàn thành gặt lúa mì, tưới nước cho ruộng đồng, cho gia cầm gia súc ăn v.v. Ninh Lạc chỉ biết thu hoạch lúa mì vào mùa thu, giờ mới biết hóa ra tháng 6 vẫn có thể thu hoạch lúa mì đông, đúng là mở mang đầu óc.
Mọi người rút thăm chia nhóm, hai người một cặp đi làm việc.
Ninh Lạc yếu mà thích ra gió, dù bị Tạ Kha làm lợm giọng vẫn muốn tiếp tục đớp drama hai người này. Cậu biết bọn họ chắc chắn sẽ bốc trúng cho heo ăn, trong lòng bắt đầu làm phép nhảy múa cầu thần, hy vọng mình nhanh chóng rút được cho gà ăn.
【 Cho gà ăn đến đây, cho gà ăn đến đây, cho gà ăn tám phương đến đây! Hồn ơi về đây! Hồn ơi về đây! Ư a a a a a mẹ ơi Mary bùm! (nhảy múa) (xoay vòng) (lắc chuông) (làm phép) (niệm chú) Cho gà ăn phủ trời che đất đến đây... cho gà ăn thời thời khắc khắc đến đây... 】
Lộ Đình Châu nhìn thẻ cho gà ăn trong tay mình, trầm mặc một thôi một hồi.
【 Ah, cho gà ăn thật nè! 】
Ninh Lạc cầm thẻ, cười ngờ nghệch: "Hê hê."
Kết quả cuối cùng, Ninh Lạc với Lộ Đình Châu một cặp, Ninh Dương với Hướng Tư Kỳ một cặp, Phương Lộc Dã với Hướng Bốc Ngôn một cặp. Mọi người cùng thở phào.
Miễn là không phải Tạ Kha thì ai cũng được.
Ta Kha rất hài lòng với việc phân nhóm này, nhìn về phía Chu Kiều cười tà mị.
Ninh Lạc bày tỏ:
【 Mình đoán ý nghĩa của nụ cười này đại khái là: Bé yêu, em quả nhiên không thoát khỏi lòng bàn tay anh. 】
Mọi người đồng thời rùng mình, tức khắc đeo mặt nạ đau khổ.
Oẹ oẹ oẹ, ai đó bắt Ninh Lạc câm miệng giùm đi!
Sao chỉ một câu ngắn ngủn lại gây tổn thương lớn cho bọn họ đến thế!
Chia nhóm xong mọi người đi thay một bộ quần áo tiện làm nông. Ninh Lạc đã thay từ lâu, ngồi trên ghế đá trong sân đợi Lộ Đình Châu.
Tiền Đa Đa nhìn thấy bộ dáng thảnh thơi phơi nắng của cậu, lại nghĩ đến video hô hét của mình đang lan truyền khắp hot search, hận không thể cùng Ninh Lạc đồng quy vu tận.
Thằng nhóc này không ngờ lại trả thù nặng như vậy, đáng ghét!
Ninh Lạc từ xa đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng như lửa của Tiền Đa Đa bèn nhìn qua.
【 Nhìn tôi? Vẫn còn nhìn? Nhìn nữa là phạt anh hôn môi với Tạ Kha. 】
Tiền Đa Đa:!!!
Aaaaaa da đầu tê dại!
Lộ Đình Châu thay một bộ đồ thường xong ra ngoài: "Đi thôi."
Ninh Lạc ngoan ngoãn đi theo, tay cầm một thúng thức ăn cho gà, hết sức hứng khởi: "Đi đi đi, đi cho gà ăn!"
Lộ Đình Châu hỏi: "Vui vậy sao?"
Ninh Lạc nhảy tưng tưng chạy lên trước quay đầu nhìn anh, nở nụ cười rạng rỡ: "Đương nhiên rồi, em chưa từng trải nghiệm cuộc sống nông thôn mà."
Ánh nắng xuyên qua tóc mai cậu, đuôi tóc như tan thành màu vàng nhạt. Ninh Lạc cười tươi rói như một mặt trời nhỏ, sợi dây rút mũ trên áo đung đưa, đi lùi đối diện với Lộ Đình Châu, mặt đầy phấn khích.
Dưới chiếc quần đùi chỉ đến đầu gối, đôi chân trắng đến chói mắt dưới ánh nắng, giày thể thao dẫm trên con đường nhựa bị bốc hơi vì cái nóng mùa hè. Phía sau cậu là bầu trời xanh ngọc, bên cạnh là sóng lúa vàng óng, ánh mặt trời ấm áp và rực rỡ.
[ Giờ tao mới phát hiện Ninh Lạc đẹp thế, trước giờ chỉ thấy mỗi nhỏ hài dón. ]
[ Ninh Lạc, chị xin cưng đừng nói hay làm mấy trò con bò nữa được không? Miễn cưng đồng ý thì cưng vẫn là bé Lạc quý báu của chị. ]
[ Này chứng minh điều gì? Xem gif có rủi ro, vẫn là jpg đáng giá hơn. ]
Lộ Đình Châu nhìn vết thương đã được xử lý đơn giản trên đầu gối, bảo cậu lại gần: "Đừng đi lùi."
Ninh Lạc hỏi: "Tại sao?"
Lộ Đình Châu: "Để tránh lát nữa phải dùng gáy để phanh."
Ninh Lạc: "...Còn lâu!"
Miệng thì nói vậy, nhưng người vẫn ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lộ Đình Châu, sóng vai cùng anh.
Hai người nhanh chóng đi đến chuồng gà phía sau nhà, bên trong có hơn ba mươi con. Cậu nhìn những con gà mập mạp nhiều thịt, nuốt nước bọt, rải một nắm thức ăn: "Ăn đi, lũ gà con."
【 Đợi tao cho chúng mày ăn xong sẽ qua chuồng heo bên cạnh xem náo nhiệt, hê hê. 】
Lũ gà thấy có thức ăn, lũ lượt kéo tới.
Lộ Đình Châu đứng phía sau cậu, nói: "Đừng cho ăn kiểu đấy, cậu đặt thức ăn vào máng bên kia kìa."
Ninh Lạc nhìn quanh, quả nhiên thấy bên trong có một cái máng thức ăn liền háo hức: "Vậy em vào nhé."
Cậu vừa bước vào, ba mươi con gà lập tức tán loạn bỏ chạy, còn có một con gà trống nhìn cậu chòng chọc như thể bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhảy lên mổ một phát.
Ninh Lạc hết sức không hài lòng: "Cho tụi bay ăn mà tụi bay còn tỏ thái độ hả? Không biết cảm ơn chủ nhân đã ban ơn chút nào, cứ đợi đấy, tao sẽ ăn hết cả lũ."
Lời nói ấy khiến con gà trống nổi giận, nó lao về phía cậu định mổ người, Ninh Lạc sợ hãi vội vàng quay đầu chạy ra khỏi chuồng gà: "Làm gì đấy? Không được lại đây!"
Lộ Đình Châu đứng bên cạnh cười không ngừng: "Ai bảo cậu chọc nó làm gì."
Ninh Lạc bám vào hàng rào, nhìn con gà trống đang hiên ngang oai vệ, nghiến răng ken két: "Cứ đợi đấy, lát nữa tao sẽ hầm vợ mày làm canh!"
Rồi lại quay sang Lộ Đình Châu nói: "Tối nay em muốn ăn món sở trường của anh, anh biểu diễn màn nhúng thịt nó vào dịch thể đứa con chưa sinh một lần nữa đi. Em muốn để chúng đoàn tụ trong bụng mình."
Lộ Đình Châu nghiêm túc suy nghĩ: "Giết gà kiểu này chắc nhóm sản xuất không phát sóng được đâu nhỉ? Những người bạn thường giết người đều biết, cảnh đó quá đẫm máu, sẽ bị cấm đấy."
Ninh Lạc bình tĩnh lại, trầm ngâm: "Đầu bếp Lộ nói có lý lắm."
[ Có lý cái tả què, hai người còn tung hứng trò chuyện rôm rả nữa chứ! ]
[ ???? Anh đang làm gì vậy Lộ Đình Châu? ]
[ Em đã biết mà, em biết hết! Sớm muộn gì anh cũng giống vợ anh thôi! ]
[ Anh Lộ... Anh Lộ, anh còn bình thường không? ]
[ Tôi cắm ba que khoai tây vào bánh tart trứng, tưởng niệm anh Lộ đã ra đi không ngoảnh đầu. ]
[ Nói thật đi anh, anh cũng khá điên đấy. ]
[ Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi! Chúng mày đừng tám nhảm nữa! ]
[ Chuyện gì? Đừng làm ầm ĩ quấy rầy thánh giá, lôi ra ngoài trảm ngay. ]
[ Con heo nái bên Tạ Kha xổng chuồng!! ]
Ninh Lạc vừa định bàn thêm về kỹ thuật giết gà với Lộ Đình Châu thì nghe thấy âm thanh ầm ĩ từ chuồng heo ở xa bèn xoay đầu nhìn lại.
Sau đó miệng mở thành hình chữ O.
Cậu đã chứng kiến một cảnh tượng khó quên trong đời.
Tạ Kha bị một con heo nái phát điên đuổi theo đang chạy với tốc độ kinh người, kêu thất thanh: "CHẶN NÓ LẠI! CHẶN NÓ LẠI NÓ NHANH!!"
Người chạy phía trước, heo đuổi theo sau.
Ninh Lạc chớp mắt: 【 Hãy cùng anh cao chạy xa bay, đừng nghĩ suy chi thêm nhiều. 】
Khóe miệng Lộ Đình Châu giật giật.
Bài hát này đã khắc vào DNA của cậu rồi phải không?
Tạ Kha suy sụp hoàn toàn, điều khiến gã suy sụp nhất là con heo đột nhiên húc gã lên.
Tạ Kha cưỡi trên lưng heo.
Tạ Kha cưỡi trên lưng heo??!
Cả đời Ninh Lạc chưa từng thấy cảnh tượng chấn động thế bao giờ, cậu nhìn người và heo phi nhanh về phía xa, đầu óc bỗng lóe lên:
【 Hãy để chúng ta làm bạn với hồng trần, sống thật tự do tự tại? Nhĩ Khang, anh thiếu mất một Tử Vi rồi kìa. 】*
Lộ Đình Châu bấm vào lòng bàn tay mới không bật cười, quay mặt đi che giấu biểu cảm, mím chặt môi, hai vai hơi run.
Hiện trường đã hoàn toàn hỗn loạn, Tạ Kha đang hét lớn, Tiền Đa Đa đang thét chói tai.
"KHÔNG DỪNG LẠI ĐƯỢC, NÓ KHÔNG DỪNG LẠI ĐƯỢC!"
"ĐUỔI KHÔNG KỊP, CHẠY QUÁ NHANH!"
Con heo phá vỡ vòng vây chạy tót ra đường nhựa, thấy rõ là không đuổi kịp được nữa, Tiền Đa Đa quỳ thụp xuống, giơ tay Nhĩ Khang: "QUAY LẠI, ANH QUAY LẠI ĐI!"*
"Phải làm sao đây!"
Ninh Lạc lại lóe sáng: "Tôi có cách!"
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cậu chạy về sân, lấy ra vali hành lý của mình, đứng giữa đường, ngồi lên, nắm chặt tay kéo, chân đẩy một cái.
Vụt một cái lại trượt xuống!____
250 vote up tiếp nha~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương