...Rốt cuộc mình đang làm gì vậy.

Lộ Đình Châu tìm lại lý trí, cố quên đi câu đáp lời tự nhiên vừa rồi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Anh hỏi Ninh Lạc: "Không phải cậu đang luyện bài à? Sao lại ra nhà bếp?"

Ninh Lạc thở dài thườn thượt: "Có lẽ em sắp làm thầy thanh nhạc phát điên rồi."

Các quay phim theo dõi đã rút đi từ lâu, ở đây không có camera, hai người nói chuyện thoải mái hơn.

Ninh Lạc kể cho Lộ Đình Châu nghe thành quả một tiếng đồng hồ trước của mình.

Đánh giá của Lộ Đình Châu là: "Có thể tưởng tượng được."

Ninh Lạc ủ rũ: "Thật sự khó nghe đến thế ạ?"

"Cậu đâu phải ca sĩ, cứ phải chấp nhất hát hay hay dở làm gì?" Lộ Đình Châu hỏi lại, thấy cậu vẫn để tâm liền an ủi, "Quay show giải trí là để thư giãn, đừng để chuyện này ảnh hưởng tâm trạng."

Ninh Lạc: "Nhưng chỉ có thời gian ba ngày, nghĩ thế nào cũng không thể thư giãn được."

Lộ Đình Châu nhìn cậu, một lúc lâu bỗng bật cười thành tiếng.

Bây giờ Ninh Lạc gan to rồi, lén trợn mắt: "Anh cười gì vậy?"

Lộ Đình Châu chống tay lên bàn bên cạnh, tay áo hơi xắn lên, có lẽ vì không có camera quay nên tư thế thoải mái hơn buổi sáng gặp nhiều, nhìn Ninh Lạc, nụ cười trên mặt không đổi, chỉ nhướn mày: "Tôi chỉ thấy, cậu nghiêm túc lên rất dễ thương."

【 Dễ, dễ thương? 】

Ninh Lạc nghẹn lời một chút, tránh ánh mắt cười của anh, ấp úng: "...Sao lại nghiêm túc chứ."

Sau đó, trán bị gõ một cái không nhẹ không nặng, ống tay áo rộng lướt qua mang theo mùi gỗ đặc trưng của Lộ Đình Châu.

Ninh Lạc lập tức che trán, nói cà lăm: "Làm, làm gì vậy."

Lộ Đình Châu rảnh rỗi, cố ý trêu chọc cậu, híp mắt cười: "Cậu, cậu đoán xem."

Ngay cả giọng điệu cũng nắm bắt mười phần mười, âm cuối vút lên, tràn đầy ý cười.

Thấy mặt Ninh Lạc đỏ bừng sắp sụp đổ, thậm chí tiếng lòng sắp bắt đầu ré lên như gà gáy, Lộ Đình Châu vội vàng ngắt phép: "Quay show giải trí có hiệu quả là được, dù cậu làm bừa, diễn không tốt, miễn là có thể khiến khán giả vui là thành công."

Tiếng hét vừa mới bắt đầu của Ninh Lạc đột ngột dừng lại, nghiêm túc suy ngẫm lời Lộ Đình Châu.

Ở góc cậu không nhìn thấy, Lộ Đình Châu thầm thở phào.

Anh đúng là thích trêu cho Ninh Lạc đỏ mặt, nhưng không hề muốn hiến tế đôi tai mình.

Ngã một keo leo một tấc, Lộ Đình Châu coi như đã khắc ghi bài học.

Ninh Lạc nói: "Nếu Tiền Đa Đa biết anh dạy hư người khác như vậy sẽ khóc thét mất."

Lộ Đình Châu cười xoà, không khách khí nói: "Anh ta đáng đời."

"...Anh xấu quá." Ninh Lạc lẩm bẩm.

Lộ Đình Châu không nghe rõ, "hửm" một tiếng tỏ ý nghi hoặc, cậu vội vàng xua tay, "Em không nói gì cả! Nhưng em vẫn muốn thử xem, biết đâu dưới sự chỉ dạy của danh sư em sẽ thành công."

Ninh Lạc nói câu này trăm phần tự tin.

Lộ Đình Châu cảm thấy vừa rồi mình không nói lời hay ho gì, nhưng không truy hỏi, thuận theo ý Ninh Lạc gật đầu phụ họa: "Tiểu Lạc rất có chí khí, hơn tôi nhiều, cố lên."

【 Giọng điệu chiều chuộng như dỗ trẻ con này là sao vậy. 】

【...Khoan, không thể nghĩ đến trẻ con, vừa nghĩ là cả đầu mình toàn hình ảnh anh ấy hỏi 'văn học ba nhỏ có hay không', ối giời ơi! 】

Anh không nhắc, cậu lại tự liên tưởng. Lộ Đình Châu lười biếng đứng đó, đáy mắt toàn là nụ cười ý vị, nhìn mặt Ninh Lạc dần dần đỏ lên, kịp thời lên tiếng: "Sao mặt đỏ thế, Tiểu Lạc có phải đang nghĩ gì..."

Anh dừng lại, nhìn khuôn mặt càng đỏ hơn của Ninh Lạc, giọng điệu hơi cao lên, "Đang ngượng à?"

"Nóng đấy! Điều hoà để cao quá, em có nghĩ gì đâu." Ninh Lạc vội vàng nói.

"Ồ? Thật sao." Nghe có vẻ không tin lắm.

"Đương nhiên rồi," Ninh Lạc cảm thấy cuộc nói chuyện này không thể tiếp tục nữa, cố gắng dùng chiêu chuyển đề tài, "không nói chuyện này nữa, Hướng Bốc Ngôn ban nãy có vẻ trông thân với anh nhỉ?"

Cậu không hỏi thì thôi, vừa hỏi Lộ Đình Châu mới nhận ra, Ninh Lạc dường như không ngạc nhiên về con người Hướng Bốc Ngôn.

Anh nhìn người trước mặt đầy ẩn ý: "Tiểu Lạc trước đây có quen cậu ta không?"

Ninh Lạc lắc đầu: "Không có không có, sao mà quen được."

Nhưng tiếng lòng không nhịn được chạy ra: 【 Nói quen thì không hẳn, chỉ là siêu tò mò anh giải quyết đóa hoa đào xui xẻo này thế nào thôi, ngồi xem kịch tại hiện trường. 】

Xem kịch của anh? Cặp mắt phượng dài hẹp khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm Ninh Lạc, Lộ Đình Châu khẽ câu môi: "Cậu nghĩ quan hệ chúng tôi thân thiết?"

Ninh Lạc thần kinh thô hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi vi diệu trong thái độ của Lộ Đình Châu, gãi đầu nói: "Không phải ạ? Cậu ta có vẻ thích anh mà."

Lộ Đình Châu nhìn cậu, một lúc sau thu hồi ánh mắt, chỉ vào cốc thủy tinh làm bỏng tay anh: "Cậu nói thích tôi, là mời tôi uống nước 100 độ nhét vào tay tôi?"

"Hay là mỗi ngày gửi vô số tin nhắn, tôi không trả lời là gấp gáp hỏi quản lý của tôi 'anh chết rồi hay gặp chuyện gì'?"

"Hay là mỗi ngày gửi đồ đến dưới nhà tôi, lấy cớ là bất ngờ, khiến tôi bị chỉ trích trong nhóm cư dân suốt một tuần vì tội xả rác, vô ý thức?"

Ninh Lạc: "EQ này..."

【 Không trách được lúc quay show là lúc tâm trạng anh bất ổn nhất, được cậu ấm thích cũng khổ thật. 】

Đầu lưỡi Lộ Đình Châu chạm hàm trên, có chút phiền não, tặc lưỡi: "Cậu ta không thích tôi."

"Hả?" Ninh Lạc sốc.

"Cậu ta không thích tôi," Lộ Đình Châu thực sự chẳng biết nói sao cho phải, "tôi từng diễn một vai phản diện để tóc dài lưng chừng, cậu ta thấy rất giống nhân vật anime mình thích, nói rằng tôi là bản tái hiện hoàn hảo nhất, ngay cả tính cách cũng giống, từ đó bắt đầu nói thích tôi."

"...?"

Thông tin quá lớn, tiểu não Ninh Lạc cũng teo lại.

Cậu cố gắng làm rõ mối quan hệ này: "Nếu em không hiểu sai thì chính là Hướng Bốc Ngôn thích coser cosplay nhân vật yêu thích của mình, vì anh cosplay rất giống?"

Lộ Đình Châu nói: "Cậu nói tiếng người đi, đừng trộn tiếng Anh vào. Tôi không hiểu."

Nhưng Ninh Lạc đã hiểu, vô cùng chấn động.

【 Đây là bộ não otaku cấp cao gì vậy! 】

Cậu lầm bầm lầu bầu: "Nói đi phải nói lại, ai có thể từ chối một coser tái hiện hoàn hảo chứ..."

Lộ Đình Châu: "Hửm?"

"Em có thể hỏi, đó là vai nào anh đóng không?"

Lộ Đình Châu nói ra một cái tên.

Ninh Lạc lập tức nhớ ra: "Chính là vai phản diện A Trạch bị bạn hãm hại vào tù thay tội, ra tù rồi báo thù điên cuồng? Em cũng siêu thích!"

Lộ Đình Châu hơi ngạc nhiên: "Không ngờ cậu biết."

【 Hehe đương nhiên rồi, vì trong cảnh đó anh thường xuyên bị thương phải thay thuốc, ai mà từ chối nổi một A Trạch với cơ bụng quấn đầy băng, vết thương còn rỉ máu, nghiến răng chịu đựng với vẻ mặt nhẫn nhịn chứ? Dù sao em thì không thể! 】

Lộ Đình Châu im lặng, nhớ lại một số kỷ niệm không mấy tốt đẹp.

Chẳng hạn như nhóm chat bị Ninh Lạc kéo vào một cách cưỡng ép, tối đó anh đã cài thành không làm phiền.

Trong gói tài nguyên chia sẻ có ảnh chụp của nhân vật này, đều không được đứng đắn cho lắm.

Ninh Lạc đấm một cái: "Vậy em biết đó là nhân vật phản diện trong bộ anime nào rồi."

【 Chậc, Hướng Bốc Ngôn xui xẻo quá xá, nhân vật này bị tác giả bắt offline, kéo theo một đống vấn đề lớn cho mọi người... ủa, mà nghĩ lại thì thấy hơi giống ông xã nhà mình nhỉ? Hai người đều chết quá oan uổng. 】

... Đúng là chuyện cười địa ngục.

Lộ Đình Châu day day ấn đường, đột nhiên nghĩ ra điều gì: "Nhân vật phản diện này, chết thế nào?"

Ninh Lạc nói: "Bị nhân vật chính đột nhiên tung ultimate vô lý giết chết, chỉ vì tác giả thấy lấn át mất hào quang của nhân vật chính."

Lộ Đình Châu trầm ngâm một lát, đột nhiên khẽ cong khóe môi, ra hiệu cho Ninh Lạc nghiêng gần lại, hơi cúi người, hạ thấp giọng ghé tai Ninh Lạc: "Cậu nói xem, nếu tôi nói với cậu ta mình đặc biệt thích nhân vật chính trong đó, thấy tên phản diện chết là đáng đời, cậu ta sẽ thế nào?"

Ninh Lạc đồng cảm quá nhập tâm, đã bắt đầu hít thở không thông: "Em nghĩ cậu ta sẽ muốn giết anh, từ fan chuyển thành anti, dẫm đạp không thương tiếc."

"Vậy à," Lộ Đình Châu cười, khẽ thốt ra bốn chữ, "Cầu còn không được."

【...Anh quá xấu xa. 】

Lộ Đình Châu bật cười.

Biết anh xấu xa vẫn một miệng một câu gọi ông xã hăng hái, đây là tâm lý gì?

Anh nhìn thẳng vào mắt Ninh Lạc, một lúc sau, đầu ngón tay khẽ búng vào chóp tai cậu: "Lại bật điều hòa cao quá rồi."

Tai lại đỏ rồi.

Ninh Lạc cuống quýt che lại, đỏ mặt cố chống chế: "Em phải nghiêm khắc khiển trách người quản lý điều hòa trung tâm!"

Lộ Đình Châu phụ họa: "Đúng vậy, sao lại đáng ghét thế nhỉ."

Ninh Lạc: "..."

【 Anh cũng đáng ghét! 】

Camera xa xa đang lắc qua lắc lại, vô tình bắt được cảnh này, chợt dừng lại.

Rồi vội vàng xoay về phía đó, cho dân cư mạng xem hai người không tập luyện đang làm gì.

[ Em đang nói sao nãy giờ không thấy người, hóa ra trốn trong góc nói chuyện riêng! ]

[ Trời ơi Lộ Đình Châu anh đang làm gì vậy? Anh lại dám búng tai Ninh Lạc! Ai hiểu được giá trị vàng của động tác này không, tôi chết mất. ]

[ Hai bạn trẻ có cần ngọt thế không? Nếu hai người không hôn nhau ngay lúc này, một vài phẩm chất tốt đẹp của tôi sắp bay biến mất rồi. ]

[ Lần này thật sự không thể lừa mình được nữa, nếu như mấy cảnh ngọt ngào trước ống kính có thể nói là diễn cho fan xem thì được, nhưng hai người này lại trốn lén lút tâm sự riêng khiến tôi phải đẩy thuyền mạnh quá. ]

[ HAI NGƯỜI RỐT CUỘC ĐANG NÓI GÌ VẬY, SAO MẶT NINH LẠC ĐỎ THẾ KIA? SAO TAO KHÔNG NGHE ĐƯỢC CÂU NÀO! TAO SẮP PHÁT ĐIÊN ĂN THỊT NGƯỜI RỒI! ]

[ Để tao! Ninh Lạc nghiêng về phía camera không nhìn rõ khẩu hình, nhưng câu Lộ Đình Châu nói là 'Cầu còn không được'. ]

Bình luận lập tức lướt qua một loạt dấu hỏi.

[ ???? Có phải ý nghĩa tao đang nghĩ không? ]

[ Hai đứa công khai đi được không! Chị cầu xin em! ]

Bảng xếp hạng hot search thời gian thực cập nhật, tag #LộĐìnhChâuCầuCònKhôngĐược lập tức leo lên, quân đoàn CP của hai người tăng gấp đôi, super topic được một phen hưng thịnh.

Nhiếp Văn Đào nhìn thấy, nhắm mắt lại, vẻ mặt an yên mà chết đi.

Cứ chơi đi, ai có thể chơi qua được cậu chứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện