Những chương trình trước đều là Tiền Đa Đa trêu chọc khách mời, đây là lần đầu tiên cảm thấy mệt mỏi như vậy.

Anh ta không biết chương trình của mình có bị ngừng phát sóng như Ninh Lạc nói không, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này tim anh ta sẽ ngừng đập mất.

Tay Lộ Đình Châu thò vào hộp rút bài.

Phương Lộc Dã và Ninh Lạc chăm chú nhìn.

【 Mở ra bài "Vận may đến" bản DJ piano, mình cược một gói bánh snack cay là bài này! 】*

Tay Lộ Đình Châu khựng lại, vốn đã sắp lấy ra rồi lại vội vàng bỏ xuống rút lại một cái khác.

Mở ra, "Merry Christmas, Mr Lawrence".*

Anh và Phương Lộc Dã cùng thở phào.

【 Bà cha nó, phép thuật sao lại thất bại. 】

Ninh Lạc đau đớn mất một gói bánh snack cay.

Tiếp theo, Hướng Bốc Ngôn rút được một bài nhảy Kpop cực kỳ hợp phong cách của hắn ta: "Em thấy ok, anh phụ nhảy cho em nhé."

Hướng Tư Kỳ không từ chối: "Không thành vấn đề."

Đến lượt Ninh Tịch Bạch rút, mở ra xem, là nhạc kịch Vua Sư Tử "Circle Of Life".*

Vừa nghe phần dạo đầu Ninh Lạc đã muốn giơ cái gì đó lên, hét to Hakuna Matata.*

Ninh Dương suýt đột quỵ.

Nhìn bốn nhóm sao chỉ có mình là không bình thường? Ninh Lạc rốt cuộc là vận may gì vậy!

Ninh Tịch Bạch khá hài lòng với kết quả này, hỏi Tiền Đa Đa: "Vậy tôi đóng vai gì trong đó?"

Tiền Đa Đa lấy ra hình ảnh thầy tế da đen bộ lạc nguyên thủy cắm lông gà trên đầu, với ý đồ không tốt: "Chúng ta còn phải thêm cả điệu múa hula* truyền thống nữa."

Đinh Dục Kiệt nhìn xong, cao hứng nói: "Tuyệt quá, hình tượng phù hợp lắm!"

Gã ta quay sang nói với Ninh Tịch Bạch, "Em vừa từ Châu Phi về, chắc chắn diễn rất tốt... ừm, ánh sáng không ổn à? Sao mặt em càng đen thêm vậy?"

Ninh Tịch Bạch muốn giết người nhưng hiện giờ đang trong vai một cậu trai cười giả tạo với tám cái răng: "Em-rất-ổn!"

Ninh Lạc cúi đầu, vai rung lên bần bật.

Trong lòng Ninh Dương thoải mái hơn một chút.

Có người cùng xui xẻo quả nhiên khác hẳn.

Phương Lộc Dã vỗ ngực: "May là anh hên, rút được bài bình thường."

Hướng Bốc Ngôn chen vào: "Vậy là em với anh Đình Châu đều may mắn, chỉ có hai chúng ta là người bình thường."

Lộ Đình Châu giữ ý kiến riêng về điều này.

Anh đúng là rất bình thường, nhưng anh thấy Hướng Bốc Ngôn sắp bị Ninh Lạc lây nhiễm rồi.

Tiền Đa Đa cố gắng an ủi hai nhóm còn lại: "Mọi người đừng nản lòng, chúng ta bình chọn hạng nhất bằng biểu quyết trực tiếp, biết đâu phần của các cậu sẽ gây hiệu ứng hơn, dễ được mọi người bình chọn hơn đấy."

Hai nhóm kia chưa nói gì, Hướng Bốc Ngôn nghe xong cảm thấy quả thật có lý.

Hơn nữa đây còn là cơ hội tuyệt vời để vượt qua hai tình địch kia, không thể bỏ lỡ!

Tinh thần cạnh tranh của hắn ta bùng cháy, lập tức nói với Tiền Đa Đa: "Có thể đổi bài không? Tôi cũng muốn làm thứ gì đó gây hiệu ứng."

Còn có người tự dâng mình à?

Nụ cười Tiền Đa Đa trở nên hiền từ hơn: "Cậu muốn đổi thành gì?"

Hướng Bốc Ngôn kiêu hãnh chống nạnh, lớn tiếng: "Múa cột!"

【 Ù uây! 】

Đã chấn động tâm hồn chưa?

Hướng Bốc Ngôn hất mái tóc hồng, chỉ vào Hướng Tư Kỳ: "Anh tôi làm cột."

Hướng Tư Kỳ vẫn không từ chối: "Không thành vấn đề."

"...Không được!" Tiền Đa Đa sụp đổ.Hướng Bốc Ngôn không vui: "Tại sao không được?"

Hắn ta muốn đứng nhất, muốn làm TOP để Lộ Đình Châu biết mình mới là người giỏi nhất!

Tiền Đa Đa đã chịu hết nổi đám người điên, nghiến răng hỏi đầy thâm độc: "Phòng phát sóng trực tiếp của tôi bị cấm, chương trình bị dừng, lãnh đạo sa thải tôi, cậu giải quyết cho tôi à? Hả?!"

Ninh Lạc tặc lưỡi: 【 Đạo diễn Tiền gợi cảm, phát điên trực tuyến. 】

Tiền Đa Đa phát cuồng.

Tôi phát điên? Tôi phát điên không phải toàn do các người ép sao!

Anh ta đã bắt đầu nghĩ xem kỳ sau nên bày trò gì để trả thù lại.

Hay là đi nông thôn nuôi heo đi!

Tối nay sẽ nộp kế hoạch lên đài.

Ninh Lạc hắt hơi liên tục tám cái, xoa xoa mũi lẩm bẩm: "Ai đang nhớ mình nhỉ?"

【 Không phải là Lu Lu của mình sau khi thấy tin nhắn, nhớ mình đến mức ăn không ngon ngủ không yên, đang lén nhìn khung chat của mình rơi lệ nói "không có anh em biết sống sao" chứ. 】

Lộ Đình Châu giật giật chân mày, nhìn cậu, mở miệng: "Một nhớ hai chửi, cậu hắt hơi tám cái..."

Ninh Lạc: "Dạ?"

"Baidu nói là teo tiểu não."

Ninh Lạc: "Dạ???"

Lộ Đình Châu cười dịu dàng, xoa đầu cậu như xoa chó: "Baidu nói đấy, đừng nhìn tôi. Nhớ đi viện khám sau khi quay xong."

[ Anh Lộ, sao miệng anh cũng độc thế hả trời! ]

[ Xong rồi, đến giờ Dã Tử và anh Lộ đã thay đổi, anh cả cũng không còn là tổng giám đốc bá đạo nữa, tôi cảm giác như có một cục cứt chuột nào đó chui vào khiến gen họ đột biến.  ]

[ Mày nói bé Lạc nhà bọn tao thế, tao không vui đâu. ]

[ Đúng vậy! Bọn tao có thể chấp nhận mày nói ẻm là ngựa phá đàn, cỏ đầu tường, thùng đựng cơm, nhưng bọn tao không chấp nhận cục cứt chuột! ]

[ ...Khác gì nhau, xin hỏi ]

Ninh Tịch Bạch nhìn hai người tương tác, tắt mic hỏi Hướng Bốc Ngôn: "Anh không có suy nghĩ gì à?"

Ninh Lạc thân thiết với Lộ Đình Châu như vậy, anh sao còn ngồi yên được?

Hướng Bốc Ngôn tặng lại cái nhìn kỳ quái: "Anh Đình Châu đang dỗ dành thằng ngốc thôi, tôi có thể có suy nghĩ gì?"

Hắn ta đột nhiên giật mình: "Sao cậu lại nói thế, cậu định ly gián chắc?"

Ninh Tịch Bạch vừa định mở miệng giải thích, Hướng Bốc Ngôn đột nhiên hừ mỉa: "Tôi với anh Đình Châu quen nhau một năm, tình nghĩa chúng tôi còn hơn cả vàng, cậu đừng hòng châm ngòi ly gián."

Ninh Tịch Bạch: "..."

Mẹ kiếp anh nghĩ cái đéo gì vậy? Tôi đang ly gián anh với Ninh Lạc!

Tiền Đa Đa cố gắng bình tĩnh lại, kéo sự chú ý của mọi người: "Còn một lúc nữa mới đến giờ cơm trưa, mọi người có thể bắt đầu tự do luyện tập rồi. Nhớ nhé, các cậu chỉ có ba ngày thôi."

Mọi người bắt đầu hoạt động tự do.

Phương Lộc Dã hỏi Lộ Đình Châu: "Anh, anh đàn piano, em đàn cello?"

Lộ Đình Châu nói: "Được."

Hướng Bốc Ngôn nói với Hướng Tư Kỳ: "Đi thôi anh, chúng ta đi tập."

Nhân viên đến mời Ninh Tịch Bạch: "Cậu có muốn thử make up trước không?"

Ninh Tịch Bạch vừa nghĩ đến hình tượng đó đã thấy trước mắt tối sầm, nhẫn nhịn cơn giận đi theo.

Đinh Dục Kiệt đi theo sau.

Chỉ còn lại hai anh em nhà họ Ninh.

Ninh Dương hít sâu một hơi, nói với Ninh Lạc: "Tiểu Lạc, anh có chuyện muốn nói với em."

Ninh Lạc bị gọi thấy trong lòng nổi da gà: "Anh muốn nói gì?"

Ninh Dương đặt tay lên vai em trai, vỗ vỗ nặng nề: "Em đã là người trưởng thành rồi, chuyện tập luyện, hai anh em mình nên tách ra."

Không đợi Ninh Lạc phản ứng, hắn quyết định dứt khoát, "Quyết định vậy đi!"

Ninh Lạc suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được."

Ninh Dương nở nụ cười hài lòng, khi hắn rời khỏi, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng.

[ Sao Ninh Dương lại sợ đến mức này? ]

[ Tôi đột nhiên bắt đầu mong ngóng giọng hát của Ninh Lạc rồi đấy. ]

Ninh Lạc gặp giáo viên thanh nhạc, theo yêu cầu cầm micro lên, tự tin mở mic.

Một phút sau, bình luận đều sắp sụp đổ.

[ Ninh Lạc! Xin cưng đấy, câm miệng đi! ]

[ Không phù hợp với cái vòng này thì đừng cố chen vào nữa, Ninh Lạc anh từ bỏ đường đua này đi. ]

[ Đại ca à, không, ba à, con cho ba quỳ một cái, ba đừng hát nữa! ]

[ Hihi, tắt tiếng lâu rồi, bé Lạc làm một người vợ câm vẫn đẹp nhất. ]

[ Bây giờ ai còn phân biệt được anh với Edison? Tắt tiếng xong thật sự mở ra thế giới mới! Cuối cùng cũng có thể yên tĩnh ngắm khuôn mặt đó rồi. ]

Họ có thể tắt tiếng, nhưng giáo viên thanh nhạc thì không.

Ninh Lạc hát xong một lượt vẫn còn muốn nữa, thậm chí muốn lắc lư theo nhịp.

Cậu ngẩng đầu nhìn biểu cảm của giáo viên thanh nhạc, giật mình: "Thầy, thầy sao vậy?"

Mặt giáo viên thanh nhạc trắng bệch: "Tôi nói chuyện khó nghe, cậu đợi chút, tôi nuốt mấy lời tục xuống đã."

Ninh Lạc ngượng ngùng: "Vậy không phải là làm bẩn miệng thầy sao?"

Giáo viên thanh nhạc: "Cậu nói thế, tôi sắp phải mở giọng rồi."

Ninh Lạc lễ phép: "Vậy thầy cứ làm bẩn miệng mình đi ạ."

Có lịch sự, nhưng không nhiều.

Bình luận cười muốn chết.

Giáo viên thanh nhạc hít sâu một hơi, mặc niệm Chú Đại Bi mười lần mới miễn cưỡng bình tĩnh: "Nào, chúng ta từ từ đi qua, tôi sẽ dạy cậu từ từ, không vội."

Nửa giờ sau, giáo viên thanh nhạc gục đầu xuống bản nhạc, mất hết mộng tưởng.

Về nhà sẽ giết luôn người bạn giới thiệu mình đến dạy học!

Ninh Lạc giật mình: "Thầy, thầy sao vậy?"

Giáo viên thanh nhạc lẩm bẩm: "Tôi đang nghĩ, số tiền này có nhất thiết phải kiếm không?"

"Em có phải làm khó thầy không?"

Giáo viên thanh nhạc cọ vào bản nhạc quay đầu lại, thấy chàng trai có khuôn mặt tinh xảo trước mặt mím môi nhìn mình khẽ hỏi, hai tay đan vào nhau, dáng vẻ ngượng ngùng, khiến hắn trong phút chốc đau lòng không thở nổi.

Hắn đang làm gì vậy? Ninh Lạc hát không hay đâu phải lỗi của cậu, là cậu sinh ra đã kém nhạy cảm với âm nhạc hơn người khác. Trong nghệ thuật, cậu là khiếm khuyết, là linh hồn không hoàn chỉnh!

Còn bản thân hắn lại không có kiên nhẫn để sửa chữa một linh hồn khiếm khuyết? Hắn không xứng làm thầy!

Ninh Lạc nhìn giáo viên thanh nhạc không biết đã nghĩ thông suốt điều gì, cả người như được thăng hoa, xung quanh thoang thoảng hương sen, tiếng kinh Phật vang vọng.

Giáo viên thanh nhạc xoa xoa đầu cậu, mặt hiền từ: "Trò ngoan, thầy suy nghĩ thêm xem nên dạy trò thế nào. Học lâu như vậy, chắc trò mệt rồi nhỉ? Đi đi, ra nhà bếp uống ly nước, để linh hồn được nghỉ ngơi tạm thời."

Ninh Lạc bị doạ chạy ra ngoài.

Cậu choáng váng đi đến nhà bếp lấy nước.

Bưng cốc uống được vài ngụm thì thấy Hướng Bốc Ngôn đang nói chuyện với Lộ Đình Châu.

Trái tim bà tám của Ninh Lạc rục rịch, giả vờ vô tình đến gần nghe lén.

Hướng Bốc Ngôn đang nhét một cốc nước vào tay Lộ Đình Châu: "Anh Đình Châu, mau uống nước đi."

Lộ Đình Châu liếc nhìn máy quay, nhận lấy, lạnh nhạt cảm ơn: "Cảm ơn."

Dừng một chút rồi đặt xuống bàn.

Hướng Bốc Ngôn nhìn chằm chằm anh, thúc giục: "Uống nhanh đi, sao lại đặt xuống?"

Lộ Đình Châu: "Lát nữa uống."

Hướng Bốc Ngôn buồn bã thất vọng bi thương: "Anh lạnh nhạt với em như vậy, là vì Ninh Lạc, hay là vì Ninh Tịch Bạch?"

"Đều không phải," Lộ Đình Châu chỉ vào cốc nước đó, hỏi hắn ta, "Nước 100 độ, muốn làm bỏng chết tôi à?"

Ninh Lạc bịt miệng cười thầm.

Hướng Bốc Ngôn nhìn cốc nước, lại nhìn nụ cười không độ ấm của Lộ Đình Châu, trong cơn nguy cấp nảy sinh trí khôn: "100 độ là nhiệt độ tình yêu của em dành cho anh đấy anh Đình Châu, nóng bỏng sôi sục!" Hắn ta đẩy cốc nước về phía Lộ Đình Châu, chân thành nói, "Anh cảm nhận xem."

Lộ Đình Châu: "Cậu là người tôi thấy bị đồng hóa nhanh nhất."

Hướng Bốc Ngôn: "Hả?"

Hắn ta hoàn toàn không hiểu ỹ nghĩa câu nói này, định hỏi tiếp thì thấy Ninh Tịch Bạch đang đứng nói cười với anh trai mình là Hướng Tư Kỳ.

Radar của Hướng Bốc Ngôn reo lên, nhét lại cốc nước cho Lộ Đình Châu, vội vàng nói: "Em đi giải quyết việc đã, lát nữa quay lại liếm anh!"

Lộ Đình Châu vừa đặt cốc nước xuống lại bị bỏng, hít sâu một hơi, bắt đầu nghĩ tới việc ném Nhiếp Văn Đào xuống rãnh Mariana.

Phía sau truyền đến tiếng cười không thể che giấu, anh quay đầu lại, thấy cái đầu thấp thoáng trong góc.

"Sao cậu ở đây?"

Ninh Lạc thấy đã bị phát hiện liền thò đầu ra, chỉ vào cái cốc thủy tinh: "Nước 90 độ cũng không uống được đâu."

Lộ Đình Châu bật cười: "Sao nào, cậu muốn nói góc vuông sẽ bị mắc cổ à?"

Mắt Ninh Lạc sáng lên: "Anh hiểu em!"

"..."

Lộ Đình Châu im lặng một lúc.

Có lẽ... dường như... hình như... anh cũng bị đồng hóa rồi?_____

250 vote up tiếp nha~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện