Hướng Bốc Ngôn xông đến đại chiến với Ninh Tịch Bạch ba trăm hiệp, khiến đối phương suýt tức đến ngất xỉu, giành lại anh trai ngây thơ vô tội của mình khỏi sự hãm hại của thánh mẫu, ai dè vừa quay đầu lại phát hiện Lộ Đình Châu biến mất tiêu.
Hướng Bốc Ngôn tức chết mất. Nếu không phải Ninh Tịch Bạch làm trò, hắn ta đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi!
Hắn ta lấy ra cuốn sổ nhỏ bên mình, ở dòng 'Quan tâm hỏi han (0/10)', mạnh mẽ vẽ một số 1.
Hướng Bốc Ngôn không biết rằng camera phía sau đang khiêu chiến giới hạn kỹ thuật để phóng to nội dung hình ảnh.
Lạ thay, hai người kia đi rồi không quay được, trái lại lại phóng to được toàn bộ nội dung trong sổ tay của hắn ta.
Nhiệm vụ hôm nay:
Quan tâm hỏi han (1/10), Tăng nhiệt tình cảm (0/5), Tu thân dưỡng tính đừng chửi người (53/0)
Dân cư mạng đều im lặng.
[ Hướng Bốc Ngôn, cmn cậu đúng là một thiên tài! ]
Hướng Bốc Ngôn nhìn chữ trên sổ tay, phiền não vô cùng: "Lâu thế rồi vẫn không có tiến triển, khi nào mới có thể khiến anh ấy để lại tóc dài đây, bộ cos mình mua sắp mốc meo rồi!"
Nhưng hắn ta không phải người dễ dàng đầu hàng, đánh trận nào thua trận đó càng thua càng đánh, vì vậy nhắm vào giờ ăn trưa đã chuẩn bị sẵn sàng cố gắng gắp thức ăn ra sức nịnh nọt, chất bát cơm của Lộ Đình Châu thành tháp Lôi Phong.
Các khách mời đều là những người bị gọi dậy đột kích từ 6 giờ hơn, lại vất vả cả buổi sáng, sớm đã đói há mồm chỉ đợi ăn cơm.
Sau đó Tiền Đa Đa công bố tin tức họ muốn biết nhất: "Bữa trưa mọi người phải tự mình ra tay nhé."
Mọi người nghẹt thở.
Nhé gì mà nhé, anh đáng yêu phết ha!
Lộ Đình Châu hỏi câu quan trọng nhất: "Ai trong các cậu biết nấu ăn?"
Tất cả im lặng.
Lộ Đình Châu nhìn qua, tất cả đều nhìn trời nhìn đất không nhìn anh, sắp chạm mắt cũng lập tức cúi đầu.
Lộ Đình Châu: "..."
Được, anh hiểu rồi. Lộ Đình Châu nhận mệnh đứng dậy, đi về phía nhà bếp.
Ninh Lạc kéo Phương Lộc Dã lại, hỏi: "Anh cậu biết nấu ăn à?"
Phương Lộc Dã: "Ừ, anh tôi biết nấu từ nhỏ rồi."
"Vị như thế nào?"
Phương Lộc Dã giơ ngón cái: "Ngon tuyệt."
Những người khác đang dỏng tai nghe lén lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, vấn đề ăn uống có chỗ trông cậy rồi.
Nhưng cũng không thể để một mình Lộ Đình Châu phụ trách bữa ăn cho tám người, sau khi biết thức ăn trong tủ lạnh có hạn, cần một số người đến khu đổi thức ăn, bọn họ chia thành hai nhóm: Ninh Lạc, Phương Lộc Dã và Hướng Bốc Ngôn ở lại phụ bếp, bốn người còn lại đi đổi nguyên liệu.
Lộ Đình Châu hỏi mọi người kiêng gì, xé một tờ giấy ghi chú viết ra nguyên liệu cần đổi rồi đưa cho Ninh Dương.
Hướng Bốc Ngôn đột nhiên nói: "Em nhớ ra trong vali mình còn nhiều đồ ăn tiện lợi."
Phương Lộc Dã vỗ tay một cái: "Em cũng có!"
Hai người nói xong, chạy bình bịch lên lầu mở vali tìm đồ ăn.
Ninh Lạc thấy Ninh Dương đã đi liền quay đầu nói với Lộ Đình Châu: "Anh em ở lại giúp cũng được, anh ấy khỏe lắm, giết gà mổ bò không thành vấn đề."
[ Ninh Dương: Giỏi giỏi giỏi, em quảng cáo anh kiểu này đấy à. ]
[ Anh em hòa thuận. ]
[ Ố, trong bếp chỉ có hai người? Không có chuyện gì xảy ra là không được đâu. ]
"Không, tôi nghĩ hắn đi bên đó có thể phát huy giá trị lớn hơn."
Thấy ánh mắt ngơ ngác của Ninh Lạc, Lộ Đình Châu nói, "Anh của em không phải giỏi đàm phán sao? Để hắn đi bên đó mặc cả."
Ninh Lạc thầm giơ ngón cái cho anh.
【 Luận kỹ năng đàm phán thương mại của người tài chính ứng dụng vào việc mặc cả ở chợ như thế nào? Duyệt, không hổ danh là anh phản diện. 】
Danh hiệu gì kỳ quặc vậy? Tiền Đa Đa không biết nói gì, công bố xong việc thì đi.
"Tiểu Lạc, lại đây." Lời Lộ Đình Châu cắt ngang tiếng lòng của Ninh Lạc.
Ninh Lạc tiến lại gần: "Sao thế sao thế, có phải cần em giúp không?"
Cậu thấy Lộ Đình Châu đang thái rau, tay áo chỉ xắn lên một chút, lập tức hiểu ý nghĩ đối phương, chủ động vươn tay giúp anh xắn tay áo lên, gấp mấy lần, lộ ra cả cánh tay có đường nét mượt mà, ẩn ẩn có thể thấy rõ mạch máu xanh trên đó.
【 Ối chà chà, hóa ra là da trắng lạnh, vân mịn, thịt chắc mọng nước, em mút sột sột luôn. 】
Ninh Lạc mút được nửa chừng thì không mút nổi nữa bởi phát hiện Lộ Đình Châu đã dừng động tác thái rau, nghiêng đầu nhìn mình.
Vì động tác xắn tay áo, hai người dính rất gần, Ninh Lạc dường như có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của Lộ Đình Châu, tất nhiên cũng có thể nhìn rõ ở cự ly gần đôi đồng tử đen phản chiếu hình bóng cậu dưới hàng mi dày.
Mang theo chút nghi hoặc nhàn nhạt.
Ninh Lạc dưới ánh nhìn chăm chú, tim đập tăng tốc: "Sao, sao thế?"
Lộ Đình Châu nhìn tay áo được xắn lên của mình, nói nhỏ "không có gì", rồi nói: "Cậu đi rửa rau trong bồn đi, biết gọt vỏ không?"
"Em đương nhiên biết, sao có thể không biết được." Ninh Lạc cảm thấy mình bị coi thường, xắn tay áo là làm luôn.
Nửa phút sau, cậu đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
【 AAAAAAAAAA! VẬY LÀ VỪA NÃY ANH GỌI EM KHÔNG PHẢI ĐỂ EM XẮN TAY ÁO, MÀ LÀ ĐỂ EM RỬA RAU! 】
【 VẬY, MÌNH ĐÃ LÀM NHỮNG GÌ...】
Mặt Ninh Lạc đỏ bừng, muốn tạt chút nước lên đầu mình rồi bóp chút nước rửa rau để rửa trôi hết những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu.
[ AAAAAAA! TÔI VỪA CỞI CHUỒNG CHẠY VỪA HÉT, VỪA HÉT VỪA CHẠY CỞI CHUỒNG! ]
[ Này hai người, đừng yêu quá mức thế! Fan cp vào bàn đớp cơm! ]
[ Ai có ảnh Ninh Lạc giúp Lộ Đình Châu xắn tay áo không, tôi trả giá cao năn nỉ năn nỉ năn nỉ. ]
[ Thật sự khiến người ta không khỏi tưởng tượng về cuộc sống sau hôn nhân của hai người. Tiểu Lạc à, sau này nếu cậu còn trêu chọc anh ấy trong bếp thì 'xào nấu' sẽ biến thành nghĩa khác luôn đấy! ]
[ Làm người ta nghĩ đến chuyện bậy bạ, hí hí. ]
Lúc Hướng Bốc Ngôn xuống, dù thần kinh có thô đến đâu cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường trong bếp, hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng chọc chọc Ninh Lạc đang muốn rửa mất một lớp vỏ cà tím: "Cậu sao đấy, lửa đốt mông à mà đỏ mặt thế?"
Ninh Lạc tức giận: "Lửa đốt mông liên quan gì đến đỏ mặt!"
Hướng Bốc Ngôn xác định, thằng này ăn thuốc súng, cười khẩy: "Dám nói chuyện với tôi kiểu đó? Cậu đợi đấy, nồi tự sôi của tôi sẽ không để lại cho cậu một phần nào đâu!"
"Ai thèm."
"Phì, cho cậu ăn không khí!"
"Tôi có cơm sao phải ăn không khí?" Ninh Lạc không cam lòng yếu thế.
Phương Lộc Dã bày ra vẻ mặt cạn lời đi xuống theo: "Hai người cãi nhau như học sinh tiểu học vậy, quá ấu trĩ."
"Liên quan gì đến cậu!"
Hai người cùng trừng mắt nhìn cậu ta.
Phương Lộc Dã: "...Thần kinh."
Cậu ta chỉ đi ngang qua thôi sao tự dưng lại bị đá một cái?
Lộ Đình Châu liếc nhìn nồi tự sôi trong tay Hướng Bốc Ngôn, thấy nhân vật anime trên đó: "Nhân vật này..."
Chưa dứt lời đã bị Hướng Bốc Ngôn cắt ngang, cảm xúc phấn khích tràn ra: "Nhân vật này! Nhân vật này chính là nhân vật em thường nhắc với anh đấy. Nhìn xem, nhìn xem."
Hắn ta gần như đẩy hình ảnh nhân vật phản diện đó vào mắt Lộ Đình Châu, tiếp đến đẩy xuống dưới mí mắt Ninh Lạc và Phương Lộc Dã, bắt ba người phải ngắm kỹ, nhất định phải khắc sâu vào phổi, tốt nhất là sau này còn khắc lên luôn mộ.
Lộ Đình Châu nhìn nhân vật đó rất lâu, để tránh chiến tranh giữa các thứ nguyên nên tắt mic, từ tốn nói: "Nhân vật này, đã chết rồi mà?"
First blood.
"Rắc".
Hướng Bốc Ngôn vỡ vụn tại chỗ.
Hắn ta run rẩy quay đầu lại, giọng run thành đường sóng, không dám tin vào điều mình nghe thấy: "Anh... nói... gì?"
【 Á đù, anh trực tiếp tấn công lên luôn à? Lát nữa tên tóc hồng này phát điên mình chạy đầu tiên! 】
"Không nghe rõ sao?" Lộ Đình Châu nhíu mày, chỉ vào nhân vật đó, "Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như bị nhân vật chính vì dân trừ họa, giết luôn."
Double Kill.
Vì dân trừ họa, giết luôn.
Hai điểm này bốc đại một điểm cũng đạp trúng khu vực mìn của Hướng Bốc Ngôn.
Hắn ta lập tức biến sắc: "Aaaaaa không được nói thế! Takuma Yamashita là người hoàn hảo nhất tuyệt vời nhất thế giới, anh ấy bị ép nhiễm bùn lầy rơi vào vực sâu, sai không phải là anh ấy mà là thế giới này! Thế giới mục nát này nên bị phá hủy, bị đào thải, chỉ có kẻ ngu mới không lĩnh ngộ được chân lý trong đó!"
Mọi người: "..."
【 Chôn đi, bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì giai đoạn cuối rồi. 】
Ánh mắt chết chóc của Hướng Bốc Ngôn hướng về phía Ninh Lạc: "Các người vĩnh viễn không thể hiểu được trong tịnh thổ của đêm u tối, chỉ có thể chờ hoa Bỉ Ngạn nở trong tuyệt vọng!"
Ninh Lạc không còn sức châm chọc: "Tôi thực sự không hiểu..."
【 Bây giờ tôi chỉ thấy thế giới mất não này thà để mười vạn quân gà hầm nấm chiếm đóng còn hơn. 】
Hướng Bốc Ngôn lười đối thoại với nhân loại ngu xuẩn, Ninh Lạc không hiểu được lý tưởng cao cả của nhân vật hắn ta thích nhưng Lộ Đình Châu chắc có thể hiểu.
"Anh nhìn kỹ lại xem, cảm nhận sâu sắc nhân vật này thử xem, thử hòa quyện sâu sắc linh hồn và thể xác với anh ấy xem?"
"..."
Lộ Đình Châu mở miệng: "Một kẻ phản diện, có gì đáng cảm nhận?"
Triple Kill.
Ninh Dương vừa vào cửa đã đụng phải Hướng Bốc Ngôn chạy ra, đồ trong tay suýt đổ một đống.
Nhìn bóng người kia chạy mất tích trong chớp mắt, Hướng Tư Kỳ hét lớn: "Em ơi, em không ăn cơm à?"
Giọng Hướng Bốc Ngôn theo gió từ xa vọng lại, tê tâm liệt phế: "Hôm nay dù em nhảy từ đây xuống, rơi chết, vỡ thành bụi, em cũng tuyệt đối không ăn một miếng cơm của Lộ Đình Châu!!!"
Bốn người không hiểu chuyện gì đồng loạt nhìn về phía Lộ Đình Châu đang đứng đó.
Lộ Đình Châu nhún vai, dang tay, bất đắc dĩ cười: "Có lẽ cậu ta không đói."
Mọi người: Ma mới tin lời anh!
【 Mặt người dạ thú à mặt người dạ thú, anh đã đập nát giấc mơ hoang tưởng tuổi dậy thì của một cậu trai rồi anh biết không. 】
Lộ Đình Châu giải quyết xong một rắc rối lớn, nghĩ đến việc mình sẽ không còn bị nhắc trong nhóm cư dân bị mắng vì xả rác bừa bãi mỗi ngày nữa, tâm trạng tốt lên nhiều, xoa đầu Ninh Lạc một cái, cảm nhận xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, đuôi mắt cong lên, cười rạng rỡ: "Rửa rau xong chưa? Mau vào giúp tôi."
Ninh Lạc ồ một tiếng, đi theo Lộ Đình Châu vào bếp, vẫn không quên nói với Ninh Dương: "Anh, anh mau đến giúp đi, đừng chỉ ăn không làm."
【 Anh phản diện nhà em mệt thì phải làm sao. 】
Hắn ta mệt chỗ nào? Ninh Dương thấy tâm trạng Lộ Đình Châu tốt đến mức chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng.
Mà lúc này, Lộ Đình Châu đã vào bếp nhìn Ninh Lạc cứ khăng khăng muốn giúp mình thái rau, đứng sau lưng đối phương nhìn một lúc, cầm một sợi khoai tây lên, đưa đến trước mắt ngắm nghía một lát, hỏi: "Cậu định thái ra bốn sợi để làm tường chịu lực à?"
Ninh Lạc: "..."
"Còn cái này nữa," Lộ Đình Châu lại cầm cà rốt lên, "Thái rộng thế này, mùa giải tới để cà rốt của cậu lên sân phòng thủ James luôn đi."*
Ninh Lạc ấm ức và Ninh Lạc nhất định phải nói: "Em cố hết sức rồi."
Lộ Đình Châu: "Vậy cậu đừng cố nữa."
Anh đi lấy tạp dề bên cạnh, nói: "Cậu nghỉ đi, cố thêm nữa thì trưa khỏi ăn cơm."
"Được rồi." Ninh Lạc gãi đầu, lùi một bước.
Nào ngờ dẫm phải cái gì đó, nghe thấy tiếng hít vào từ phía sau.
"Aa xin lỗi xin lỗi, em dẫm chân anh phải không?" Ninh Lạc cuống cuồng định quay người.
Nhưng trọng tâm cậu vốn đã không vững, kết quả của việc xoay người chỉ khác biệt giữa việc ngã vào lòng Lộ Đình Châu bằng lưng hay bằng mặt mà thôi.
...Càng tệ hơn rồi.
Sau khi ngã vào lòng Lộ Đình Châu, trong đầu Ninh Lạc chỉ còn sót lại suy nghĩ này.
Ai dè vừa ngước mắt lên đã đụng phải năm cặp mắt kinh ngạc.
Ninh Dương hỏi ra câu hỏi giống với vô số dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp: "Hai người, đang làm gì vậy?"
Hắn trừng trừng nhìn tay Ninh Lạc chống trên ngực Lộ Đình Châu.
"Ôm, ôm chào hữu nghị," Ninh Lạc nuốt nước bọt, rụt tay lại, "Cách chào hỏi mới, chưa thấy phải không?"
Tiếng cười từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
"Vậy à, tôi cũng chưa thấy."
【 AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA CÓ THỂ ĐỪNG KÍCH THÍCH EM NỮA KHÔNG, EM CUNG BONG BÓNG KHÔNG CHỊU ĐƯỢC GAI ĐÂM! 】_____
250 vote up tiếp nha~
Hướng Bốc Ngôn tức chết mất. Nếu không phải Ninh Tịch Bạch làm trò, hắn ta đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay rồi!
Hắn ta lấy ra cuốn sổ nhỏ bên mình, ở dòng 'Quan tâm hỏi han (0/10)', mạnh mẽ vẽ một số 1.
Hướng Bốc Ngôn không biết rằng camera phía sau đang khiêu chiến giới hạn kỹ thuật để phóng to nội dung hình ảnh.
Lạ thay, hai người kia đi rồi không quay được, trái lại lại phóng to được toàn bộ nội dung trong sổ tay của hắn ta.
Nhiệm vụ hôm nay:
Quan tâm hỏi han (1/10), Tăng nhiệt tình cảm (0/5), Tu thân dưỡng tính đừng chửi người (53/0)
Dân cư mạng đều im lặng.
[ Hướng Bốc Ngôn, cmn cậu đúng là một thiên tài! ]
Hướng Bốc Ngôn nhìn chữ trên sổ tay, phiền não vô cùng: "Lâu thế rồi vẫn không có tiến triển, khi nào mới có thể khiến anh ấy để lại tóc dài đây, bộ cos mình mua sắp mốc meo rồi!"
Nhưng hắn ta không phải người dễ dàng đầu hàng, đánh trận nào thua trận đó càng thua càng đánh, vì vậy nhắm vào giờ ăn trưa đã chuẩn bị sẵn sàng cố gắng gắp thức ăn ra sức nịnh nọt, chất bát cơm của Lộ Đình Châu thành tháp Lôi Phong.
Các khách mời đều là những người bị gọi dậy đột kích từ 6 giờ hơn, lại vất vả cả buổi sáng, sớm đã đói há mồm chỉ đợi ăn cơm.
Sau đó Tiền Đa Đa công bố tin tức họ muốn biết nhất: "Bữa trưa mọi người phải tự mình ra tay nhé."
Mọi người nghẹt thở.
Nhé gì mà nhé, anh đáng yêu phết ha!
Lộ Đình Châu hỏi câu quan trọng nhất: "Ai trong các cậu biết nấu ăn?"
Tất cả im lặng.
Lộ Đình Châu nhìn qua, tất cả đều nhìn trời nhìn đất không nhìn anh, sắp chạm mắt cũng lập tức cúi đầu.
Lộ Đình Châu: "..."
Được, anh hiểu rồi. Lộ Đình Châu nhận mệnh đứng dậy, đi về phía nhà bếp.
Ninh Lạc kéo Phương Lộc Dã lại, hỏi: "Anh cậu biết nấu ăn à?"
Phương Lộc Dã: "Ừ, anh tôi biết nấu từ nhỏ rồi."
"Vị như thế nào?"
Phương Lộc Dã giơ ngón cái: "Ngon tuyệt."
Những người khác đang dỏng tai nghe lén lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tốt quá, vấn đề ăn uống có chỗ trông cậy rồi.
Nhưng cũng không thể để một mình Lộ Đình Châu phụ trách bữa ăn cho tám người, sau khi biết thức ăn trong tủ lạnh có hạn, cần một số người đến khu đổi thức ăn, bọn họ chia thành hai nhóm: Ninh Lạc, Phương Lộc Dã và Hướng Bốc Ngôn ở lại phụ bếp, bốn người còn lại đi đổi nguyên liệu.
Lộ Đình Châu hỏi mọi người kiêng gì, xé một tờ giấy ghi chú viết ra nguyên liệu cần đổi rồi đưa cho Ninh Dương.
Hướng Bốc Ngôn đột nhiên nói: "Em nhớ ra trong vali mình còn nhiều đồ ăn tiện lợi."
Phương Lộc Dã vỗ tay một cái: "Em cũng có!"
Hai người nói xong, chạy bình bịch lên lầu mở vali tìm đồ ăn.
Ninh Lạc thấy Ninh Dương đã đi liền quay đầu nói với Lộ Đình Châu: "Anh em ở lại giúp cũng được, anh ấy khỏe lắm, giết gà mổ bò không thành vấn đề."
[ Ninh Dương: Giỏi giỏi giỏi, em quảng cáo anh kiểu này đấy à. ]
[ Anh em hòa thuận. ]
[ Ố, trong bếp chỉ có hai người? Không có chuyện gì xảy ra là không được đâu. ]
"Không, tôi nghĩ hắn đi bên đó có thể phát huy giá trị lớn hơn."
Thấy ánh mắt ngơ ngác của Ninh Lạc, Lộ Đình Châu nói, "Anh của em không phải giỏi đàm phán sao? Để hắn đi bên đó mặc cả."
Ninh Lạc thầm giơ ngón cái cho anh.
【 Luận kỹ năng đàm phán thương mại của người tài chính ứng dụng vào việc mặc cả ở chợ như thế nào? Duyệt, không hổ danh là anh phản diện. 】
Danh hiệu gì kỳ quặc vậy? Tiền Đa Đa không biết nói gì, công bố xong việc thì đi.
"Tiểu Lạc, lại đây." Lời Lộ Đình Châu cắt ngang tiếng lòng của Ninh Lạc.
Ninh Lạc tiến lại gần: "Sao thế sao thế, có phải cần em giúp không?"
Cậu thấy Lộ Đình Châu đang thái rau, tay áo chỉ xắn lên một chút, lập tức hiểu ý nghĩ đối phương, chủ động vươn tay giúp anh xắn tay áo lên, gấp mấy lần, lộ ra cả cánh tay có đường nét mượt mà, ẩn ẩn có thể thấy rõ mạch máu xanh trên đó.
【 Ối chà chà, hóa ra là da trắng lạnh, vân mịn, thịt chắc mọng nước, em mút sột sột luôn. 】
Ninh Lạc mút được nửa chừng thì không mút nổi nữa bởi phát hiện Lộ Đình Châu đã dừng động tác thái rau, nghiêng đầu nhìn mình.
Vì động tác xắn tay áo, hai người dính rất gần, Ninh Lạc dường như có thể cảm nhận được hơi thở nhè nhẹ của Lộ Đình Châu, tất nhiên cũng có thể nhìn rõ ở cự ly gần đôi đồng tử đen phản chiếu hình bóng cậu dưới hàng mi dày.
Mang theo chút nghi hoặc nhàn nhạt.
Ninh Lạc dưới ánh nhìn chăm chú, tim đập tăng tốc: "Sao, sao thế?"
Lộ Đình Châu nhìn tay áo được xắn lên của mình, nói nhỏ "không có gì", rồi nói: "Cậu đi rửa rau trong bồn đi, biết gọt vỏ không?"
"Em đương nhiên biết, sao có thể không biết được." Ninh Lạc cảm thấy mình bị coi thường, xắn tay áo là làm luôn.
Nửa phút sau, cậu đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
【 AAAAAAAAAA! VẬY LÀ VỪA NÃY ANH GỌI EM KHÔNG PHẢI ĐỂ EM XẮN TAY ÁO, MÀ LÀ ĐỂ EM RỬA RAU! 】
【 VẬY, MÌNH ĐÃ LÀM NHỮNG GÌ...】
Mặt Ninh Lạc đỏ bừng, muốn tạt chút nước lên đầu mình rồi bóp chút nước rửa rau để rửa trôi hết những suy nghĩ kỳ quặc trong đầu.
[ AAAAAAA! TÔI VỪA CỞI CHUỒNG CHẠY VỪA HÉT, VỪA HÉT VỪA CHẠY CỞI CHUỒNG! ]
[ Này hai người, đừng yêu quá mức thế! Fan cp vào bàn đớp cơm! ]
[ Ai có ảnh Ninh Lạc giúp Lộ Đình Châu xắn tay áo không, tôi trả giá cao năn nỉ năn nỉ năn nỉ. ]
[ Thật sự khiến người ta không khỏi tưởng tượng về cuộc sống sau hôn nhân của hai người. Tiểu Lạc à, sau này nếu cậu còn trêu chọc anh ấy trong bếp thì 'xào nấu' sẽ biến thành nghĩa khác luôn đấy! ]
[ Làm người ta nghĩ đến chuyện bậy bạ, hí hí. ]
Lúc Hướng Bốc Ngôn xuống, dù thần kinh có thô đến đâu cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường trong bếp, hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng chọc chọc Ninh Lạc đang muốn rửa mất một lớp vỏ cà tím: "Cậu sao đấy, lửa đốt mông à mà đỏ mặt thế?"
Ninh Lạc tức giận: "Lửa đốt mông liên quan gì đến đỏ mặt!"
Hướng Bốc Ngôn xác định, thằng này ăn thuốc súng, cười khẩy: "Dám nói chuyện với tôi kiểu đó? Cậu đợi đấy, nồi tự sôi của tôi sẽ không để lại cho cậu một phần nào đâu!"
"Ai thèm."
"Phì, cho cậu ăn không khí!"
"Tôi có cơm sao phải ăn không khí?" Ninh Lạc không cam lòng yếu thế.
Phương Lộc Dã bày ra vẻ mặt cạn lời đi xuống theo: "Hai người cãi nhau như học sinh tiểu học vậy, quá ấu trĩ."
"Liên quan gì đến cậu!"
Hai người cùng trừng mắt nhìn cậu ta.
Phương Lộc Dã: "...Thần kinh."
Cậu ta chỉ đi ngang qua thôi sao tự dưng lại bị đá một cái?
Lộ Đình Châu liếc nhìn nồi tự sôi trong tay Hướng Bốc Ngôn, thấy nhân vật anime trên đó: "Nhân vật này..."
Chưa dứt lời đã bị Hướng Bốc Ngôn cắt ngang, cảm xúc phấn khích tràn ra: "Nhân vật này! Nhân vật này chính là nhân vật em thường nhắc với anh đấy. Nhìn xem, nhìn xem."
Hắn ta gần như đẩy hình ảnh nhân vật phản diện đó vào mắt Lộ Đình Châu, tiếp đến đẩy xuống dưới mí mắt Ninh Lạc và Phương Lộc Dã, bắt ba người phải ngắm kỹ, nhất định phải khắc sâu vào phổi, tốt nhất là sau này còn khắc lên luôn mộ.
Lộ Đình Châu nhìn nhân vật đó rất lâu, để tránh chiến tranh giữa các thứ nguyên nên tắt mic, từ tốn nói: "Nhân vật này, đã chết rồi mà?"
First blood.
"Rắc".
Hướng Bốc Ngôn vỡ vụn tại chỗ.
Hắn ta run rẩy quay đầu lại, giọng run thành đường sóng, không dám tin vào điều mình nghe thấy: "Anh... nói... gì?"
【 Á đù, anh trực tiếp tấn công lên luôn à? Lát nữa tên tóc hồng này phát điên mình chạy đầu tiên! 】
"Không nghe rõ sao?" Lộ Đình Châu nhíu mày, chỉ vào nhân vật đó, "Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như bị nhân vật chính vì dân trừ họa, giết luôn."
Double Kill.
Vì dân trừ họa, giết luôn.
Hai điểm này bốc đại một điểm cũng đạp trúng khu vực mìn của Hướng Bốc Ngôn.
Hắn ta lập tức biến sắc: "Aaaaaa không được nói thế! Takuma Yamashita là người hoàn hảo nhất tuyệt vời nhất thế giới, anh ấy bị ép nhiễm bùn lầy rơi vào vực sâu, sai không phải là anh ấy mà là thế giới này! Thế giới mục nát này nên bị phá hủy, bị đào thải, chỉ có kẻ ngu mới không lĩnh ngộ được chân lý trong đó!"
Mọi người: "..."
【 Chôn đi, bệnh hoang tưởng tuổi dậy thì giai đoạn cuối rồi. 】
Ánh mắt chết chóc của Hướng Bốc Ngôn hướng về phía Ninh Lạc: "Các người vĩnh viễn không thể hiểu được trong tịnh thổ của đêm u tối, chỉ có thể chờ hoa Bỉ Ngạn nở trong tuyệt vọng!"
Ninh Lạc không còn sức châm chọc: "Tôi thực sự không hiểu..."
【 Bây giờ tôi chỉ thấy thế giới mất não này thà để mười vạn quân gà hầm nấm chiếm đóng còn hơn. 】
Hướng Bốc Ngôn lười đối thoại với nhân loại ngu xuẩn, Ninh Lạc không hiểu được lý tưởng cao cả của nhân vật hắn ta thích nhưng Lộ Đình Châu chắc có thể hiểu.
"Anh nhìn kỹ lại xem, cảm nhận sâu sắc nhân vật này thử xem, thử hòa quyện sâu sắc linh hồn và thể xác với anh ấy xem?"
"..."
Lộ Đình Châu mở miệng: "Một kẻ phản diện, có gì đáng cảm nhận?"
Triple Kill.
Ninh Dương vừa vào cửa đã đụng phải Hướng Bốc Ngôn chạy ra, đồ trong tay suýt đổ một đống.
Nhìn bóng người kia chạy mất tích trong chớp mắt, Hướng Tư Kỳ hét lớn: "Em ơi, em không ăn cơm à?"
Giọng Hướng Bốc Ngôn theo gió từ xa vọng lại, tê tâm liệt phế: "Hôm nay dù em nhảy từ đây xuống, rơi chết, vỡ thành bụi, em cũng tuyệt đối không ăn một miếng cơm của Lộ Đình Châu!!!"
Bốn người không hiểu chuyện gì đồng loạt nhìn về phía Lộ Đình Châu đang đứng đó.
Lộ Đình Châu nhún vai, dang tay, bất đắc dĩ cười: "Có lẽ cậu ta không đói."
Mọi người: Ma mới tin lời anh!
【 Mặt người dạ thú à mặt người dạ thú, anh đã đập nát giấc mơ hoang tưởng tuổi dậy thì của một cậu trai rồi anh biết không. 】
Lộ Đình Châu giải quyết xong một rắc rối lớn, nghĩ đến việc mình sẽ không còn bị nhắc trong nhóm cư dân bị mắng vì xả rác bừa bãi mỗi ngày nữa, tâm trạng tốt lên nhiều, xoa đầu Ninh Lạc một cái, cảm nhận xúc cảm mềm mại trong lòng bàn tay, đuôi mắt cong lên, cười rạng rỡ: "Rửa rau xong chưa? Mau vào giúp tôi."
Ninh Lạc ồ một tiếng, đi theo Lộ Đình Châu vào bếp, vẫn không quên nói với Ninh Dương: "Anh, anh mau đến giúp đi, đừng chỉ ăn không làm."
【 Anh phản diện nhà em mệt thì phải làm sao. 】
Hắn ta mệt chỗ nào? Ninh Dương thấy tâm trạng Lộ Đình Châu tốt đến mức chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng.
Mà lúc này, Lộ Đình Châu đã vào bếp nhìn Ninh Lạc cứ khăng khăng muốn giúp mình thái rau, đứng sau lưng đối phương nhìn một lúc, cầm một sợi khoai tây lên, đưa đến trước mắt ngắm nghía một lát, hỏi: "Cậu định thái ra bốn sợi để làm tường chịu lực à?"
Ninh Lạc: "..."
"Còn cái này nữa," Lộ Đình Châu lại cầm cà rốt lên, "Thái rộng thế này, mùa giải tới để cà rốt của cậu lên sân phòng thủ James luôn đi."*
Ninh Lạc ấm ức và Ninh Lạc nhất định phải nói: "Em cố hết sức rồi."
Lộ Đình Châu: "Vậy cậu đừng cố nữa."
Anh đi lấy tạp dề bên cạnh, nói: "Cậu nghỉ đi, cố thêm nữa thì trưa khỏi ăn cơm."
"Được rồi." Ninh Lạc gãi đầu, lùi một bước.
Nào ngờ dẫm phải cái gì đó, nghe thấy tiếng hít vào từ phía sau.
"Aa xin lỗi xin lỗi, em dẫm chân anh phải không?" Ninh Lạc cuống cuồng định quay người.
Nhưng trọng tâm cậu vốn đã không vững, kết quả của việc xoay người chỉ khác biệt giữa việc ngã vào lòng Lộ Đình Châu bằng lưng hay bằng mặt mà thôi.
...Càng tệ hơn rồi.
Sau khi ngã vào lòng Lộ Đình Châu, trong đầu Ninh Lạc chỉ còn sót lại suy nghĩ này.
Ai dè vừa ngước mắt lên đã đụng phải năm cặp mắt kinh ngạc.
Ninh Dương hỏi ra câu hỏi giống với vô số dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp: "Hai người, đang làm gì vậy?"
Hắn trừng trừng nhìn tay Ninh Lạc chống trên ngực Lộ Đình Châu.
"Ôm, ôm chào hữu nghị," Ninh Lạc nuốt nước bọt, rụt tay lại, "Cách chào hỏi mới, chưa thấy phải không?"
Tiếng cười từ trên đỉnh đầu truyền xuống.
"Vậy à, tôi cũng chưa thấy."
【 AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA CÓ THỂ ĐỪNG KÍCH THÍCH EM NỮA KHÔNG, EM CUNG BONG BÓNG KHÔNG CHỊU ĐƯỢC GAI ĐÂM! 】_____
250 vote up tiếp nha~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương