Tiền Đa Đa hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui cách mạng nông nô hát ca, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa từ biểu cảm Phương Lộc Dã, vui vẻ nói: "Chúng ta sẽ chia thành từng cặp hai người, đến lúc đó sẽ phân chia thành nhóm dân ca, nhóm nhạc cụ, nhóm nhảy múa và nhóm nhạc kịch."

"Đến lúc ấy mọi người sẽ biểu diễn trực tiếp, khán giả sẽ chấm điểm dựa trên phần trình diễn, bình chọn ra hạng nhất kỳ này. Mọi người tự do chọn nhóm, nhắc nhở nhẹ nhàng, phải cẩn thận một chút nhé."

Anh ta không nhắc thì thôi, vừa nhắc sống lưng mọi người đều căng thẳng, cảm thấy người này đang ủ mưu điều gì đó.

Ninh Lạc lén nói với Ninh Dương: "Lát nữa em lên mạng tìm xem đánh giá về đạo diễn này thế nào."

Tiền Đa Đa nghe thấy, còi báo động reo lên.

Suýt quên việc hệ trọng! Không thể để Ninh Lạc lên mạng được.

Anh ta cười nói: "Tiếp theo mọi người sẽ hoàn thành buổi hòa nhạc đầu tiên trong đời tại ngôi nhà này, các bạn sẽ... ừm? Bạn Hướng Bốc Ngôn có thắc mắc gì không? Mời nói?"

Hướng Bốc Ngôn giơ tay, mặt nghiêm túc: "Không phải buổi đầu tiên của tôi, tôi đã có mấy buổi rồi."

"...Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng không cần thiết," Tiền Đa Đa lần đầu tiên cảm thấy kiểm soát tình huống là việc khó khăn như vậy, giọng nói ẩn chứa âm thanh nghiến răng, "các bạn sẽ ăn mặc ở hết trong ngôi nhà này, để mọi người làm quen với nhau tốt hơn, chúng tôi sẽ thu hết điện thoại, hy vọng mọi người thoát khỏi mạng ảo, đầu tư vào cuộc sống ba chiều tốt đẹp."

[ Thêm thắt tình tiết tức thời mà cũng có thể nói hoa lá cành. ]

[ Thậm chí còn thăng hoa chủ đề, 6. ]

[ Ninh Lạc mà biết sự thật chắc sẽ cảm động đất trời mà giết anh rồi tự sát. ]

[ Nghĩ nhiều rồi, cái bánh bao đó bị người ta đánh một trận còn theo thói quen nói cảm ơn. ]

[ Ninh Lạc: đừng chọc tôi... bởi vì tôi là... Từ Tuấn Đại (nghẹn ngào)*. ]

Ninh Lạc kinh hãi.

【 Thu điện thoại? Trước đó không nói chuyện này mà. 】

【 Anh thu điện thoại tôi, tôi đào đâu ra cuộc sống về đêm? Nửa đêm nhớ đàn ông thì phải làm sao? 】

Hướng Bốc Ngôn: Đàn ông? Được lắm, thì ra tên này là kẻ ngoài miệng thuần khiết trong lòng dâm loạn! Bị hắn ta tóm được rồi nhé? 【 Anh em mập mạp của tôi, Dương Quốc Phúc, Lưu Văn Tường, Bao Sư Phụ, Trương Lượng và Vệ Long, không gặp được tôi các cậu cũng buồn chứ? 】*

Hướng Bốc Ngôn quay ngoắt đầu: Mẹ kiếp, xúi quẩy!

Tên ngốc này rốt cuộc có tư cách gì mà cũng được ánh sáng chọn như hắn ta?

Ninh Dương đã quen với sự bất thường của Ninh Lạc, hiện tại vẫn có thể suy nghĩ chuyện chính: "Nếu tôi có việc gấp ở công ty thì sao?"

Tiền Đa Đa nói: "Mọi người có thể để lại số điện thoại của đoàn làm chương trình cho người liên quan, có điện thoại gọi đến chúng tôi sẽ thông báo kịp thời cho mọi người."

Vậy thì không có vấn đề gì.

Đã bắt đầu thu điện thoại, Ninh Lạc tranh thủ thời gian gửi cho Lu Lu một tin nhắn nói mình sẽ mất mạng vài ngày, không tìm thấy mình đừng lo lắng, cậu không phải đến Ấn Độ quăng bánh roti cũng không phải đi Syria bán bánh nướng.

【 Otaku Lạc Mập: Đừng nhớ tui quá! >3< 】

Phương Lộc Dã thấy màn hình điện thoại anh trai sáng lên, lập tức bị biểu tượng cảm xúc đó làm cay mắt, khó hiểu.

Đùa, ai dám gửi cho anh cậu ta loại biểu tượng này? Tin nhắn quấy rối? Em gái bán trà*? Lừa đảo tình cảm?

Mụ nội, rốt cuộc là gì? Nhanh quá không nhìn rõ chữ gửi!

Chưa kịp nhìn rõ, điện thoại đã bị thu mất.

Ninh Lạc nhìn theo điện thoại của mình rời đi.

【 Được rồi, vậy thì như vậy đi, duyên phận chúng ta đã hết. Từ nay về sau, anh lấy danh nghĩa khách qua đường, chúc em hạnh phúc mỹ mãn, dù trong hạnh phúc của em không còn bóng dáng anh nữa. 】

Tiền Đa Đa giật giật khóe miệng: "Đợi quay xong sẽ trả điện thoại cho mọi người."

Đừng bày ra vẻ như tôi cướp vợ cậu ấy!

"Xong rồi, mọi người có thể tự do thảo luận về việc phân nhóm."

Ninh Tịch Bạch quay đầu nói với Đinh Dục Kiệt: "Chúng ta chọn nhạc kịch đi? Em là diễn viên, hẳn là không vấn đề gì."

Hướng Bốc Ngôn vừa nghe cậu ta mở miệng đã kích hoạt cảnh báo cấp 10, lập tức lên tiếng: "Không trách được diễn giỏi thế, hóa ra là diễn viên à. Cậu diễn gì rồi, nói nghe thử coi."

Tên chim lông hồng này thần kinh à? Sao cứ đối đầu với cậu ta thế!

Ninh Tịch Bạch âm thầm móc mỉa lại, cậu ta biết Hướng Bốc Ngôn từng bị chê diễn dở tơi bời: "Có lẽ không diễn nhiều bằng anh, cũng không diễn giỏi bằng anh."

Hướng Bốc Ngôn kinh ngạc: "Cậu không bằng cả tôi cơ á? Thế còn cố bọn chen làm gì nữa, kiếm ít tiền rồi về quê đi cho rồi."

Mặt Ninh Tịch Bạch méo mó.

Xung quanh vang lên tiếng cười.

Phương Lộc Dã do có camera nên không quá ngông cuồng: "Hướng Bốc Ngôn cũng khá là vô cảm nhỉ."

Ninh Lạc liếc nhìn cậu ta.

【 Lần đầu tiên nghe thấy người ta nói năng thiếu suy nghĩ mà nghe hay thế. 】

Ai thiếu suy nghĩ? Hướng Bốc Ngôn quét một cái nhìn sắc lẹm.

Tình cờ chạm phải ánh mắt của Lộ Đình Châu đang ngẩng đầu lên. Hắn ta lập tức thay đổi sắc mặt, nhu tình như nước ném cho đối phương một cái nháy mắt.

Nụ cười trên khóe miệng Lộ Đình Châu cứng đờ.

[ Hướng Bốc Ngôn, anh bị liệt cơ mặt à, khoé mắt giật dữ vậy? ]

[ Xin bố đấy, không biết tán tỉnh thì đừng cố! Con nổi da gà qua màn hình đây này. ]

[ Tính tình Lộ Đình Châu tốt thật, không trực tiếp vặn đầu cậu ta xuống. ]

[ Khổ thân anh Lộ... bên cạnh còn có Bạch Trà và Ninh Lạc, trái phải toàn đàn ông, đàn ông chồng đàn ông. ]*

[ Tôi sẽ bị cười chết mất, Lộ Đình Châu đến đây để tham gia "Biến hình ký" phải không! ]

Lộ Đình Châu bắt đầu hối hận vì đã nghe lời Nhiếp Văn Đào đến tham gia chương trình này, cái gì mà trải nghiệm nghề nghiệp khác nhau, đổi một cách sống khác, ra ngoài thăm thú thả lỏng tâm trạng.

Ngày mai cử Nhiếp Văn Đào đến vịnh Bermuda câu cá vậy. Lộ Đình Châu nghiêm túc suy nghĩ.

Lúc này Ninh Lạc cũng đang thương lượng với Ninh Dương: "Anh, chúng ta chọn gì?"

Ninh Dương cảm thấy mình hát không bị lạc điệu, nhạc cụ cũng biết chút ít liền nói: "Chọn một trong hai nhóm dân ca và nhạc cụ đi." Hắn liếc nhìn Ninh Lạc, quyết định, "Nhạc cụ, em đi thử những cái tổ chương trình chuẩn bị xem."

Đoàn làm chương trình chuẩn bị rất nhiều nhạc cụ, từ đàn violin lớn nhỏ, piano, kèn saxophone, sáo trúc, đủ các loại.

Hướng Bốc Ngôn và Hướng Tư Kỳ chốt sổ chọn nhóm nhảy múa, bốn người còn lại đứng trước đống nhạc cụ.

Ninh Dương hỏi Ninh Lạc: "Em học qua nhạc cụ nào chưa?"

Ninh Lạc: "Có học vài ngày kèn saxophone."

"Kết quả thế nào?"

"Biết một xíu."

Ninh Dương bảo cậu thử.

Ninh Lạc cầm kèn saxophone lên, bắt đầu tạo dáng.

Máy quay của quay phim lập tức hướng về phía cậu.

Trong ống kính, chàng trai tạo dáng chuẩn mực và chuyên nghiệp với cây kèn saxophone, mái tóc mềm mại hơi xoăn phản chiếu thành màu vàng kim nhạt dưới ánh sáng, đồng tử màu hổ phách ánh lên sự nghiêm túc hiếm thấy.

Ngay cả gió lướt qua bên cạnh cậu cũng chậm lại tốc độ.

Cả người trong lẫn ngoài ống kính đều im lặng, chăm chú thưởng thức màn trình diễn.

Ninh Lạc hít một hơi, phồng má chu môi thổi: "Tu! Tu tu——tu——!"

[ ???? Tôi bị điếc à? Tiếng gì nghe như đánh rắm vậy? ]

[ Âm nhạc thật độc đáo, Ninh Lạc thật độc ác! ]

[ Mẹ ơi, tôi thật sự tưởng Ninh Lạc sẽ nghiêm túc tí chứ! ]

[ Vừa nãy còn thấy anh ấy đẹp trai lãng mạn, điên cuồng chụp ảnh, hóa ra tôi chỉ là một kẻ ngốc, một kẻ ngốc chính hiệu. ]

[ Tôi cũng cười thành kẻ ngốc mất rồi cạc cạc cạc cạc cạc. ]

Lúc này bình luận chính là đại diện cho miệng tất cả mọi người có mặt.

Tại sao họ lại kỳ vọng gì ở Ninh Lạc chứ!

Ninh Lạc, không hổ danh là cậu!

Ninh Lạc đắm chìm trong tiếng kèn saxophone của bản thân, thổi xong một đoạn nhỏ nghe như đánh rắm, hạ xuống nói với Ninh Dương bằng giọng tiếc nuối: "Phần nhạc còn lại em không nhớ nữa."

Ninh Dương lẩm bẩm: "...May là không nhớ."

Ninh Lạc thấy biểu cảm kỳ lạ của ba người họ, ngượng ngùng e thẹn nói: "Em thật sự chỉ biết một chút thôi... Cũng được đúng không? Cũng không quá tệ phải không?"

Lộ Đình Châu không nỡ đả kích sự tự tin của cậu, nuốt lương tâm: "Hay."

Mặt Ninh Dương không cảm xúc: "Dở."

Phương Lộc Dã: "Dở khủng khiếp!"

Phương Lộc Dã hét lớn: "Ninh Lạc, sao cậu có thể thổi kèn saxophone nghe như đánh rắm liên hoàn thế!"

Nụ cười của Ninh Lạc cứng đờ, chỏm tóc trên đỉnh đầu xìu xuống, chớp mắt nhìn cậu ta.

Lộ Đình Châu liếc Phương Lộc Dã.

"...Nhưng không mất đi phong cách cao nhã, là tiếng rắm có học thức."Phương Lộc Dã nhắm mắt nịnh.

[ Phương Lộc Dã, anh có nghe mình đang nói gì không vậy! ]

[ Không trách được cậu có thể chơi với Ninh Lạc, hai người đúng là rùa nhìn đậu xanh, điên tám lạng nửa cân. ]

[ Nhưng Dã Tử nhà tôi trước đây đâu phải người như vậy! ]

[ Ai hiểu được ánh mắt vừa rồi của Lộ Đình Châu không, haha em trai sửa miệng trong một giây. ]

[ Lại cho tui cái để đẩy thuyền rồi, hihi. ]

[ Cái gì cũng đẩy thuyền, chỉ tổ khiến mày tăng mười cân thôi. ]

[ ...Chúng ta chỉ là bạn qua mạng thôi mày đã vượt giới hạn rồi đấy! ]

"Vậy các cậu chọn cái nào? Dân ca hay nhạc cụ?"

Ninh Dương đang khó khăn đưa ra quyết định, ngay cả khi hắn liều mạng đầu tư trên thương trường cũng chưa từng do dự thế này.

Một lúc lâu sau, nghiến răng nói: "Dân ca."

Hát có thể dùng nhạc nền gốc hoặc tệ lắm thì hát đè, nhưng chơi nhạc cụ thì có chút không biết tự lượng sức.

Lộ Đình Châu mỉm cười: "Chúc sếp Ninh may mắn."

Ninh Dương: ...Đừng vui sướng khi người gặp hoạ quá rõ ràng!

Mọi người đều đã chọn xong nhóm của mình, Ninh Lạc & Ninh Dương nhóm dân ca, Lộ Đình Châu & Phương Lộc Dã nhóm nhạc cụ, Hướng Bốc Ngôn & Hướng Tư Kỳ nhóm nhảy múa, Ninh Tịch Bạch & Đinh Dục Kiệt nhóm nhạc kịch.

Tiền Đa Đa nói: "Vậy tiếp theo, đến lúc công bố bài hát cho các nhóm rồi."

Hướng Bốc Ngôn hỏi: "Các anh còn chỉ định bài hát? Sao không nói sớm."

Tiền Đa Đa cười: "Chúng tôi không chỉ có, mà còn rất kích thích, rút được gì thì xem vận may của mọi người vậy."

Anh ta để nhóm dân ca ngồi gần mình nhất rút trước.

Ninh Dương: "Em đi rút đi."

"Thật ạ? Anh đừng hối hận."

Có gì mà phải hối hận?

Ninh Dương thấy Ninh Lạc rút một mảnh giấy, mở ra: "Ngập tràn tình yêu."

Bình luận cười điên hết cả, hỏi Ninh Lạc vận may gì thế.

Chỉ có Ninh Dương không hiểu: "Đây là dân ca gì vậy? Chưa nghe qua."

Chưa nghe qua không sao, Tiền Đa Đa lập tức phát.

Tiếng trống dồn dập cùng với giọng nam nữ song ca sâu lắng:

"Nếu em không yêu anh thì đem trái tim trả cho anh. Em dùng tình yêu đổi lấy thanh xuân, anh còn giữ được gì nữa."

"Si tình đâu phải tội đâu, quên tình đâu phải giải thoát. Nhớ em đến tim đau quặn thắt có được kết quả gì đâu."*

Ninh Dương:???

Ninh Dương chưa bao giờ thấy vớ vẩn đến thế: "Đây là dân ca à?"

Tiền Đa Đa khẳng định: "Dân ca."

[ Phượng Hoàng Truyền Kỳ sao lại không tính là dân ca chứ! ]

[ Bắt đầu khét quá, sắp được xem tổng giám đốc nhảy nhạc quảng trường rồi. ]

Một lúc sau, Ninh Dương nghiến răng ken két: "Tôi muốn hủy hợp đồng."

Ninh Lạc nắm chặt hắn: "Anh, đừng bỏ rơi em!"

【 Một mình mất mặt là social dead nhưng hai người mất mặt thì có thể xin hồi sinh rồi. 】*

"Ninh Lạc," vẻ mặt Ninh Dương lạnh lẽo, "nếu vì tham gia chương trình này mà cổ phiếu công ty trượt dốc không phanh, em cứ đợi anh treo em lên bảng hiệu công ty phơi thành gà hong gió đi!"

Mặt Ninh Lạc ửng hồng.

Ninh Dương khó tin: "Em đỏ mặt cái gì?"

Ninh Lạc ngượng ngùng nói nhỏ: "Nói gà đừng nói ba, chúng ta là người văn minh."*

Ninh Dương: ???

Rốt cuộc hắn đến tham gia chương trình này chịu khổ làm gì? Hắn là người thích bị ngược đãi sao!

[ Ninh Lạc cậu nín mỏ đi, anh cậu sắp ngất rồi kìa. ]

[ Đặc biệt đi xem cổ phiếu của tập đoàn nhà họ Ninh, anh cứ yên tâm, không những không giảm mà còn tăng, mọi người đều thích hai anh em, sau này marketing nhiều vào nhé. ]

[ Quá đỉnh luôn anh êi: Em xin phép từ chối nhé. ]

Ninh Tịch Bạch chen ngang: "... Ninh Lạc hát chắc hay lắm nhỉ, rất mong chờ phần biểu diễn sắp tới."

Ninh Dương liếc nhìn cậu ta, không nói gì.

Ninh Lạc nghiêm túc trả lời: "Biệt danh của tôi là Lili* nên hát 'ở đây' sẽ rất êm tai."

"...Giữa hai cái này có quan hệ gì vậy?" Ninh Tịch Bạch không theo kịp mạch suy nghĩ kỳ lạ của cậu.

Hướng Bốc Ngôn cười khẩy: "Cái này mà cậu cũng không hiểu? Hai thứ không liên quan, nên cũng không liên quan đến cậu."

Không ngờ được, tên này còn biết âm thầm móc mỉa.

Nụ cười của Ninh Tịch Bạch cứng đờ.

Ninh Lạc quăng cho Hướng Bốc Ngôn ánh mắt kỳ cục: "Sao lại không? Ý tôi là, dù trước đây tôi hát không hay, nhưng bây giờ tôi ở nơi xa lạ, biến thành du khách Lili nên tôi hát sẽ rất hay."

Mọi người trầm mặc.

Không khí đột nhiên giảm mười độ.

Hướng Tư Kỳ thật thà hỏi: "Sau khi nghe câu đùa này, tôi nên cười hay không nên cười?"

"..." Càng không muốn nói chuyện.

Tiền Đa Đa nhiều lần cầm micro lên rồi lại đặt xuống.

Một lúc sau, Lộ Đình Châu nói: "Để tôi rút cái tiếp theo."

Tiền Đa Đa vội vàng đưa hộp lên.

[ Tôi không ngờ người đứng ra giải vây lại là thầy Lộ. ]

[ Tiền Đa Đa cảm động đến mức muốn gọi anh ấy là ba luôn. ]

[ Tiền Đa Đa già đi mười tuổi, biến thành Tiền Tịch Tịch rồi. ]

[ ? Đạo diễn Tiền nhà bro chỉ còn hai mươi năm để sống à? Dù sao cũng phải là Tiền Đa Tịch chứ. ]

[ Đánh giá của tôi là, hai Diêm Vương ngồi chung bàn. ]____

250 vote up tiếp nha~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện