“ Vú, Bách Ngôn về chưa ạ? ’’ buổi chiều Tô Thiên Tuyết đã về nhà.

Vừa bước vào cửa là cô đã hỏi Lục Bách Ngôn ngay.

“ Cậu chủ đã về từ sớm, chỉ là... ’’ bà vú thật sự không biết nói thế nào về sự xuất hiện của cô gái kia.

“ Vậy để con lên tìm anh ấy ’’

Tô Thiên Tuyết vui mừng đi lên lầu mà không nhìn thấy nét mặt lo lắng của bà vú.

Thiết nghĩ giờ này còn sớm chắc là anh ở phòng sách để làm việc nên cô đi thẳng qua đó. Nào ngờ khi đi ngang căn phòng kế phòng ngủ chính lại nghe thấy tiếng cười nói, cửa phòng cũng không được khép kín.

Tô Thiên Tuyết đẩy cửa ra thì bất ngờ vô cùng. Đập vào mắt cô là hình ảnh chồng mình cùng với người phụ nữ khác đang hôn nhau. Cô ta còn ngồi lên đùi chồng cô, tay thì choàng qua cổ anh.

Lục Bách Ngôn và Thục Uyên đang quấn quít không rời thì nghe thấy tiếng động liền tách nhau ra. Cả hai cũng không bất ngờ gì với sự xuất hiện của Tô Thiên Tuyết.

Thục Uyên cũng rời khỏi vòng tay của Lục Bách Ngôn, rồi đi lại chỗ Tô Thiên Tuyết dùng lời nói khiêu khích cô.

“ Cô là vợ của Bách Ngôn à ’’

“ Xin chào, tôi là Thục Uyên người yêu của anh ấy ’’ cô ta nói xong còn nở một nụ cười thật tươi với Tô Thiên Tuyết.

“ Hai người đang làm cái trò gì vậy? ’’ Tô Thiên Tuyết trừng mắt nhìn Lục Bách Ngôn.

“ Cô đang dùng thái độ gì để nói chuyện với tôi vậy? ’’ Lục Bách Ngôn rời khỏi giường sửa quần áo của mình lại ngay ngắn.

“ Thái độ gì sao, em là vợ của anh. Thấy chồng mình dẫn người phụ nữ khác về nhà thì nên có thái độ gì đây! ’’ cũng không biết hôm nay cô lấy can đảm ở đâu ra mà dám bật lại anh.

“ Vợ! Rất nhanh sẽ không phải thôi ’’ Lục Bách Ngôn cười lạnh.

Chỉ cần đợi một thời gian nữa chắc chắn anh sẽ ly hôn với Tô Thiên Tuyết.

“ Thôi nào Bách Ngôn sao anh lại nói chuyện với vợ mình như vậy chứ! ’’ Thục Uyên đánh nhẹ Lục Bách Ngôn một cái như trách móc.

Sau đó lại quay qua nắm lấy tay Tô Thiên Tuyết an ủi, giải thích.

“ Không phải như cô nghĩ đâu, chỉ là nhà của tôi hiện tại đang sửa chữa nên tôi sẽ ở đây một thời gian. ’’

“ Tôi cứ tưởng anh ấy đã bàn bạc với cô rồi chứ ’’

“ Anh đó sao không nói trước với vợ mình. Để cô ấy khó chịu với em như vậy. ’’

Một màn diễn không hề giả trân của Thục Uyên. Tô Thiên Tuyết phải mở to mắt mà thán phục.

“ Bớt diễn đi ’’

Tô Thiên Tuyết vung tay lực không hề mạnh vậy mà Thục Uyên lại hơi mất chớn ngã người ra sau.

“ Cô làm gì vậy hả? Nếu không thích thì biến khỏi nhà tôi ’’

Lục Bách Ngôn đỡ lấy Thục Uyên, sau đó còn lớn tiếng mắng Tô Thiên Tuyết. Anh vậy mà lại dám đuổi cô đi. Nếu là trước đây chắc chắn cô sẽ thất vọng, đau buồn nhưng hiện tại cô đã không còn một mình nên cô phải thật mạnh mẽ.

“ Vì sao? Nếu đi phải là cô ta đi, em là vợ của anh. Có chết thì vẫn sẽ là vợ của anh. ’’

Lục Bách Ngôn cảm thấy hôm nay Tô Thiên Tuyết như đã biến thành người khác. Bình thường cô rất dịu dàng không bao giờ nói ra những lời lẽ như vậy. Anh nói gì cô cũng dạ, vâng liên tục. Vậy mà hôm nay lại đáp trả lại từng lời nói của anh.

Đến giờ cơm chiều bà vú liền lên kêu ba người xuống ăn. Ngồi trên bàn ăn mà không khí ngột ngạt đến khó thở.

Tô Thiên Tuyết ngồi một mình chỉ tập trung ăn cơm, còn Lục Bách Ngôn thì ngồi bên cạnh Thục Uyên chuyên tâm hầu hạ gấp thức ăn cho cô ta. Nhìn thấy chồng mình dịu dàng, ân cần với người phụ nữ khác mà lòng cô đau xót vô cùng.

Anh chưa từng đối xử như vậy với cô. Nếu có làm cũng chỉ là trước mặt ba mẹ chồng diễn vở kịch ân ái. Nhìn ánh mắt, nét mặt của anh đối với người mình yêu Tô Thiên Tuyết liền bị tuột chí. Đưa tay sờ lấy phần bụng vẫn còn phẳng lì của mình.

“ Bé con, mẹ phải nên làm sao với ba con đây? ’’

Cô không muốn con mình sinh ra không có ba bên cạnh. Phải bị người đời xỉa xối sau lưng. Nên hiện tại cô chỉ đành bấm bụng chịu đựng, cô sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói với anh về cái thai này.

Hổ dữ còn không ăn thịt con, cô tin cho dù có ghét cô đến mấy nhưng con mình anh vẫn sẽ nhận.

Ăn được vài miếng Tô Thiên Tuyết liền cảm thấy bản thân không muốn ăn nữa, còn ngồi đây nhìn chồng mình với người khác ân ái quả thật cô nuốt không trôi. Liền buông chén đũa xuống, đi về phòng. Cô cũng nhờ bà vú pha giúp mình ly sữa, khi nãy ăn không nhiều nên cô phải uống sữa để em bé có cái mà còn hấp thụ.

Sữa được pha xong thì Lục Bách Ngôn liền đem lên phòng cho cô. Không biết sao khi thấy cô buồn buồn, còn ăn rất ít anh hơi lo lắng. Nên giành lấy ly sữa của vú rồi đem lên cho cô.

“ Sao anh vào đây? ’’ Tô Thiên Tuyết vừa mới tắm xong, tóc cô còn đang quấn khăn.

“ Vú nhờ tôi đem sữa lên cho em ’’

“ Anh để lên bàn đi, lát tôi uống ’’ Tô Thiên Tuyết đi lại lấy máy sấy chuẩn bị sấy tóc.

“ Uống đi, tôi sấy tóc cho em ’’ anh nhét ly sữa vào tay cô, rồi giựt lấy máy sấy tóc.

Tô Thiên Tuyết cảm thấy mình không theo kịp dịp của Lục Bách Ngôn mất rồi. Dáng vẻ nào anh cũng có thể bày ra trước mắt cô. Lúc thì dịu dàng, lúc thì lạnh lùng tàn nhẫn. Quả thực cô không biết đâu là anh thật sự.

“ Lục Bách Ngôn, trái tim em nhỏ bé lắm không chịu nổi những trò đùa của anh đâu! ’’ Tô Thiên Tuyết cười khổ.

“ Xin lỗi em, nhưng tôi.... ’’

Anh thừa nhận mình cũng có quan tâm cô nhưng anh vẫn còn Thục Uyên. Anh không thể phụ cô ta thêm lần nữa.

“ Em không cần anh xin lỗi ’’ Tô Thiên Tuyết lắc đầu từ chối.

“ Lục Bách Ngôn, em có...t..h..a.... ’’

Tô Thiên Tuyết đang muốn nói với Lục Bách Ngôn là mình đã có thai rồi. Là con của anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện