“ Thục Uyên sẽ ở đây một thời gian. Nên vú thu xếp cho cô ấy căn phòng kế phòng con nha. ’’

Lục Bách Ngôn trở về lần này còn đặc biệt dắt theo Thục Uyên về cùng. Tay phải thì nắm tay cô ta, tay trái thì xách vali dùm. Trong vô cùng hạnh phúc.

“ Thiếu gia, như vậy có vẻ không ổn. Nếu bà chủ mà biết chắc chắn sẽ có chuyện lớn cho mà xem. ’’ bà vú không tán thành cho Thục Uyên vào ở đây.

“ Nhà Thục Uyên đang bị hư chỉ sửa một thời gian thôi, xong cô ấy sẽ dọn đi ngay. Nếu mà bà ấy biết thì cũng lắm chỉ chửi con vài câu thôi mà. ’’

“ Nhưng... ’’ bà vú còn định nói vậy thiếu phu nhân thì sao, sao thiếu gia lại không nghĩ cho cảm nhận của vợ mình cơ chứ.

“ Vú à, đừng nên xen vào nhiều quá thì hơn ’’

Lục Bách Ngôn đang nhắc nhở bà, anh biết thường ngày chính bà là người báo cáo tình hình bên đây về cho ba mẹ anh biết nhưng anh không nói ra. Nó xuất phát từ việc bà đã chăm sóc từ khi anh còn nhỏ nên anh mới tôn trọng và nương tay.

“ Bách Ngôn à, sao chúng ta không ở chung phòng cho tiện vậy! ’’ cái Thục Uyên muốn khi dọn vào đây ở là được ăn ngủ cùng với Lục Bách Ngôn.

“ Ngoan, Tô Thiên Tuyết vẫn còn ở đây. Đợi khi nào anh ly hôn chúng ta sẽ danh chính ngôn thuận hơn có được không! ’’

Lục Bách Ngôn an ủi Thục Uyên, tự anh thấy chính mình có phần để cô ta chịu thiệt.

“ Không sao, chỉ cần anh yêu em là được rồi ’’

Cô ta hôn lên má Lục Bách Ngôn một cái. Cô ta không tin khi mình vào đây sống rồi lại có thể bị đuổi ra được. Ít nhất mục đích cô ta bước vào đây chính là ra tay với Tô Thiên Tuyết để chặt đứt được mối đe dọa lớn nhất đến con đường mà cô ta dành lại vị trí Lục phụ nhân.

Buổi sáng nay Tô Thiên Tuyết đã về nhà mẹ đẻ nên vẫn còn chưa biết ở nhà mình đang có người tát quai tát quái. Lúc cô đang ngồi ăn cơm trưa với ba mẹ và anh trai đột nhiên ở bụng truyền lên một cảm giác kì lạ. Cô nhanh chóng bỏ chén cơm xuống chạy vào nhà vệ sinh nôn tháo ra hết.

“ Tiểu Tuyết con sao vậy? Không khỏe ở đâu à! ’’ mẹ cô cầm theo ly nước lọc đi vào nhà vệ sinh, vội vuốt lưng cho con gái mình.

“ Con không sao đâu mẹ, đột nhiên ngửi thấy mùi cá liền có hơi mắc ói thôi ’’ vừa nói dứt câu cô lại ọe ọe ngay sau đó.

Thạch Linh nghe con gái nói xong thì hơi sững sờ, suy nghĩ một hồi lại hỏi thêm:

“ Tháng này con đến chưa? ’’ bà đã có hai đứa con rồi, đương nhiên vừa nhìn trạng thái con gái thế này liền có thể biết.

“ H...Hình như con đã bị trễ hơn nửa tháng rồi ạ ’’ Tô Thiên Tuyết bị mẹ hỏi cũng ngờ ngợ ra.

Mấy lần làm việc vợ chồng với Lục Bách Ngôn hình như anh đều không dùng biện pháp an toàn.

“ Để chắc ăn hơn để mẹ kêu anh trai con chở con đi khám xem sao ’’

“ Chúc mừng cô, em bé đã được hơn 1 tháng rồi ’’ bác sĩ vừa mới siêu âm cho Tô Thiên Tuyết xong.

“ Thật sao ạ? ’’ Tô Thiên Tuyết khó tin.

“ Đương nhiên rồi, xem ra cô rất bất ngờ thì phải ’’ bác sĩ cười cười, rồi đưa tờ giấy siêu âm cho cô xem, còn chỉ hình ảnh em bé đang ở đâu trong tờ giấy siêu âm.

“ Cô nhìn xem, đây chính là em bé của cô đấy ’’

“ Lần sau có đi khám cô nên đi cùng chồng mình nha. Nếu em bé biết cả ba và mẹ đều yêu thương mình chắc chắn sẽ thấy rất vui. ’’

“ Vâng, cảm ơn bác sĩ ’’

Tô Thiên Tuyết đương nhiên vui mừng, nhưng trong lòng cũng hơi lo lắng. Cô cảm thấy đứa bé đến cũng thật đúng lúc, nhưng liệu Lục Bách Ngôn có chấp nhận đứa bé này hay không. Liệu anh chán ghét vợ của mình như vậy thì đứa con của cô có bị anh chán ghét luôn hay không đây.

“ Bác sĩ nói sao rồi Tiểu Tuyết? ’’ thấy em gái bước ra sắt mặt có hơi thất thần Tô Thiên Thành cũng hơi lo lắng.

“ Em có thai rồi, cái thai đã hơn 1 tháng ’’ Tô Thiên Tuyết đưa giấy siêu âm cho Tô Thiên Thành coi.

“ Vậy thì tốt quá rồi, nếu hai gia đình biết chắc chắn sẽ rất vui ’’ anh biết rõ ba mẹ mình đã nôn cháu đến chừng nào mà.

“ N...Nhưng mà anh hai, em.... ’’ Tô Thiên Tuyết đột nhiên bật khóc.

“ Sao vậy, sao em lại khóc? Nói anh hai nghe nào ’’ đáng lẽ ra em gái phải vui mừng vì có em bé cơ chứ.

30 phút ngồi trên xe đang đậu ngoài cổng bệnh viện, Tô Thiên Tuyết đã kể hết mọi chuyện cho anh trai mình nghe. Sau khi nghe xong anh trai cô phẫn nộ đến tột độ, hiện giờ anh chỉ muốn đi kiếm Lục Bách Ngôn để dạy dỗ cho anh ta một trận.

“ Sao bây giờ em mới nói cho anh biết? ’’

“ E...Em không muốn để mọi người phải lo lắng cho em ’’

“ Lo lắng là chuyện đương nhiên rồi, cậu ta lại dám đối với em như vậy. Anh chắc chắn sẽ dạy cậu ta một bài học. ’’ Tô Thiên Thành nắm chặt vô lăng trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

“ Đừng anh hai, em xin anh. Em không muốn vì chuyện này làm ảnh hưởng hai nhà. Dù sao cũng là em có lỗi, do em nên anh ấy với người anh ấy yêu mới bị chia cắt. ’’ Tô Thiên Tuyết còn muốn giữ cho mình chút mặt mũi.

“ Nhưng nếu cứ để im, cậu ta sẽ càng lấn tới thì sao? Em ở bên đó chỉ có một mình, ngộ nhỡ.... ’’ anh lo cho em gái sẽ bị Lục Bách Ngôn giày vò.

“ Không sao đâu anh, hiện tại em cũng đã có bé con rồi. Em nghĩ nếu anh ấy biết được không chừng sẽ thay đổi rồi sao. Nói không chừng anh ấy sẽ có chút thích em cũng không chừng. ’’

Tô Thiên Tuyết tự dùng lời nói dối của mình để an ủi chính mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện