“ Bách Ngôn, thì ra anh ở đây làm em tìm nãy giờ ’’ Thục Uyên không hề gõ cửa mà trực tiếp mở cửa đi vào.
Thấy Lục Bách Ngôn đang đứng cầm máy sấy sấy tóc cho Tô Thiên Tuyết cô ta có chút đố kị, nhưng nhanh chóng giả vờ một bộ mặt tươi cười.
“ Cô không có tay à, không biết gõ cửa sao! ’’ Tô Thiên Tuyết ghét nhất là những người bất lịch sự, tự tiện làm mọi việc.
“ T...Tôi xin lỗi, tôi đang có việc gấp cần tìm Bách Ngôn cho nên... ’’ mặt thì giả bộ thấy có lỗi nhưng trong thâm tâm thì lại muốn ăn tươi nuốt sống Tô Thiên Tuyết.
“ Tìm anh có chuyện gì sao? ’’ Lục Bách Ngôn vội vã buông máy sấy trong tay xuống, dẫn Thục Uyên ra ngoài.
Chứ để cô ta ở đây mắc công Tô Thiên Tuyết lại nổi giận như hồi chiều.
Thấy hai người họ dắt nhau ra ngoài Tô Thiên Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ khi biết mình mang thai dường như thái độ và cảm xúc của Tô Thiên Tuyết đã thay đổi rất nhiều. Điều đó cũng giúp cho cô không dễ bị người khác ức hiếp, nhưng sao cô lại không cảm thấy vui chút nào ngược lại còn có chút uất ức.
Vốn dĩ lúc nãy muốn nói cho Lục Bách Ngôn biết về đứa con này nhưng không ngờ lại bị Thục Uyên chen ngang. Cô có linh cảm xấu về tương lai sau này, nên muốn nói cho anh biết càng sớm càng tốt.
Tô Thiên Tuyết cũng đã suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất đó là Lục Bách Ngôn không chấp nhận đứa bé này thì cô sẽ tự mình sinh ra và nuôi lớn nó. Dù sao cô cũng là Tô tiểu thư của nhà họ Tô, cô thừa sức nuôi lớn đứa bé này một mình.
Mấy ngày sau đó Lục Bách Ngôn cũng rất ít về nhà, nếu có về cũng là 1 2h sáng. Sáng ra Tô Thiên Tuyết thức là 7h cũng không thấy anh đâu, cô nghe vú nói dạo rài công ty anh rất bận nên anh mới đi sớm về khuya như thế.
Lục Bách Ngôn tuy là không yêu Tô Thiên Tuyết nhưng anh cũng là chồng cô, là ba của con cô và hơn hết là cô rất yêu anh. Nên khi nghe anh bận rộn vì công việc cô cũng có chút lo lắng cho sức khỏe của anh.
Thế là buổi sáng Tô Thiên Tuyết đã chuẩn bị nguyên liệu để hầm một ít canh cá, nhờ vú buổi trưa đem đến công ty cho anh tẩm bổ. Tô Thiên Tuyết cũng muốn đích thân mình đem tới cho anh nhưng cô sợ khi nhìn thấy cô anh lại không thích nên đành thôi vậy. Cô cũng nhờ vú che giấu đừng nói canh này là do cô hầm, sợ biết anh sẽ không chịu uống.
“ Canh cá hôm nay vú nấu ngon quá ’’ Lục Bách Ngôn tuy là bận rộn nhưng anh vẫn dành chút ít thời gian ra ăn uống, không có bạc đãi bản thân mình.
Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy vú nấu canh cá, bình thường bà chỉ có hay hầm gà hay một ít thuốc bổ theo lời mẹ anh dặn dò mà thôi.
Bà vú thấy thiếu gia nhà mình tay thì cầm chén canh uống, miệng thì liên tục khen lấy khen để cũng vui dùm thiếu phu nhân đang ở nhà.
Bà cũng nói thẳng cho anh biết canh này là ai hầm, bà muốn anh biết người vợ mà anh lấy về là người phụ nữ tốt biết bao.
“ Canh này là do thiếu phu nhân hầm, con bé sợ thiếu gia làm việc mệt mỏi nên mới dụng tâm như thế. Còn dặn tôi không được nói cho cậu biết. ’’
Lục Bách Ngôn nghe bà vú nói xong thì có hơi sững lại một chút, nhưng sau đó nhanh khôi phục lại dáng vẻ bình thường vốn có. Anh không ngờ Tô Thiên Tuyết lại quan tâm mình như vậy, dù sao nếu đổi lại là người con gái khác bị đối xử như vậy sẽ nổi giận rồi quậy phá biết bao nhiêu. Vậy mà cô lại nhẹ nhàng bình tĩnh, còn hầm canh cho anh bồi bổ sức khỏe.
Nói không động tâm thì ai mà tin chứ. Nhưng Lục Bách Ngôn lại liên tục phũ nhận điều mà bản thân nghĩ tới. Anh với cô định sẵn là không thể, anh chỉ yêu mỗi Thục Uyên mà thôi.
Lục Bách Ngôn cứ đinh ninh điều đó, sau đó cũng nhanh chóng đem tâm trí mình dời qua chuyện khác. Anh hỏi bà vú về tình hình của Thục Uyên ở nhà, dù sao mấy hôm nay anh không có thời gian rảnh ở bên cô ta, sợ cô ta sẽ buồn.
“ Cậu yên tâm, cậu không ở nhà cô ta cũng bay nhảy khắp nơi. Có khi còn không thèm về. ’’
Bà vú thở dài, bà đã nói đến đây rồi mà thiếu gia còn không hiểu ý nữa bà cũng chịu.
“ Cứ để cô ấy tự do đi ’’ vậy mà anh không hiểu thiệt.
“ Thôi vú về lo chuyện trong nhà đi, có chuyện gì thì báo cho con ’’
Lục Bách Ngôn cũng khéo léo kêu bà vú về nhà. Lát nữa anh còn có một cuộc họp rất quan trọng.
Tối đó Lục Bách Ngôn về nhà trong bộ dạng say xỉn. Lần này là say thật chứ không phải giả vờ như lần trước rồi làm càn.
Vũ Thiên là người đưa anh về nhà, về đến thì cả nhà ai cũng đều ngủ cả rồi. Đúng lúc Tô Thiên Tuyết xuống lấy nước uống thì thấy Vũ Thiên đang đỡ Lục Bách Ngôn đi lên lầu.
“ Hôm nay lại uống rượu à? ’’
“ Vâng thiếu phu nhân, cô có thể giúp Lục tổng được không? ’’
Vũ Thiên ái ngại nhìn cô, miệng thì nói không yêu người ta nhưng đêm đến lại vì người ta mà uống rượu giải sầu. Đúng là chỉ có Lục tổng mới làm được.
“ Cậu đỡ anh ấy về phòng đi, tôi đi lấy ít nước ấm ’’ Tô Thiên Tuyết gật đầu, rồi đi xuống lầu.
Lúc đi lên thì đã thấy Lục Bách Ngôn đã nằm ngay ngắn trên giường còn Vũ Thiên đã sớm rời đi do có việc gấp. Tô Thiên Tuyết thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh cởi từng nút áo trên chiếc sơ mi ra, dùng khăn lau người giúp anh.
“ N...Nước, lấy cho tôi ly nước ’’ Lục Bách Ngôn uống rượu nên giờ cổ họng liền cảm thấy khó chịu.
Tô Thiên Tuyết cũng nhanh chóng đỡ anh ngồi dậy, đưa ly nước cho anh uống từng ngụm. Nghĩ lại cô đúng là người vợ tốt, chồng không yêu thương nhưng khi anh bị gì thì cũng đều là do cô chăm sóc.
Thấy Lục Bách Ngôn đang đứng cầm máy sấy sấy tóc cho Tô Thiên Tuyết cô ta có chút đố kị, nhưng nhanh chóng giả vờ một bộ mặt tươi cười.
“ Cô không có tay à, không biết gõ cửa sao! ’’ Tô Thiên Tuyết ghét nhất là những người bất lịch sự, tự tiện làm mọi việc.
“ T...Tôi xin lỗi, tôi đang có việc gấp cần tìm Bách Ngôn cho nên... ’’ mặt thì giả bộ thấy có lỗi nhưng trong thâm tâm thì lại muốn ăn tươi nuốt sống Tô Thiên Tuyết.
“ Tìm anh có chuyện gì sao? ’’ Lục Bách Ngôn vội vã buông máy sấy trong tay xuống, dẫn Thục Uyên ra ngoài.
Chứ để cô ta ở đây mắc công Tô Thiên Tuyết lại nổi giận như hồi chiều.
Thấy hai người họ dắt nhau ra ngoài Tô Thiên Tuyết cũng thở phào nhẹ nhõm. Từ khi biết mình mang thai dường như thái độ và cảm xúc của Tô Thiên Tuyết đã thay đổi rất nhiều. Điều đó cũng giúp cho cô không dễ bị người khác ức hiếp, nhưng sao cô lại không cảm thấy vui chút nào ngược lại còn có chút uất ức.
Vốn dĩ lúc nãy muốn nói cho Lục Bách Ngôn biết về đứa con này nhưng không ngờ lại bị Thục Uyên chen ngang. Cô có linh cảm xấu về tương lai sau này, nên muốn nói cho anh biết càng sớm càng tốt.
Tô Thiên Tuyết cũng đã suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất đó là Lục Bách Ngôn không chấp nhận đứa bé này thì cô sẽ tự mình sinh ra và nuôi lớn nó. Dù sao cô cũng là Tô tiểu thư của nhà họ Tô, cô thừa sức nuôi lớn đứa bé này một mình.
Mấy ngày sau đó Lục Bách Ngôn cũng rất ít về nhà, nếu có về cũng là 1 2h sáng. Sáng ra Tô Thiên Tuyết thức là 7h cũng không thấy anh đâu, cô nghe vú nói dạo rài công ty anh rất bận nên anh mới đi sớm về khuya như thế.
Lục Bách Ngôn tuy là không yêu Tô Thiên Tuyết nhưng anh cũng là chồng cô, là ba của con cô và hơn hết là cô rất yêu anh. Nên khi nghe anh bận rộn vì công việc cô cũng có chút lo lắng cho sức khỏe của anh.
Thế là buổi sáng Tô Thiên Tuyết đã chuẩn bị nguyên liệu để hầm một ít canh cá, nhờ vú buổi trưa đem đến công ty cho anh tẩm bổ. Tô Thiên Tuyết cũng muốn đích thân mình đem tới cho anh nhưng cô sợ khi nhìn thấy cô anh lại không thích nên đành thôi vậy. Cô cũng nhờ vú che giấu đừng nói canh này là do cô hầm, sợ biết anh sẽ không chịu uống.
“ Canh cá hôm nay vú nấu ngon quá ’’ Lục Bách Ngôn tuy là bận rộn nhưng anh vẫn dành chút ít thời gian ra ăn uống, không có bạc đãi bản thân mình.
Đây cũng là lần đầu tiên anh thấy vú nấu canh cá, bình thường bà chỉ có hay hầm gà hay một ít thuốc bổ theo lời mẹ anh dặn dò mà thôi.
Bà vú thấy thiếu gia nhà mình tay thì cầm chén canh uống, miệng thì liên tục khen lấy khen để cũng vui dùm thiếu phu nhân đang ở nhà.
Bà cũng nói thẳng cho anh biết canh này là ai hầm, bà muốn anh biết người vợ mà anh lấy về là người phụ nữ tốt biết bao.
“ Canh này là do thiếu phu nhân hầm, con bé sợ thiếu gia làm việc mệt mỏi nên mới dụng tâm như thế. Còn dặn tôi không được nói cho cậu biết. ’’
Lục Bách Ngôn nghe bà vú nói xong thì có hơi sững lại một chút, nhưng sau đó nhanh khôi phục lại dáng vẻ bình thường vốn có. Anh không ngờ Tô Thiên Tuyết lại quan tâm mình như vậy, dù sao nếu đổi lại là người con gái khác bị đối xử như vậy sẽ nổi giận rồi quậy phá biết bao nhiêu. Vậy mà cô lại nhẹ nhàng bình tĩnh, còn hầm canh cho anh bồi bổ sức khỏe.
Nói không động tâm thì ai mà tin chứ. Nhưng Lục Bách Ngôn lại liên tục phũ nhận điều mà bản thân nghĩ tới. Anh với cô định sẵn là không thể, anh chỉ yêu mỗi Thục Uyên mà thôi.
Lục Bách Ngôn cứ đinh ninh điều đó, sau đó cũng nhanh chóng đem tâm trí mình dời qua chuyện khác. Anh hỏi bà vú về tình hình của Thục Uyên ở nhà, dù sao mấy hôm nay anh không có thời gian rảnh ở bên cô ta, sợ cô ta sẽ buồn.
“ Cậu yên tâm, cậu không ở nhà cô ta cũng bay nhảy khắp nơi. Có khi còn không thèm về. ’’
Bà vú thở dài, bà đã nói đến đây rồi mà thiếu gia còn không hiểu ý nữa bà cũng chịu.
“ Cứ để cô ấy tự do đi ’’ vậy mà anh không hiểu thiệt.
“ Thôi vú về lo chuyện trong nhà đi, có chuyện gì thì báo cho con ’’
Lục Bách Ngôn cũng khéo léo kêu bà vú về nhà. Lát nữa anh còn có một cuộc họp rất quan trọng.
Tối đó Lục Bách Ngôn về nhà trong bộ dạng say xỉn. Lần này là say thật chứ không phải giả vờ như lần trước rồi làm càn.
Vũ Thiên là người đưa anh về nhà, về đến thì cả nhà ai cũng đều ngủ cả rồi. Đúng lúc Tô Thiên Tuyết xuống lấy nước uống thì thấy Vũ Thiên đang đỡ Lục Bách Ngôn đi lên lầu.
“ Hôm nay lại uống rượu à? ’’
“ Vâng thiếu phu nhân, cô có thể giúp Lục tổng được không? ’’
Vũ Thiên ái ngại nhìn cô, miệng thì nói không yêu người ta nhưng đêm đến lại vì người ta mà uống rượu giải sầu. Đúng là chỉ có Lục tổng mới làm được.
“ Cậu đỡ anh ấy về phòng đi, tôi đi lấy ít nước ấm ’’ Tô Thiên Tuyết gật đầu, rồi đi xuống lầu.
Lúc đi lên thì đã thấy Lục Bách Ngôn đã nằm ngay ngắn trên giường còn Vũ Thiên đã sớm rời đi do có việc gấp. Tô Thiên Tuyết thở dài rồi ngồi xuống bên cạnh cởi từng nút áo trên chiếc sơ mi ra, dùng khăn lau người giúp anh.
“ N...Nước, lấy cho tôi ly nước ’’ Lục Bách Ngôn uống rượu nên giờ cổ họng liền cảm thấy khó chịu.
Tô Thiên Tuyết cũng nhanh chóng đỡ anh ngồi dậy, đưa ly nước cho anh uống từng ngụm. Nghĩ lại cô đúng là người vợ tốt, chồng không yêu thương nhưng khi anh bị gì thì cũng đều là do cô chăm sóc.
Danh sách chương