Tần Thận túc trực trước cửa phòng suốt ba ngày ấy.

Không ăn một hạt cơm, không rời bệnh viện nửa bước.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi tôi cuối cùng cũng được đẩy ra ngoài, anh "rầm" một tiếng ngã ngửa ra sau, làm mọi người hoảng sợ.

Nửa tháng tôi hôn mê tiếp theo, anh ngày đêm canh bên giường tôi, ngồi lặng lẽ, dần dần tiều tụy.

“Ngày duy nhất anh ấy rời bệnh viện, là đến ngôi chùa ở Trường Sơn.

Có người qua đường quay lại rồi đăng lên mạng, để tớ cho cậu xem.”

Lạc Lạc mở điện thoại, đưa đến trước mặt tôi —

Trong đoạn clip quay trước cơn bão tuyết, Tần Thận đang quỳ thẳng tắp trên nền tuyết.

Anh cúi đầu, người phủ đầy tuyết dày, không nhúc nhích chút nào, trông như một người tuyết tuyệt vọng nhưng cố chấp, bị đóng băng giữa mùa đông lạnh giá.

Tiêu đề video là: 【Là lòng thành kính cỡ nào, mới khiến anh ấy quỳ giữa trời tuyết mấy tiếng đồng hồ...】

Giọng Lạc Lạc nghẹn lại một chút.

“A Ly, anh ấy thật sự yêu cậu đến phát điên.

Tớ thật sự rất ghen tị với tình cảm của hai người!”

Tôi quay đầu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ.

Xám xịt, âm u, mờ mịt không rõ.

Tôi khẽ nhắm mắt lại.

Khi Tần Thận thở hổn hển xuất hiện ở cửa, tôi nhìn không ra anh ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Anh trông tiều tụy, mệt mỏi, đôi mắt lúc nào cũng sáng rõ nay đã trũng sâu xuống,

Ít nhất đã sút đến cả chục cân.

Anh sững sờ bước vào, cẩn thận vươn tay ra, chạm nhẹ lên mặt tôi, lên mắt tôi, như thể không dám tin vào điều mình đang thấy.

“A Ly, em tỉnh rồi sao? Anh không đang mơ đúng không?”

Đôi mắt anh đỏ hoe, giọng nói run lên dữ dội.

Tôi im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn anh.

Tần Thận quỳ gối bên giường, nghẹn ngào nói:

“Đừng sợ, A Ly, những vết thương đó rồi sẽ lành thôi, anh sẽ luôn ở bên em.”

Anh nói như vậy, và cũng làm đúng như vậy.

Dù tôi đã tỉnh, nhưng vẫn chỉ có thể yếu ớt nằm yên trên giường.

Tần Thận tự mình chăm sóc cho tôi.

Mỗi ngày đều kiên nhẫn đút tôi uống nước, tỉ mỉ lau người, tính toán thời gian thay băng, nhớ kỹ tên từng loại thuốc.

Ban đêm, anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi, giọng nói dịu dàng như tan chảy trong không khí.

“A Ly, là anh không bảo vệ tốt cho em.

Sau này anh cũng không ăn tối nữa, tan làm là lập tức về nhà với em, được không?”

“Em biết lúc ở ngoài ICU anh nghĩ gì không? Thôi, không nên nói, em là người dễ nghĩ nhiều, sẽ sợ mất.”

“A Ly, em vĩnh viễn vĩnh viễn không được rời khỏi anh, nhớ chưa?”

Các bác sĩ và y tá đều cảm thán, nói chưa từng thấy người chồng nào yêu thương và chu đáo như vậy.

Lạc Lạc thì cam đoan chắc nịch, rằng sau này kiếm chồng sẽ lấy Tần Thận làm tiêu chuẩn mẫu mực.

Tôi dần dần có thể ăn uống, dần dần có thể xuống giường,

Chỉ là tinh thần suy sụp, cả ngày không nói một lời.

Tần Thận ngược lại an ủi tôi, nói đây là hội chứng chấn thương tâm lý, không muốn nói thì đừng nói, có anh ở đây, tôi không cần lo lắng điều gì.

Tôi giống như một con thú nhỏ tự nhốt mình lại, lặng lẽ l.i.ế.m láp vết thương.

Ngày này qua ngày khác, chờ đợi.

Chờ cho thân thể và tâm trí cùng hồi phục.

Hôm đó, khi Tần Thận đang cúi đầu cẩn thận gọt táo, tôi ngẩng lên, nhìn thấy Lâm Cẩm đứng ở cửa.

Tôi và cô ta, cách nhau bởi bóng dáng của Tần Thận, lặng lẽ nhìn nhau.

Lâm Cẩm không còn dáng vẻ rụt rè như trước, ánh mắt nhìn tôi thẳng thắn, không né tránh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Thư ký Lâm đến rồi.”

Tôi nghiêng đầu, chậm rãi nói ra mấy từ này.

Tần Thận cụp mắt, ung dung gọt xong vòng táo cuối cùng, đưa táo cho tôi rồi mới thản nhiên quay đầu lại, nhíu mày hỏi:

“Thư ký Lâm?”

“Hồ sơ không phải đều đã ký điện tử xong rồi sao?”

09

Lâm Cẩm bước vào, vẻ mặt e dè:

“Phòng tài vụ có một tài liệu quan trọng cần ngài ký trực tiếp.”

Tần Thận nhíu mày, không lên tiếng.

Tôi nhàn nhạt mở lời:

“Sao tài liệu tài chính lại do cô mang đến?”

Lâm Cẩm liếc nhìn Tần Thận, giọng có chút uất ức.

“Tôi sắp nghỉ việc rồi, trong tay cũng không còn nhiều việc, nên thay đồng nghiệp bên tài vụ mang đến.”

“Nghỉ việc?” – Tôi cắn một miếng táo, quay đầu hỏi Tần Thận:

“Thư ký Lâm nghỉ việc à?”

Tần Thận dùng khăn giấy từ tốn lau sạch tay dính nước trái cây, trên mặt hiện lên vẻ buồn cười.

“Anh là chủ tịch đường đường chính chính, mấy chuyện không quan trọng bên dưới này không cần thiết nắm rõ.”

Hàng mi của Lâm Cẩm khẽ run, đột nhiên mắt đỏ hoe.

“Tần phu nhân, sợ chị chê cười, là cha của con tôi muốn chúng tôi ra nước ngoài, anh ấy—”

“Đủ rồi.”

Tần Thận đứng dậy, cắt ngang lời cô ta.

“Vợ tôi cần nghỉ ngơi, không thể bị làm phiền. Ra ngoài ký đi.”

Hai người ra ngoài được một phút, tôi liền xuống giường.

Vừa đi đến chỗ rẽ, tôi liền nghe thấy giọng nói nghèn nghẹn như sắp khóc của Lâm Cẩm từ phía sau khu vực thang máy vọng tới.

Tôi lặng lẽ bước đến gần.

“Thành Thành đã một tháng rồi chưa gặp anh, nó rất nhớ anh, ngày nào cũng hỏi tại sao ba không về nhà.”

“Em đã đồng ý với anh là sẽ ra nước ngoài rồi, tối nay hãy ở lại mừng sinh nhật Thành Thành một lần thôi, nó là một đứa trẻ tội nghiệp, từ nhỏ đến giờ chưa từng được ba ôm một lần.”

“Chúng ta cũng cần một lời tạm biệt đàng hoàng chứ, A Thận...”

Lâm Cẩm ngẩng đầu nhìn Tần Thận, nước mắt lưng tròng, dáng vẻ yếu đuối và đáng thương.

Bóng dáng cao lớn của Tần Thận đứng thẳng bất động.

Tôi từ đầu đến cuối không nghe thấy anh nói một lời nào.

Khi Tần Thận quay lại phòng bệnh, anh bước vào cùng bác sĩ, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ.

Sắc mặt anh rất tươi, nắm lấy tay tôi nói:

“A Ly, bác sĩ nói hai ngày nữa là em có thể xuất viện rồi.

Tốt quá rồi, cuối cùng em cũng vượt qua được rồi.”

Tôi gật đầu, nghiêm túc nói:

“Ừm, cuối cùng em cũng vượt qua được rồi.”

Anh như sực nhớ ra điều gì đó, vô tình nói:

“À, tài liệu mà thư ký Lâm mang đến có chút vấn đề, chiều anh phải quay lại công ty xử lý, sẽ về sớm thôi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi:

“Mất bao lâu?”

“Không nỡ để anh rời đi à?” – Anh bật cười.

“Yên tâm, trước bảy giờ anh sẽ về.”

Tôi từ từ nhắm mắt lại, khẽ nói:

“Được.”

......
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện