07

Tần Thận bước đến bên cạnh cậu bé, mỉm cười cúi người, xoa nhẹ lên má đứa trẻ.

Một gương mặt giống anh đến kinh ngạc.

Cậu bé ríu rít kể cho anh nghe những chuyện xảy ra ở trường mẫu giáo, Lâm Cẩm đứng bên cạnh dịu dàng mỉm cười.

Bất kỳ ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ đây là một gia đình hạnh phúc, viên mãn.

Cậu bé kể đến cao hứng thì muốn nhào vào ôm Tần Thận.

Tần Thận lùi lại một bước tránh đi, nhẹ nhàng trách:

“Thành Thành, con lại quên rồi.”

Thành Thành mím môi, tỏ vẻ ấm ức.

“Tại sao mấy bạn khác đều được ôm ba của mình, còn con thì không? Con không b.ú sữa nữa rồi, người con không còn mùi sữa đâu.”

Tần Thận liếc nhìn Lâm Cẩm một cái.

Lâm Cẩm vội bước tới, nhẹ giọng dỗ dành:

“Ba còn phải đi làm tối nay, vất vả lắm, Thành Thành đừng làm nũng.”

“Tại sao ba tối nào cũng phải đi làm?”

Lâm Cẩm im lặng một lúc, sau đó quay đầu, khẽ hỏi:

“Anh thật sự phải đi sao? Không thể ngoại lệ một lần à?”

Sắc mặt Tần Thận tối sầm lại.

“Sau này mỗi khi cô ấy đến công ty, cô lập tức rời khỏi tòa nhà.

Nếu cô còn xuất hiện trước mặt cô ấy thêm một lần nữa…

Dù là cố ý hay vô tình, hậu quả thế nào cô tự biết.”

Anh lạnh lùng nói xong, nhìn đồng hồ, khoác áo khoác vào rồi sải bước rời đi.

Vài phút sau, nhân lúc phòng khách không có ai, tôi lao ra khỏi căn nhà đó.

Tôi lái xe như cái máy, lao vút trên đường.

Tuyết rơi như mũi tên nhọn, đập vào kính chắn gió, rồi tan ra thành từng vệt nước ngoằn ngoèo.

Mười năm trước, cũng là một ngày lạnh giá tuyết rơi như thế này.

Khi ấy tôi mười tám tuổi, ngồi sau xe, nép vào lòng mẹ làm nũng, thì tình cờ gặp Tần Thận đang co ro trong tuyết, run rẩy vì lạnh.

Xe bị trượt, va vào sạp bán găng tay của anh.

Tài xế xuống xe xin lỗi, anh chỉ mím môi lắc đầu nói không sao, rồi cúi thân hình mảnh khảnh xuống, dùng đôi tay đỏ ửng vì rét mà lặng lẽ thu dọn.

Rõ ràng là bán găng tay, vậy mà anh lại không nỡ mang lấy một đôi cho mình.

Tôi hạ cửa kính xe xuống, cười tươi hỏi:

“Găng tay bao nhiêu tiền một đôi vậy?”

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn tôi, sững lại hai giây, rồi khẽ đáp:

“Găng tay nữ tám tệ, găng tay nam mười tệ.”

Tôi nghiêng đầu hỏi:

“Vậy lấy mỗi loại một đôi nhé, anh giúp tôi chọn đi.”

Anh chọn một đôi màu hồng và một đôi màu đen, rồi đưa cho tôi.

Tôi cầm lấy đôi găng tay màu hồng, giơ lên khẽ cười:

“Đôi của nam đó, tặng anh đấy!”

Khi xe bắt đầu chạy đi, tôi quay đầu lại nhìn.

Cậu thiếu niên nghèo khó, cô độc, đứng thẳng tắp bên vệ đường, dõi mắt theo hướng xe chạy, trông như một cây trúc cứng cỏi giữa trời tuyết.

Sau đó, chúng tôi gặp lại nhau ở đại học.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Rồi sau đó nữa, mẹ tôi chú ý đến anh, quyết định tài trợ và bồi dưỡng anh, đưa cả hai chúng tôi đến học ở một trường tinh anh tại nước ngoài.

Chúng tôi kết hôn năm năm, cậu bé đó khoảng ba tuổi.

Nói cách khác, một năm sau khi kết hôn, Lâm Cẩm đã mang thai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cách thời điểm anh lần đầu tiên nhắc đến Lâm Cẩm chỉ khoảng nửa năm.

Cách ngày mẹ tôi qua đời, chỉ hai ba tháng.

Tôi siết chặt vô lăng, rồi như một đứa trẻ, bật khóc nức nở.

Trước năm hai mươi tám tuổi, cuộc sống của tôi suôn sẻ.

Xinh đẹp, giàu có, được yêu quý, ai cũng nói tôi là một cô gái tốt, xinh đẹp và lương thiện.

Dù cha mẹ ly hôn, nhưng họ chia tay trong hòa bình.

Mẹ là chủ tịch một tập đoàn, cha là học giả, cả hai đều dành cho tôi một tình yêu đủ đầy và sâu đậm.

Sau khi kết hôn, Tần Thận yêu thương và chiều chuộng tôi.

Từng ánh mắt, từng hành động của anh đều tràn ngập cưng chiều và thiên vị rõ rệt.

Tôi bị hội chứng buồng trứng đa nang, bác sĩ nói việc mang thai sẽ rất khó khăn.

Tôi buồn đến mức suy sụp, vậy mà Tần Thận lại chẳng mấy để tâm, còn đùa rằng sau này Giang Ly chỉ có thể dựa vào một mình Tần Thận mà thôi.

Rõ ràng anh coi tôi còn quan trọng hơn cả sinh mạng của mình.

Thế nhưng, hóa ra cùng thời điểm đó —

Khi tôi còn đang chìm trong nỗi đau mất mẹ, đau đến không thở nổi.

Khi tôi tin tưởng anh tuyệt đối, dựa vào anh từng chút một, không thể rời xa.

Anh và Lâm Cẩm, đã lên giường với nhau.

Tôi không thể hiểu nổi.

Tôi thật sự không thể hiểu nổi! Cả thế giới như đột ngột nhe nanh với tôi, bất ngờ lật lên mặt tối đen ngòm của nó.

Tôi bị nhấn chìm trong một mớ cảm xúc rối ren:

Sốc, phẫn nộ, hoảng loạn, và sợ hãi.

“Mẹ ơi… con phải làm sao đây…”

Tôi vừa khóc vừa thì thầm.

“Rầm ——”

Một cú va chạm mạnh đột ngột ập đến.

Thế giới đảo lộn quay cuồng, tôi bị hất văng khỏi xe.

Tôi ngã xuống đất, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.

Tuyết cuối cùng cũng trở nên nhẹ nhàng.

Từng bông, từng bông,

Lảo đảo rơi vào mắt tôi.

08

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Bên tai vang lên tiếng hét thất thanh.

Lạc Lạc lao đến với khuôn mặt đầy kích động, ôm chầm lấy tôi mà khóc nức nở.

“A Ly, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”

“Cậu biết không, cậu đã hôn mê suốt 18 ngày đấy!”

“Cậu mà không tỉnh, chắc Tần Thận c.h.ế.t trước mặt cậu luôn quá!”

Tôi yếu ớt thì thầm:

“Tần Thận...”

Lạc Lạc liên tục trấn an tôi.

“Có mà, có ở đây mà, bác sĩ vừa đuổi anh ấy về nghỉ ngơi một lát thôi.

Haiz, lát nữa cậu nhìn anh ta sẽ hiểu, vụ tai nạn này hành anh ta thảm thế nào!”

Khi bác sĩ kiểm tra cho tôi, Lạc Lạc vẫn không ngừng líu lo bên tai.

Tôi đã được cấp cứu trong phòng ICU suốt ba ngày.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện