Năm giờ chiều, tôi hoàn tất thủ tục xuất viện.

Các y tá đều rất ngạc nhiên:

“Lúc quan trọng thế này, chồng chị lại không có mặt sao?”

Tôi mỉm cười với họ.

“Không sao đâu, tự tôi cũng làm được.”

Sáu giờ chiều, tôi bắt một chiếc taxi, đến khu biệt thự kia.

Chàng bảo vệ ở cổng vẫn nhớ tôi, niềm nở chào hỏi:

“Chị lại đến thăm bạn à?”

Tôi gật đầu.

“Phiền anh mở cổng giúp tôi được không?”

“Đương nhiên rồi!”

Sáu giờ mười, tôi đứng trước cửa nhà Lâm Cẩm.

Điện thoại rung lên, Tần Thận gửi một tin nhắn.

【A Ly, tối em muốn ăn gì? Anh sẽ mua về cho em.】

Tôi không biểu cảm, tắt màn hình điện thoại, nhập mật khẩu.

“Tích —”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cửa mở ra.

Bên trong, ba người đang ngồi quây quần bên bàn ăn.

Trên bàn bày một chiếc bánh sinh nhật, Lâm Cẩm cười rạng rỡ hát bài hát mừng sinh nhật, đang đội mũ sinh nhật cho Thành Thành.

Tần Thận ngồi quay lưng về phía tôi, cúi đầu nhìn vào điện thoại.

“Bánh sinh nhật chứ gì.”

Giữa bài hát, tôi chậm rãi nói ra mấy chữ.

Lâm Cẩm ngừng hát ngay lập tức.

Cô ta quay đầu lại nhìn tôi, khuôn mặt hiện rõ sự hoảng hốt.

Bóng lưng của Tần Thận vẫn không động đậy.

Tuy tư thế không thay đổi, nhưng lại như cứng đờ ngay trong khoảnh khắc ấy, hoàn toàn đông cứng lại.

“Dì ơi, dì là bạn của ba mẹ cháu hả? Dì cũng đến chúc mừng sinh nhật cháu hả?”

Thành Thành với khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, cất tiếng ngây thơ trong trẻo.

Tôi mỉm cười khẽ gật đầu.

“Đúng rồi, dì chúc cháu sinh nhật vui vẻ.”

“Cảm ơn dì ạ!”

“Dì có thể nói chuyện với ba cháu một lát được không?”

“Được ạ!”

Tôi từng bước, từng bước đi tới, đến bên cạnh Tần Thận.

Cúi mắt nhìn anh.

Tần Thận ngồi bất động ở đó.

Gương mặt nghiêng căng cứng, các đốt ngón tay cầm điện thoại trắng bệch, không nhúc nhích chút nào.

“Xin lỗi, tôi cũng không muốn làm phiền khoảng thời gian vui vẻ của gia đình ba người các người.

“Chỉ là có một văn bản cần anh ký tên.”

Tôi ném nhẹ tập hồ sơ trong tay xuống bàn.

Ngay trang bìa là hàng chữ in đậm nổi bật: Thỏa thuận ly hôn.

Toàn thân Tần Thận bắt đầu run nhẹ, nhưng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn tôi.

“Ký cho xong đi, Tổng giám đốc Tần.

“Nếu quá ba ngày mà không ký, tôi sẽ kiện ra tòa.

“Anh là đối tác của chính phủ, chắc không muốn nhìn thấy cảnh đó xảy ra đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi quay người lại, nhìn sang Lâm Cẩm.

Cô ta trừng to mắt, hoang mang, sợ hãi… nhưng trong ánh mắt dường như còn ẩn hiện sự đắc ý và phấn khích.

Tôi bật cười khẽ.

“Lâm Cẩm, cô thành công rồi.

“Người đàn ông này, tôi tặng cho cô đấy.

“Hai người đừng làm tôi thất vọng, nhất định phải giữ chặt lấy nhau vào!”

Nói xong, tôi xoay người định rời đi.

Tần Thận vẫn luôn cúi đầu, bỗng nắm chặt lấy tay tôi, giọng run rẩy:

“A Ly—”

Tôi rút tay ra, lạnh lùng nói:

“Đừng chạm vào tôi.”

“Bẩn.”

10

Trong những ngày nằm viện, tôi đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Trước ranh giới của sự sống và cái chết, tất cả đều chỉ là vết xước.

Trước khi trải qua biến cố này, tôi nhạy cảm, bất an.

Đối mặt với sự phản bội, tôi đau khổ, do dự, thậm chí chẳng có đủ dũng khí để đối diện.

Nhưng sau khi đã đi qua rồi, tôi hiểu ra một điều —

Trên đời này, không có gì quan trọng bằng việc sống tốt.

Sống.

Sống thật tốt.

Nghĩa là phải bình thản chấp nhận những điều vô thường trong cuộc đời.

Nghĩa là dù bị lừa dối, bị phản bội, dù phải đối diện với thời khắc tăm tối nhất của cuộc đời.

Cũng vẫn có thể từ từ đứng dậy, từ từ mạnh mẽ.

“Thỏa thuận ly hôn” là tôi tranh thủ lúc Tần Thận không có mặt, tìm luật sư thương lượng soạn thảo.

Vốn đầu tư thiên thần khi Tần Thận khởi nghiệp là do mẹ tôi rót vào, chiếm 30% cổ phần công ty.

Mẹ tôi xưa nay luôn có con mắt đầu tư sắc bén, mà Tần Thận lại có tài kinh doanh xuất sắc.

Hai triệu năm đó, đến nay đã tăng giá gấp trăm lần, đủ để tôi sống an nhàn suốt đời.

Những thứ khác như nhà cửa, trang sức, túi xách, hay cả Tần Thận — tôi đều không cần.

Cuộc đời còn rất dài, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với những người và chuyện khiến mình ghê tởm.

Tôi không về nhà, mà gọi xe đi thẳng đến căn nhà của mẹ.

Sau khi soạn xong “Thỏa thuận ly hôn”, tôi đã cho người đến dọn dẹp lại toàn bộ ngôi nhà này.

Tối hôm đó, trước khi ngủ, tôi cẩn thận đắp chăn, rồi trong bóng tối tự nhủ với bản thân:

“Giang Ly, không sao đâu, mày có thể một mình.”

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi.”

11

Sáng sớm ngày thứ ba, tôi mở mắt ra trong ngôi nhà trống trải, liền thấy Tần Thận.

Anh lặng lẽ ngồi bên mép giường, giữ một khoảng cách với tôi.

Ánh sáng nhàn nhạt xuyên qua rèm cửa, làm mờ đi đường nét gương mặt anh, ánh mắt u ám khó đoán.

Tôi bình tĩnh nhìn anh.

“Tần Thận, nói cho tôi biết anh đến đây là để đưa thỏa thuận ly hôn.”

Tần Thận nhìn tôi chăm chú, ánh mắt đầy đau buồn, giọng khàn khàn vang lên:

“A Ly, anh sẽ không ly hôn.”

Tôi lạnh lùng, nhắm mắt lại.

“Anh có thể rời đi không? Tôi không muốn lại phải thuê người đến dọn dẹp nhà một lần nữa.”

Bên tai yên lặng một lúc, rồi giọng nói trầm thấp vang lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện