Tôi cũng khởi động xe, chuẩn bị rời đi thì bỗng khựng lại.

Khi chiếc Cullinan đi ra ngoài.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Cổng lớn tự động nâng rào chắn.

Tôi chậm rãi quay đầu nhìn về phía biệt thự của Lâm Cẩm.

Đó là một căn nhà ba tầng xinh đẹp và trang nhã.

Từ cửa sổ trên lầu hắt ra ánh sáng ấm áp của rèm cửa màu hồng phấn.

Ban công bày một hàng chậu cây nhỏ xanh tốt, có thể thấy chủ nhân rất chăm chút, tỉ mỉ sắp đặt.

Tôi cứng người ngồi trong xe, như một bức tượng bị đóng băng.

Mười phút sau, tôi mở cửa xe, bước xuống, đi đến trước cửa biệt thự.

Cửa có khóa mật mã.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi đưa tay nhấn một dãy số.

960703, ngày sinh của tôi.

“Tích —”

Khóa mở ra.

06

Tôi có một thoáng cảm giác như không thực.

Như thể tất cả những gì trước mắt chỉ là ảo giác, là giả dối.

Tôi đờ đẫn đưa tay lên, véo má mình một cái.

Đau.

Không phải mơ.

Tôi nhắm mắt lại, rồi đẩy cửa bước vào —

Tôi sững người.

Tưởng rằng sẽ nhìn thấy một khung cảnh sinh hoạt ấm cúng, nhưng thứ đập vào mắt tôi lại là một căn phòng hoàn toàn không phù hợp.

Đèn chùm pha lê treo rất thấp, một bức vách bằng gỗ đỏ chiếm trọn cả mảng tường, một bức tranh sơn dầu cỡ lớn, cùng với vài bộ bàn ghế tựa lưng cao…

Không giống phòng khách, mà giống như một phòng ăn sang trọng cổ điển.

Tôi đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn một lúc.

Tim tôi, dần dần chìm xuống.

Tôi đã từng thấy nơi này rồi.

Có vài lần tôi gọi video cho Tần Thận, đúng lúc anh đang ăn tối, phông nền phía sau chính là hình ảnh của căn phòng ăn này.

Không hiểu sao, tôi khẽ bật cười.

Trong căn nhà yên tĩnh, tiếng cười vang lên nghe đầy vẻ nực cười và hoang hoải.

Tôi chầm chậm quan sát xung quanh.

Cửa phòng tắm mở hé, tôi liếc qua liền thấy một vật quen thuộc.

Tháng trước, vào ngày Lập Đông, tôi tặng Tần Thận một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ.

Chiếc khăn đó là tôi tự tay đan, vừa học vừa làm theo video, mất nửa tháng mới hoàn thành.

Giờ đây, chiếc khăn đỏ ấy đang buộc trên nắp bồn cầu, một đầu rũ xuống dưới.

Được dùng như tay nắm để mở nắp bồn cầu.

Tôi lên tầng hai, bước vào phòng ngủ chính, đập vào mắt là một chiếc giường đôi cực lớn.

Lớn hơn hẳn kích thước bình thường, như thể được đặt làm riêng.

Trên gối vắt hờ một chiếc váy ngủ ren màu đen, xuyên thấu, đầy gợi cảm.

Trong phòng thay đồ, một tủ đầy ắp quần áo nam: vest, sơ mi, đồ ngủ — đều đúng gu của Tần Thận.

Phòng tắm, có bàn chải đánh răng, khăn tắm, d.a.o cạo — loại đôi, đủ cả nam lẫn nữ.

Tôi cầm d.a.o cạo lên.

Trong khe vẫn còn sót lại vài sợi râu cứng.

Xung quanh yên tĩnh đến cực độ.

Thời gian như chậm lại, cả thế giới dường như đang đông cứng lại.

Tôi bị mắc kẹt trong một thứ gì đó đặc quánh.

Không thể cử động, không thể thở nổi.

Không biết đã trôi qua bao lâu, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân, cùng với tiếng trò chuyện truyền đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng một người phụ nữ hỏi:

“Anh thật sự không ăn cơm à?”

Người đàn ông đáp:

“Tôi tắm cái rồi đi, bảy giờ phải về nhà.”

Tôi đột nhiên vô cùng sợ hãi.

Theo bản năng không muốn nhìn thấy sự thật sắp bị phơi bày, tôi hoảng loạn chạy ra ban công, nép vào góc tường ngồi thụp xuống.

Thế nhưng trên cánh cửa kính tủ ban công, hình ảnh hai người lại hiện lên rõ ràng.

Tần Thận.

Lâm Cẩm.

Tôi ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của mình.

Tần Thận đang chậm rãi cởi áo khoác, vest, đồng hồ.

Lâm Cẩm đứng bên cạnh, dịu giọng nói:

“Hay là hôm nay về muộn một chút nhé?”

Tần Thận không biểu cảm gì, động tác vẫn không dừng lại.

Lâm Cẩm nói tiếp:

“Dù sao hôm nay anh cũng đã nói với cô ấy là lãnh đạo có việc đột xuất, cơ hội này hiếm lắm.”

“Cô đang vượt giới hạn rồi.”

Giọng Tần Thận lạnh lùng vang lên.

Lâm Cẩm cắn môi, im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng nói:

“Nhưng hôm nay... không phải anh rất thích sao?”

Đôi tay đang cởi cúc áo sơ mi của Tần Thận khựng lại.

Anh cúi mắt nhìn cô ta, không nói gì.

Bàn tay của Lâm Cẩm men theo áo sơ mi, chậm rãi luồn vào trong, lần xuống dưới.

“Lúc nãy có cô ta, anh đâu được thoải mái, đúng không?”

“Hay là...”

“Thoải mái rồi hãy tắm?”

Trong phòng ngủ vang lên tiếng thở gấp và những tiếng rên rỉ khe khẽ.

Trời bắt đầu đổ tuyết.

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

Tôi nhìn đến hoa mắt, như thể mình bị hút vào màu xám mờ mịt ấy, rồi không ngừng trôi lên cao.

Giây phút này, tôi thậm chí không dám xông vào đối chất.

Vì tôi sợ —

Sợ buồn nôn.

Sợ phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng sẽ khiến tôi thấy ghê tởm đến tận cuối đời, chỉ cần nhớ lại là muốn nôn.

Tôi thậm chí không còn sức để đi xuống lầu rời khỏi đây.

Trước khi mất, mẹ tôi từng thở dài nói:

Tôi thừa hưởng sự nhạy cảm, lo nghĩ quá mức của bà, nhưng lại không thừa hưởng được sự dứt khoát và quyết liệt.

May mà Tần Thận là người chu toàn cẩn trọng, có anh che chở, tôi có thể sống yên ổn cả đời.

Mẹ đã nhìn thấu tôi, nhưng lại nhìn sai Tần Thận.

Tuyết rơi đầy trời, phủ lên thế gian một lớp trắng mỏng.

Lâm Cẩm bước ra ngoài, mặc váy ngủ, dáng vẻ lười biếng và thỏa mãn.

Tiếng bước chân “thình thịch, thình thịch” vang lên trên cầu thang.

Một người phụ nữ trung niên dắt theo một bé trai khoảng ba tuổi đi lên.

“Mẹ ơi! Dì đưa Thành Thành về rồi nè!”

Cậu bé ngọt ngào gọi.

Lâm Cẩm mỉm cười bước tới ôm lấy đứa bé.

Lúc này, cửa phòng ngủ mở ra, Tần Thận tắm xong, mặc một bộ đồ giống hệt lúc trước bước ra ngoài.

Cậu bé chớp đôi mắt tròn xoe, vui vẻ gọi to:

“Ba ơi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện