04

Một tuần sau.

Tôi vừa đi xem triển lãm tranh về, tiện đường ngang qua công ty, bỗng nhiên nổi hứng mua chút bánh trà chiều đến thăm anh.

Lễ tân mỉm cười chào tôi, tôi nháy mắt với cô ấy, nói muốn tạo bất ngờ cho Tổng giám đốc Tần.

Đến trước cửa văn phòng chủ tịch, tôi gõ cửa, bên trong vang lên giọng lạnh lùng của Tần Thận:

“Tôi đã nói đừng làm phiền mà.”

Tôi cười nói:

“Tần Thận, là em mà.”

“Tích.”

Cửa mở khóa bằng điều khiển từ xa, tôi đẩy cửa bước vào.

Rèm cửa trong phòng đã được kéo xuống, ánh sáng hơi tối.

Tần Thận ngồi sau chiếc bàn làm việc lớn, mỉm cười nhìn tôi.

“A Ly, sao em lại đến đây?”

Tôi chu môi:

“Em mang trà chiều đến cho anh nè, vậy mà lúc nãy anh dữ quá đi.”

“Nghỉ mười phút.” – Anh nói với cái máy tính.

Sau đó tháo tai nghe bluetooth xuống, mệt mỏi day sống mũi, cười nói:

“Anh đang họp video, không biết là em.”

Tôi hạ giọng hỏi:

“Vẫn còn đang họp à?”

“Ừ, anh tắt mic rồi.”

Anh nhướng mày cười với tôi:

“Dù bận thế nào, cũng phải có thời gian ăn bánh vợ mang tới chứ.”

Anh vẫn còn bật camera, nên tôi không đến gần, chỉ ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc của anh.

“Vất vả quá, để bà xã đích thân đút cho anh vậy nhé!”

Tôi mở hộp bánh ngọt, dùng nĩa cắt một miếng đưa qua.

Anh cười rạng rỡ, người hơi nghiêng tới, há miệng đón lấy.

Bỗng nhiên, anh hơi cau mày, cổ họng khẽ phát ra một tiếng rên nhẹ.

“Sao vậy?” – Tôi vừa cầm bánh vừa hỏi.

Anh nheo mắt lại, nuốt miếng bánh rồi mấy giây sau mới hạ giọng nói:

“Không sao, chắc do mệt quá, vừa nãy hơi choáng đầu.”

Tôi nhìn anh đầy lo lắng.

“Vậy em không làm phiền nữa. Anh còn phải họp tiếp, tranh thủ nghỉ một chút đi.”

Anh mím môi, có chút áy náy:

“Lần sau em đến thì báo trước với anh, anh sẽ sắp xếp thời gian rảnh.”

Giọng anh có chút khàn.

Khi tôi bước ra khỏi phòng, vẫn ngoái lại nhìn một lần.

Tần Thận ngồi dựa vào lưng ghế, đầu hơi ngửa ra sau.

Ánh nắng lọt qua khe rèm cửa, vừa vặn chiếu lên phần n.g.ự.c anh, bóng sáng lay động theo từng nhịp thở.

Khi đến khu vực thang máy, tôi vẫn thấy có chút bất an, nên quay lại.

Vừa đến chỗ rẽ, tôi thấy cửa phòng làm việc của Tần Thận mở ra.

Một người bước ra từ bên trong.

Cô ta nhìn trái nhìn phải, tôi nhìn rõ được khuôn mặt.

Là Lâm Cẩm.

Vẫn là lớp trang điểm nhẹ, cách ăn mặc đơn giản, vẫn là dáng vẻ yếu ớt khó hiểu như trước.

Chỉ có một điểm hơi lạ, là son môi của cô ta dường như bị lem, viền môi loang ra một vòng nhạt nhạt.

Tôi sững lại, đứng yên không động đậy.

Từ lúc tôi rời đi ra đến khu vực thang máy, rồi lại quay lại, tổng cộng chưa đầy một phút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Cẩm vào trong lúc nào vậy? Chính là trong khoảng chưa đầy một phút ngắn ngủi đó sao?
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Hay là—

Trong đầu tôi vụt qua hình ảnh chiếc bàn làm việc của Tần Thận.

Nó rất lớn.

Lớn đến mức... đủ để giấu được một người ở bên trong.

05

Năm giờ chiều, tôi nhìn thấy Lâm Cẩm rời khỏi tòa nhà, đi về phía bãi đậu xe.

Cô ta thấp người, vậy mà lại lái một chiếc xe jeep to lớn.

Tôi lái xe bám theo suốt đoạn đường, mười phút sau, thấy xe cô ta rẽ vào một khu dân cư.

Đó là khu biệt thự, yên tĩnh, đẹp đẽ.

Tôi hơi ngạc nhiên.

Lâm Cẩm chỉ là một nhân viên hậu cần bình thường, không ngờ lại ẩn giấu sâu đến vậy.

Tôi lái một chiếc Cayenne, cổng bảo vệ nghe tôi nói đến thăm bạn thì cũng không hỏi kỹ, lập tức nâng rào chắn cho vào.

Chẳng mấy chốc tôi thấy chiếc xe jeep của Lâm Cẩm đang đậu trước một căn nhà, tôi dừng xe cách đó khá xa, nhìn chằm chằm vào căn biệt thự của cô ta.

Tôi không biết mình đang làm gì.

Cũng chưa kịp nghĩ rõ mục đích theo dõi Lâm Cẩm là gì.

Có lẽ là vì vết đỏ mờ mờ sau cổ cô ta.

Cũng có thể là vì thỏi son môi bị lem một cách khó hiểu kia.

Tóm lại, do tính cách, do sự cầu toàn, do thói quen suy diễn và do cơ thể hành động trước cả lý trí.

Tôi vừa mệt mỏi, vừa áy náy, lại thêm một chút chán ghét bản thân.

Ngồi yên một lúc, tôi định rời đi.

Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy một chiếc xe chầm chậm chạy tới.

Một chiếc xe mà tôi không thể nào quen thuộc hơn.

Chiếc Cullinan màu đen của Tần Thận.

Khoảnh khắc ấy, tôi có cảm giác toàn bộ m.á.u trong người mình đông cứng lại, cả cơ thể như bị đóng băng, không thể cử động.

Chiếc Cullinan lặng lẽ dừng lại trước cửa nhà của Lâm Cẩm.

Cửa xe không mở, cũng không có ai bước xuống.

Tôi run rẩy cầm điện thoại lên, bấm gọi cho Tần Thận.

Gần như chỉ đổ chuông một giây, giọng nói dịu dàng đã vang lên từ đầu dây bên kia.

“A Ly, có chuyện gì sao?”

Tôi cố gắng khống chế cảm xúc, nhẹ giọng nói:

“Tần Thận, anh còn đang bận ở công ty à? Nếu mệt thì về nhà sớm một chút nhé.”

Tần Thận khẽ cười:

“Anh đang ở bên ngoài, vừa tan làm không lâu, có một lãnh đạo cấp cao tạm thời muốn xem phương án dự án, anh đang đưa người qua gặp mặt trao đổi.”

“Anh đưa ai đi?”

Tôi chậm rãi hỏi.

“Thư ký Lâm.”

Qua khung cửa kính xe, tôi nhìn thấy Lâm Cẩm vừa mở cửa bước ra, trên tay cầm một xấp tài liệu, vội vàng leo lên xe của Tần Thận.

Cuộc gọi vẫn chưa kết thúc, Tần Thận vẫn kiên nhẫn nói:

“Chắc là hôm nay anh mệt quá thôi, không sao đâu. A Ly, thư ký Lâm lên xe rồi, anh chuẩn bị xuất phát đây, đừng lo, bảy giờ anh sẽ về đến nhà.”

Cúp máy xong, tôi khẽ thở ra một hơi dài.

Anh ấy nói năng bình thản, không có chút gì giấu giếm.

Vậy là chỉ là trùng hợp.

Trùng hợp lãnh đạo cấp cao gọi điện sau giờ làm.

Trùng hợp thư ký của anh lại là Lâm Cẩm.

Trùng hợp hôm nay tôi lại làm ra chuyện kỳ cục đến thế.

Bình tĩnh lại, tôi nhìn chiếc Cullinan từ từ rời đi, vòng qua bồn hoa, rồi đi ra cổng chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện