Đồng hồ điểm 18 giờ, ngoài trời đã tạnh mưa, trong không khí thoang thoảng hơi lạnh tràn đến.

Khương Duật Lãng đưa tay vuốt nhẹ gương mặt Doãn Nghi, nhu tình trong mắt đong đếm cũng không thể hết. Bất quá Doãn Nghi lại đang ngủ say, hơi thở của cô đều đều nên những nhu tình mật ngọt này cô không thể nào biết được rồi.

Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, nhìn hàng mi dài trên nền da trắng như tuyết khẽ rung rung, đôi môi anh đào khẽ mím liền bất giác bật cười. Lần đầu tiên đến nhà anh, lại có thể ngủ ngon ở phòng anh như vậy. Có thể nói đây là dễ nuôi sao.

Thực ra Doãn Nghi chỉ là vô tình ngủ thiếp đi, có lẽ do những mệt mõi tích tụ hai ngày nay mà cơ thể cô mới ngả lưng xuống đệm êm liền híp mắt mà thiếp đi. Sau khi ngồi nói chuyện với bác quản gia, cô liền tự mình đi tham quan căn nhà tuyệt phẩm này của anh.

Nhưng đi một vòng cô lại quay về phòng ngủ của anh. Sau khi tìm hiểu sơ qua một hồi, cô đã biết danh tính của anh. Anh họ Khương, tên Duật Lãng là tổng giám đốc của tập đoàn Khương thị nhất nhì trong giới kinh doanh. Nhưng trước đây cô chỉ biết đến tập đoàn Khương thị với danh tính là một gia tộc lâu đời có quyền thế đứng đầu là vị chủ tịch đã có tuổi. Nhưng điều đó ai cũng biết.

Không hề nghĩ đến Khương gia còn có một người con trai tướng mạo tuấn tú, xuất chúng như vậy. Nhưng khi cô mở mạng lên tìm hiểu về anh thì mới nhận ra mình đúng là nông cạn. Một người tài giỏi như anh mà cô lại không hề biết đến.

Trên báo có vô vàn bài viết về anh, tốt có xấu có nhưng đa số là những bài viết trong giới nói về cách anh thao túng thị trường như thế nào.

Hơn nữa trên báo còn viết rất rõ về anh. Khương nhị thiếu gia trở về nước sau 6 năm học tập và làm việc ở Mỹ…nhưng là bài viết năm anh 22 tuổi. Doãn Nghi thầm cả kinh, đây là bài báo 13 năm về trước, hiện tại anh đã 35 tuổi rồi.

Hóa ra mình đã ngủ cùng một ông chú nhưng vẻ ngoài của anh nhìn không ra tuổi thật. Cô năm nay mới 23, năm anh tung hoành ngang dọc trong giới cô vẫn là con nhóc ăn suốt ngày mặt mũi hậm hực.

“Khương Duật Lãng…Khương gia…”

Doãn Nghi ngả mình lên chiếc giường lớn, trong ánh mắt suy nghĩ gì đó. Cô không biết tại sao cô và anh cứ vô tình cuốn vào nhau. Suy nghĩ lung tung một hồi, cô liền ngủ thiếp đi.

Khương Duật Lãng lại nhìn vết bớt trông hơi giống quả đào ở ngay bắp tay trái của cô, liền đưa tay vuốt nhẹ.

Những kí ức đó, anh biết tại sao cô lại quên nhưng cả đời này của anh sẽ nhớ mãi. Hình ảnh cô nhóc bảy tuổi chạy chối chết cùng anh đêm hôm đó, vẻ mặt ngây thơ mang chút bướng bĩnh nhìn anh động viên, luôn ở cạnh anh suốt một đêm trong rừng đó. Đôi mắt tròn xoe của cô nhìn anh rồi ẩn hiện ý cười.

Khoảnh khắc viên đạn bay đến không ngờ cô nhóc này lại cam đảm đứng chắn cho anh, sau đó thì cả hai cùng rơi xuống sông. Cảm giác lạnh buốt khi đáp xuống dòng nước đến bây giờ anh vẫn nhớ rõ, cứ ngỡ sẽ bỏ mạng nhưng cô và anh may mắn đều sống sót.

Anh lại một lần nữa nhẹ nhàng vạch áo ra để xem vết thương ở bụng của cô. Vết sẹo to bằng ngón tay út dài 2 tấc đâm vào mắt anh đau buốt. Ánh mắt anh vẫn như cái đêm mà cô và anh ân ái đó. Có đau thương nhưng cũng xẹt qua một tia hận ý. Những người đó…

Trên người Khương Duật Lãng lại tỏ ra khí tức bức người, cảm giác âm u lạnh lẽo bao chùm cả căn phòng.

“Ưm…” Doãn Nghi đang ngủ đột nhiên rên nhẹ một tiếng, hình như anh làm cô bị lạnh. Ngay lập tức mọi âm u trên người anh đều tan biến. Nhưng khi thấy cô đang dần mở mắt, anh lại trở về bộ dáng nghiêm nghị, thâm trầm như lúc đầu.

“Tỉnh rồi sao? Đói không?”

Nhìn thấy anh đang ngồi ngay sát mình, cô liền hoảng hồn bật dậy ngay lập tức. Trên người anh vẫn là nguyên một bộ tây trang, đang ngồi ngay đầu giường bên cạnh cô.

“Sao bây giờ anh mới về…” tại sao lại bỏ cô ở đây? Nhưng lời này lại không bật ra khỏi khuôn miệng cô. Nếu nói ra thì cứ ngỡ rằng cô và anh đã thân thiết lắm rồi, trong tình cảnh này lại cứ như cô vợ nhỏ đang giận dỗi vậy…

“Em đợi tôi sao? Xin lỗi đã để em một mình…” Vừa nói anh vừa đưa tay vuốt tóc cô. Nhưng Doãn Nghi lại né tránh cánh tay anh. Nhận thấy cô không thoải mái liền thu tay về.

Cô phịu má, cũng may nhà anh còn có bác quản gia, có khung cảnh đẹp như vậy nên cô không oán trách. Nếu anh để cô một mình ở căn nhà rộng lớn chán ngắt thì cô đã sớm cho anh vài quyền rồi.

Nhận thấy cô có ý giận, anh liền cười cười “Đi ăn nhé? Coi như cho tôi cơ hội chuộc lỗi.”

Coi như anh cũng biết điều, Doãn Nghi liền gật gật đầu đồng ý. Cô chính là con cún nhỏ dễ bị thu phục nha.

Chiếc xe dừng trước một quán ăn bình dân trong một con hẻm nhỏ. Khương Duật Lãng với quần dài áo phông khoác ngoài một chiếc áo khoác nhẹ bước xuống xe sau đó liền sang bên mở cửa cho cô. Nhưng chưa kịp chờ anh nắm lấy tay cô kéo vào trong thì cô đã vọt lẹ vào trong quá ngồi xuống. Thậm chí còn vỗ vỗ vào ghế bên cạnh ra hiệu anh đến ngồi xuống.

“A, tiểu tử thối, bây giờ mới vác mặt đến đây, có phải cậu quên bà lão này rồi không.” Nhìn thấy người bước vào từ cửa, bà chủ quán đã lên tiếng trách móc. Nhưng những lời này đều là những lời yêu thương không có lấy một nửa ý tứ oán trách. Doãn Nghi kinh ngạc nhìn bà chủ rồi lại nhìn anh. Nhưng anh lại không nói gì chỉ cười cười bước đến ngồi cạnh cô.

Quán này của bà lão đã kinh doanh gần mấy chục năm, tuy không được sang trọng nhưng quán của bà rất tươm tất và sạch sẽ hơn nữa rất đông khách. Nghe mọi người ở đây thỉnh thoảng lại kêu thêm mấy phần mang về và có người khen ngon quá.

“Lâu rồi mới thấy cậu ghế lại đây, vợ cậu đây sao?”

Bà chủ quán niềm nở, tươi cười đến chỗ anh và cô, ánh mắt bà quét một lượt trên người cô. Dù hơi mất tự nhiên nhưng cô vẫn không nói gì. Đến khi nghe bà lão nói “vợ cậu” cô liền tròn mắt. Chúng cháu mới chỉ quen nhau hai ngày thôi bà ơi…Nhưng chưa kịp đợi cô phản ứng bà lại tiếp lời

“Xinh đẹp hiền lành thế này, nhớ giữ cho tốt, nghe chưa.”

Cô vốn muốn định giải thích nhưng bà chủ lại nháy nháy mắt rồi bước nhanh vào trong. Cô liền bĩu môi nhìn anh. Thế mà anh lại đang cười thầm, thật muốn đấm anh mà để người khác hiểu lầm như thế.

“Tôi đã giúp đỡ bà ấy rất nhiều, cũng hay lui tới đây ăn đồ bà ấy làm nên bà ấy đặc biệt coi tôi như con cháu trong nhà.”

Ngừng một lúc anh lại nói

“Em đừng để bụng lời bà ấy nói, bà ấy luôn mong ngóng anh lấy vợ. Ăn thử đồ bà ấy làm chắc chắn sẽ khiến em thích.”

“Nhưng để như vậy, rồi không ai chịu lấy anh thì sao?”

“Không sao, tôi có bị ế cũng có người chịu trách nhiệm với tôi rồi.”

Cô bĩu môi, cái tên này thực sự bắt cô chịu trách nhiệm sao. Cô còn chưa đòi hỏi gì ở anh. Cái gì mà chịu trách nhiệm chứ tôi sẽ cao chạy xa bay coi anh làm thế nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện