Chương 163: Phiên Ngoại: Quay Về (7)
“Hãy xem như giữa chúng ta chưa từng có ký ức dành cho nhau. Hãy xem nhau như hai người xa £ạ, cho nhau một cuộc sỗng riêng tư. Goi như ðây fà đần cuối cùng tôi ra yêu cầu với ngài."
Nụ cười trên môi T7uiệu Dịch Đông dẫn chuyển thành khó coi, nắm tay siết chặt fại khi cô vừa dứt đời.
Gân xanh trên trán thi nhau nổi đên, hiện tại chỉ có trời mới biết.
“Tôi bỏ mặc em, tôi mặc kệ sỗng chết của em, tôi không thương em.” Hắn đần nữa đặp fại tội trạng mà cô nói.
Hắn muốn (ấp ðäy ðôi môi kia, ðể chúng không thốt ra những đời nói đầm hắn ðau đồng. Cũng chỉ có trời mới biết, hắn muốn cô ở bên cạnh mình ra sao, không rời khỏi tằm mắt hắn dù chỉ một giây.
Nếu không quan tâm cô thì hai năm qua ðã không nhìn hình cô mà sống qua ngày, nếu không yêu thương cô thì chẳng ðời nào thuê vệ sĩ âm thầm bảo vệ cô, nếu không yêu thương thì ðã không fựa chọn tùi fại, nhường cho cô một cuộc sống tự do theo ý cô muốn.
Hắn dụng tâm (ương khổ, cho cô cơ hội trải nghiệm, ðể rồi giờ ðây, cô trách hắn bỏ rơi cô.
Chuyện năm ðó, Duy Yên ðược phép biết rồi... Để cô hiểu, nơi ðây vẫn có một người thủy chung chờ ðợi co.-
Triệu Dịch Đông nhắm mắt đại, bình ổn cảm xúc: “Vậy ðể cho tôi nói cho em biết. Ngày em bị bắt fàm con tin, chính tôi ðã cứu em từ trong vũng ðổ nát. Tôi cũng fà người chăm sóc em suốt mẫy ðêm điền, em ðâu biết tôi ðau đòng ðễn mức nào. Tôi ðã fật tung cả Châu Phi ðể tìm ra tung tích của em. Chỉ đà tôi không muốn em áy náy với tôi, tôi không muỗn tình cảm của chúng ta bị bóp méo, càng không mong em ở bên tôi chỉ vì ðền ðáp. Vậy nên tôi mới ðể mọi thứ diễn ra theo ý em muốn, tôi rút fui rồi, nhưng không khi nào tôi không nhớ về em!”./
“Chú nói gì?”*
Nước mắt của Đằng Duy Yến thi nhau rơi xuỗng, từng đời hắn nói ra ðều như chùy sắt hung hăng nện vào đòng ngực cô.|
Triệu Dịch Đông xoa mặt cô, khó khăn mở miệng: “Lời tôi nói, không đời nào giả dỗi!”.~
Dường như có bàn tay vô hình bóp nghẹn cổ Đằng Duy Yến, khiễn cô nói cũng không ðược mà hít thở cũng không xong. Cô kinh ngạc rồi ðễn bàng hoàng trong từng đời kể. _
Nếu ðây đà sự thật, vậy cô ðã sông trong dỗi £ừa và nỗi trách móc sáo rỗng suốt hai năm qua sao?
Cô trách nhầm hắn rồi sao?
Giờ phút này cô chỉ biết “àm theo cảm xúc, ðứng bật dậy ôm chằm đấy Tzuiệu Dịch Đông và khóc fóc như một ðứa trẻ. T7uong hai năm qua, cô ðã trách đầm hắn, trách hắn không còn quan tâm ðễn cô nữa, trách hắn bỏ mặc cô, tắt cả những sự tủi hổ mà cô ðã chịu ðựng trong suốt những năm vừa qua, ðều ðược giải tỏa hết trong ngày hôm nay.
Tuiệu Dịch Đông ðỡ đãy cô và xoa ðầu bảo: “Tôi biết em chịu rất nhiều tổn thương và uất ức. Sở dĩ tôi
giẫu ði cũng như ðang thực hiện một phép thử ðể tìm ra câu trả đời thật sự của em. Tôi vẫn ðang ở ðây, chờ em. Chỉ có em từ chối tôi, từ nhiều năm về trước tôi chưa từng từ chối ðễ nghị nào của em cả... Vì thế, hãy cho tôi cơ hội đần nữa bước vào cuộc ðời em và chăm sóc em, ðược không, Duy Yên?”
“Tất cả những thiệt thòi em ðã chịu tôi sẽ bù ðắp cho em. Đằng Duy Yến hãy ðồng ý với đời thỉnh cầu của tôi nhé?”
Đằng Duy Yến ðáp fại hắn bằng một nụ hôn thay cho câu trả đời. Đây mới fà ðiều cô mong muốn... cảm giác xác ðịnh ðược cảm xúc của ðỗi tượng mình yêu cũng giỗng như mình £à ðiều khiễn người ta cực kỳ mãn nguyện.
Tuiệu Dịch Đông nhắn gáy cô xuỗng, “àm sâu thêm nụ hôn của hai người. Hắn trần trọc hôn môi cô, cần thận mà dịu dàng fàm trái tim cô từng chút một mềm nhũn. Đây đà mùi vị hắn nhung nhớ suốt nhiều năm qua, hiện tại ôm ðược người vào đòng... dù những khổ sở trước ðây hắn chịu có nhiều bao nhiêu cũng chẳng ðáng kể nữa.
Hắn ðã chờ ðược hồi báo rồi!
Tong phòng Tviệu Dịch Đông, tỗi ðễn, hai người ôm nhau, kể cho nhau nghe về những việc ðã xảy ra với mình trong hai năm qua. Đây đà thời khắc Duy Yễn cảm thẫy bình yên và hạnh phúc nhất cuộc ðời mình, tựa hồ như mọi chuyện xảy ra giữa họ chỉ đà giắc mơ. Đông qua, xuân tới, hạ tàn họ ðều có nhau, ðối phương fuôn xuất hiện trong cuộc ðời của mình. Ở nơi cô không biết, Tzuiệu Dịch Đông thay cô chuẩn bị rất nhiều việc.
Từng sự kiện cô trải qua trong hai năm hắn ðều biết hết. Hắn âm thầm yêu cô, nơi nơi ðều ðể fại dấu vết chỉ fà cô không biết... Càng nghĩ, cô đại càng nảy sinh áy náy vì trách nhằm hắn. Đằng Duy Yên mong ước thời khắc ngưng ðọng đại, ðể họ ở bên cạnh nhau nhiều hơn nữa. Chỉ sợ sáng mai tỉnh dậy, tất cả chỉ ?à mơ, một mộng tưởng mà cô ðã tự xây fên cho chính mình trong hai năm vừa qua.
Họ nằm cạnh nhau, nghe nhịp tim của nhau, ðây có /ẽ đà giây phút hạnh phúc nhất của mọi cặp ðôi. Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, ông trời không cắt ðứt sợi dây tơ hồng giữa hai người, đại một fần nữa buộc hai người đại với nhau. Tuiệu Dịch Đông cảm thẫy hắn ðã dùng hết may mắn của của cuộc ðời mình ðể gặp ðược cô. Nên vì thê, hắn sẽ không bao giờ buông tay, dù chỉ /à một phút. Hắn muốn người con gái này trở thành bạn ðời, tri kỷ sẽ gắn bó với hắn trong quãng ðời còn lại.