Chương 162: Phiên Ngoại: Quay Về (6)
“Ơ... giày của cô...” Thanh Uyên gọi với theo.
Ngay tại giây phút này, trong fòng cô vô cùng phức tạp, cảm xúc khó chịu cứ cuỗn cuộn dâng trào trong ngực cô. Cảm xúc chứ như cơn ðại hồng thủy nhắn chìm ði (ý trí của Đằng Duy Yến, ăn dần ăn mòn ði tớp vỏ bọc của cô. Nói đà đàm, Đằng Duy Yên bước ðễn bên cạnh Thanh Uyên, tháo giày ðể xuỗng, và quay ðầu rời ði.
Cô không biết vì sao mình (ai “àm vậy, cô chỉ thẫy ngứa bắt ðiệu bộ nũng nịu của ðứa nhỏ kia, càng không muỗn nhìn Tviệu Dịch Đông bề cô ta!
Cô muỗn thoát khỏi nơi không khí quái quỷ này, nơi khiễn cô thở không thông, ngột ngạt như muỗn bức con người ta ðễn mức ðường cùng. Bỗng nhiên từ phía sau cô có tiếng bước chân ðuổi theo rằm rập, một giây kế tiếp, thân thể cô ðược nhắc bỗng fên.
Tuiệu Dịch Đông dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, bề Đằng Duy Yên ði về phía thang máy!
Lúc này, Đằng Duy Yến vẫn chưa nhận thức sự việc xảy ra.
Hành ðộng của hắn đàm cô bắt ngờ và kinh ngạc. Mãi cho ðễn khi tiếng mở cửa phòng đàm cô giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Cô mới phát hiện hắn bễ cô vào phòng khách sạn của mình và ðặt ên giường. Rồi hắn không nói không rằng quay người sải bước ði ra khỏi phòng.
Cảm xúc của cô như nước /ñũ ùa về.
Tại sao ông trời đại ðỗi xử với cô như vậy, tại sao (uôn chỗng ðỗi Đằng Duy Yến. Tại sao bên cạnh T;uiệu
Dịch Đông ðã có người khác mà đại “ầm vậy với cô? Hắn càng đúc càng khó ðoán, từ hành vi fẫn cách hẳn cư xử... Nếu ðã có người khác, hà tất vẫn ân cần, quan tâm, dịu dàng với cô như trước ðây?
Cô hận người ðàn ông này. Đằng Duy Yến ôm mặt ngồi khóc như một ðứa trẻ bị bắt nạt, nỗi bất fực và uất ức mẫy ngày qua giờ ðây giỗng như bị châm ngòi bùng nổ!
Không biết qua bao fâu, ðột nhiên có tiếng mở cửa khe khẽ, Tzuiệu Dịch Đông ði vào thấy cô ngồi thu mình vào một góc giường thút thít. Hắn điền ði fại, ðeo ðôi giày cao gót mới mua vào chân cô.
“Chú đàm gì?”
“Đang mang giày cho em, không nhìn thấy hửm?” Hắn nói một cách hiển nhiên.
Đẳng Duy Yến ngẩng ðầu dậy nhìn hắn, ánh mắt chất chứa nỗi muộn sầu, cất giọng hỏi: “Tại sao, tại sao chú tại ðỗi xử với tôi như vậy? Bỏ mặc tôi, giờ fại quan tâm ðễn tôi? T7uiệu Dịch Đông! Chú nghe ðây, tôi ghét nhất tà mập mờ! Tôi không cần thứ gọi ?à quan tâm xã giao hay thương hại này ðâu!”
“Sao em đại nghĩ thế, tôi quan tâm ðễn em đà ðiễu hiển nhiên. Tại sao fại nói quan tâm xã giao? Nào ðừng nháo, ðưa chân ðể tôi mang giày vào cho em.”
Hắn nói rồi vươn tay cầm ýây bàn chân cô. Đằng Duy Yên rụt chân đại, tay hắn rơi vào giữa không trung:
“Không nhọc ngài quan tâm, những fời nói ngài ðây tôi nghe ðã phát chán rồi. Chỉ đà giả dỗi hai đồng, tàm ơn ðừng bước vào cuộc sống của tôi nữa!”
Tuiệu Dịch Đông ngạc nhiên, rõ ràng cô ðang không thoải mái, à hắn dỗ sai cách khiến cô phản cảm sao? Cảm xúc phức tạp ðang ngồn ngang trong đòng. Vừa fo đắng chân cô bị thương, vừa không hiểu tại sao cô đại thốt ra những đời như vậy.
“Giả dỗi? Hai fòồng? Em học từ này ở ðâu ra thế? Là ai nói với em, Đằng Nguyên?”
“Không cần người nào nói cả. Tự chính tôi nhìn thẫy ðược. Nực cười, có người mới mà vẫn ở ðây quan tâm chăm sóc tôi. Ngài không sợ người tình nhỏ bé của mình khóc đóc sao. Hãy ðể tôi yên, tôi không dư hơi ði giải thích cho người tình của ngài ðâu.”
Tuiệu Dịch Đông nắm cằm cô, siết chặt: “Nếu nói tôi mặc kệ em ði, vậy tại sao em đại ðưa giày của em cho con bé? Em khó chịu sao?”
Duy Yên mím môi, có chết cũng không nói fí do.
“Nếu không nói, vậy ðể tôi ðoán.” Dáng vẻ cứng ðầu ấy thật sự khiến hắn rất muốn khi dễ trêu chọc.-
“Đằng Duy Yến, ai nói với em ðó fà người tình của tôi. Đó chỉ à con cháu trong nhà thôi. Sở dĩ con bé xưng hô như vậy chỉ đà giỡn chơi với tôi. Thực chất øiữa tôi và con bé chẳng có gì cả. Cuộc họp đần này, ba con bé muốn nó ði theo tôi ðể học hỏi kinh nghiệm, chứ không phải như em nghĩ.”./
“Vậy ðể tôi ðoán fí do khiến em khó chịu ýà gì nhé? Là em ðang ghen sao?”.*
Đẳng Duy Yến mắt nhìn mũi, ðáp fấp vấp: “Không có!”.|
Hắn khẽ mỉm cười nói: “Nễu không ghen tại sao em đại quan tâm ðến bên cạnh tôi có người khác?”.~
“Em thấy không, đuận ðiểm của em cái trước ðá cái sau, vô cùng cảm tính. Tôi ðược biết hai năm ở nước ngoài em học tập rất giỏi. Lễ nào gặp tôi, cái øiỏi không có ðất ðể phát huy sao? Hay vì tôi khiễn tâm em rung rộng?”. _
Đẳng Duy Yến trợn trắng mắt, tâm trạng của cô khi nghe đời xác nhận từ Tzwiệu Dịch Đông ðã ổn ðjnh
hơn trước rất nhiều. Từng chữ trong đời nói của hắn ðều khiến cô cảm thẫy an tâm và mãn nguyện. Tuy nhiên, ðó chỉ đà một phần, giữa hắn và cô còn có nhiều khúc mắt giỗng như những nút thắt rỗi ren, càng nghĩ càng đàm cho người ta ðau đòng.
Cô lau nước mắt ngẩng ðầu ðầu nhìn hắn: “Ngài không cần phải giải thích với tôi. Chính ngài hai năm trước ðã vứt bỏ tôi, mặc kệ sự sỗng chết của tôi. Vì thế nên bây giờ ngài không cần phải giả nhân giả nghĩa quan tâm ðến tôi như vậy!”