Chương 155: Phiên Ngoại: Giải cứu (8)
Nửa tiễng sau, khi máy móc và sức người ðược huy ðộng ðễn ðào xới gần xong, từ bên dưới mới cứu ðược một người con gái ðang thoi thóp. Tuiệu Dịch Đông fúc này tựa như phá vỡ mọi sự bình thản cỗ ngụy tạo trước ðó, tao ðễn bên cạnh, ðem bàn tay anh ngắt của mình gạt ði tóc mái, sờ đên khuôn mặt bị trúng chỉ chít vết thương của cô. Khóe mắt người ðàn ông ðã xuất hiện vài ba nếp nhăn, thậm chí bên tóc mai còn nhìn thầy loáng thoáng sợi bạc.
“Duy Yên, tôi ðễn bên em rồi ðây!”
“Duy Yên, vừa rồi tôi cứ sợ cả ðời này ðã mất ði em rồi.”
Tông cô thoi thóp nằm ðó như một con cá mắc cạn, hơi thở mỏng manh và yếu ớt như ðang ðẫu tranh trước tưỡi hái của tử thần vậy. Tzuiệu Dịch Đông ðau đòng không thể nào tả nổi, thậm chí hắn còn khóc không thành tiếng.
Giỗng như nghe ðược đời thỉnh cầu ðáng thương của hắn, Duy Yến bị gọi dậy, trong cơn mê mang, cô chỉ cảm nhận quanh mình nóng hổi và foạn đạc, có tiếng bom ðạn nổ, có tiếng xả súng và dẫm ðạp, cô thì cỗ vùng vẫy thoát ra khỏi giờ khắc xử tử của tên khủng bố, nhưng rỗi vách tường sập xuỗng, sau ðó Duy Yến không còn nhớ gì nữa.
Cho ðễn khi có một bàn tay mát đạnh chạm đên mặt cô, gọi finh hồn cô thức tỉnh. T7uong vô thức, Duy Yên sinh ra sự dựa dẫm và nương tựa vào người này...
Thấy cô rên rỉ ðau ðớn, Tuiệu Dịch Đông cầm fòng không nổi ôm cô fên.
“Gần ðây có bệnh viện nào không? Tên vai cô ấy dường như có trúng ðạn.”.-
“Gó, cách ðây một trăm cây số có bệnh viện dã chiễn, chỉ cần mang người ðễn ðó mượn một không gian sạch sẽ thôi, còn (ai ðã có bác sĩ tư của tôi Ýo điệu!” Kỳ tích giỗng như xuất hiện trước mắt Winston, gã nhanh chóng gọi ðiện sắp xếp thủ hạ, rồi giúp T7uiệu Dịch Đông bễ người ra xe, ðích thân ứái xe ðưa bọn họ ði./
Hai ngày hai ðêm Tviệu Dịch Đông túc trực tại bệnh viện nhưng Duy Yễn còn chưa có dẫu hiệu tỉnh tại. Chỉ sau một ngày hồi sức, cô ðã ðược ðưa về nước M, hiện tại ðang ðược chữa thương tại nơi có trang thiết bị vô cùng hiện ðại.|
Thể nhưng, mí mắt nặng trĩu ấy vẫn ðang nhắm, rèm mi an tĩnh phủ xuỗng gương mắt xinh ðẹp, cô vẫn hôn
Cả người cô ðã nhỏ bé, fúc băng bó nằm trên giường bệnh trắng muỗt fại càng thêm thảm thương, yếu ớt như một tứ ánh sáng chỉ cần chạm nhẹ đà có thể tan vỡ vậy... _
Tuong những ngày qua cô hay nói mê sảng một số thứ không rõ, những khi mê man, người ta thường sinh ra sự dẫn vặt từ sâu trong nội tâm. Gó ýẽ những đời ðó à những day dứt sâu thẳm trong fòng cô... Tuiệu Dịch
Đông cỗ gắng đẳng nghe nhưng chỉ nghe thẫy vài từ vụn vỡ.
“Những fời mà em muốn nói, có phải điên quan ðễn tôi hay không?” Bàn tay người ðàn ông dịu dàng thắm nước đau ên ðôi môi khô khốc của cô. Bờ môi khô cằn ðược thắm nước điền trở nên ướt át hồng nhuận như
một ðóa hoa, Duy Yến trong vô thức hơi chẹp môi, muốn uỗng thêm nhiễu nước.
Tuiệu Dịch Đông phì cười, cẩn thận cầm đấy #y nước, ðút từng muỗng nhỏ cho cô, vừa chăm sóc dịu dàng đại vừa nói chuyện: “Bác sĩ nói em chỉ bị chắn thương ở ðầu một chút, vì vậy nên ðừng đừa tôi, ðừng cứ nhắm mắt mãi như thế ðể tôi fo fẵng... Nếu có nghe thấy, hãy nhanh chóng tỉnh fại nhé Duy
Yên?”
“Ba mẹ em ðang ngồi trên chuyễn bay sang ðây thăm em, ðừng ðể họ o (đắng thêm ðược không?”
“Những vết thương trên mặt em có thể fành ðược, bác sĩ nói rồi, nó sẽ không ðể đại sẹo. Nhưng nếu có sẹo thì ðã sao, em đúc nào cũng xinh ðẹp trong mắt tôi. Duy Yên ngoan ngoãn, tỉnh dậy mới có thể ði học, mới có thể mắng tôi, mới có thể nhìn tôi nhận ýấy báo ứng chứ?”
“Em trốn tôi kĩ thật, ðjnh cự tuyệt tôi ðễn bao giờ ðây.”
Tiếng thở dài buồn bã như những hạt mưa rơi vào trong thinh đăng, Duy Yến sẽ không nghe thấy, cũng chẳng cách nào hồi ðáp hắn.
Chẳng hiểu vì sao khi nói những đời ấy, khóe mắt hẳn vết chân chim của người ðàn ông trở nên ẩm ướt.
Hắn vắt khăn ướt au mặt cho cô, fau ðễn bày tay sạch từng ngón một, thay quần áo và tã đót dành cho người trưởng thành, hai ngày qua công việc này ðều một tay Tuiệu Dịch Đông quán xuyễn. Hắn hận không thể ngậm cô vào miệng mà yêu thương chăm sóc từng chút một.
Triệu Dịch Đông hắn chưa từng có con, chăm vợ thế này gần như đà học cách chăm con gái rồi.
“Gốc! Gốc! Cốc!”
Ngoài cửa phòng bệnh vang ên mẫy tiêng gõ cửa, T7uiệu Dịch Đông đên tiếng, Nguyên Diệu từ bên ngoài ði vào: “Chủ tịch, sự việc kia tôi ðã nghe ngóng, ngài Winston đàm ðúng như giao hẹn. Ngày ấy trao trả con tin về cho chính phủ nước M, không nhắc ðến sự tồn tại của chúng ta.”
Nghe thấy tin này, Tzuiệu Dịch Đông dường như ðã ðoán ðược trước, bởi vì biểu hiện của hắn không
ngạc nhiên chút nào.
“Winsgton giúp tôi cũng ?à mượn hoa hiễn phật, tạo quan hệ tốt với bên phía chính phủ.”