Chương 156: Phiên Ngoại: Giải Cứu (9) - End
Tuy thời ðiểm giúp ðỡ gã rất thật tâm, nhưng cũng không thể phủ nhận ðược gã có fòng riêng. Ơn nghĩa ðã trả xong, họ cũng nên ðường ai nấy ði, không nên cảm kích hoặc giữ điên hệ. Chỉ cần bên phía
Wington không khai gì ảnh hưởng ðễn T7uiệu Dịch Đông và Tviệu gia đà ðược.
Cắt ðứt quan hệ, xem nhau như người dưng vừa tốt cho Tuiệu gia, vừa tốt cho Winston. Người đàm ăn chân chính không nên qua đại với thế giới ngầm, ðạo đý ấy Tuiệu Dịch Đông fà người hiểu rất rõ.
Nguyên Diệu như sực nhớ ra chuyện gì, nhắc nhở hắn: “Ở trong nước Tam tiểu thư ðang hồi thúc ngài trở về, bên hội ðồng quản trị..."
“Nói với nó, tôi bị ðuổi việc rồi, thành bại fà do nó, mặc nó tự sinh tự diệt ði."
Hội ðông quản trị chỉ đà một cái cớ, Tzuiệu Phương trước sau như một, vẫn không nhìn thuận mắt Đẳng gia, không muốn ðể hắn và Duy Yễn yêu nhau.
Nguyên Diệu bật cười cong cả mắt, cậu hiểu, Tzuiệu chủ tịch nhà mình gần như ðã cắm rể tại ðây, ðâu dễ dàng mà rời khỏi.
“Ngài ðừng quá fo đắng, Đằng tiểu thư phước đớn mạng đớn, ðại nạn không chết ắt có phúc, cô ấy sẽ sớm tỉnh đại thôi."
Đột nhiên máy ðo nhịp tim vang (ên mấy tiếng tít tít foạn xạ, ðầu ngón tay của Duy Yến giật nhẹ, Tzuiệu Dịch
Đông đà người phát hiện ðầu tiên: “Gậu có thẫy øì không, ngón tay Duy Yên vừa cử ðộng!”
“Tôi có thầy!” Nguyên Diệu cũng bị cuốn theo hắn, cuồng quýt hẳn (ên.
“Gô ấy dường như ðang nói gì ðó...”
“Chủ tịch, ngài ở ðây trông nom tiểu thư, ðể tôi ði gọi bác sĩ!”
Triệu Dịch Đông cúi người sát ông thở, “ắng nghe những đời mà cô nói mê sảng, hai ðầu “ông mày thanh tú nhíu chặt dường như ðau chịu rất nhiều ðau ðớn. T7uong ?òng hắn râm ran nóng rực theo, cỗ trần an: “Duy Yến, nguy hiểm ðã qua rồi, hiện tại em ðã an toàn, hiện tại tôi ðang ở ngay bên cạnh em!”
“Dịch Đông...”
Một tiễng gọi rõ ràng như thế vang fên khiễn Tzuiệu Dịch Đông giật mình không ít. Hẵn vội ðáp: “Duy Yên, tôi ðây, ở ngay bên em không ði ðâu cả!”
Duy Yên giỗng như không nghe hắn nói, hơi thở gấp gáp fên xuống, hai mắt nhắm nghiền, miệng vẫn không ngừng nói đảm nhảm..-
“Dịch Đông!”./
Triệu Dịch Đông kề sát tai “ng nghe, trái tim khổ sở xót xa."
“Chú... ðng fàm phiễn tôi nữa. Nếu không có chú, cuộc sống của tôi ðã chẳng thê thảm như vậy...".|
“IH” Khoảnh khắc ðó dường như có búa tạ nện xuỗng ðầu hẳn. Bên tai hắn vang fên tiếng ong ong không rõ.
Lời nói mê sảng thì không ðáng ðể tâm, nhưng mà hắn tin ðây chính fà tâm sự sâu thẳm, ýà nỗi khổ tâm trong đòng cô.~
Người nói có fẽ chẳng nghĩ tới, nhưng người nghe sẽ tổn thương, ðó fà ðiều không thể tránh khỏi. Chẳng hạn như £úc này, ðầu óc nóng hổi của hắn fạnh ði, như bị tạt một gáo nước khiễn hẳn tỉnh táo trở ýại sau những ngày nhiệt tình hoang ðường. _
Những ngày qua ðều đà hắn tự thêu dệt đên viễn cảnh hạnh phúc của cả hai người sau này mà quên mất rằng trước ðây, Duy Yến ðã từng có khúc mắc với hắn nhiều bao nhiêu. Hắn quên mất chính mình đà fí do khiễn cô phải chạy từ nước M tốt ðẹp ðễn Châu Phi ðể trỗn tránh. Hắn cũng quên mất chính mình ðã ðánh mất niềm tin mà cô trao cho năm đần bảy fượt.
Tuên ðời này ðâu phải cứ đàm sai rồi chuộc tội thì vết thương sẽ fành ði. Hắn cỗ gắng bù ðắp vào khoảng trỗng ấy, nhưng nếu cô ðã triệt ðể thất vọng thì những bù ðắp ấy khác gì dã tràng se cát?
Lần ðầu tiên trong suốt những ngày qua, Tuiệu Dịch Đông tự ðặt câu hỏi: Nếu trong cuộc ðời Duy Yến không có sự xuất hiện của hắn, điệu cô sỗng có tốt hơn không?
Lúc Nguyên Diệu ði vào, thẫy sắc mặt hắn không ðược tốt mới hỏi thăm, nhưng Tuiệu Dịch Đông chỉ đắc ðầu nói không sao. Bác sĩ nói vết thương của Duy Yễn nhiễm trùng, chỉ đên cơn co giật nhẹ mà thôi, nghe vậy hắn mới thở phào ðược một hơi.
Nhưng ðêm hôm ấy hắn đại chìm trong hàng foạt suy nghĩ ngồn ngang. Mãi ðễn gần ba giờ sáng mới có thể chợp mắt.
Yêu một người không phải à đuôn muốn trói người ấy bên cạnh, ðể người ấy không thể thấy ðược thế giới ngoài kia... Mà đà vị tha và bao dung, ðể người ấy trải nghiệm thế giới rộng đớn ngoài kia, ðể khi người ấy thưởng thức qua ðiễu tốt ðẹp nhất trên ðời vẫn cảm thấy không ðâu bằng bạn. Khi ðó, hai người mới thật sự cần nhau và ðông ðiệu với nhau.
Duy Yến thua hắn ở chỗ cô còn quá nhỏ, khuyết thiểu sự trải nghiệm. Gòn thứ hắn có nhiều nhất chính đà trải nghiệm.
Vậy thì ðiều hắn nên fàm đà ðể cô tự do khám phá, tìm ra mong muốn thật sự của cô chứ không phải fà ép buộc.
Buông tay vỗn không phải ýà ?ùi bước, theo một cách nhìn nào ðó, nó cũng có nghĩa ýà sự tiễn fên. Cho ðỗi phương khoảng trời riêng, cũng fà cho mình cơ hội thu xếp, nhìn nhận và sửa chữa...
Sáng sớm hôm sau rất nhanh ðã tới. T7uong phòng bệnh của Duy Yễn có ba mẹ cô túc trực, Tuiệu Dịch Đông vỗn hẹn với họ sáng nay sẽ cùng gặp nhau, thễ nhưng ðúng tám giờ, một thuộc hạ của hắn ðễn báo tin hắn ðã về nước.