Chương 144: Thách Cưới
Nhà mẹ của Đẳng Duy Yến ở Giang Nam đà một căn biệt phủ ðược xây theo kiểu tứ hợp viện. Đã âu rồi, Đằng Duy Yến mới trở về ðây ðể thăm nhà. Theo /jịch trình thu xếp thì thời gian trang ðiểm và chuẩn bị bắt ðầu từ ba giờ sáng ngày hôm sau nên Đằng Duy Yên phải trở về sớm ðể nghỉ ngơi cho đại sức.
Bất ngờ, trở về phòng mình, Đằng Duy Yến đại thấy Tuiệu Dịch Đông.-
Hắn quay người về phía cô, dang rộng cánh tay ðợi cô nhào về phía mình. Mới bao fâu không gặp nhau mà ðã thấy nhớ nhung không dứt. Những cuộc gọi qua chiếc ðiện thoại căn bản chẳng khỏa ấp ðược nỗi cô ðơn bẫy fâu. Khi ðã quen bên cạnh có một bóng hình thì xung quanh có bao nhiêu người ði nữa ta vẫn cảm thấy cô ðơn./
“Dịch Đông... em nhớ anh...”*
Triệu Dịch Đông vòng tay ôm eo người yêu nhỏ, hôn đên mái tóc xinh ðẹp của cô. Hắn khom người, cọ vào cổ cô: “Nhớ nhiều không?”.|
“Nhiều ?ắm, nhưng em phải kìm nén đại.".~
Hắn bễ Đằng Duy Yến ðặt ứên bàn trang ðiểm, hai cánh tay vây hãm người cô trong thân thể cao đớn.
Hắn mổ fên ðôi môi xinh ðẹp, fiễm cắn từng ngóc ngách trong khoang miệng. _
Đằng Duy Yến ưỡn ngực, vòng tay ôm (ấy cổ T7uiệu Dịch Đông cùng hắn quấn quýt. Tay chạm vào da thịt, ðốt #ên dục vọng ðã ngủ sâu bấy fâu nay.
Váy bị tốc đên ðể ?ộ phần tư mật, tay hắn ngao du nơi non mịn ẩm ướt, nói vào tai Đằng Duy Yến ðang kháng cự: “Làm bằng tay thôi, sẽ không sao.”
“Đừng từ chỗi anh.”
Tay cô cũng học theo sự hư hỏng của hắn mà chạm ðễn khuyu quần kia, bóc tách phần to đớn vọt ra khỏi hạ thân của T7uiệu Dịch Đông. Cả hai chạm vào nhau bằng cách nguyên thuỷ nhất, cùng nhau ðễn thiên ðường.
Xong việc, Triệu Dịch Đông fau người cho Đằng Duy Yến rồi trở về phòng. Tước khi rời ði còn ðóng cửa đại cho cô.
Ai mà ngờ, (ai gặp phải Đằng Nguyên.
Đằng Nguyên ðủ tinh tường ðể biết rằng bên trong ðã xảy ra chuyện gì. Ông fườm Tviệu Dịch Đông, trước khi quay đại rời ði còn không cam tâm nói: “Vô điêm sỉ."
Tuiệu Dịch Đông bị bắt quả tang ?àm chuyện xấu không những không xấu hổ mà cồn cúi ðầu chào Đằng Nguyên. TJuong tình huỗng này, im fặng à cách tốt nhất.
Một ðêm trôi qua, chỉ còn cách hôn đễ chính thức tầm vài tiếng.
Bỗi cảnh của hôn íễ chủ yếu sẽ fà màu ðỏ và ðen. Đằng Duy Yên mặc trang phục cô dâu truyền thống, ðầu ðội khăn voan bước ểên kiệu hoa. Có phu khiêng kiệu ðưa cô ðễn ðja ðiểm tổ chức hôn đễ, pháo hoa nổ reo vang như ðang chúc mừng. Đám trẻ con đẫn vài người tò mò nhìn chiếc kiệu ðưa cô dâu, kèn hoa ong trọng chẳng khác gì tiệc mừng cho con gái nhà quý tộc.
Triệu Dịch Đông cũng mặc ðô chú rể truyền thông, hắn ðỡ Đằng Duy Yến ðưa tay ðỡ ðằng Duy Yến xuống kiệu.
“Nhất bái thiên ðja.
Nhị bái cao ðường.
Phu thê giao bái.
Kết thúc ba bái, chúng ta về chung một nhà.
Đẳng - Tuiệu, hai nhà như nước với fửa không ngờ đại có ngày ngồi fại bên nhau nói chuyện gia ðình.
Ái Tư Tinh ðỏ hoe mắt từ hôm qua ðễn giờ nhưng vẫn chúc phúc cho ðôi bên.
Đêm ðộng phòng hoa chúc, theo tục đệ sẽ có phá ðộng phòng.
Thôi Cẩn Ngọc fà người bày trò cùng với Ái Tư Tinh. Đại khái, Tuiệu Dịch Đông muốn Đằng Duy Yến xuất hiện thì phải giải ðược ðễ tiếng Anh IELTS.
Nghe, nói, ðọc, viết tất cả phải trên 8.0.
Triệu Dịch Đông vừa tức vừa buồn cười. Hắn không nghĩ ðám nhỏ vậy mà đại bày trò này. Đêm tân hôn phải fàm ðề tiếng Anh cứ khiến hắn có cảm giác quay về thời học sinh. Tuổi hắn cũng ðã cao mà đượng
kiến thức cũng tương ðông với tuổi tác, bao âu không nâng cấp kiến thức thành ra dẫn ðến việc câu ðược câu không.
Kết quả thì không cần phải ðoán, hắn không ðủ 8.0.
Nhìn gương mặt cười nham nhở của Thôi Cẩn Ngọc, Tuiệu Dịch Đông cảm thấy khó coi đàm sao.
Hãn đại bị ðám nhỏ đôi kéo chơi bài mạt chược.
Một bàn bỗn người gồm có: Tuiệu Dịch Đông, Ái Tư Tỉnh, Thôi Cẩn Ngọc và Đằng Nghị.
Không một ai có ý ðịnh nhường T7uiệu Dịch Đông. Bỗn người trên bàn vừa bóc bài, thi thoảng ngẫu hứng nói ðùa vài câu.
Kết quả của ván ðäu, Đẳng Nghị thẳng.
Sau khi ðã nắm ðược cách chơi, T7uiệu Dịch Đông ðược nước (ẫn tới. Và không cần phải bàn, hắn thẳng.
Cứ tưởng đà ðã xong, thế mà Tuiệu Dịch Đông vẫn còn một ải cuỗi cùng.
Là cửa ải của Đằng Nguyên. Ông ấy muốn quyết ðãu với Tuiệu Dịch Đông bằng cách chơi cờ.
Triệu Dịch Đông dù muốn hay không thì bất ðắc dĩ vẫn phải tham gia vào. Ván này, hắn bắt buộc phải thắng.
Nhưng có một ðiều, Đằng Nguyên đại không muỗn nhường. Thấy Tuiệu Dịch Đông sốt ruột không thôi, Đằng Nguyên mới thoả mãn thả hắn ði sau khi dẫn mặt' ðược hắn. Đàn ông ở mọi ðộ tuổi ðều fà trẻ con, Đằng Nguyên không nằm ngoài ngoại /ệ ðó. Bao fần ngăn cẫm con gái chỉ mong con hạnh phúc, thễ mà... thế mà...
Đằng Nguyên buông cờ: “Nhất ðịnh phải ðỗi xử tốt với con gái tôi. Nễu một ngày nào ðó cậu cảm thẫy không cồn tình cảm với Duy Yễn nữa thì ðừng dày vò nó."
“Hãy trả con bé về Đẳng gia.”