Sáng hôm sau, ánh nắng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, mang theo hơi thở trong lành của khu rừng. Lâm Uyển Hi đang ngồi trước gương, để tỳ nữ chải tóc, thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Tiểu thư, Tứ hoàng tử đến thăm.”
Động tác chải tóc của tỳ nữ khựng lại, cả không gian lặng đi vài giây. Lâm Uyển Hi quay đầu, ánh mắt thoáng chút lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh.
“Dẫn hắn vào phòng tiếp khách. Ta sẽ tới ngay.”
Trong phòng tiếp khách, Diệp Thừa Hàn đứng thẳng người, phong thái vẫn nho nhã như thường lệ. Khi Lâm Uyển Hi bước vào, hắn lập tức nở nụ cười dịu dàng.
“Uyển Hi, ta nghe nói hôm qua muội gặp nguy hiểm trong rừng. May mắn là có Vương huynh giúp đỡ.”
Lâm Uyển Hi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, mỉm cười đáp lời. “Đúng vậy, nếu không nhờ Vương gia, e rằng hôm nay thiếp đã không còn ở đây để trò chuyện với Tứ hoàng tử.”
Nụ cười trên môi Diệp Thừa Hàn hơi cứng lại khi nghe nàng nhắc đến Diệp Trần Mặc.
“Vương huynh luôn là người ít nói, lạnh lùng, nhưng lần này thật hiếm thấy huynh ấy ra tay giúp đỡ người khác. Có vẻ như muội rất đặc biệt trong mắt huynh ấy.”
Câu nói này thoạt nghe như khen ngợi, nhưng Lâm Uyển Hi có thể cảm nhận được sự dò xét ẩn sau giọng điệu của hắn.
“Ngài quá lời rồi. Thiếp chỉ may mắn gặp được Vương gia đúng lúc mà thôi.”
Diệp Thừa Hàn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại trở nên sâu thẳm. Hắn cúi người, nhìn nàng chăm chú.
“Uyển Hi, ta biết muội là người ngây thơ, nhưng trong hoàng cung này, muội cần phải thận trọng. Có những người, dù trông có vẻ tốt bụng, nhưng thực chất lại đầy âm mưu.”
Lâm Uyển Hi khẽ siết chặt tay, lòng thầm chế giễu. Kiếp trước nàng đã bị những lời ngọt ngào này lừa gạt. Hắn diễn vai một người anh trai dịu dàng, che chở, để rồi cuối cùng chính tay nàng lại trở thành con tốt thí, hại cả gia tộc rơi vào cảnh diệt vong.
“Đa tạ Tứ hoàng tử đã quan tâm. Thiếp sẽ ghi nhớ lời ngài dặn.”
Diệp Thừa Hàn nhìn nàng thêm một lát, rồi đứng dậy. “Ta phải trở về hoàng cung, nhưng hy vọng muội sẽ đến phủ ta dùng trà vào ngày mai. Ta có vài chuyện quan trọng muốn bàn với muội.”
Lâm Uyển Hi gật đầu. Hắn rời đi, để lại một căn phòng tĩnh lặng.
Sau khi Diệp Thừa Hàn đi, Lâm Uyển Hi ngồi thẫn thờ một lúc lâu. Nàng biết rõ những "chuyện quan trọng" mà hắn nói không bao giờ đơn giản.
“Tiểu thư,” tỳ nữ bước vào, cúi người, “bên ngoài có người của Vương gia gửi thư đến.”
“Vương gia?” Lâm Uyển Hi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy bức thư.
Dòng chữ trên giấy làm nàng không khỏi sững sờ:
“Chiều nay, đến khu rừng phía Tây. Không mang theo bất kỳ ai.”
Không ký tên, nhưng nàng có thể nhận ra nét chữ quen thuộc của Diệp Trần Mặc.
Chiều hôm đó, nàng một mình cưỡi ngựa đến khu rừng phía Tây. Nơi này vắng vẻ hơn rất nhiều so với những nơi khác, không một bóng người.
Khi đến điểm hẹn, nàng thấy Diệp Trần Mặc đã đứng chờ ở đó, trên người vẫn là bộ y phục đen giản dị.
“Vương gia,” nàng cúi người chào, nhưng không giấu được sự tò mò, “ngài hẹn thiếp đến đây có chuyện gì sao?”
Diệp Trần Mặc im lặng một lúc, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.
“Lâm Uyển Hi, nàng có biết Tứ hoàng tử là người như thế nào không?”
Câu hỏi này khiến nàng ngạc nhiên. Nàng cúi đầu, giấu đi ánh mắt phức tạp.
“Ngài ấy là người tốt, luôn quan tâm đến thiếp...”
“Người tốt?” Diệp Trần Mặc cắt ngang, giọng nói lạnh lùng. “Nàng có biết, chỉ một lời của hắn có thể khiến cả gia tộc nàng rơi vào cảnh diệt vong không?”
Lâm Uyển Hi cảm thấy tim mình chùng xuống. Diệp Trần Mặc đang thử dò xét nàng? “Vương gia,” nàng mỉm cười dịu dàng, “ngài lo lắng cho thiếp sao?”
Diệp Trần Mặc nhíu mày, không trả lời câu hỏi của nàng.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở nàng: hãy cẩn thận với mọi người xung quanh, kể cả những người nàng nghĩ là thân thiết nhất. Hoàng cung không phải là nơi nàng có thể dễ dàng sống sót nếu không biết đề phòng.”
Nói xong, hắn quay người, không cho nàng cơ hội hỏi thêm.
Lâm Uyển Hi nhìn theo bóng lưng hắn, lòng đầy mâu thuẫn.
“Ngài ấy đang bảo vệ ta sao? Hay chỉ là đang thử ta?”
Dù là lý do gì, nàng biết một điều: Diệp Trần Mặc không phải là người dễ tiếp cận, nhưng nàng nhất định sẽ không từ bỏ.
Kết thúc chương 7.
“Tiểu thư, Tứ hoàng tử đến thăm.”
Động tác chải tóc của tỳ nữ khựng lại, cả không gian lặng đi vài giây. Lâm Uyển Hi quay đầu, ánh mắt thoáng chút lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh.
“Dẫn hắn vào phòng tiếp khách. Ta sẽ tới ngay.”
Trong phòng tiếp khách, Diệp Thừa Hàn đứng thẳng người, phong thái vẫn nho nhã như thường lệ. Khi Lâm Uyển Hi bước vào, hắn lập tức nở nụ cười dịu dàng.
“Uyển Hi, ta nghe nói hôm qua muội gặp nguy hiểm trong rừng. May mắn là có Vương huynh giúp đỡ.”
Lâm Uyển Hi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, mỉm cười đáp lời. “Đúng vậy, nếu không nhờ Vương gia, e rằng hôm nay thiếp đã không còn ở đây để trò chuyện với Tứ hoàng tử.”
Nụ cười trên môi Diệp Thừa Hàn hơi cứng lại khi nghe nàng nhắc đến Diệp Trần Mặc.
“Vương huynh luôn là người ít nói, lạnh lùng, nhưng lần này thật hiếm thấy huynh ấy ra tay giúp đỡ người khác. Có vẻ như muội rất đặc biệt trong mắt huynh ấy.”
Câu nói này thoạt nghe như khen ngợi, nhưng Lâm Uyển Hi có thể cảm nhận được sự dò xét ẩn sau giọng điệu của hắn.
“Ngài quá lời rồi. Thiếp chỉ may mắn gặp được Vương gia đúng lúc mà thôi.”
Diệp Thừa Hàn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại trở nên sâu thẳm. Hắn cúi người, nhìn nàng chăm chú.
“Uyển Hi, ta biết muội là người ngây thơ, nhưng trong hoàng cung này, muội cần phải thận trọng. Có những người, dù trông có vẻ tốt bụng, nhưng thực chất lại đầy âm mưu.”
Lâm Uyển Hi khẽ siết chặt tay, lòng thầm chế giễu. Kiếp trước nàng đã bị những lời ngọt ngào này lừa gạt. Hắn diễn vai một người anh trai dịu dàng, che chở, để rồi cuối cùng chính tay nàng lại trở thành con tốt thí, hại cả gia tộc rơi vào cảnh diệt vong.
“Đa tạ Tứ hoàng tử đã quan tâm. Thiếp sẽ ghi nhớ lời ngài dặn.”
Diệp Thừa Hàn nhìn nàng thêm một lát, rồi đứng dậy. “Ta phải trở về hoàng cung, nhưng hy vọng muội sẽ đến phủ ta dùng trà vào ngày mai. Ta có vài chuyện quan trọng muốn bàn với muội.”
Lâm Uyển Hi gật đầu. Hắn rời đi, để lại một căn phòng tĩnh lặng.
Sau khi Diệp Thừa Hàn đi, Lâm Uyển Hi ngồi thẫn thờ một lúc lâu. Nàng biết rõ những "chuyện quan trọng" mà hắn nói không bao giờ đơn giản.
“Tiểu thư,” tỳ nữ bước vào, cúi người, “bên ngoài có người của Vương gia gửi thư đến.”
“Vương gia?” Lâm Uyển Hi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy bức thư.
Dòng chữ trên giấy làm nàng không khỏi sững sờ:
“Chiều nay, đến khu rừng phía Tây. Không mang theo bất kỳ ai.”
Không ký tên, nhưng nàng có thể nhận ra nét chữ quen thuộc của Diệp Trần Mặc.
Chiều hôm đó, nàng một mình cưỡi ngựa đến khu rừng phía Tây. Nơi này vắng vẻ hơn rất nhiều so với những nơi khác, không một bóng người.
Khi đến điểm hẹn, nàng thấy Diệp Trần Mặc đã đứng chờ ở đó, trên người vẫn là bộ y phục đen giản dị.
“Vương gia,” nàng cúi người chào, nhưng không giấu được sự tò mò, “ngài hẹn thiếp đến đây có chuyện gì sao?”
Diệp Trần Mặc im lặng một lúc, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.
“Lâm Uyển Hi, nàng có biết Tứ hoàng tử là người như thế nào không?”
Câu hỏi này khiến nàng ngạc nhiên. Nàng cúi đầu, giấu đi ánh mắt phức tạp.
“Ngài ấy là người tốt, luôn quan tâm đến thiếp...”
“Người tốt?” Diệp Trần Mặc cắt ngang, giọng nói lạnh lùng. “Nàng có biết, chỉ một lời của hắn có thể khiến cả gia tộc nàng rơi vào cảnh diệt vong không?”
Lâm Uyển Hi cảm thấy tim mình chùng xuống. Diệp Trần Mặc đang thử dò xét nàng? “Vương gia,” nàng mỉm cười dịu dàng, “ngài lo lắng cho thiếp sao?”
Diệp Trần Mặc nhíu mày, không trả lời câu hỏi của nàng.
“Ta chỉ muốn nhắc nhở nàng: hãy cẩn thận với mọi người xung quanh, kể cả những người nàng nghĩ là thân thiết nhất. Hoàng cung không phải là nơi nàng có thể dễ dàng sống sót nếu không biết đề phòng.”
Nói xong, hắn quay người, không cho nàng cơ hội hỏi thêm.
Lâm Uyển Hi nhìn theo bóng lưng hắn, lòng đầy mâu thuẫn.
“Ngài ấy đang bảo vệ ta sao? Hay chỉ là đang thử ta?”
Dù là lý do gì, nàng biết một điều: Diệp Trần Mặc không phải là người dễ tiếp cận, nhưng nàng nhất định sẽ không từ bỏ.
Kết thúc chương 7.
Danh sách chương