Sau lần gặp Diệp Trần Mặc tại khu rừng, Lâm Uyển Hi nhận ra rằng, bất kể nàng nói gì hay làm gì, vị Vương gia này vẫn duy trì vẻ lạnh lùng, khó đoán như băng tuyết ngàn năm. Nhưng nàng không cho phép mình nản lòng.
Sáng hôm sau, đúng như lời hẹn, nàng đến phủ Tứ hoàng tử. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, từng bước chân của nàng vang lên giữa con đường lát đá dẫn vào sảnh chính.
Diệp Thừa Hàn đứng chờ sẵn, vẫn với dáng vẻ nho nhã thường ngày. Khi nàng vừa bước vào, hắn liền tiến đến, nắm lấy tay nàng một cách tự nhiên.
“Uyển Hi, muội đến rồi. Ta đã chờ muội từ lâu.”
Ánh mắt hắn dịu dàng như mặt nước mùa xuân, nhưng Lâm Uyển Hi lại cảm thấy lạnh lẽo tận xương tủy. Kiếp trước, cũng chính ánh mắt này đã lừa nàng trao đi tất cả.
“Đa tạ Tứ hoàng tử đã quan tâm. Thiếp không dám chậm trễ.” Nàng khéo léo rút tay về, cúi đầu lễ phép.
Diệp Thừa Hàn dường như không để ý, chỉ mỉm cười. “Đến đây. Ta đã chuẩn bị trà và vài món điểm tâm. Chúng ta vừa dùng trà vừa trò chuyện.”
Trong phòng, không khí thoang thoảng hương trà mới pha. Lâm Uyển Hi ngồi đối diện Diệp Thừa Hàn, đôi mắt bình thản nhưng trong lòng đã dậy sóng.
“Uyển Hi, muội có biết vì sao hôm nay ta mời muội đến đây không?”
Lâm Uyển Hi khẽ lắc đầu, nhưng không trả lời. Nàng muốn nghe hắn nói.
Diệp Thừa Hàn đặt chén trà xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc. “Ta nghe nói, phụ thân của muội đang bàn bạc với Hoàng thượng về chuyện liên hôn. Người được chọn không ai khác ngoài ta.”
Trái tim Lâm Uyển Hi khẽ thắt lại. Những lời này như một hồi chuông cảnh tỉnh, kéo nàng trở về những ký ức đau đớn của kiếp trước.
“Hoàng tử nói vậy là có ý gì?” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hơi lóe lên.
“Ý của ta rất đơn giản.” Diệp Thừa Hàn mỉm cười, giọng nói trầm ấm như một lời mê hoặc. “Uyển Hi, ta muốn muội trở thành thê tử của ta.”
Lời đề nghị bất ngờ này khiến nàng không khỏi bất ngờ, nhưng nàng đã nhanh chóng che giấu cảm xúc.
“Thiếp e rằng đây là chuyện hệ trọng, không thể quyết định ngay.”
“Uyển Hi, chẳng lẽ muội không tin ta? Ta sẽ bảo vệ muội, sẽ mang lại cho muội hạnh phúc. Ta hứa sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương muội.”
Những lời nói ngọt ngào này như một màn diễn đã được hắn chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu là kiếp trước, có lẽ nàng đã rơi vào cái bẫy này một lần nữa. Nhưng hiện tại, nàng chỉ cảm thấy khinh thường.
“Thiếp rất cảm kích tấm lòng của Tứ hoàng tử, nhưng mọi chuyện vẫn phải đợi ý chỉ của phụ thân và Hoàng thượng. Mong ngài hiểu cho.”
Nàng đứng dậy, hành lễ rồi rời đi mà không đợi hắn phản ứng.
Trên đường trở về phủ Thừa tướng, Lâm Uyển Hi không khỏi cảm thấy nặng nề. Những âm mưu, toan tính đang bắt đầu dần hiện rõ.
Vừa bước vào phủ, nàng bất ngờ nghe tỳ nữ báo lại rằng có một vị khách đặc biệt đang chờ nàng.
“Là ai?”
“Là Vương gia.”
Lâm Uyển Hi khựng lại. Không phải Diệp Trần Mặc luôn xa cách nàng sao? Hắn đến đây làm gì? Tại sảnh chính, Diệp Trần Mặc đang ngồi trên ghế, tay cầm một chén trà, ánh mắt lạnh lùng nhưng không kém phần uy nghiêm.
Khi Lâm Uyển Hi bước vào, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như biển lớn.
“Vương gia, không biết ngài đến phủ Thừa tướng có chuyện gì quan trọng?” Nàng cúi người hành lễ, giọng nói vừa lễ phép vừa giữ khoảng cách.
Diệp Trần Mặc đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy.
“Ta đến để nhắc nhở nàng một điều: đừng tin tưởng Diệp Thừa Hàn.”
Lời nói này khiến nàng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không quá bất ngờ.
“Vương gia, ý ngài là gì? Ngài ấy là Tứ hoàng tử, chẳng lẽ lại làm hại thiếp?”
Diệp Trần Mặc nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đầy mỉa mai.
“Hắn không chỉ làm hại nàng, mà còn sẽ hại cả gia tộc nàng.”
Lâm Uyển Hi im lặng. Hắn nói đúng, nhưng nàng không thể thừa nhận điều này trước mặt hắn.
“Vương gia, ngài lo lắng cho thiếp sao?” Nàng hỏi, giọng điệu như trêu chọc.
Diệp Trần Mặc nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia khó chịu.
“Ta không lo lắng cho nàng. Ta chỉ không muốn nàng trở thành con tốt thí trong trò chơi của hoàng cung. Nếu nàng không muốn chết một cách vô ích, hãy nhớ kỹ lời ta.”
Nói xong, hắn quay người bước ra khỏi sảnh, không cho nàng cơ hội đáp lại.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Lâm Uyển Hi khẽ thở dài.
“Diệp Trần Mặc, ngài lạnh lùng như vậy, nhưng tại sao lại luôn xuất hiện đúng lúc để bảo vệ ta?”
Trong lòng nàng, một cảm xúc phức tạp dần nảy sinh.
Kết thúc chương 8.
Sáng hôm sau, đúng như lời hẹn, nàng đến phủ Tứ hoàng tử. Dưới ánh nắng dịu nhẹ, từng bước chân của nàng vang lên giữa con đường lát đá dẫn vào sảnh chính.
Diệp Thừa Hàn đứng chờ sẵn, vẫn với dáng vẻ nho nhã thường ngày. Khi nàng vừa bước vào, hắn liền tiến đến, nắm lấy tay nàng một cách tự nhiên.
“Uyển Hi, muội đến rồi. Ta đã chờ muội từ lâu.”
Ánh mắt hắn dịu dàng như mặt nước mùa xuân, nhưng Lâm Uyển Hi lại cảm thấy lạnh lẽo tận xương tủy. Kiếp trước, cũng chính ánh mắt này đã lừa nàng trao đi tất cả.
“Đa tạ Tứ hoàng tử đã quan tâm. Thiếp không dám chậm trễ.” Nàng khéo léo rút tay về, cúi đầu lễ phép.
Diệp Thừa Hàn dường như không để ý, chỉ mỉm cười. “Đến đây. Ta đã chuẩn bị trà và vài món điểm tâm. Chúng ta vừa dùng trà vừa trò chuyện.”
Trong phòng, không khí thoang thoảng hương trà mới pha. Lâm Uyển Hi ngồi đối diện Diệp Thừa Hàn, đôi mắt bình thản nhưng trong lòng đã dậy sóng.
“Uyển Hi, muội có biết vì sao hôm nay ta mời muội đến đây không?”
Lâm Uyển Hi khẽ lắc đầu, nhưng không trả lời. Nàng muốn nghe hắn nói.
Diệp Thừa Hàn đặt chén trà xuống, ánh mắt trở nên nghiêm túc. “Ta nghe nói, phụ thân của muội đang bàn bạc với Hoàng thượng về chuyện liên hôn. Người được chọn không ai khác ngoài ta.”
Trái tim Lâm Uyển Hi khẽ thắt lại. Những lời này như một hồi chuông cảnh tỉnh, kéo nàng trở về những ký ức đau đớn của kiếp trước.
“Hoàng tử nói vậy là có ý gì?” Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hơi lóe lên.
“Ý của ta rất đơn giản.” Diệp Thừa Hàn mỉm cười, giọng nói trầm ấm như một lời mê hoặc. “Uyển Hi, ta muốn muội trở thành thê tử của ta.”
Lời đề nghị bất ngờ này khiến nàng không khỏi bất ngờ, nhưng nàng đã nhanh chóng che giấu cảm xúc.
“Thiếp e rằng đây là chuyện hệ trọng, không thể quyết định ngay.”
“Uyển Hi, chẳng lẽ muội không tin ta? Ta sẽ bảo vệ muội, sẽ mang lại cho muội hạnh phúc. Ta hứa sẽ không để bất kỳ ai làm tổn thương muội.”
Những lời nói ngọt ngào này như một màn diễn đã được hắn chuẩn bị kỹ lưỡng. Nếu là kiếp trước, có lẽ nàng đã rơi vào cái bẫy này một lần nữa. Nhưng hiện tại, nàng chỉ cảm thấy khinh thường.
“Thiếp rất cảm kích tấm lòng của Tứ hoàng tử, nhưng mọi chuyện vẫn phải đợi ý chỉ của phụ thân và Hoàng thượng. Mong ngài hiểu cho.”
Nàng đứng dậy, hành lễ rồi rời đi mà không đợi hắn phản ứng.
Trên đường trở về phủ Thừa tướng, Lâm Uyển Hi không khỏi cảm thấy nặng nề. Những âm mưu, toan tính đang bắt đầu dần hiện rõ.
Vừa bước vào phủ, nàng bất ngờ nghe tỳ nữ báo lại rằng có một vị khách đặc biệt đang chờ nàng.
“Là ai?”
“Là Vương gia.”
Lâm Uyển Hi khựng lại. Không phải Diệp Trần Mặc luôn xa cách nàng sao? Hắn đến đây làm gì? Tại sảnh chính, Diệp Trần Mặc đang ngồi trên ghế, tay cầm một chén trà, ánh mắt lạnh lùng nhưng không kém phần uy nghiêm.
Khi Lâm Uyển Hi bước vào, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm như biển lớn.
“Vương gia, không biết ngài đến phủ Thừa tướng có chuyện gì quan trọng?” Nàng cúi người hành lễ, giọng nói vừa lễ phép vừa giữ khoảng cách.
Diệp Trần Mặc đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy.
“Ta đến để nhắc nhở nàng một điều: đừng tin tưởng Diệp Thừa Hàn.”
Lời nói này khiến nàng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không quá bất ngờ.
“Vương gia, ý ngài là gì? Ngài ấy là Tứ hoàng tử, chẳng lẽ lại làm hại thiếp?”
Diệp Trần Mặc nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đầy mỉa mai.
“Hắn không chỉ làm hại nàng, mà còn sẽ hại cả gia tộc nàng.”
Lâm Uyển Hi im lặng. Hắn nói đúng, nhưng nàng không thể thừa nhận điều này trước mặt hắn.
“Vương gia, ngài lo lắng cho thiếp sao?” Nàng hỏi, giọng điệu như trêu chọc.
Diệp Trần Mặc nhíu mày, ánh mắt thoáng qua một tia khó chịu.
“Ta không lo lắng cho nàng. Ta chỉ không muốn nàng trở thành con tốt thí trong trò chơi của hoàng cung. Nếu nàng không muốn chết một cách vô ích, hãy nhớ kỹ lời ta.”
Nói xong, hắn quay người bước ra khỏi sảnh, không cho nàng cơ hội đáp lại.
Nhìn theo bóng lưng hắn, Lâm Uyển Hi khẽ thở dài.
“Diệp Trần Mặc, ngài lạnh lùng như vậy, nhưng tại sao lại luôn xuất hiện đúng lúc để bảo vệ ta?”
Trong lòng nàng, một cảm xúc phức tạp dần nảy sinh.
Kết thúc chương 8.
Danh sách chương