Diệp Trần Mặc dẫn đầu, Lâm Uyển Hi ngoan ngoãn cưỡi ngựa theo sau, ánh mắt lặng lẽ quan sát bóng lưng lạnh lùng của hắn. Hắn mặc bộ y phục săn bắn màu đen, dáng người cao lớn, uy nghiêm khiến nàng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng kiếp trước.
“Ngài ấy chính là người cố gắng cứu mình khỏi đám lửa...” Ý nghĩ ấy khiến trái tim nàng siết lại.
“Lâm tiểu thư,” giọng nói trầm thấp của Diệp Trần Mặc bất ngờ vang lên, kéo nàng trở về thực tại, “nàng không có kỹ năng săn bắn mà lại tham gia, chẳng phải là quá nguy hiểm sao?”
Lâm Uyển Hi hơi giật mình, nhưng nhanh chóng nở nụ cười. “Vương gia, thiếp chỉ muốn thử sức một chút, không ngờ lại lạc đường. Cũng may gặp được ngài.”
Diệp Trần Mặc thoáng nhíu mày. Hắn không tin lời nàng. Cách nàng nói chuyện, ánh mắt nàng, tất cả đều khác hẳn so với những gì hắn từng nghe về Lâm Uyển Hi.
“Ngốc nghếch và vụng về, nhưng lại không hề sợ hãi. Rốt cuộc nàng ta đang che giấu điều gì?”
“Cẩn thận,” hắn chỉ nói gọn một câu, rồi tiếp tục đi.
Hai người dấn thân sâu hơn vào rừng, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió rì rào qua những tán lá. Diệp Trần Mặc dẫn đường một cách thận trọng, còn Lâm Uyển Hi thì thầm cảm thấy may mắn khi có cơ hội gần gũi hắn như thế này.
Đột nhiên, một âm thanh lạ vang lên từ phía trước.
“Đợi đã!” Diệp Trần Mặc giơ tay ra hiệu dừng lại. Hắn cúi người xuống, lắng nghe kỹ hơn.
“Có vẻ là một con thú lớn,” hắn nói, ánh mắt sắc bén.
Lâm Uyển Hi hơi căng thẳng. Đây là lần đầu tiên nàng đối diện với tình huống nguy hiểm như vậy, nhưng nàng biết không thể để lộ sự sợ hãi.
“Ngài định làm gì?” nàng hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Ta sẽ xử lý. Nàng đứng yên ở đây.”
Diệp Trần Mặc nắm chặt cung tên, tiến lên phía trước một cách dứt khoát.
Khoảnh khắc hắn rời đi, Lâm Uyển Hi cảm thấy tim mình đập mạnh. Sự lạnh lùng và kiên nghị của hắn như một bức tường thành vững chắc, khiến nàng không thể không ngưỡng mộ.
Một lúc sau, từ xa vọng lại tiếng gầm rú và tiếng động mạnh. Nàng không thể kiềm chế được sự tò mò, liền bước theo hướng hắn vừa đi.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh ngạc.
Diệp Trần Mặc đang đối mặt với một con hổ lớn. Mặc dù con thú dữ tợn lao tới, hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Một mũi tên được bắn ra nhanh như chớp, cắm thẳng vào cổ con hổ.
Nó gầm lên đau đớn, ngã xuống đất, giãy giụa một lúc rồi bất động.
Diệp Trần Mặc hạ cung, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi quay lại, hắn thấy Lâm Uyển Hi đang đứng cách đó không xa, ánh mắt mở to đầy ngạc nhiên.
“Ta đã bảo nàng đứng yên,” hắn lạnh lùng quát.
“Thiếp... chỉ muốn xem ngài có sao không,” nàng ấp úng.
Diệp Trần Mặc bước tới gần, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm. “Nàng không sợ sao? Một con hổ lớn như vậy, chỉ cần sơ suất là mất mạng.”
Lâm Uyển Hi cười nhẹ, ánh mắt thoáng chút dịu dàng. “Nếu có ngài ở đây, thiếp không cần phải sợ.”
Câu trả lời của nàng khiến Diệp Trần Mặc sững người. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại vẻ lạnh lùng. “Đừng nói những lời vô nghĩa. Đi thôi.”
Trên đường trở về, không ai nói gì thêm. Diệp Trần Mặc đi trước, dáng vẻ vẫn như một vị thần không thể chạm tới, còn Lâm Uyển Hi thì âm thầm mỉm cười.
“Ngài ấy có vẻ lạnh lùng, nhưng cũng biết lo lắng cho người khác. Ta nhất định sẽ khiến ngài mở lòng với ta.”
Khi hai người vừa ra khỏi khu rừng, một nhóm người đã chờ sẵn ở đó. Hoàng tử Diệp Thừa Hàn là người đầu tiên bước tới, ánh mắt lo lắng nhưng lại có phần giận dữ khi nhìn thấy Lâm Uyển Hi.
“Uyển Hi, muội sao lại chạy lung tung như vậy? Ta đã rất lo lắng!”
Lâm Uyển Hi thoáng rùng mình khi thấy hắn. Ký ức kiếp trước ùa về, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Đa tạ Tứ hoàng tử đã lo lắng. Nhưng nhờ có Vương gia, thiếp đã an toàn trở về.”
Diệp Thừa Hàn nhìn về phía Diệp Trần Mặc, ánh mắt thoáng qua chút khó chịu. Nhưng hắn nhanh chóng giấu đi cảm xúc, nở nụ cười nhã nhặn.
“Dù sao thì muội cũng không nên để mình rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy. May mắn là Vương huynh đã giúp đỡ.”
Diệp Trần Mặc không đáp, chỉ gật đầu rồi rời đi mà không nói thêm một lời.
Tối hôm đó, Lâm Uyển Hi đứng trước gương, ngẫm lại mọi chuyện. Nàng biết con đường chinh phục trái tim Diệp Trần Mặc sẽ không hề dễ dàng, nhưng nàng không hề nản lòng.
“Ngài ấy đã cứu ta một lần, ta nhất định sẽ không để ngài phải thất vọng.”
Kết thúc chương 6.
“Ngài ấy chính là người cố gắng cứu mình khỏi đám lửa...” Ý nghĩ ấy khiến trái tim nàng siết lại.
“Lâm tiểu thư,” giọng nói trầm thấp của Diệp Trần Mặc bất ngờ vang lên, kéo nàng trở về thực tại, “nàng không có kỹ năng săn bắn mà lại tham gia, chẳng phải là quá nguy hiểm sao?”
Lâm Uyển Hi hơi giật mình, nhưng nhanh chóng nở nụ cười. “Vương gia, thiếp chỉ muốn thử sức một chút, không ngờ lại lạc đường. Cũng may gặp được ngài.”
Diệp Trần Mặc thoáng nhíu mày. Hắn không tin lời nàng. Cách nàng nói chuyện, ánh mắt nàng, tất cả đều khác hẳn so với những gì hắn từng nghe về Lâm Uyển Hi.
“Ngốc nghếch và vụng về, nhưng lại không hề sợ hãi. Rốt cuộc nàng ta đang che giấu điều gì?”
“Cẩn thận,” hắn chỉ nói gọn một câu, rồi tiếp tục đi.
Hai người dấn thân sâu hơn vào rừng, không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng gió rì rào qua những tán lá. Diệp Trần Mặc dẫn đường một cách thận trọng, còn Lâm Uyển Hi thì thầm cảm thấy may mắn khi có cơ hội gần gũi hắn như thế này.
Đột nhiên, một âm thanh lạ vang lên từ phía trước.
“Đợi đã!” Diệp Trần Mặc giơ tay ra hiệu dừng lại. Hắn cúi người xuống, lắng nghe kỹ hơn.
“Có vẻ là một con thú lớn,” hắn nói, ánh mắt sắc bén.
Lâm Uyển Hi hơi căng thẳng. Đây là lần đầu tiên nàng đối diện với tình huống nguy hiểm như vậy, nhưng nàng biết không thể để lộ sự sợ hãi.
“Ngài định làm gì?” nàng hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.
“Ta sẽ xử lý. Nàng đứng yên ở đây.”
Diệp Trần Mặc nắm chặt cung tên, tiến lên phía trước một cách dứt khoát.
Khoảnh khắc hắn rời đi, Lâm Uyển Hi cảm thấy tim mình đập mạnh. Sự lạnh lùng và kiên nghị của hắn như một bức tường thành vững chắc, khiến nàng không thể không ngưỡng mộ.
Một lúc sau, từ xa vọng lại tiếng gầm rú và tiếng động mạnh. Nàng không thể kiềm chế được sự tò mò, liền bước theo hướng hắn vừa đi.
Cảnh tượng trước mắt khiến nàng kinh ngạc.
Diệp Trần Mặc đang đối mặt với một con hổ lớn. Mặc dù con thú dữ tợn lao tới, hắn vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Một mũi tên được bắn ra nhanh như chớp, cắm thẳng vào cổ con hổ.
Nó gầm lên đau đớn, ngã xuống đất, giãy giụa một lúc rồi bất động.
Diệp Trần Mặc hạ cung, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi quay lại, hắn thấy Lâm Uyển Hi đang đứng cách đó không xa, ánh mắt mở to đầy ngạc nhiên.
“Ta đã bảo nàng đứng yên,” hắn lạnh lùng quát.
“Thiếp... chỉ muốn xem ngài có sao không,” nàng ấp úng.
Diệp Trần Mặc bước tới gần, ánh mắt sắc bén nhìn nàng chằm chằm. “Nàng không sợ sao? Một con hổ lớn như vậy, chỉ cần sơ suất là mất mạng.”
Lâm Uyển Hi cười nhẹ, ánh mắt thoáng chút dịu dàng. “Nếu có ngài ở đây, thiếp không cần phải sợ.”
Câu trả lời của nàng khiến Diệp Trần Mặc sững người. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ.
Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại vẻ lạnh lùng. “Đừng nói những lời vô nghĩa. Đi thôi.”
Trên đường trở về, không ai nói gì thêm. Diệp Trần Mặc đi trước, dáng vẻ vẫn như một vị thần không thể chạm tới, còn Lâm Uyển Hi thì âm thầm mỉm cười.
“Ngài ấy có vẻ lạnh lùng, nhưng cũng biết lo lắng cho người khác. Ta nhất định sẽ khiến ngài mở lòng với ta.”
Khi hai người vừa ra khỏi khu rừng, một nhóm người đã chờ sẵn ở đó. Hoàng tử Diệp Thừa Hàn là người đầu tiên bước tới, ánh mắt lo lắng nhưng lại có phần giận dữ khi nhìn thấy Lâm Uyển Hi.
“Uyển Hi, muội sao lại chạy lung tung như vậy? Ta đã rất lo lắng!”
Lâm Uyển Hi thoáng rùng mình khi thấy hắn. Ký ức kiếp trước ùa về, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Đa tạ Tứ hoàng tử đã lo lắng. Nhưng nhờ có Vương gia, thiếp đã an toàn trở về.”
Diệp Thừa Hàn nhìn về phía Diệp Trần Mặc, ánh mắt thoáng qua chút khó chịu. Nhưng hắn nhanh chóng giấu đi cảm xúc, nở nụ cười nhã nhặn.
“Dù sao thì muội cũng không nên để mình rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy. May mắn là Vương huynh đã giúp đỡ.”
Diệp Trần Mặc không đáp, chỉ gật đầu rồi rời đi mà không nói thêm một lời.
Tối hôm đó, Lâm Uyển Hi đứng trước gương, ngẫm lại mọi chuyện. Nàng biết con đường chinh phục trái tim Diệp Trần Mặc sẽ không hề dễ dàng, nhưng nàng không hề nản lòng.
“Ngài ấy đã cứu ta một lần, ta nhất định sẽ không để ngài phải thất vọng.”
Kết thúc chương 6.
Danh sách chương