Sau buổi huấn luyện đầu tiên, Lâm Uyển Hi nhận ra rằng, để trả thù kẻ thù và bảo vệ chính mình, nàng phải thay đổi toàn diện. Nàng không còn là tiểu thư ngốc nghếch chỉ biết sống trong ảo mộng nữa. Thế nhưng, thế giới này không hề đơn giản.
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Hi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Một nha hoàn vội vã chạy vào, mặt mày tái mét.
"Tiểu thư! Có người từ kinh thành đến, muốn gặp ngài!"
Lâm Uyển Hi nhíu mày. Kể từ khi rời khỏi phủ Thừa Tướng, nàng đã cố tình giữ mình ẩn dật, tránh xa tầm mắt của những kẻ liên quan đến Diệp Thừa Hàn. Nhưng bây giờ, có người tìm đến đây? Bước ra khỏi phòng, nàng thấy một người đàn ông trung niên đang chờ. Trang phục chỉnh tề, dáng vẻ nhã nhặn, nhưng ánh mắt sắc bén của ông ta khiến nàng không dám xem nhẹ.
"Lâm tiểu thư, lâu rồi không gặp," người đàn ông cười nhạt, đôi mắt dò xét từ đầu đến chân nàng.
"Ngài là ai?" Lâm Uyển Hi lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông chắp tay cúi đầu: "Tại hạ là Trần Phong, một trong những tâm phúc của Tứ hoàng tử."
Nghe đến cái tên ấy, tim nàng thắt lại. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giấu đi sự căm hận.
"Tứ hoàng tử gửi lời hỏi thăm tiểu thư. Ngài ấy rất lo lắng khi biết tiểu thư đã rời kinh thành mà không nói lời nào,"
Trần Phong nói tiếp, giọng điệu thân thiết nhưng ẩn chứa sự đe dọa ngầm.
"Ta nghĩ chuyện của ta không liên quan đến Tứ hoàng tử," nàng đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh giác.
Trần Phong cười, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm: "Tiểu thư, ngài ấy chỉ muốn bảo vệ tiểu thư thôi. Có những kẻ đang tìm cách gây bất lợi cho gia đình tiểu thư. Ngài ấy hy vọng tiểu thư có thể trở về kinh thành, để được che chở an toàn."
"Che chở?" Lâm Uyển Hi khẽ cười nhạt. Nàng biết rõ, "che chở" của Diệp Thừa Hàn chỉ là một cái bẫy.
"Cảm ơn ý tốt của ngài ấy," nàng nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trần Phong, "nhưng ta không cần. Ta sống tốt ở đây."
Trần Phong mím môi, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hơn: "Tiểu thư, nếu cố chấp, hậu quả sẽ rất khó lường."
"Lời ngài nói, ta sẽ ghi nhớ," nàng đáp, giọng điệu thản nhiên, nhưng trong lòng đã cảnh giác đến mức cao nhất.
Sau khi Trần Phong rời đi, nàng vội tìm đến Diệp Trần Mặc để báo cáo tình hình.
"Ngươi nghĩ Tứ hoàng tử đang muốn làm gì?" Diệp Trần Mặc hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc như dao.
"Hắn đang nghi ngờ ta," Lâm Uyển Hi đáp. "Có lẽ hắn sợ ta sẽ làm lộ bí mật gì đó. Nhưng ta nghĩ, mục đích thực sự của hắn là muốn kéo ta trở về để kiểm soát."
Diệp Trần Mặc trầm ngâm một lúc, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu hắn muốn chơi trò mèo vờn chuột, ta sẽ khiến hắn nếm mùi đau khổ."
Hắn quay sang nhìn nàng, ánh mắt nghiêm nghị: "Ngươi đã chuẩn bị đối mặt chưa? Đây là cuộc chiến thật sự, không phải trò đùa."
Lâm Uyển Hi gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm: "Ta sẽ không để hắn thao túng ta thêm một lần nào nữa."
Ngay đêm đó, nàng nhận được một bức thư lạ đặt trên cửa số.
"Cẩn thận. Tứ hoàng tử đã gửi người theo dõi ngươi. Hãy hành động trước khi quá muộn.
- Một người bạn cũ."
Lâm Uyển Hi cau mày. Chữ viết trên thư rất quen thuộc, nhưng nàng không thể nhớ ra đã thấy nó ở đâu.
"Người bạn cũ?" Nàng lẩm bẩm. Liệu đây có phải là một cái bẫy khác của Diệp Thừa Hàn?
Nàng mang lá thư đến cho Diệp Trần Mặc. Hắn xem xét một hồi, ánh mắt trầm ngâm: "Ngươi nghĩ ai là người gửi?"
"Có thể là một người quen cũ, hoặc... một kẻ muốn lợi dụng ta," nàng đáp.
Diệp Trần Mặc khẽ cười lạnh: "Ngươi học nhanh đấy. Nhưng nhớ kỹ, đừng tin ai ngoài chính mình."
Hắn cầm lá thư, đốt cháy ngay trước mặt nàng. "Nếu là bạn, họ sẽ không ẩn danh. Còn nếu là kẻ thù, họ không đáng để ngươi bận tâm."
Trong bóng tối, Lâm Uyển Hi ngồi lặng lẽ, tay siết chặt thành quyền. Nàng biết, cuộc chiến này đã chính thức bắt đầu. Diệp Thừa Hàn, Trần Phong, và cả những kẻ giấu mặt khác... Tất cả đều là những chướng ngại mà nàng phải vượt qua.
Sáng hôm sau, Lâm Uyển Hi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập. Một nha hoàn vội vã chạy vào, mặt mày tái mét.
"Tiểu thư! Có người từ kinh thành đến, muốn gặp ngài!"
Lâm Uyển Hi nhíu mày. Kể từ khi rời khỏi phủ Thừa Tướng, nàng đã cố tình giữ mình ẩn dật, tránh xa tầm mắt của những kẻ liên quan đến Diệp Thừa Hàn. Nhưng bây giờ, có người tìm đến đây? Bước ra khỏi phòng, nàng thấy một người đàn ông trung niên đang chờ. Trang phục chỉnh tề, dáng vẻ nhã nhặn, nhưng ánh mắt sắc bén của ông ta khiến nàng không dám xem nhẹ.
"Lâm tiểu thư, lâu rồi không gặp," người đàn ông cười nhạt, đôi mắt dò xét từ đầu đến chân nàng.
"Ngài là ai?" Lâm Uyển Hi lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông chắp tay cúi đầu: "Tại hạ là Trần Phong, một trong những tâm phúc của Tứ hoàng tử."
Nghe đến cái tên ấy, tim nàng thắt lại. Nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giấu đi sự căm hận.
"Tứ hoàng tử gửi lời hỏi thăm tiểu thư. Ngài ấy rất lo lắng khi biết tiểu thư đã rời kinh thành mà không nói lời nào,"
Trần Phong nói tiếp, giọng điệu thân thiết nhưng ẩn chứa sự đe dọa ngầm.
"Ta nghĩ chuyện của ta không liên quan đến Tứ hoàng tử," nàng đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy cảnh giác.
Trần Phong cười, ánh mắt lóe lên vẻ nguy hiểm: "Tiểu thư, ngài ấy chỉ muốn bảo vệ tiểu thư thôi. Có những kẻ đang tìm cách gây bất lợi cho gia đình tiểu thư. Ngài ấy hy vọng tiểu thư có thể trở về kinh thành, để được che chở an toàn."
"Che chở?" Lâm Uyển Hi khẽ cười nhạt. Nàng biết rõ, "che chở" của Diệp Thừa Hàn chỉ là một cái bẫy.
"Cảm ơn ý tốt của ngài ấy," nàng nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Trần Phong, "nhưng ta không cần. Ta sống tốt ở đây."
Trần Phong mím môi, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng hơn: "Tiểu thư, nếu cố chấp, hậu quả sẽ rất khó lường."
"Lời ngài nói, ta sẽ ghi nhớ," nàng đáp, giọng điệu thản nhiên, nhưng trong lòng đã cảnh giác đến mức cao nhất.
Sau khi Trần Phong rời đi, nàng vội tìm đến Diệp Trần Mặc để báo cáo tình hình.
"Ngươi nghĩ Tứ hoàng tử đang muốn làm gì?" Diệp Trần Mặc hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt sắc như dao.
"Hắn đang nghi ngờ ta," Lâm Uyển Hi đáp. "Có lẽ hắn sợ ta sẽ làm lộ bí mật gì đó. Nhưng ta nghĩ, mục đích thực sự của hắn là muốn kéo ta trở về để kiểm soát."
Diệp Trần Mặc trầm ngâm một lúc, sau đó lạnh lùng nói: "Nếu hắn muốn chơi trò mèo vờn chuột, ta sẽ khiến hắn nếm mùi đau khổ."
Hắn quay sang nhìn nàng, ánh mắt nghiêm nghị: "Ngươi đã chuẩn bị đối mặt chưa? Đây là cuộc chiến thật sự, không phải trò đùa."
Lâm Uyển Hi gật đầu, ánh mắt đầy quyết tâm: "Ta sẽ không để hắn thao túng ta thêm một lần nào nữa."
Ngay đêm đó, nàng nhận được một bức thư lạ đặt trên cửa số.
"Cẩn thận. Tứ hoàng tử đã gửi người theo dõi ngươi. Hãy hành động trước khi quá muộn.
- Một người bạn cũ."
Lâm Uyển Hi cau mày. Chữ viết trên thư rất quen thuộc, nhưng nàng không thể nhớ ra đã thấy nó ở đâu.
"Người bạn cũ?" Nàng lẩm bẩm. Liệu đây có phải là một cái bẫy khác của Diệp Thừa Hàn?
Nàng mang lá thư đến cho Diệp Trần Mặc. Hắn xem xét một hồi, ánh mắt trầm ngâm: "Ngươi nghĩ ai là người gửi?"
"Có thể là một người quen cũ, hoặc... một kẻ muốn lợi dụng ta," nàng đáp.
Diệp Trần Mặc khẽ cười lạnh: "Ngươi học nhanh đấy. Nhưng nhớ kỹ, đừng tin ai ngoài chính mình."
Hắn cầm lá thư, đốt cháy ngay trước mặt nàng. "Nếu là bạn, họ sẽ không ẩn danh. Còn nếu là kẻ thù, họ không đáng để ngươi bận tâm."
Trong bóng tối, Lâm Uyển Hi ngồi lặng lẽ, tay siết chặt thành quyền. Nàng biết, cuộc chiến này đã chính thức bắt đầu. Diệp Thừa Hàn, Trần Phong, và cả những kẻ giấu mặt khác... Tất cả đều là những chướng ngại mà nàng phải vượt qua.
Danh sách chương