Sau đêm nhận được bức thư bí ẩn, Lâm Uyển Hi không thể ngủ yên. Trong lòng nàng, cảm giác lo lắng và bất an ngày càng dâng cao. Mặc dù Diệp Trần Mặc đã cảnh báo nàng về việc không tin bất kỳ ai ngoài chính mình, nhưng sự xuất hiện của bức thư này khiến nàng không thể không suy nghĩ.
Sáng hôm sau, nàng quyết định đến một nơi bí mật, nơi mà ít người biết đến để suy nghĩ kỹ càng. Là một khu rừng hoang vắng, nơi trước đây nàng từng đến khi còn là một tiểu thư ngốc nghếch, tránh khỏi những cuộc trò chuyện ngột ngạt trong phủ. Nơi này sẽ giúp nàng tỉnh táo hơn, và có thể giải quyết mọi vấn đề một cách tỉnh táo nhất.
Lâm Uyển Hi ngồi xuống bên bờ suối, nhìn những tia sáng yếu ớt chiếu qua kẽ lá. Nàng vẫn chưa biết người bạn cũ kia là ai, nhưng chắc chắn hắn ta không phải là người lạ. Nàng đã có rất nhiều kẻ quen biết trong quá khứ, nhưng không ai có đủ lý do để giúp đỡ nàng mà lại phải giữ kín danh tính như vậy.
Trong lúc nàng đắm chìm trong suy nghĩ, một bóng dáng đột ngột xuất hiện phía sau lưng. Cảm giác nguy hiểm xộc đến khiến nàng ngay lập tức đứng dậy, đôi mắt cảnh giác nhìn quanh.
"Đừng vội động đậy, tiểu thư," giọng nói lạnh lẽo, nhưng lại mang theo sự quen thuộc khiến nàng không thế không chấn động.
"Diệp Trần Mặc?" Lâm Uyển Hi hạ thấp giọng, cảm giác có chút bối rối.
Hắn bước ra từ bóng tối, gương mặt lạnh lùng như thể không hề có chút cảm xúc. "Ta biết ngươi sẽ đến đây," hắn nói, giọng điệu không nhanh không chậm, tựa như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Lâm Uyển Hi không nói gì, chỉ đứng lặng nhìn hắn. Những lời mà Diệp Trần Mặc nói luôn luôn khiến nàng cảm thấy bất an. Đôi mắt hắn quá sắc bén, quá thông minh, khiến nàng không thể lừa dối. Nhưng nàng cũng không thể làm bạn với sự lạnh lẽo ấy mãi mãi.
"Ngươi không tò mò về bức thư đó sao?" nàng hỏi, mắt vẫn nhìn hắn.
Diệp Trần Mặc liếc nhìn bức thư đã bị đốt cháy từ đêm qua, nói: "Không cần. Bức thư ấy chẳng có gì quan trọng.
Nếu là một người thật sự muốn giúp ngươi, họ sẽ không làm điều này."
Lâm Uyển Hi hít sâu một hơi, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp. "Có nghĩa là ngươi không tin người đó sao?"
"Chắc chắn không," hắn đáp. "Nếu là người trong cuộc, họ sẽ xuất hiện công khai. Ai lại trốn sau bóng tối mà giúp đỡ người khác?"
Lâm Uyển Hi im lặng, suy nghĩ về lời hắn nói. Quả thật, nếu người đó là một kẻ muốn giúp nàng, thì chẳng có lý do gì mà lại giấu mặt. Nhưng nếu đó là một cái bẫy, thì nàng phải đối mặt như thế nào? "Tiểu thư, ngươi đã dấn thân vào vòng xoáy này, thì đừng hối hận," Diệp Trần Mặc đột ngột cất lời, giọng hắn không có chút cảm xúc. "Tứ hoàng tử sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi điều bất ngờ có thể xảy ra.
Lâm Uyển Hi nhìn hắn, một cảm giác khó hiểu len lỏi vào lòng. Diệp Trần Mặc, vị vương gia lạnh lùng này, luôn đứng ngoài cuộc chiến mà lại nắm trong tay những bí mật khiến người khác không thể không sợ hãi. Nhưng đồng thời, hắn cũng là người nàng phải dựa vào để đối đầu với những kẻ nguy hiểm như Diệp Thừa Hàn.
"Ta sẽ chuẩn bị" nàng nói, giọng kiên quyết. "Ta không phải là người dễ dàng khuất phục."
Diệp Trần Mặc nhìn nàng một lúc, ánh mắt không thể đoán được suy nghĩ. Sau đó, hắn nhẹ nhàng gật đầu. "Tốt.
Vậy thì, hãy chứng minh cho ta thấy ngươi đủ mạnh mẽ."
Ngày hôm sau, Lâm Uyển Hi trở lại phủ. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng cảm giác căng thẳng trong không khí không thể nào bỏ qua được. Nàng biết rằng, cuộc chiến sắp tới sẽ không chỉ là chuyện cá nhân giữa nàng và Tứ hoàng tử, mà là sự đấu tranh của cả những thế lực lớn hơn.
Không lâu sau, nàng nhận được tin từ một người bạn trong cung rằng Tứ hoàng tử đang chuẩn bị một kế hoạch lớn, nhằm vây bắt tất cả những kẻ từng phản bội hắn trong quá khứ. Đặc biệt, hắn đã ra lệnh tìm kiếm một người có thể là mối đe dọa lớn nhất đối với mình - Lâm Uyển Hi.
Lm yn H cn chặt mi, quyt h không chn bc. Nàng skhng chỉ ngồi nch cht. Nàng sẽ hành động trước, để những kẻ địch kia không kịp trở tay.
Nhưng trong bóng tối của cuộc chiến này, một kẻ không rõ danh tính vẫn lẩn khuất, quan sát nàng. Hắn ta sẽ đứng về phía nào? Hay chính hắn mới là kẻ khơi mào cho mọi âm mưu?
Sáng hôm sau, nàng quyết định đến một nơi bí mật, nơi mà ít người biết đến để suy nghĩ kỹ càng. Là một khu rừng hoang vắng, nơi trước đây nàng từng đến khi còn là một tiểu thư ngốc nghếch, tránh khỏi những cuộc trò chuyện ngột ngạt trong phủ. Nơi này sẽ giúp nàng tỉnh táo hơn, và có thể giải quyết mọi vấn đề một cách tỉnh táo nhất.
Lâm Uyển Hi ngồi xuống bên bờ suối, nhìn những tia sáng yếu ớt chiếu qua kẽ lá. Nàng vẫn chưa biết người bạn cũ kia là ai, nhưng chắc chắn hắn ta không phải là người lạ. Nàng đã có rất nhiều kẻ quen biết trong quá khứ, nhưng không ai có đủ lý do để giúp đỡ nàng mà lại phải giữ kín danh tính như vậy.
Trong lúc nàng đắm chìm trong suy nghĩ, một bóng dáng đột ngột xuất hiện phía sau lưng. Cảm giác nguy hiểm xộc đến khiến nàng ngay lập tức đứng dậy, đôi mắt cảnh giác nhìn quanh.
"Đừng vội động đậy, tiểu thư," giọng nói lạnh lẽo, nhưng lại mang theo sự quen thuộc khiến nàng không thế không chấn động.
"Diệp Trần Mặc?" Lâm Uyển Hi hạ thấp giọng, cảm giác có chút bối rối.
Hắn bước ra từ bóng tối, gương mặt lạnh lùng như thể không hề có chút cảm xúc. "Ta biết ngươi sẽ đến đây," hắn nói, giọng điệu không nhanh không chậm, tựa như mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
Lâm Uyển Hi không nói gì, chỉ đứng lặng nhìn hắn. Những lời mà Diệp Trần Mặc nói luôn luôn khiến nàng cảm thấy bất an. Đôi mắt hắn quá sắc bén, quá thông minh, khiến nàng không thể lừa dối. Nhưng nàng cũng không thể làm bạn với sự lạnh lẽo ấy mãi mãi.
"Ngươi không tò mò về bức thư đó sao?" nàng hỏi, mắt vẫn nhìn hắn.
Diệp Trần Mặc liếc nhìn bức thư đã bị đốt cháy từ đêm qua, nói: "Không cần. Bức thư ấy chẳng có gì quan trọng.
Nếu là một người thật sự muốn giúp ngươi, họ sẽ không làm điều này."
Lâm Uyển Hi hít sâu một hơi, nhìn hắn với ánh mắt phức tạp. "Có nghĩa là ngươi không tin người đó sao?"
"Chắc chắn không," hắn đáp. "Nếu là người trong cuộc, họ sẽ xuất hiện công khai. Ai lại trốn sau bóng tối mà giúp đỡ người khác?"
Lâm Uyển Hi im lặng, suy nghĩ về lời hắn nói. Quả thật, nếu người đó là một kẻ muốn giúp nàng, thì chẳng có lý do gì mà lại giấu mặt. Nhưng nếu đó là một cái bẫy, thì nàng phải đối mặt như thế nào? "Tiểu thư, ngươi đã dấn thân vào vòng xoáy này, thì đừng hối hận," Diệp Trần Mặc đột ngột cất lời, giọng hắn không có chút cảm xúc. "Tứ hoàng tử sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy. Ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi điều bất ngờ có thể xảy ra.
Lâm Uyển Hi nhìn hắn, một cảm giác khó hiểu len lỏi vào lòng. Diệp Trần Mặc, vị vương gia lạnh lùng này, luôn đứng ngoài cuộc chiến mà lại nắm trong tay những bí mật khiến người khác không thể không sợ hãi. Nhưng đồng thời, hắn cũng là người nàng phải dựa vào để đối đầu với những kẻ nguy hiểm như Diệp Thừa Hàn.
"Ta sẽ chuẩn bị" nàng nói, giọng kiên quyết. "Ta không phải là người dễ dàng khuất phục."
Diệp Trần Mặc nhìn nàng một lúc, ánh mắt không thể đoán được suy nghĩ. Sau đó, hắn nhẹ nhàng gật đầu. "Tốt.
Vậy thì, hãy chứng minh cho ta thấy ngươi đủ mạnh mẽ."
Ngày hôm sau, Lâm Uyển Hi trở lại phủ. Mọi thứ vẫn như cũ, nhưng cảm giác căng thẳng trong không khí không thể nào bỏ qua được. Nàng biết rằng, cuộc chiến sắp tới sẽ không chỉ là chuyện cá nhân giữa nàng và Tứ hoàng tử, mà là sự đấu tranh của cả những thế lực lớn hơn.
Không lâu sau, nàng nhận được tin từ một người bạn trong cung rằng Tứ hoàng tử đang chuẩn bị một kế hoạch lớn, nhằm vây bắt tất cả những kẻ từng phản bội hắn trong quá khứ. Đặc biệt, hắn đã ra lệnh tìm kiếm một người có thể là mối đe dọa lớn nhất đối với mình - Lâm Uyển Hi.
Lm yn H cn chặt mi, quyt h không chn bc. Nàng skhng chỉ ngồi nch cht. Nàng sẽ hành động trước, để những kẻ địch kia không kịp trở tay.
Nhưng trong bóng tối của cuộc chiến này, một kẻ không rõ danh tính vẫn lẩn khuất, quan sát nàng. Hắn ta sẽ đứng về phía nào? Hay chính hắn mới là kẻ khơi mào cho mọi âm mưu?
Danh sách chương