Trong không khí căng thẳng của buổi gặp gỡ, Tứ hoàng tử Diệp Thừa Hàn vẫn đứng im lặng, ánh mắt lạnh lùng không hề thay đổi. Hắn quan sát Lâm Uyển Hi một cách tỉ mỉ, như thể muốn đọc thấu lòng nàng. Nàng không còn là tiểu thư ngốc nghếch của ngày xưa, mà đã biến thành một người phụ nữ mạnh mẽ, dám đối mặt với hắn, đối mặt với mọi thứ đã xảy ra.
Diệp Trần Mặc đứng bên cạnh, ánh mắt thờ ơ, không hề có ý định xen vào. Hắn hiểu rằng đây là cuộc đối đầu mà chỉ có Lâm Uyển Hi mới có thể dẫn dắt, nhưng hắn cũng không quên nhìn chằm chằm vào Tứ hoàng tử, người mà hắn từng coi là một kẻ yếu đuối và dễ dàng bị thao túng.
Lâm Uyển Hi không hề nao núng. Nàng đã từng phải chịu đựng sự lừa gạt của Tứ hoàng tử, để rồi dẫn đến sự diệt vong của gia tộc. Nhưng giờ đây, nàng biết rõ mình không còn là người của quá khứ, không còn là người sẽ dễ dàng bị dẫn dắt.
"Tứ hoàng tử," Lâm Uyển Hi cất giọng lạnh lùng, "ngươi có nghĩ mình sẽ mãi mãi được yên ổn không? Sự thật đã quá rõ ràng, và ngươi không thể trốn tránh được đâu."
Diệp Thừa Hàn không trả lời ngay, hắn chỉ quay lại nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, một chút giễu cợt, một chút bất lực. "Ngươi nói rất đúng. Nhưng ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại ta sao? Ngươi chỉ là một tiểu thư vô dụng, làm sao có thể thay đổi được cục diện hiện tại?"
Lâm Uyển Hi cảm thấy một cơn giận bùng lên trong lòng, nhưng nàng cố gắng kiềm chế. Nàng biết rằng một khi nàng để cảm xúc chi phối, sẽ không còn khả năng kiểm soát tình hình nữa.
"Ta đã không còn là người của ngày xưa nữa," nàng nói, mỗi từ đều mạnh mẽ, sắc bén. "Người ngốc nghếch, vô dụng đã chết rồi. Ta sẽ không cho phép ngươi tiếp tục lừa gạt, tiếp tục thao túng số phận của người khác."
Tứ hoàng tử vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đã không còn sự tự tin như trước. Hắn nhìn nàng, rồi nhìn về phía
Diệp Trần Mặc, như thể tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng Diệp Trần Mặc chỉ đứng yên, không nói gì, chỉ quan sát một cách tĩnh lặng.
"Ngươi muốn thế nào?" Cuối cùng, Diệp Thừa Hàn cũng lên tiếng, giọng nói trầm lắng, có chút mệt mỏi. "Ngươi muốn ta từ bỏ quyền lực? Hay muốn ta trả lại những gì đã mất?"'
Lâm Uyển Hi nhìn hắn thẳng thừng. "Không phải chỉ là quyền lực hay những thứ vật chất. Ngươi đã hủy hoại cả một gia tộc, đã khiến hàng nghìn sinh mệnh vô tội phải chịu chết. Ta muốn ngươi trả giá cho những gì ngươi đã làm. Đừng nghĩ rằng ngươi có thể thoát khỏi trách nhiệm."
Tứ hoàng tử nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt của hắn bỗng trở nên phức tạp. Một cảm giác khó tả bao trùm lấy hắn. Hắn đã từng nghĩ Lâm Uyễn Hi chỉ là một con cờ trong tay mình, nhưng bây giờ, nàng đã trở thành một mối đe dọa thực sự đối với hăn.
"Ta đã làm những gì ta phải làm," hắn nói, giọng khàn khàn. "Nhưng không phải mọi chuyện đều đơn giản như ngươi nghĩ.
Lâm Uyển Hi tiến lên một bước, ánh mắt nàng không hề lay động. "Nếu ngươi không từ bỏ, ta sẽ không ngần ngại đưa mọi chuyện ra ánh sáng. Ngươi sẽ không thể trốn tránh mãi."
Diệp Trần Mặc đứng yên, nhưng một tia sáng lạnh lẽo lướt qua ánh mắt của hắn. Hắn nhận thấy rằng Lâm Uyển Hi đã quyết tâm, và trong tình huống này, không có gì có thể ngừng được nàng. Diệp Thừa Hàn chỉ còn một con đường duy nhất: đối đầu.
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, rồi Tứ hoàng tử cười khẩy, nhưng lần này, không phải là nụ cười của sự tự tin.
Hắn nhún vai, ánh mắt trống rỗng. "Vậy thì, ta đành phải chờ xem ngươi sẽ làm gì."
Lâm Uyển Hi không lùi bước. Nàng đã quyết định, và không ai có thể thay đổi được quyết định đó.
"Ta sẽ làm tất cả những gì cần thiết," nàng nói, giọng lạnh như băng. "Và ngươi sẽ phải trả giá cho những gì đã làm.'
Tối đó, Lâm Uyển Hi trở lại phủ của mình, lòng đầy căng thẳng và suy tư. Cuộc đối đầu với Tứ hoàng tử không chỉ đơn giản là sự trả thù. Nàng biết rằng, nếu muốn hoàn thành mục tiêu của mình, nàng phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nữa, và tất cả mọi thứ phải được sắp xếp một cách chu đáo.
Diệp Trần Mặc không nói nhiều trong suốt cuộc gặp gỡ, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
Mặc dù hắn là một người lạnh lùng và bí ẩn, nhưng những lời hắn không nói cũng đủ để khiến nàng cảm thấy có sự hỗ trợ từ hắn.
Lâm Uyển Hi không biết mình sẽ phải đối mặt với những thử thách gì trong tương lai, nhưng nàng đã sẵn sàng đổi mặt với mọi thứ.
Cuộc chơi này mới chỉ bắt đầu, và nàng sẽ không để bất kỳ ai lừa gạt mình lần nữa.
Diệp Trần Mặc đứng bên cạnh, ánh mắt thờ ơ, không hề có ý định xen vào. Hắn hiểu rằng đây là cuộc đối đầu mà chỉ có Lâm Uyển Hi mới có thể dẫn dắt, nhưng hắn cũng không quên nhìn chằm chằm vào Tứ hoàng tử, người mà hắn từng coi là một kẻ yếu đuối và dễ dàng bị thao túng.
Lâm Uyển Hi không hề nao núng. Nàng đã từng phải chịu đựng sự lừa gạt của Tứ hoàng tử, để rồi dẫn đến sự diệt vong của gia tộc. Nhưng giờ đây, nàng biết rõ mình không còn là người của quá khứ, không còn là người sẽ dễ dàng bị dẫn dắt.
"Tứ hoàng tử," Lâm Uyển Hi cất giọng lạnh lùng, "ngươi có nghĩ mình sẽ mãi mãi được yên ổn không? Sự thật đã quá rõ ràng, và ngươi không thể trốn tránh được đâu."
Diệp Thừa Hàn không trả lời ngay, hắn chỉ quay lại nhìn nàng với ánh mắt phức tạp, một chút giễu cợt, một chút bất lực. "Ngươi nói rất đúng. Nhưng ngươi nghĩ rằng có thể đánh bại ta sao? Ngươi chỉ là một tiểu thư vô dụng, làm sao có thể thay đổi được cục diện hiện tại?"
Lâm Uyển Hi cảm thấy một cơn giận bùng lên trong lòng, nhưng nàng cố gắng kiềm chế. Nàng biết rằng một khi nàng để cảm xúc chi phối, sẽ không còn khả năng kiểm soát tình hình nữa.
"Ta đã không còn là người của ngày xưa nữa," nàng nói, mỗi từ đều mạnh mẽ, sắc bén. "Người ngốc nghếch, vô dụng đã chết rồi. Ta sẽ không cho phép ngươi tiếp tục lừa gạt, tiếp tục thao túng số phận của người khác."
Tứ hoàng tử vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đã không còn sự tự tin như trước. Hắn nhìn nàng, rồi nhìn về phía
Diệp Trần Mặc, như thể tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng Diệp Trần Mặc chỉ đứng yên, không nói gì, chỉ quan sát một cách tĩnh lặng.
"Ngươi muốn thế nào?" Cuối cùng, Diệp Thừa Hàn cũng lên tiếng, giọng nói trầm lắng, có chút mệt mỏi. "Ngươi muốn ta từ bỏ quyền lực? Hay muốn ta trả lại những gì đã mất?"'
Lâm Uyển Hi nhìn hắn thẳng thừng. "Không phải chỉ là quyền lực hay những thứ vật chất. Ngươi đã hủy hoại cả một gia tộc, đã khiến hàng nghìn sinh mệnh vô tội phải chịu chết. Ta muốn ngươi trả giá cho những gì ngươi đã làm. Đừng nghĩ rằng ngươi có thể thoát khỏi trách nhiệm."
Tứ hoàng tử nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt của hắn bỗng trở nên phức tạp. Một cảm giác khó tả bao trùm lấy hắn. Hắn đã từng nghĩ Lâm Uyễn Hi chỉ là một con cờ trong tay mình, nhưng bây giờ, nàng đã trở thành một mối đe dọa thực sự đối với hăn.
"Ta đã làm những gì ta phải làm," hắn nói, giọng khàn khàn. "Nhưng không phải mọi chuyện đều đơn giản như ngươi nghĩ.
Lâm Uyển Hi tiến lên một bước, ánh mắt nàng không hề lay động. "Nếu ngươi không từ bỏ, ta sẽ không ngần ngại đưa mọi chuyện ra ánh sáng. Ngươi sẽ không thể trốn tránh mãi."
Diệp Trần Mặc đứng yên, nhưng một tia sáng lạnh lẽo lướt qua ánh mắt của hắn. Hắn nhận thấy rằng Lâm Uyển Hi đã quyết tâm, và trong tình huống này, không có gì có thể ngừng được nàng. Diệp Thừa Hàn chỉ còn một con đường duy nhất: đối đầu.
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài, rồi Tứ hoàng tử cười khẩy, nhưng lần này, không phải là nụ cười của sự tự tin.
Hắn nhún vai, ánh mắt trống rỗng. "Vậy thì, ta đành phải chờ xem ngươi sẽ làm gì."
Lâm Uyển Hi không lùi bước. Nàng đã quyết định, và không ai có thể thay đổi được quyết định đó.
"Ta sẽ làm tất cả những gì cần thiết," nàng nói, giọng lạnh như băng. "Và ngươi sẽ phải trả giá cho những gì đã làm.'
Tối đó, Lâm Uyển Hi trở lại phủ của mình, lòng đầy căng thẳng và suy tư. Cuộc đối đầu với Tứ hoàng tử không chỉ đơn giản là sự trả thù. Nàng biết rằng, nếu muốn hoàn thành mục tiêu của mình, nàng phải chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nữa, và tất cả mọi thứ phải được sắp xếp một cách chu đáo.
Diệp Trần Mặc không nói nhiều trong suốt cuộc gặp gỡ, nhưng nàng có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn.
Mặc dù hắn là một người lạnh lùng và bí ẩn, nhưng những lời hắn không nói cũng đủ để khiến nàng cảm thấy có sự hỗ trợ từ hắn.
Lâm Uyển Hi không biết mình sẽ phải đối mặt với những thử thách gì trong tương lai, nhưng nàng đã sẵn sàng đổi mặt với mọi thứ.
Cuộc chơi này mới chỉ bắt đầu, và nàng sẽ không để bất kỳ ai lừa gạt mình lần nữa.
Danh sách chương