Ngày hôm sau, tin tức về buổi yến tiệc của Lâm Uyển Hi nhanh chóng lan ra khắp thành Tây Lăng. Mọi người đều bàn tán về sự thay đổi rõ rệt trong nàng, từ một tiểu thư ngốc nghếch trở thành một người phụ nữ đầy quyết đoán và khôn ngoan. Những cái tên lạ hoắc mà nàng đã trò chuyện đêm qua bắt đầu xuất hiện ở những vị trí quan trọng trong triều, và tất cả đều không khỏi ngạc nhiên về sự xuất hiện đột ngột của Lâm Uyển Hi trong các cuộc đàm phán, dù rằng nàng không phải là người duy nhất nắm quyền.
Tuy nhiên, trong những giờ phút bình yên này, Lâm Uyển Hi cũng không quên suy nghĩ về những bước tiếp theo.
Từ khi kiếp trước, nàng đã nhận ra một điều rõ ràng: sự lãnh đạo của Tứ hoàng tử Diệp Thừa Hàn không thể tiếp tục được nữa, và việc nàng quay lại lần này là vì muốn cứu lấy những gì đã mất.
Lâm Uyển Hi đứng trong phòng khách, nhìn ra cửa sổ nơi những tia nắng chiều le lói. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, không chỉ để lấy lại danh tiếng của Lâm gia, mà còn để có thể đối diện với những thử thách khó khăn phía trước.
Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận một sự thật: sự tham gia của Diệp Trần Mặc đã làm thay đổi rất nhiều điều trong kế hoạch của nàng.
Đứng bên cạnh nàng lúc này là Diệp Trần Mặc, im lặng như thường lệ. Hắn luôn là người tĩnh lặng, khó đoán, và điều này không làm nàng cảm thấy yên tâm, mà lại càng khiến nàng tò mò hơn về mục tiêu thực sự của hắn. Lâm Uyển Hi biết rằng hắn đã giúp đỡ nàng trong suốt thời gian qua, nhưng nàng cũng không thể nào quên được những vết thương mà chính hắn đã tạo ra trong quá khứ. Mối quan hệ giữa nàng và hắn không thể đơn giản chỉ là sự hỗ trợ lần nhau, mà còn là những sợi dây ràng buộc mơ hồ không thể cắt đứt.
"Diệp Trần Mặc, lần này ta muốn đi gặp Tứ hoàng tử," Lâm Uyển Hi bất ngờ lên tiếng, khiến không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.
Diệp Trần Mặc quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng không thiếu sự chú ý. "Ngươi có chắc muốn làm vậy không?"
Nàng mỉm cười, nụ cười ấy nhẹ nhàng nhưng lại đầy kiên quyết. "Chắc chắn. Dù sao thì hắn cũng là người khiến cho gia tộc ta bị diệt, dù hắn có lừa gạt ta thế nào, ta cũng cần đối diện với hắn lần cuối. Ta phải làm cho hắn biết, tất cả những gì hắn đã làm đều sẽ có cái giá phải trả."
Diệp Trần Mặc không đáp lại ngay lập tức. Hắn không phản đối, nhưng cũng không tán đồng. Hắn hiểu rõ tính cách của nàng và biết rằng một khi nàng đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được. Nhưng chuyện này không đơn giản như nàng nghĩ.
"Ngươi không sợ hắn sẽ lừa ngươi lần nữa sao?" Diệp Trần Mặc cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói đầy sự nghiêm túc.
Lâm Uyển Hi không chút do dự đáp lại: "Lần này ta sẽ không để hắn có cơ hội lừa gạt. Ta đã biết rõ những gì hắn làm, và ta không còn là tiểu thư ngốc nghếch năm xưa nữa."
Diệp Trần Mặc nhếch môi, nụ cười của hắn như có như không. "Được, ta sẽ đi cùng ngươi.
Ngày hôm sau, Lâm Uyển Hi và Diệp Trần Mặc đến cung điện của Tứ hoàng tử. Không khí trong cung điện có vẻ im lìm, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng đang bao trùm xung quanh. Lâm Uyển Hi không nói nhiều, nàng chỉ nhìn vào cánh cửa lớn trước mặt, nơi sẽ đưa nàng vào cuộc gặp gỡ đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy quan trọng.
Khi họ bước vào, Tứ hoàng tử Diệp Thừa Hàn đang đứng gần cửa số, vẻ mặt hắn lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong đôi mắt ẩn chứa sự bất an. Lâm Uyển Hi không quan tâm đến cảm xúc của hắn, nàng trực tiếp tiến tới trước mặt hắn mà không hề tỏ ra sợ hãi.
"Tứ hoàng tử, chúng ta có chuyện cần phải nói." Lâm Uyển Hi nói với giọng điệu lạnh lùng.
Diệp Thừa Hàn quay lại, ánh mắt hắn quét qua Lâm Uyển Hi rồi dừng lại ở Diệp Trần Mặc. Một chút ngạc nhiên lóe lên trong mắt hắn, nhưng nhanh chóng bị che giấu. "Lâm tiểu thư, sao lại có thể đến đây mà không thông báo trước? Chắc chắn không phải chỉ vì một cuộc gặp gỡ bình thường chứ?"
Lâm Uyển Hi không để ý đến sự mỉa mai trong lời nói của hắn, mà nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút do dự. "Ta đến để nói rõ một điều: những gì ngươi làm với gia tộc ta sẽ không được tha thứ. Ngươi đã lừa gạt ta, khiến gia tộc ta bị chu di cửu tộc. Ngươi sẽ phải trả giá."
Tứ hoàng tử mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo. "Ta đã từng nghĩ ngươi là một người dễ dàng bị lừa, nhưng không ngờ ngươi lại có dũng khí đứng trước mặt ta như vậy. Nhưng ngươi cũng biết đấy, ta là người có quyền lực. Ngươi thật sự nghĩ mình có thể đối phó với ta?"
Lâm Uyển Hi không sợ hãi, ánh mắt nàng sắc bén, như muốn xuyên thủng mọi thứ. "Tứ hoàng tử, ngươi không còn đường lui nữa. Nếu ngươi không chịu từ bỏ, thì ta sẽ không khoan nhượng. Mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.
Tuy nhiên, trong những giờ phút bình yên này, Lâm Uyển Hi cũng không quên suy nghĩ về những bước tiếp theo.
Từ khi kiếp trước, nàng đã nhận ra một điều rõ ràng: sự lãnh đạo của Tứ hoàng tử Diệp Thừa Hàn không thể tiếp tục được nữa, và việc nàng quay lại lần này là vì muốn cứu lấy những gì đã mất.
Lâm Uyển Hi đứng trong phòng khách, nhìn ra cửa sổ nơi những tia nắng chiều le lói. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng, không chỉ để lấy lại danh tiếng của Lâm gia, mà còn để có thể đối diện với những thử thách khó khăn phía trước.
Nhưng nàng cũng không thể phủ nhận một sự thật: sự tham gia của Diệp Trần Mặc đã làm thay đổi rất nhiều điều trong kế hoạch của nàng.
Đứng bên cạnh nàng lúc này là Diệp Trần Mặc, im lặng như thường lệ. Hắn luôn là người tĩnh lặng, khó đoán, và điều này không làm nàng cảm thấy yên tâm, mà lại càng khiến nàng tò mò hơn về mục tiêu thực sự của hắn. Lâm Uyển Hi biết rằng hắn đã giúp đỡ nàng trong suốt thời gian qua, nhưng nàng cũng không thể nào quên được những vết thương mà chính hắn đã tạo ra trong quá khứ. Mối quan hệ giữa nàng và hắn không thể đơn giản chỉ là sự hỗ trợ lần nhau, mà còn là những sợi dây ràng buộc mơ hồ không thể cắt đứt.
"Diệp Trần Mặc, lần này ta muốn đi gặp Tứ hoàng tử," Lâm Uyển Hi bất ngờ lên tiếng, khiến không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng.
Diệp Trần Mặc quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng không thiếu sự chú ý. "Ngươi có chắc muốn làm vậy không?"
Nàng mỉm cười, nụ cười ấy nhẹ nhàng nhưng lại đầy kiên quyết. "Chắc chắn. Dù sao thì hắn cũng là người khiến cho gia tộc ta bị diệt, dù hắn có lừa gạt ta thế nào, ta cũng cần đối diện với hắn lần cuối. Ta phải làm cho hắn biết, tất cả những gì hắn đã làm đều sẽ có cái giá phải trả."
Diệp Trần Mặc không đáp lại ngay lập tức. Hắn không phản đối, nhưng cũng không tán đồng. Hắn hiểu rõ tính cách của nàng và biết rằng một khi nàng đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được. Nhưng chuyện này không đơn giản như nàng nghĩ.
"Ngươi không sợ hắn sẽ lừa ngươi lần nữa sao?" Diệp Trần Mặc cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói đầy sự nghiêm túc.
Lâm Uyển Hi không chút do dự đáp lại: "Lần này ta sẽ không để hắn có cơ hội lừa gạt. Ta đã biết rõ những gì hắn làm, và ta không còn là tiểu thư ngốc nghếch năm xưa nữa."
Diệp Trần Mặc nhếch môi, nụ cười của hắn như có như không. "Được, ta sẽ đi cùng ngươi.
Ngày hôm sau, Lâm Uyển Hi và Diệp Trần Mặc đến cung điện của Tứ hoàng tử. Không khí trong cung điện có vẻ im lìm, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng đang bao trùm xung quanh. Lâm Uyển Hi không nói nhiều, nàng chỉ nhìn vào cánh cửa lớn trước mặt, nơi sẽ đưa nàng vào cuộc gặp gỡ đầy nguy hiểm nhưng cũng đầy quan trọng.
Khi họ bước vào, Tứ hoàng tử Diệp Thừa Hàn đang đứng gần cửa số, vẻ mặt hắn lạnh lùng như thường lệ, nhưng trong đôi mắt ẩn chứa sự bất an. Lâm Uyển Hi không quan tâm đến cảm xúc của hắn, nàng trực tiếp tiến tới trước mặt hắn mà không hề tỏ ra sợ hãi.
"Tứ hoàng tử, chúng ta có chuyện cần phải nói." Lâm Uyển Hi nói với giọng điệu lạnh lùng.
Diệp Thừa Hàn quay lại, ánh mắt hắn quét qua Lâm Uyển Hi rồi dừng lại ở Diệp Trần Mặc. Một chút ngạc nhiên lóe lên trong mắt hắn, nhưng nhanh chóng bị che giấu. "Lâm tiểu thư, sao lại có thể đến đây mà không thông báo trước? Chắc chắn không phải chỉ vì một cuộc gặp gỡ bình thường chứ?"
Lâm Uyển Hi không để ý đến sự mỉa mai trong lời nói của hắn, mà nhìn thẳng vào mắt hắn, không chút do dự. "Ta đến để nói rõ một điều: những gì ngươi làm với gia tộc ta sẽ không được tha thứ. Ngươi đã lừa gạt ta, khiến gia tộc ta bị chu di cửu tộc. Ngươi sẽ phải trả giá."
Tứ hoàng tử mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo. "Ta đã từng nghĩ ngươi là một người dễ dàng bị lừa, nhưng không ngờ ngươi lại có dũng khí đứng trước mặt ta như vậy. Nhưng ngươi cũng biết đấy, ta là người có quyền lực. Ngươi thật sự nghĩ mình có thể đối phó với ta?"
Lâm Uyển Hi không sợ hãi, ánh mắt nàng sắc bén, như muốn xuyên thủng mọi thứ. "Tứ hoàng tử, ngươi không còn đường lui nữa. Nếu ngươi không chịu từ bỏ, thì ta sẽ không khoan nhượng. Mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây.
Danh sách chương