Cả nhóm người chạy xuống lầu, vừa vào đến đại sảnh thì trông thấy trên băng ghế dài có một người phụ nữ gầy nhom đang ngồi đó. Bà ta khoác một chiếc áo bông màu nâu sọc ô vuông đã bạc màu, cả người co rút trong đống quần áo cũ kỹ như thể muốn biến mất, nhìn cứ như một miếng thịt khô bị thời gian vắt cạn.

Nghe thấy tiếng bước chân, người phụ nữ ngẩng đầu lên theo bản năng, khuôn mặt xơ xác hiện rõ nét cứng nhắc và thô ráp. Chỉ chốc lát sau, bà đột ngột lao đến rồi trượt chân, quỳ sụp xuống ngay trước mặt Lục Thính An.

“Tôi… tôi g.i.ế.c người! Các người bắt tôi đi! Tôi thật sự đã g.i.ế.c người!”

Lục Thính An chưa kịp né tránh thì đã suýt bị bà ta túm lấy ống quần. Cũng may, một cú đá ngang từ bên cạnh đã chắn lại hành động của bà, còn cậu thì được Cố Ứng Châu nhanh tay kéo lùi về sau một bước.

Du Thất Nhân lập tức tiến tới, nhẹ nhàng đỡ người phụ nữ dậy, giọng nói dịu dàng như đang dỗ một đứa trẻ:
“Cô ơi, có gì từ từ nói. Cô bảo cô g.i.ế.c người? Giết ai vậy?”

Người phụ nữ run rẩy đứng lên, ánh mắt né tránh nhưng rồi lại ngước lên đối diện với họ. Lúc này mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt của bà ta khuôn mặt hốc hác với gò má nhô cao, đôi mắt trũng sâu và làn da khô ráp như vỏ cây mục. Mí mắt mỏng, nhưng phía sau đó lại là một đôi mắt u uất đến đáng sợ. Không ai đoán được bà ta bao nhiêu tuổi, chỉ biết rõ: đã khổ quá lâu.

Dù vậy, Lục Thính An vẫn nhận ra trong nét mặt ấy có vài điểm rất giống với Trình Phàm.

“Bà là… Trần Tâm Phương?” Cậu nhìn thẳng vào mắt bà.

Người phụ nữ vừa đối diện với ánh nhìn đó, như chuột gặp mèo, phản xạ đầu tiên là muốn bỏ chạy. Nhưng không hiểu vì lý do gì, bà lại kìm nén bản năng trốn chạy, cắn chặt răng, rồi gật đầu thật mạnh.

“Tôi là Trần Tâm Phương. Tôi làm tạp vụ ở khách sạn Á Hằng, chuyên phụ trách dọn dẹp toàn bộ tầng hai. Tối qua, tôi vào phòng 207 quét dọn, thấy có một đôi nam nữ trẻ tuổi… tôi… tôi đã g.i.ế.c họ! Tôi dùng chân đèn nến, tôi còn dùng cả kìm. Là tôi g.i.ế.c người! Các người bắt tôi đi đi!”

Giọng bà càng lúc càng run, rồi gần như bật khóc. Lục Thính An híp mắt, chặn lại dòng lời đang sắp trào ra:

“Chuyện này không thể nói ở đây. Vào phòng thẩm vấn.”

Du Thất Nhân im lặng đỡ bà ta đi theo, ánh mắt phức tạp.

Bản thân cô là cảnh sát, lỗ tai cô nghe rất rõ lời tự thú rành rọt kia. Người phụ nữ này đang thú nhận đã g.i.ế.c người một cách m.á.u me, dã man, đầy bạo lực. Theo lý mà nói, không đáng để được thông cảm.

Nhưng là phụ nữ, cô lại cảm nhận được điều gì đó, một trực giác mơ hồ mách bảo: người này không giống hung thủ.

Người phụ nữ ấy quá nhỏ bé. Ngay cả khi đứng bên cạnh cũng thấp hơn cô một cái đầu, gầy đến mức như chỉ còn da bọc xương. Khi cô đỡ bà, gần như không cảm nhận được trọng lượng gì, cứ như đang ôm một khúc gỗ khô lạnh ngắt.

Một người như vậy, có thể g.i.ế.c được hai người trong một phòng kín, lại còn tàn nhẫn đến thế? Hơn nữa, chẳng phải bà ta có tiền sử tâm thần sao? Người mắc bệnh tâm thần làm sao có thể nhớ rõ ràng đến vậy, nhớ số phòng, nhớ công cụ gây án, nhớ rõ cả vị trí nạn nhân? Logic mạch lạc, lời lẽ gãy gọn, đây không giống một kẻ tâm thần chút nào.

Rất nhanh, Trần Tâm Phương đã được đưa vào phòng thẩm vấn. Phòng chật hẹp, đơn sơ, chỉ có một chiếc bàn, một cái ghế và hai người. Không còn ánh mắt săm soi hay không khí căng thẳng ngoài kia, nét mặt bà ta dịu lại thấy rõ không còn co ro như một con chuột mắc kẹt giữa bầy mèo, mà bình tĩnh hơn, thậm chí là… nhẹ nhõm.

Lục Thính An và Cố Ứng Châu không bước vào phòng thẩm vấn. Đối với phạm nhân có độ tuổi và trạng thái tinh thần như Trần Tâm Phương, để Du Thất Nhân và Hồ Trấn tiếp xúc rõ ràng sẽ khiến bà ta dễ thả lỏng hơn.

Trước khi đóng cửa, Lục Thính An dặn dò:
“Để bà ấy lặp lại toàn bộ lời khai vừa nãy thêm một lần nữa.”

Du Thất Nhân gật đầu, bước vào và nhẹ nhàng hỏi lại như không có chuyện gì:
“Cô à, vừa nãy cô nói cô g.i.ế.c người? Cô có thể nói lại rõ hơn không, cô đã g.i.ế.c ai?”

“Tôi tên Trần Tâm Phương, làm tạp vụ ở khách sạn Á Hằng, phụ trách dọn dẹp tầng hai…”
Giọng nói khô khốc, đứt quãng, Trần Tâm Phương chậm rãi kể lại đúng những gì bà đã nói dưới sảnh không lệch một chữ, không thiếu một câu. Cứ như thể bà ta đang đọc thuộc lòng.

Ngay khi bà bắt đầu lặp lại, không khí trong phòng thẩm vấn thay đổi rõ rệt. Cả Du Thất Nhân và Hồ Trấn đều nhíu mày, nhìn nhau một cái, trong mắt lóe lên sự cảnh giác.

“Quái lạ thật, sao y hệt vậy?” Du Thất Nhân lẩm bẩm.
Ngay cả thứ tự câu chữ cũng không có gì thay đổi, gần như là bản sao chép lại.

Ở bên kia tấm kính một chiều, nhìn Trần Tâm Phương từ xa, Lục Thính An nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, ánh mắt tối sầm lại.

“Có người dạy bà ta nói như vậy,” cậu nói chắc nịch. “Trước khi bà ta đến đồn tự thú, ai đó đã tiếp cận và lên kịch bản cho bà. Mục đích rõ ràng: để bà ta gánh tội thay.”

Một kế hoạch gài người và Trần Tâm Phương chỉ là một quân cờ.

Lục Thính An ngước mắt nhìn về phía người phụ nữ gầy guộc đang ngồi trong phòng thẩm vấn, ánh mắt càng thêm sâu thẳm. Hung thủ ban đầu muốn để người khác chịu tội thay, người đó, không ai khác, chính là con trai của bà ta.

Muốn xác nhận trực giác của mình có đúng không, cậu nhanh chóng gửi tin nhắn cho Du Thất Nhân:

【Hỏi bà ta đã rời hiện trường bằng cách nào. Còn nữa cái áo mưa bị mất dùng để làm gì?】

Du Thất Nhân lập tức đặt câu hỏi theo đúng chỉ dẫn.

Trần Tâm Phương nghe xong liền khựng lại, ánh mắt né tránh, nhìn xéo xuống phía dưới bên phải, toàn thân bắt đầu căng cứng. Môi bà run lên, rồi mạnh mẽ cắn chặt lại. Rõ ràng là đang nhớ ra điều gì đó.

Vài giây sau, như không kiềm được, bà bật dậy định trả lời nhưng lại bị chiếc bàn chắn trước mặt ép ngược trở lại ghế.

“Tôi… tôi đi từ ban công… Ban công điều hòa… bên dưới là bãi cỏ… Tôi nhảy xuống, đau… đau lắm… Lúc đó tôi đi giày của đàn ông, sợ… sợ để lại dấu chân… Sau đó tôi trèo qua tường bên phía rừng trúc, cạnh bể bơi, rồi chạy trốn…”

“Áo mưa cũng là tôi dùng.” Trần Tâm Phương như thể vừa được bấm nút, lời nói tuôn ra không chút ngập ngừng, đầu khẽ gật hai cái, sau đó đưa tay ra, lòng bàn tay lật ngửa:
“Trong phòng không có găng tay. Tôi lấy áo mưa trùm lên tay, như vậy sẽ không để lại dấu vân tay trên hung khí…”

Du Thất Nhân và Hồ Trấn liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ sự bất thường.
Lời khai của Trần Tâm Phương có logic quá mức rõ ràng, mạch lạc, hợp lý đến mức nếu là người bình thường nói ra, họ đã lập tức bị còng tay.

Nhưng Trần Tâm Phương không phải người bình thường. Bà là một bệnh nhân tâm thần.

Rõ ràng, có ai đó đã dạy bà ta. Không chỉ là dạy suông, mà còn huấn luyện từng bước lời khai chi tiết đến cả lý do vì sao dùng áo mưa thay cho găng tay.

Ai sẽ ngờ rằng có người có thể lợi dụng một người phụ nữ như thế để thay mình gánh tội danh g.i.ế.c người?

Du Thất Nhân siết chặt nắm tay, gương mặt lạnh như băng, giọng trầm xuống, không còn giữ phép lịch sự nữa:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Trần Tâm Phương! Bà đang muốn gánh tội thay cho ai? Bà có biết hành vi hiện tại là bao che tội phạm, chúng tôi hoàn toàn có thể bắt bà không?!”

Nghĩ đến việc hung thủ thậm chí còn tính toán đến cả cách sử dụng áo mưa để không để lại dấu vết Du Thất Nhân không kìm được mà lồng n.g.ự.c phập phồng, giận đến suýt không nói thành lời.
Kẻ đó không chỉ độc ác mà còn vô cùng gian trá. Không chỉ muốn g.i.ế.c người, mà còn tính toán mọi đường lùi, thậm chí dùng cả người thần trí không minh mẫn như Trần Tâm Phương làm vật hy sinh.

Thế nhưng, khi Du Thất Nhân tưởng mình là người giận dữ nhất trong phòng, thì Trần Tâm Phương lại bùng nổ dữ dội hơn.

Người phụ nữ trung niên như nổi điên, giãy giụa bật dậy, mái tóc khô xơ bung ra từng lọn bết dính lên khuôn mặt. Bà ta hung hăng hất tóc qua một bên, rồi hét lớn:
“Không ai ép tôi! Là tôi làm! Một mình tôi làm! Bắt tôi đi! Mau bắt tôi đi!!!”

Tiếng hét vang vọng khắp phòng, ghế dưới người bà bị đẩy bật sang bên, va mạnh vào tường phát ra tiếng “rầm” khô khốc.

Du Thất Nhân thoáng hoảng hốt. Hồ Trấn bên cạnh lập tức phản ứng, bước lên nhanh như chớp, ghì lấy bà từ phía sau, giọng mềm mỏng dỗ dành:
“Được rồi, bà nói bà là hung thủ thì để tôi bắt bà lại nhé?”

Anh rút chiếc còng bạc từ bên hông, động tác dứt khoát nhưng nhẹ nhàng, nhanh chóng khóa vào cổ tay gầy guộc của Trần Tâm Phương.

Điều kỳ lạ đã xảy ra.

Tiếng “tách” của còng tay vang lên, mang theo sự lạnh buốt của kim loại truyền vào xương. Như có một công tắc trong người bị tắt đi, Trần Tâm Phương bỗng im bặt. Không còn giãy dụa, không còn hét lớn bà lặng yên, cúi đầu, như thể bị gió đông thổi tắt.

Ánh đèn sợi tóc rọi xuống gương mặt tiều tụy, tái nhợt và nhăn nheo của bà, ánh mắt vô hồn, khí tức dường như biến mất hoàn toàn.

Bên ngoài phòng thẩm vấn, Phó Dịch Vinh bĩu môi khẽ bật tiếng huýt gió, thốt lên một câu đầy châm chọc:
“Thật kỳ quặc… Bà cô này như thể thật sự muốn bị bắt ấy nhỉ. Đây là não bộ của người mắc bệnh tâm thần mà tụi mình không hiểu nổi, hay bà ta thật sự quá thích sở cảnh sát tụi mình rồi?”

Anh nhướng mày, khoanh tay, biểu cảm khó lường.
“Người thường thì sợ cảnh sát. Giết người rồi thì càng phải trốn chạy chứ, ai lại chạy tới tự thú?”

Lục Thính An không nói gì trong vài giây, ánh mắt rơi trên bóng dáng co lại của Trần Tâm Phương sau tấm kính một chiều.

Rồi cậu nhẹ nhàng gõ hai ngón tay xuống mặt bàn, giọng trầm thấp vang lên:

“Hung thủ dùng chính con trai bà ta để uy hiếp.”

Chuyện này không dễ xử lý.

Trần Tâm Phương đã bị tẩy não quá sâu, cố chấp nhận hết tội về mình. Hiện trường phòng 207 để lại không ít dấu vết mà phần lớn lại trùng khớp với lời khai của bà. Nếu cấp trên muốn xử lý nhanh gọn, rất có thể họ sẽ để bà ta đứng mũi chịu sào, khép lại vụ án.

Dù sao cũng là một vụ án liên quan đến hai gia tộc có m.á.u mặt nhà Ngô và nhà Liễu, ai cũng đang giám sát chặt chẽ mọi diễn biến. Cấp trên dĩ nhiên muốn ổn định tình hình càng sớm càng tốt.

Mà Trần Tâm Phương lại là người mắc bệnh tâm thần theo quy định pháp luật, người như bà sẽ không bị tuyên án tử, thậm chí ngồi tù còn có thể được hưởng chế độ ưu đãi riêng.
Nam Cung Tư Uyển
Nói không chừng, cuộc sống sau song sắt của bà ta còn dễ thở hơn việc phải lăn lộn kiếm sống bên ngoài. Nhưng với Lục Thính An, Kha Ngạn Đống và những người trong tổ Trọng án, câu chuyện không đơn giản như vậy. Nếu là chính cậu rơi vào hoàn cảnh ấy, cậu sẽ chọn ngồi tù, hay muốn tận mắt thấy con trai mình trưởng thành?

Lý Sùng Dương vừa lôi từ đâu ra một viên kẹo mềm, bỏ vào miệng nhai nhóp nhép, vừa lầu bầu:
“Bây giờ làm sao đây? Rõ rành rành là chịu tội thay mà. Không lẽ cứ thế mà đẩy người ta vô trại?”

Tổ Trọng án từ trước đến nay chưa bao giờ chấp nhận làm hồ sơ oan sai, càng không phải vì áp lực phá án mà tùy tiện tìm người thế mạng.

Cố Ứng Châu trầm ngâm nhìn theo bóng Trần Tâm Phương đang bị dẫn đi. Một lúc sau, anh chỉ thốt ra một từ:

“Chờ.”

Lý Sùng Dương nhíu mày: “Chờ cái gì?”

Cố Ứng Châu không đáp, ánh mắt vẫn khóa chặt hướng phòng thẩm vấn, như thể đang chờ một cơ hội để phá vỡ cục diện bế tắc.

Cùng lúc đó, tại Trường Trung học Đan Dương.

Buổi tối, học sinh cao nhất và cao nhị học đến 9 giờ. Riêng học sinh cuối cấp thì phải ở lại đến tận 9 giờ rưỡi. Mặc dù gọi là “tự học buổi tối”, nhưng thực chất chẳng khác nào bắt buộc. Tuy nhiên, những học sinh đặc tuyển như Trình Phàm vẫn thường ở lại lâu hơn, tự giác học đến khi bảo vệ tắt đèn đuổi người.

9 giờ 40, Trình Phàm cuối cùng cũng giải xong đề toán cuối cùng của ngày, thu dọn sách vở vừa lúc bảo vệ đến kiểm tra phòng. Lẽ ra hôm nay cậu định về nhà vì vẫn lo cho mẹ. Nhưng sau chuyện xảy ra với Liễu Vân Xán và Ngô Thiến Hủy, cậu rõ ràng đang nằm trong danh sách nghi phạm. Cậu lo sẽ có người theo dõi, liên lụy tới mẹ mình.

Trên đường về ký túc xá, Trình Phàm cứ đắm chìm trong suy nghĩ. Đến khi dừng lại dưới lầu, cậu mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía cậu.

Là học sinh nổi bật trong trường, cậu đã quá quen với những ánh mắt soi mói, bàn tán cả thiện cảm lẫn ganh ghét. Nhưng hôm nay… ánh nhìn ấy khác hẳn.

Không còn là sự tò mò, mà là ghê sợ. Chán ghét. Xa lánh.

Trình Phàm khựng lại trong chốc lát. Cậu cố ép mình phớt lờ cảm giác khó chịu đó, nhanh chóng bước lên lầu.

Cậu ở lầu 4. Phòng tắm chung nằm ở tầng 3. Khi bước xuống lầu 3, cậu tình cờ gặp bạn cùng phòng Trương Cường đang cầm bình nước nóng. Vừa nhìn thấy Trình Phàm, Trương Cường giật nảy mình, suýt chút nữa làm rơi cả phích nước.

Trương Cường cũng là học sinh đặc tuyển. Trước giờ quan hệ với Trình Phàm không tồi, thường cùng nhau đi lấy nước, ôn tập. Nhưng hôm nay cậu ta như gặp quỷ, ánh mắt vừa lúng túng vừa tránh né.

Trình Phàm nhíu mày, cuối cùng không nhịn được nữa, hỏi thẳng:
“Các cậu làm sao vậy? Tôi đã làm gì à?”

Trương Cường mấp máy môi, biểu cảm như thể đang vật lộn nội tâm dữ dội. Dù sao thì suốt một năm qua, cậu và Trình Phàm cũng là bạn tốt, ít nhiều từng giúp đỡ nhau.

Cuối cùng, Trương Cường cắn răng, hít sâu một hơi rồi nói:
“Cậu đừng kích động. Chuyện này thật hay giả còn phải điều tra kỹ… Nhưng…”

Giọng cậu ta hạ thấp đến mức gần như thì thầm:
“Mọi người đang đồn. Mẹ cậu là hung thủ g.i.ế.c Liễu Vân Xán với Ngô Thiến Hủy.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện