“Gì vậy, gì vậy?” Hồ Trấn còn chưa kịp xoay chuyển đầu óc. Một giây trước còn đang hóng Lý Sùng Dương với Phó Dịch Vinh cãi nhau, giây sau đã nhảy về chủ đề vụ án, khiến anh không nhịn được mà lên tiếng:
“Bùn mà Dịch Vinh mang về có gì đặc biệt à?”

Tiểu Hà cầm tập giấy dày cộp lên, nhìn qua đống bùn đen xì kia một lát rồi mắt sáng rỡ:
“Nhìn sơ qua thì thành phần đất này thật sự rất giống với mẫu đất lấy từ hiện trường!”

Cậu nhanh tay lấy túi vật chứng mang theo bên người, cho mảnh giấy vào trong rồi vội vàng xua tay với Lục Thính An:
“Sếp Lục, em mang mẫu này đi đưa bộ phận giám định ngay. Nhanh thì 40 phút có kết quả! Đợi em nhé!”

Nói xong liền lao vèo đi như gió, để lại cả tổ trọng án nhìn theo bóng cậu cùng cái rèm bị gió cuốn bay phần phật, ngơ ngác.

“Không ngờ luôn, nhìn Tiểu Hà nhỏ con vậy mà thể lực cũng ghê gớm thật.” Hồ Trấn thán phục.

Nam Cung Tư Uyển

“Không chỉ là ghê gớm đâu, lúc mới vô học viện cảnh sát còn nhanh hơn cả Dịch Vinh đấy.” Lý Sùng Dương cố tình chọc quê.

Phó Dịch Vinh nhếch mép, lườm:
“Nói xàm ít thôi.”

Du Thất Nhân thì bĩu môi:
“Tôi ghét nhất mấy ông suốt ngày mở miệng là phân với nước tiểu.”

Phó Dịch Vinh lập tức phản bác:
“Lục Thính An chẳng phải cũng hay nói mấy thứ đó à!”

Mà đúng thật, Lục Thính An mỗi khi mở miệng là “chậu phân nạm vàng” hay “đạp phải phân người khác”, lúc nãy cũng vừa nói chuyện đi tiểu. Sao mọi người ghét mình thì được, còn cậu ta thì không? Bị réo tên bất ngờ, Lục Thính An ngẩng đầu nhìn lên, chớp mắt vô tội.

Du Thất Nhân ngắm nghía gương mặt điển trai đó một chút rồi nói tỉnh rụi:
“Tại vì người ta đẹp trai.”

Người như Lục Thính An, dù có nói bậy cũng thành phong độ. Phó Dịch Vinh thì chỉ thấy “quê mùa”.

Thấy hai người lại chuẩn bị đấu võ mồm, Hồ Trấn vội chen vào giữa làm người hòa giải.

“Chuyện cãi nhau để lần sau đi. Nói tiếp chuyện chính này.” Anh dang tay ngăn hai bên, rồi quay sang hỏi Lục Thính An với vẻ rất học hỏi:
“Thính An, lúc nãy cậu nói chưa hết đúng không? Bùn mà Dịch Vinh mang về rốt cuộc có gì đặc biệt mà cậu chắc chắn nó giống với mẫu đất ở hiện trường?”

Cả nhóm lập tức nhìn về phía Lục Thính An.

Cậu bình tĩnh đón nhận ánh mắt của mọi người, giọng đều đều:
“Tôi cũng chỉ suy đoán thôi. Mọi người còn nhớ mẫu đất lấy từ hiện trường có gì đặc biệt không? Vôi sống. Nó không phải thứ hiếm, nhưng bình thường chẳng ai rảnh đổ vào đất. Trừ khi khu đất đó là vườn trồng cam quýt.”

Cậu dừng lại một chút rồi giải thích tiếp:
“Bôi vôi sống lên vỏ cam có thể tạo một lớp màng trắng bảo vệ khỏi sâu bệnh, hạn chế dùng thuốc hóa học. Hơn nữa vôi chứa nhiều canxi, giúp cây quang hợp tốt hơn, trái sẽ ngọt hơn. Trước đây tôi từng thấy ở ruộng cam nhà Chu Kim Diệu, cam nào cũng được lau vôi hết.”

“Cho nên, khu rừng gần nhà Trần Tâm Phương rất có thể cũng trồng cam. Khi trời mưa, lớp vôi bị rửa trôi xuống đất, đó là lý do trong mẫu đất xét nghiệm có thành phần đó.”

Mọi người trong tổ trọng án đều nhìn cậu với ánh mắt sửng sốt, thậm chí đến Cố Ứng Châu cũng khẽ giật mình, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng không rõ.

“Bộp, bộp, bộp—”

Chưa kịp nói thêm gì, tiếng vỗ tay vang lên từ phía cửa. Nhịp vỗ thong thả nhưng đủ gây chú ý.

Lục Thính An quay lại, thấy Sầm Khả Dục không biết đến từ khi nào đang đứng ngay sau, vừa bước vào vừa vỗ tay đầy tán thưởng.

Hai người chạm mắt, Sầm Khả Dục mỉm cười, đi đến trước mặt:
“Sếp Lục đúng là mỗi lần xuất hiện đều khiến người khác bất ngờ. Một chuyên gia tâm lý hình sự mà ngay cả chuyện trồng trọt cũng hiểu rõ?”

Lục Thính An đáp một cách khiêm tốn:
“Không dám nhận hiểu rõ, chỉ là trong quá trình phá án từng gặp, tiện thể học chút thôi.”

Sầm Khả Dục tiếp tục gật gù:
“Không phải ai cũng có tinh thần ham học như cậu.”

Dù sao cũng là nam chính trong hồ sơ nhân sự nội bộ, lại dùng giọng khen chân thành như thế, khiến Lục Thính An dù bình tĩnh đến mấy cũng hơi ngượng. Cậu nhẹ gật đầu đáp lại với vẻ lịch sự.

“Trễ thế này rồi mà Sầm pháp y vẫn còn tăng ca à?”

Sầm Khả Dục gật đầu, gọng kính bạc dưới ánh đèn phản chiếu ra một tia sáng mỏng, nổi bật làn da trắng như sứ và khí chất thanh nhã lạnh lùng của anh, khiến người đối diện khó mà rời mắt.

“Hôm nay là ngày đầu tôi đến làm việc, muốn tìm hiểu thêm về các vụ án trước đây từ chỗ pháp y Lê,” anh nhìn Lục Thính An bằng ánh mắt chuyên chú, rồi nhẹ nhàng hỏi.
“Các bộ phận khác trong sở tôi còn chưa nắm rõ lắm. Khi nào cậu rảnh, có thể đưa tôi đi tham quan một vòng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lục Thính An vừa định trả lời, thì Du Thất Nhân nãy giờ vẫn đứng yên bên cạnh Cố Ứng Châu như đang xem kịch không hiểu bị ai hất gió trúng phong gì, bỗng lảo đảo bước lên mấy bước như sắp trượt chân.

Đế giày quân dụng dẫm xuống sàn tạo ra âm thanh khá lớn, khiến Sầm Khả Dục rốt cuộc cũng liếc mắt nhìn cô một cái.

Du Thất Nhân cố giữ thăng bằng, khóe môi giật giật, trong lòng không khỏi rủa thầm:
“Cái đồ c.h.ế.t bầm nào đẩy tôi đấy?! Biết là ai thì tôi phải lột da hắn mới được!”

Cơn giận dâng lên ngùn ngụt, nhưng trên mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ đoan trang, chỉ khẽ nghiêng đầu để mái tóc rơi nhẹ che nửa gò má, rồi mỉm cười nhẹ nhàng nhưng vẫn đầy tự tin:
“Trước khi về sở cảnh sát, tôi đã nghe nói bộ pháp y có người mới, thì ra là Sầm pháp y. Nhìn tuổi chắc cũng cỡ cỡ với sếp Cố nhà chúng tôi nhỉ? Trẻ mà giỏi thật đấy.”

Du Thất Nhân vốn dĩ là một mỹ nhân kiểu cổ điển, gương mặt thanh tú, dáng vẻ toát lên thần thái mạnh mẽ và thoải mái. Hồi còn để tóc ngắn, cô còn được gọi là “nữ thần đẹp trai”, kiểu người cả nam lẫn nữ đều bị hút mắt. Mà chỉ cần cô chủ động nói chuyện thì hiếm có ai lại không muốn nể mặt cô vài phần, chưa kể, cả sở ai cũng biết cô là cháu gái Kha Ngạn Đống.

Sầm Khả Dục gật đầu, lịch sự đáp lại:
“Chào cô, Perla.”

Bị một mỹ nam như vậy gọi đích danh, khí thế bị đẩy lúc nãy của Du Thất Nhân lập tức tiêu tán hơn nửa. Cô tròn mắt đầy bất ngờ:
“Anh biết tôi à?”

Sầm Khả Dục bình thản đáp:
“Trong tổ trọng án chỉ có một phụ nữ vừa ưu tú lại vừa nổi tiếng xinh đẹp. Không khó đoán ra đâu.”

Du Thất Nhân suýt nữa cười đến không khép miệng nổi, có gì khiến người ta hạnh phúc hơn việc được một cực phẩm như vậy gọi là mỹ nhân? Nếu có, thì chắc chỉ là được thêm vài cực phẩm nữa cùng gọi thôi!

“Anh quá lời rồi.” Cô khiêm tốn cười, nhưng giọng nói đã dịu đi vài độ, “Thính An cũng mới về sở không bao lâu, chính cậu ấy cũng còn đang làm quen các phòng ban. Nếu Sầm pháp y muốn tham quan, tôi đưa anh đi cũng được?”

Phía sau, Phó Dịch Vinh nghe tới đó, thiếu chút nữa cắn luôn cái lưỡi.

May mà Sầm Khả Dục cũng không thật sự nhận lời Du Thất Nhân, chỉ ba phải đáp cho có:
“Vậy lát nữa xem tình hình rồi nói.”

Nói xong, anh lại quay sang Lục Thính An, ánh mắt mang theo ý cười rõ rệt:
“Sếp Lục khi nào tan làm? Chúng ta tiện đường, tôi có thể đưa cậu về.”

Lúc này, ai tinh mắt một chút cũng nhận ra có gì đó không ổn.

Tính cách của Sầm Khả Dục, bọn họ ít nhiều đều biết qua. Báo chí từng viết không ít bài về anh, nhưng so với chữ nghĩa khô khan, người thật lại càng khó đoán hơn. Nói anh lạnh lùng thì vẫn biết cười, biết xã giao. Nói anh nhiệt tình thì lại thấy xa cách lạ kỳ. Nhưng chỉ riêng với Lục Thính An, lại giống như đặc biệt chủ động.

Nếu Sầm Khả Dục là kiểu mèo kiêu kỳ không dễ thân, thì chẳng lẽ trên người Lục Thính An có tẩm bạc hà mèo?

Lục Thính An còn đang do dự có nên tan làm về nhà không, mà ánh mắt tò mò của mấy người Hồ Trấn cứ lượn qua lượn lại giữa hai người như muốn hóng hết mọi chuyện.

Cuối cùng, Cố Ứng Châu không nhịn được nữa, sợ Lục Thính An thật sự gật đầu, liền bước lên trước một bước, chắn ngang nói giúp:
“Cậu ấy còn phải tăng ca.”

Sầm Khả Dục thu lại ánh mắt đang đặt trên Lục Thính An, lạnh nhạt liếc Cố Ứng Châu một cái:
“Sếp Cố, tổ trọng án của các anh toàn là mấy người liều mạng sao? Tôi nhớ là các anh được huấn luyện bài bản để chịu được áp lực công việc cực lớn. Nhưng theo tôi biết, sức khỏe của Thính An không tốt, cậu ấy cần nghỉ ngơi đúng giờ.”

Cố Ứng Châu với Sầm Khả Dục chiều cao gần như tương đương. Đặc biệt là Sầm Khả Dục hiếm có ai khiến anh phải “lép vế” về khí thế, lần này cũng không chịu thua. Hai người đứng đối mặt nhau, một trái một phải bên cạnh Lục Thính An, khí áp trong phòng như tụt hẳn mấy độ.

Mấy người còn lại trong tổ bắt đầu cảm thấy không khí có gì đó không ổn.

Làm ơn đừng đánh nhau.

Một bên là cảnh sát ưu tú nhất của sở, một bên là pháp y đứng top trong ngành, nếu hai người này mà đánh nhau ngay trong văn phòng tổ trọng án, mà lý do còn là vì Lục Thính An?
Vậy thì đúng là drama lớn đủ để lên hot search.

Lục Thính An cũng cảm nhận được bầu không khí đó, trong lòng không khỏi run nhẹ, cậu không muốn mình là nhân vật trung tâm la hét “Đừng đánh, các người đừng đánh!” giữa cơn mưa gió đâu.

May thay, dù áp suất thấp đến cỡ nào thì hai người này cũng không phải loại mất kiểm soát. Sau một màn đấu mắt ngắn ngủi, họ đồng thời thu ánh nhìn lại, một người đứng ở bên phải, người kia lùi về bên trái, đều im lặng chờ Lục Thính An mở lời.

Lục Thính An: “…Ờm.”

Đang loay hoay tính cách từ chối khéo để được yên ổn tan làm về nhà, thì từ ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, còn nghe ra được chút hoảng hốt.

Không tới hai giây sau, một cảnh sát trẻ cao ráo quen mặt thở hồng hộc xuất hiện ngay trước cửa văn phòng:

“Sếp Cố! Dưới lầu có người đến tự thú, cô ấy nói chính mình đã g.i.ế.c người ở Á Hằng!”

“Bốp” một tiếng, cả văn phòng đồng loạt bật dậy, đổ dồn ánh mắt về phía cửa.

Lục Thính An và Cố Ứng Châu phản ứng nhanh nhất, chẳng kịp nói gì với ai, đã lập tức chạy thẳng ra hành lang. Mấy người còn lại cũng nối đuôi chạy theo, không ai dám nán lại.

Chỉ trong vòng hai giây, cái văn phòng vốn đầy người, giờ chỉ còn lại một mình Sầm Khả Dục đứng đó.

Gọng kính mảnh dưới ánh đèn lạnh khẽ lóe lên, anh thản nhiên nhìn ra cửa, khóe môi nhếch nhẹ thành một nụ cười rất nhạt như có như không vang lên một tiếng cười khẽ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện