Trình Phàm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu óc như bị rút sạch, trống rỗng.

Chuyện này giống như một giấc mộng hoang đường giữa ban ngày. Chỉ mới hai hôm trước, mẹ cậu còn đến tổ dân phố thăm bà ngoại, rõ ràng không hề ở nhà. Bà sao có thể g.i.ế.c người? Người mẹ đến cả một con gà cũng không dám cắt cổ, sao có thể ra tay với con người? Trương Cường thấy cậu đứng ngây ra như phỗng, trong chốc lát cũng không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy khó xử đến cực điểm.

Tình cảnh gia đình của Trình Phàm, trong trường học này không ít người đều biết. Không phải vì cậu đi rêu rao khoe khoang nỗi khổ, mà là Liễu Vân Xán trước đây vẫn hay đem chuyện đó ra làm trò cười, chê bai rằng Trình Phàm có một bà mẹ bị “chậm trí”.

Ban đầu Trình Phàm còn tức giận, sau đó đành dứt khoát làm như chẳng nghe thấy gì. Với cậu, thời cấp ba chỉ là một tấm ván lót đường, qua được giai đoạn này, rời khỏi nơi này, cậu sẽ không bao giờ phải gặp lại những kẻ chuyên lấy nỗi bất hạnh của người khác làm trò tiêu khiển.

Trương Cường học cùng ký túc cũng đã hơn một năm, nghe không ít lời đồn về Trình Phàm. Cậu ta từng tận mắt gặp qua mẹ của Trình Phàm, bà ấy đúng là không giống đại đa số các bà mẹ khác, nhưng được chăm sóc rất chu đáo, ăn mặc gọn gàng, lại còn có công việc riêng. Khi đối xử với Trình Phàm, bà ấy đơn thuần chỉ là một người mẹ, một người mẹ vô cùng dịu dàng, tình cảm trong sáng, không hề pha tạp.

Do dự một chút, Trương Cường nói:
“Trình Phàm, hay là cậu về nhà xem thử đi? Tớ cũng không tin dì ấy có thể làm ra chuyện đó… Nhưng giờ tin đồn lan khắp ký túc rồi, cậu ở lại đây cũng sẽ bị không ít người dị nghị. Chi bằng về trước làm rõ mọi chuyện.”

Chỉ trong vòng chưa đầy nửa phút, đầu óc Trình Phàm đã tự động vận hành, đưa ra một suy đoán sơ bộ.

Chuyện này có người cố ý giăng bẫy.

Cậu lạnh lùng hỏi:
“Cậu biết tin đồn này bắt đầu từ đâu không?”

Trương Cường lắc đầu:
“Lúc tớ nghe thấy thì mấy bạn nam trong hành lang đã rì rầm với nhau rồi, ai cũng nói cậu là con trai của hung thủ g.i.ế.c người. Nhưng chẳng ai biết nó bắt đầu từ đâu cả… Ý cậu là, có người cố tình tung tin?”

Đôi mắt Trình Phàm nheo lại, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, giọng cũng trầm khàn như từ kẽ răng rít ra:
“Không phải lần đầu.”

Đúng vậy. Chuyện bị bôi nhọ, bị vu khống, với cậu đâu còn lạ gì nữa. Ở cái trường học này, học sinh ngoài việc học thì chẳng có mấy thú vui tiêu khiển. Tám chuyện, nói xấu, đồn thổi… đã trở thành kiểu “giải trí sau tiết học”.

Trình Phàm từng là gương mặt vàng của trường: học giỏi, đứng nhất toàn khối, tên lúc nào cũng treo trên bảng danh dự. Nhưng chính vì thế, cậu càng trở thành chủ đề nóng hổi để bàn tán. Trước kia, Liễu Vân Xán còn tung tin đồn cậu là con rơi, rồi một thời gian, có kẻ nói cậu qua lại với giáo viên thực tập vì thấy cậu hay vào phòng hành chính xin tư liệu. Đến mức mấy cô thực tập sinh về sau còn tránh né cậu như tránh dịch.

Trình Phàm có thể chịu đựng những lời đó. Dù bị nhìn bằng ánh mắt khác lạ, cậu vẫn giữ được bình tĩnh.

Nhưng đụng đến mẹ cậu thì không.

Cậu siết chặt tay, kiềm lại ngọn lửa giận trong lòng, nói ngắn gọn:
“Tớ về phòng cất đồ trước. Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết.”

Trương Cường xách theo phích nước nóng, rón rén đi theo phía sau, giọng ngập ngừng áy náy:
“Cậu còn cảm ơn gì chứ… Tớ giúp được gì đâu.”

Cậu ta biết điều duy nhất mình có thể làm là không tiếp tục lan truyền tin đồn, nhưng phản ứng đầu tiên khi thấy Trình Phàm vẫn là sợ hãi, là né tránh. Điều đó khiến Trương Cường thấy cắn rứt vô cùng.

Trình Phàm không trách cậu ta. Cậu biết, đó là bản năng của con người chẳng ai tránh khỏi được.

Ký túc xá nam sinh của trường Đan Dương là loại sáu người một phòng, từ khi xây dựng đã được thiết kế với mục đích đặc biệt: giám sát và thúc đẩy bọn phú nhị đại chăm học. Mỗi phòng đều sắp xếp ba cậu ấm và ba suất đặc cách dành cho học sinh học giỏi.

Thường thì đám phú nhị đại chẳng mấy khi ngủ lại ký túc. Với họ, nơi này chỉ như phòng khách phụ, tiện thì ghé lại ngủ trưa, hoặc hôm nào lười về nhà thì “đổi gió” một chút. Nhưng đêm nay, khi Trình Phàm trở lại, cả ba gã phú nhị đại trong phòng đều có mặt và tất cả đều đang nhìn cậu bằng ánh mắt châm chọc, hài hước đến đáng ghét.

Chỉ có một người không như vậy Lâm Kiến Giang.

Thấy Trình Phàm bước vào, Lâm Kiến Giang nhìn cậu bằng ánh mắt phức tạp, môi mấp máy như muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Một tiếng cười chói tai bỗng vang lên.
“Nha~ con trai của hung thủ g.i.ế.c người cũng biết về ngủ ký túc hả? Sao không đi thăm mẹ cậu? Nghe nói bà ta vì cậu mà vui vẻ vào tù đấy. À không… g.i.ế.c hai mạng người, chắc là bị b.ắ.n thẳng luôn rồi nhỉ?”

Gã nam sinh ngồi gần cửa cười như được mùa, chẳng hề có lấy một chút cảm xúc tiếc thương cho hai người bạn cùng trường vừa thiệt mạng chỉ có thái độ của một kẻ đứng ngoài xem trò vui.

Một tên khác cũng ha hả phụ họa, lấy chân đá cái ghế bên:
“Lão Thiết, mày gan to thật đấy. Người bị tâm thần là có thể di truyền đấy nhá, không sợ thằng Phàm nửa đêm xách d.a.o c.ắ.t c.ổ mày chắc?”

Gã đầu tiên lập tức che miệng, giả bộ kinh hãi:
“Mày nói thế tao thấy sợ thật đấy. Tao không muốn ngủ cùng một phòng với người chuẩn bị thành bệnh nhân tâm thần. Mạng sống quan trọng hơn mà!”

Trương Cường lẽo đẽo đi sau Trình Phàm, tay xách phích nước nóng, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.

Cậu ta muốn lên tiếng bênh vực vài câu, nhưng cuối cùng chỉ dám im lặng, ngồi phịch xuống chỗ của mình, không dám xen vào.

“Đủ rồi!”

Cuối cùng cũng có người phá vỡ cái trò lố bịch đó Lâm Kiến Giang.

Ánh mắt cậu lạnh tanh nhìn hai tên kia, không hề khách khí:
“Chuyện còn chưa điều tra rõ ràng, các cậu cũng đừng ồn ào trong ký túc. Sợ c.h.ế.t thì về nhà ngủ đi!”

Dứt lời, cậu lại quay sang nhìn Trình Phàm, cau mày, giọng không quá mềm cũng không quá cứng:
“Nghe nói mẹ cậu bị gọi đến sở cảnh sát. Cậu có muốn đến xem không?”

Trình Phàm không nói một lời, chỉ lặng lẽ đặt đồ đạc lên bàn, rồi xoay người rời khỏi phòng.

Cậu vừa đi khỏi, bầu không khí lại thay đổi nhưng lần này mũi nhọn dư luận không còn nhắm vào Trình Phàm nữa, mà đồng loạt chuyển sang Lâm Kiến Giang.

“Lâm Kiến Giang, mày có ý gì đấy hả?”
Tên con trai ngồi sát cửa huých ghế quay lại, chân gác chễm chệ lên bàn, ngửa cổ trừng mắt nhìn cậu, giọng đầy khiêu khích:
“Đi theo Liễu Vân Xán chơi lâu rồi, giờ tưởng mình là đại thiếu gia thật à? Đừng quên mày cũng chỉ là con ch.ó bên cạnh nó thôi.”

Lâm Kiến Giang liếc bọn họ, giọng lãnh đạm:
“Lo mà quản bản thân tụi mày đi. Muốn làm chó còn chẳng tới lượt.”

Giọng cậu quá sắc, đủ để hai gã kia cùng lúc đứng bật dậy, bắt đầu tuôn lời chửi rủa.

Lâm gia mấy năm nay đã xuống dốc không phanh. Nếu không phải nhờ quan hệ thân thiết với Liễu Vân Xán, dựa vào mấy vụ hợp tác làm ăn giữa Liễu gia và Lâm gia, thì Lâm Kiến Giang đâu đủ điều kiện vào Đan Dương trung học với danh nghĩa con nhà giàu.
Trong mắt tụi đặc chiêu sinh thì có thể cậu còn chút hào quang, nhưng chỉ những người hiểu rõ nội tình mới biết cái “tiêu sái” kia chỉ là lớp vỏ mà thôi.

Trương Cường và một bạn đặc chiêu khác đều bị dọa cứng đơ.
Hai gã phú nhị đại này nếu gây sự với Trình Phàm thì Trình Phàm còn có thể nhịn, nhưng Lâm Kiến Giang thì khác, người từng chơi thân với Liễu Vân Xán, là kiểu không dễ chọc. Nếu đánh nhau thật, thiệt chắc lại là mấy thằng đặc chiêu nghèo. Bị nhà trường kỷ luật phát, có khi trợ cấp cũng mất tiêu.

Hai người vội đứng dậy chắn giữa Lâm Kiến Giang và hai tên còn lại.
“Thôi mà, mấy cậu đừng gây nữa. Ai cũng bình tĩnh…”

Lâm Kiến Giang hừ lạnh một tiếng, liếc Trương Cường bằng ánh mắt bực bội, rồi thốt một câu đầy cay cú:
“Yên tâm, không kéo tụi mày vào đâu.”

Cậu thể lực vốn tốt, tuy vóc dáng không quá cao, nhưng sức bật mạnh, từng học tán thủ. Hai tên kia mồm to thì có, chứ nếu đánh thật chắc chắn không đỡ nổi.

Có người chắn rồi, bọn kia mới bớt kiêng dè.

“Ơ kìa, nói tí cũng không được? Liễu Vân Xán c.h.ế.t rồi, tụi tao chờ xem mày còn kiêu ngạo được bao lâu ở cái trường này!”

Lâm Kiến Giang không đáp, xoay lưng bỏ ra ban công.
Cậu cúi đầu thật nhanh, không để ai thấy được vẻ mặt mình lúc đó.

Nếu có ai nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc đến dựng tóc gáy.
Bởi vì trong mắt cậu là một vùng đầy sát khí, giữa chân mày nhíu chặt, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ nào của một thiếu niên tuổi mười bảy.

Sở cảnh sát.
Đã hơn nửa tiếng trôi qua, mà Cố Ứng Châu vẫn chưa ra chỉ thị. Lý Sùng Dương và mấy người kia rốt cuộc cũng chẳng hiểu được anh đang định chờ cái gì.

Trong phòng thẩm vấn, Trần Tâm Phương gục mí mắt, trông như sắp ngủ đến nơi.
Mỗi lần bà ta bắt đầu gục xuống, Du Thất Nhân lại đập bàn thật mạnh, tiếng vang chát chúa khiến bà giật mình như con thỏ bị dọa, ngước lên hoảng hốt nhìn quanh.

Trần Tâm Phương không phải kiểu bệnh nhân tâm thần hoàn toàn mất ý thức.
Theo lời Lục Thính An, bà từng trải qua cú sốc rất nặng hồi trẻ, não bộ tự tạo một lớp màng phòng vệ, dẫn đến trí lực ngừng phát triển, hành vi như trẻ lên chín.

Bà vẫn còn khả năng suy nghĩ logic nhưng là kiểu logic có thể bị người khác nhồi nhét. Ví dụ như cách bà biết lau phòng khách sạn, hay như lần này: đến đồn cảnh sát nhận tội thay con trai, sống c.h.ế.t không chịu khai ra ai là kẻ sai khiến mình.

Tất cả đều thấy rõ bà rất sợ cảnh sát. Nhưng dù Du Thất Nhân có dỗ ngọt thế nào, có cảnh báo rằng Trình Phàm vô tội ra sao, bà vẫn lắc đầu điên cuồng, cố chấp như một con vịt c.h.ế.t cũng không chịu buông mỏ.

Thời gian cứ thế trôi. Trong phòng thẩm vấn, Du Thất Nhân và Hồ Trấn mệt lử. Bên ngoài phòng quan sát, Lý Sùng Dương và Phó Dịch Vinh cũng bắt đầu bực.

Lý Sùng Dương khoanh tay, quay sang nhìn Phó Dịch Vinh đang xé nát một tờ giấy thành hàng tá mảnh, không khỏi lầm bầm:
“Rốt cuộc sếp Cố muốn chờ cái gì nữa? Tình trạng bà ta thế kia, để thêm vài tiếng cũng chẳng đào được gì thêm đâu.”

Phó Dịch Vinh ném mấy mảnh giấy vào thùng rác, vươn vai nằm vật ra ghế, chân bắt chéo một cách lười biếng:
“Sếp Cố đã nói đợi, thì chắc chắn có lý do. Đợi đi.”

Lý Sùng Dương trợn mắt, cũng quen cái kiểu sùng bái mù quáng này rồi.

Trong đám người ở sở cảnh sát này, người tôn sùng Cố Ứng Châu nhất không phải cậu ta, mà chính là Phó Dịch Vinh. Đừng nhìn vẻ ngoài cà lơ phất phơ của anh mà nhầm, chứ cứ dính đến Cố Ứng Châu là trăm phần trăm nghe theo vô điều kiện.

Đang lầm bầm chửi thầm, thì lại nghe Phó Dịch Vinh lẩm bẩm như phát tiết:
“Sếp Cố cũng thiên vị thật đấy, bao nhiêu người ngồi đợi mà sao chỉ có mỗi Lục Thính An được về phòng ngủ? Đau lòng cậu ta quá nhỉ, tụi này quen bao nhiêu năm rồi mà không bằng một câu thở dài của người ta.”

Lý Sùng Dương chớp mắt, bật cười kỳ quặc:
“Ồ~ Dám mắng sếp Cố đấy hả?”

Phó Dịch Vinh lập tức bối rối. Nhưng nghĩ đến việc Cố Ứng Châu thiên vị quá đà, anh lại thấy không oan uổng chút nào.
Anh đâu nói sai, Lục Thính An đúng là yếu thật, nhưng yếu thì cho nghỉ ở nhà cũng được, mắc gì nhất định phải đưa về phòng mình ngủ?

Ở sở cảnh sát bao nhiêu năm như vậy, Phó Dịch Vinh là em họ cũng chỉ từng ghé phòng ngủ của Cố Ứng Châu có hai lần, mà toàn là đến lấy đồ rồi đi.
Chớ nói ngủ lại, đến cả giày của anh cũng không được phép đặt trực tiếp lên sàn, quần áo bên ngoài cũng tuyệt đối không được đụng vào ga giường.

So với sự “tiếp đón” lúc này, cảm giác như hai người không phải cùng một đẳng cấp.
Nếu nói trắng ra, thì anh giống như một món đồ lượm ngoài đường về vậy.

Về phần vì sao trong tiềm thức lại cảm thấy Cố Ứng Châu thiên vị “người ngoài” hơn em trai này, điểm này chính Phó Dịch Vinh cũng chưa tự ý thức được mình đang ghen cái quái gì.
Nam Cung Tư Uyển
Phòng ngủ trong sở cảnh sát.
Vừa mở cửa, Cố Ứng Châu liền cúi người lấy ra một đôi dép đi trong nhà từ tủ giày.

Một đôi dép hoàn toàn mới, nhìn còn cứng cáp, mặt giày sạch bong.

Ánh mắt Lục Thính An khẽ run.

Theo cậu biết, Cố Ứng Châu vẫn luôn sống một mình, vậy tại sao trong phòng lại có sẵn một đôi dép mới như thế?
Cách anh lấy dép cũng rất tự nhiên, như thể đã sắp sẵn từ trước.

Không dám nghĩ sâu, Lục Thính An vội lắc đầu, tự mình phủ định:
Nghĩ nhiều rồi, chắc chắn là mình tưởng bở thôi.

Cố Ứng Châu không biết trong đầu cậu đang xoay cái gì, anh đã bước vào phòng tắm. Qua lớp kính mờ phủ hơi nước, giọng anh vang lên hơi trầm:
“Pha nước cho cậu rồi, đi tắm đi, ngủ một giấc. Trong tủ có bộ đồ ngủ mới giặt rồi, lấy ra mặc vào.”

Rõ ràng không phải lần đầu đặt chân đến căn phòng này, nhưng hôm nay, Lục Thính An lại thấy không thoải mái chút nào.
Nhất là khi trong phòng bỗng dưng xuất hiện nhiều món đồ như thể chuẩn bị sẵn cho mình, cảm giác trong lòng cậu có chút bất an.

Cái bất an ấy đến từ đâu, cậu không nói rõ được.
Phản ứng đầu tiên trong đầu là muốn trốn.

Cậu bước chậm rãi đến cửa phòng tắm, giọng hơi dè dặt:
“Cũng chỉ ngủ một lát thôi… Hay là khỏi tắm được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong phòng, Cố Ứng Châu đang thử nhiệt độ nước. Nghe câu hỏi ấy, anh hơi nghiêng người nhìn ra ngoài, ánh mắt đầy kinh ngạc:
“Không tắm mà cậu ngủ được á?”

Thật sự, nếu nói đến sạch sẽ kỹ tính, thì trong cả sở cảnh sát, chẳng ai bằng Lục Thính An. Bất kể già trẻ nam nữ, không ai so được với cậu khoản sạch sẽ kiểu “kiểu cách”.

Lục Thính An bối rối, còn đang đấu tranh trong lòng.
Cậu nhìn thấy rõ ràng lớp kính mờ kia vẫn có thể phản chiếu bóng người mờ mờ.
Nếu Cố Ứng Châu đứng ngoài mà nhìn vào được cử động lúc tắm của mình.

Tê —— Thật là ngại c.h.ế.t mất!
Cái cảm giác ấy giống như người miền Nam lần đầu bị kéo vào nhà tắm công cộng ở Đông Bắc.

“Chắc là vẫn ngủ được.” Thật không?

Lục Thính An tự hỏi lại chính mình, nhưng ngay cả cậu cũng không chắc.

Nước đã đủ ấm, Cố Ứng Châu lười dây dưa mấy chuyện vặt.
Anh vẩy nước sạch trên đầu ngón tay, rút một tờ giấy mỏng cẩn thận lau từng ngón một.

Khi quay ra khỏi phòng tắm, ánh mắt anh lướt qua Lục Thính An vẫn đứng đực ở cửa, nửa cười nửa không:
“Không tắm mà còn muốn leo lên giường tôi ngủ à? Sofa cũng chưa đủ tiêu chuẩn ngủ đâu.”

“Vào đi, đừng đứng dây dưa nữa.”

Lục Thính An chần chừ bước vào, tay vừa định khép cửa thì ngẩng đầu nhìn Cố Ứng Châu:
“Anh về văn phòng đi, tôi nghỉ tạm hai tiếng rồi qua.”

Cố Ứng Châu đang định quay ra lấy đồ vệ sinh cá nhân, thì động tác khựng lại.
Anh quay đầu, ánh mắt sâu hun hút nhìn chằm chằm vào Lục Thính An:
“Lục Thính An, đây là phòng ngủ của tôi, cậu đuổi tôi đấy à?”

Lục Thính An mím môi, có chút ngượng ngập:
“Có người ngoài, tôi khó ngủ.”

Cố Ứng Châu hít sâu một hơi.

Người ngoài? Anh đây mà là người ngoài?

Nếu không nhớ nhầm, lần trước cậu đến đây ngủ, mình ra ngoài một lát quay về, thì thấy cậu ngủ ngon lành như heo ấy chứ?
Ngủ không được cái đầu cậu!

Rõ ràng là không muốn ngủ chung với anh. Anh đường đường là tổ trưởng tổ trọng án từ bao giờ lại bị ghét bỏ như vậy?

Nhưng khi ánh mắt anh rơi xuống khuôn mặt cậu, nơi ẩn chứa vài phần ngập ngừng, thậm chí như cầu xin lửa giận trong lòng cũng nguôi đi một nửa.

Thôi, ngủ không được thì không ngủ được.

Về lại văn phòng là được chứ gì.

“Khăn tắm tôi sẽ giúp cậu treo trên chốt cửa. Chắc lát nữa Trình Phàm cũng đến, tôi cũng muốn quay về văn phòng xem tình hình.”
Cố Ứng Châu tiện tay khép cửa phòng tắm lại, quay đầu nhìn bóng người mờ mờ bên trong, khẽ thở dài, giọng gần như không nghe thấy:
“Sau hai tiếng nữa cậu có thể dậy được chứ? Có cần tôi quay lại gọi?”

Bên trong truyền ra tiếng đáp khẽ, hơi nghẹn:
“Không cần.”

Cố Ứng Châu cũng không nói thêm:
“Đầu giường có đồng hồ báo thức, tự chỉnh giờ đi.”

Nói xong, anh cầm khăn tắm treo lên chốt cửa, sau đó không quay đầu lại, rời khỏi phòng ngủ.

Nghe tiếng cửa ngoài đóng lại, Lục Thính An thở phào thật dài, như thể không khí trong phòng cũng thông suốt trở lại.
Cậu ngồi xuống nắp bồn cầu, vẫn không hiểu nổi vì sao bản thân lại có phản ứng kỳ quái đến thế.

Rõ ràng đều là đàn ông, ai mà không có cái “đó”? Cũng chẳng phải mình thiếu thốn hay tự ti gì.
Trước kia đi học, cùng bạn bè vào WC chung cũng từng bị nhìn chằm chằm hai lần mà có sao đâu.
Vậy mà giờ chỉ cần cùng Cố Ứng Châu ở chung một không gian, cậu lại thấy nghẹt thở như thiếu oxy.

Nhất là lúc hai người đứng sát nhau trong cái phòng tắm chật hẹp đó, cảm giác như không khí xung quanh đều bị Cố Ứng Châu hút sạch, để lại toàn CO₂ khiến đầu óc muốn ngất.

Lẽ nào vì Cố Ứng Châu quá cao to, chiếm hết oxy?

Mang theo đống suy nghĩ tào lao, Lục Thính An cởi đồ bước vào phòng tắm.
Dòng nước ấm vừa dội xuống, cậu lập tức thoải mái thở ra một hơi.

Cả người như được gột rửa, sự mệt mỏi cũng theo làn nước mà trôi đi, đầu óc dần tỉnh táo trở lại.

Thật ra còn một lý do quan trọng hơn khiến cậu muốn Cố Ứng Châu rời đi.
Cậu cần dùng “bóng đè” để tìm ra ai mới là người thật sự sai khiến Trần Tâm Phương.
Mà để vào được giấc mộng, Cố Ứng Châu không thể có mặt.

Tại phòng quan sát trong sở cảnh sát.

“Hắt xì!”
Cố Ứng Châu vừa bước đến cửa đã hắt xì một cái, làm hai người trong phòng giật mình.

Phó Dịch Vinh vỗ ngực, thầm may mắn lúc nãy mình chê bai Cố Ứng Châu thì anh chưa có mặt, nếu không chắc đã bị lôi vào phòng huấn luyện cho một trận lên bờ xuống ruộng.

Lý Sùng Dương cũng thấy chột dạ, vừa cười vừa nịnh:
“Sếp Cố, sao anh quay lại nhanh thế? Vừa về phòng ngủ không phải nên nghỉ chút sao? Hôm nay anh đi hiện trường xong lại chạy đến Đan Dương, mệt hơn tụi tôi nhiều.”

Khóe miệng Phó Dịch Vinh co giật.
Không biết cái miệng của Lý Sùng Dương làm bằng gì mà nịnh người còn nghe như đánh trống hoa vậy.

May là Cố Ứng Châu không phải người dễ mềm lòng, anh chỉ liếc qua một cái rồi giơ tay vỗ vào đầu Lý Sùng Dương, đẩy sang một bên.

“Ái da!”

Phó Dịch Vinh kêu lên:
“Đại ca, tay anh còn đang bị thương đó! Đừng dùng tay có thương tích mà đụng vào Lý Sùng Dương, cậu ta toàn thân là virus, cẩn thận bị lây nhiễm!”

Lý Sùng Dương: “Cút!”

Cố Ứng Châu không để tâm đến trò đùa của họ, lười phản ứng, ngồi xuống chiếc ghế mà Phó Dịch Vinh vừa nhường lại.

“Hỏi được gì chưa?”

“Vẫn chưa khai.”

Cố Ứng Châu liếc đồng hồ trên tường, gần 12 giờ khuya rồi.
Anh nhíu mày:
“Cũng sắp đến lúc rồi.”

Phó Dịch Vinh và Lý Sùng Dương nhìn nhau, cùng thấy trong mắt đối phương một dấu hỏi chói lọi:
“Cái gì tới?”

“Cộc cộc cộc!”
Cửa bị gõ ba cái.

Mọi người quay đầu lại, thấy Tiểu Hà đang đứng ở cửa, đầu tóc rối bù như tổ chim, đeo kính bảo hộ, khuôn mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Chỉ mới hơn một tiếng không gặp, mà trông cậu ta như vừa chạy marathon ngoài trời về. Trên mặt thậm chí còn lấm tấm bụi và vệt đen.

“Sếp Cố, kết quả xét nghiệm cuối cùng cũng có rồi ——”
Tiểu Hà bước vào, đưa báo cáo cho Cố Ứng Châu.
“Cái chất đỏ mà mấy người tìm thấy trên vỏ chăn đúng là sơn móng tay. Chúng tôi phân tích ra trong đó có acetone, axit ethyl và các thành phần thường dùng trong sơn móng tay để làm mềm và tăng độ bóng. Ngoài ra còn có chút bột óng ánh, giống hệt với loại sơn móng tay màu hồng đang rất hot ngoài thị trường dạo gần đây.”

Cố Ứng Châu nghiêm túc hỏi:
“Có xác định được khoảng thời gian dính lên không?”

Tiểu Hà gật đầu:
“Dựa vào mức độ kết dính và lão hóa, chắc chắn chưa tới 24 tiếng.”

Tức là vết sơn móng tay chỉ mới dính vào sau khi Ngô Thiến Hủy và bạn cùng phòng chuyển vào phòng 207.

Bọn họ đã kiểm tra khách ở trước đã rời đi sáu ngày. Thời gian trống phòng, bảo vệ không hề bước vào, cũng không ai khác đụng tới giường đệm.

Tiểu Hà tiếp tục:
“Bùn mà sếp Phó lấy về từ bìa rừng gần nhà Trần Tâm Phương cũng rất khớp với mẫu bùn hiện trường có cùng loại rêu xanh và vôi sống.”

“Nhưng còn một điểm rất kỳ lạ.”

Cậu ta rút ra tấm ảnh chụp dấu chân, chỉ vào một chi tiết:
“Dấu chân để lại tại hiện trường phần lớn bị nhòe, nhưng có một cặp cực kỳ đặc biệt:
Hoa văn đế giày trái và phải không giống nhau!”

“Không giống nhau?”
Phó Dịch Vinh ngơ ngác.
“Lẽ nào hung thủ đi hai chiếc giày khác nhau?”

“Không rõ lắm, nhưng dựa theo hoa văn mòn của đế giày, có vẻ đúng là hai chiếc không cùng đôi.”

Cố Ứng Châu cau mày, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh đôi giày của Trình Phàm buổi trưa size 43, dáng giày thanh mảnh, chân thon.

Tiểu Hà lại nói thêm:
“Càng bất thường hơn là hung thủ đi đôi giày đó rõ ràng không vừa chân.”

Phó Dịch Vinh nghe tới đây hoàn toàn ngơ:
“Một lúc thì nói giày không cùng đôi, một lúc lại bảo không vừa chân mấy manh mối này hợp lý không vậy?”

Tiểu Hà thở ra, kiên nhẫn giải thích:
“Các anh có thể nhìn vào đế giày mình, tùy theo dáng đi và thói quen lực, phần mòn sẽ khác nhau.
Ví dụ, sếp Phó anh đi kiểu ‘chân vòng kiềng’, nên gót giày hai bên mòn rõ rệt.”

“Nhưng đôi giày tại hiện trường, hoa văn mòn đã khá nhiều, ban đầu chúng tôi suýt không nhận ra hai chiếc khác nhau.
Tuy nhiên người đi đôi đó phải cao ít nhất 1m80, trọng tâm cơ thể đặt về phía sau. Nhưng dấu chân để lại tại hiện trường lại sâu ở phía mũi chân, còn gót chỉ lướt nhẹ, chứng tỏ người mang không quen đi đôi này.”

Phó Dịch Vinh trợn mắt:
“Ý cậu là?”

Tiểu Hà nghiêm túc:
“Hung thủ và chủ đôi giày không phải cùng một người. Có người cố tình dùng giày của người khác để tạo chứng cứ giả.”

Phó Dịch Vinh đập bàn:
“Vậy chẳng phải trúng ngay lời khai của Trần Tâm Phương à! Bà ta nói mình mượn giày người khác chạy trốn!”

Tiểu Hà phản bác:
“Nhưng chân của Trần Tâm Phương chỉ cỡ size 36, còn đôi giày kia tận size 43, bà ta đi được vài bước đã ngã, còn trèo cửa sổ kiểu gì được?”

Lý Sùng Dương cố gắng nhớ lại lời khai, đột nhiên như lóe sáng:

“Nếu bà ta thật sự mang giày của người khác, thì sao lại không nhận ra đó là giày của Trình Phàm?”

“Nếu là giày của con trai, sao bà ta lại dám mang để rồi liên lụy chính con mình vào một vụ án g.i.ế.c người?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện