Tránh khỏi vài khu vực đã bị phân ra ngoài vòng đấu, Tô Chước nhận ra rằng cái vòng đấu này thật sự có linh tính, gần như muốn đẩy hết đệ tử vào ổ yêu thú cấp cao.
Chắc chắn bên ngoài cũng có một đám trưởng lão hóng hớt, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn.
Nhưng nàng lại chủ động bảo chim ưng dẫn đường đến ổ của yêu thú tứ phẩm.
Trong rừng núi lúc nửa đêm, tiếng côn trùng kêu vang không ngớt, tạo thành một bầu không khí ồn ào và căng thẳng.
"Chủ nhân, ngài muốn đánh thứ da dày thịt béo thì đây chính là con Gấu Đá Vương có da dày thịt béo nhất!"
Chim ưng đập cánh mấy cái rồi hạ xuống đất, truyền ý niệm: "Nó đã tỉnh rồi."
Tô Chước quay sang nhìn Mục Dự Chu: "Tiểu ưng đã tìm thấy yêu thú rồi, sư huynh cứ ở đây chơi đi, muội đi một lát rồi quay lại."
Mục Dự Chu cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng sư muội vẫn ngoan ngoãn như mọi khi mà.
Hắn ngẫm nghĩ lại cũng không thấy có gì sai sai, đành gật đầu đồng ý.
Quá an tâm!
Giờ thì hắn đã hiểu cảm giác của Nhị sư huynh khi nói rằng sư muội rất nghe lời rồi.
Cụ thể là nghe lời chỗ nào thì hắn cũng nói không rõ nhưng so với đám sư đệ sư muội khác thì Tô Chước đúng là dễ bảo hơn nhiều.
Khu rừng núi có địa hình phức tạp, Tô Chước tiếp tục đi thêm hơn trăm mét rồi mới đến gần động huyệt.
Nhưng còn chưa đặt chân đến cửa, một luồng gió đã lặng lẽ ập đến.
"Vù!"
Một móng vuốt khổng lồ bổ xuống như tảng đá từ trên trời rơi xuống, thế công vô cùng mãnh liệt.
Tô Chước lách mình né tránh, nhưng uy lực còn sót lại của cú vồ vẫn khiến mặt đất lún thành một cái hố sâu.
Một con gấu xám to như ngọn núi nhỏ hiện ra trước mặt nàng, đôi mắt thú tỏa sáng trong bóng tối.
Yêu thú tứ phẩm đã khắc phục một số điểm yếu bẩm sinh. Vì thị lực kém hơn so với các chủng tộc yêu thú khác nên thần thức của Gấu Vương lại sắc bén hơn hẳn, khiến sức mạnh lẫn tốc độ tấn công đều trở nên nguy hiểm.
Lớp phòng ngự cũng cực kỳ đáng gờm.
Thực sự rất khó đối phó.
Trong rừng, tiếng linh khí bùng nổ vang lên như những vụ nổ âm thanh, cây cối bị đánh ngã rạp.
Tô Chước nhớ lại Đao Ý và Kiếm Ý của mình rồi cố gắng chuyển toàn bộ tâm tư sang Kiếm Ý.
Nếu không phối hợp với kiếm pháp thì Kiếm Ý chỉ là một cảnh giới khó nắm bắt.
Có kiếm pháp sinh ra để phá hoại, khi đối địch thì phải mang theo khí thế bách chiến bách thắng, nhưng không có nghĩa là khí thế này có thể tách rời khỏi kiếm chiêu, để mà chỉ dùng kiếm pháp cơ bản cũng có thể đánh cho kẻ địch thê thảm chạy tán loạn.
Còn tâm pháp của Tiểu Kiếm thì lại muốn trực tiếp biến Kiếm Ý thành sát chiêu.
Tô Chước có tin vào tính chân thực của tâm pháp không?
Có.
Nhưng nàng chỉ mới Trúc Cơ kỳ... Dù dùng kiếm theo kiểu của Võ Tu, dù có tu vi ngang với lục giai, nhưng muốn để Kiếm Ý mạnh đến mức g.i.ế.c địch dễ dàng thì không phải chỉ cần lĩnh ngộ là làm được.
Không biết từ lúc nào, Tô Chước đã đuổi theo con gấu xám qua mấy ngọn núi.
Tiểu Kiếm lên tiếng: "Ngươi sắp g.i.ế.c nó rồi!"
Tô Chước hoàn hồn: "Ta không cố... không, ta cố tình đấy. Không đánh thế này thì kẻ c.h.ế.t là ta."
Trong bí cảnh, không thể c.h.ế.t thật.
Nhưng nếu bị đòn nặng vượt quá giới hạn chịu đựng thì vẫn bị loại khỏi cuộc chơi.
"Gào ——!"
Thân thể gấu xám tan biến, Tô Chước nhặt ngọc phù rồi lập tức chạy về chỗ gửi gắm sư huynh.
"Đi thôi, sư huynh! Chúng ta rời khỏi đây thôi!"
"Ồ, được."
Mục Dự Chu buông tay, một con sóc cấp một đáng thương cuối cùng cũng thoát khỏi móng vuốt của hắn.
Động tĩnh lớn như vậy, chắc chắn sẽ có người đến ngay thôi.
Trong bí cảnh, đệ tử Tiên Thiên cảnh hợp sức g.i.ế.c yêu thú tứ phẩm, dù chia kiểu gì thì cũng không thể để một người độc chiếm hết công lao.
Dù có gặp yêu thú thực thụ, mỗi người dựa vào thực lực để giành điểm thì việc mỗi lần đều lấy trọn mười vạn điểm cũng gần như không thể.
Ngay khi thông báo về cái c.h.ế.t của con yêu thú tứ phẩm đầu tiên vang lên, trong một đêm mà điểm số trên bảng xếp hạng đã tăng vọt.
Ban đêm náo nhiệt chẳng khác nào ban ngày.
Suốt cả đêm, nhiều đệ tử nội môn không tài nào ngủ yên.
Nhưng trên bảng xếp hạng, người đứng hạng nhất vẫn luôn là... Ngoại môn!
Lạc Cửu Cửu.
Rốt cuộc người này là ai?
Con gái riêng của Yêu Vương chắc?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nếu không thì yêu thú sao cứ đ.â.m đầu vào c.h.ế.t vì nàng hoài vậy?!
Mặt trời mọc ở phương Đông, ánh bình minh lóe lên nơi chân trời.
Tô Chước thực sự đã tê liệt cảm xúc.
"Xong rồi, lại lỡ tay đánh c.h.ế.t nữa rồi."
Bên bờ đầm lầy, nàng vô cảm nhặt lấy ngọc phù, tùy ý tung hứng trên tay.
Một mình đối đầu với yêu thú tứ phẩm vốn là chuyện rất dễ thất bại. Với sức mạnh của yêu thú, dù không g.i.ế.c c.h.ế.t tu sĩ ngay lập tức thì đánh ngất cũng chẳng khó.
Nếu không phải đang ở trong bí cảnh, nàng thật sự không dám chơi liều như vậy.
Thu Vũ Miên Miên
Nhưng trong lòng nàng biết rõ yêu thú không thể làm gì được mình nên cũng không ép bản thân rơi vào nguy hiểm thực sự.
Tiểu Kiếm: "Ngươi không có chút tín niệm nào sao? Ngươi không muốn mạnh lên à? Ta thấy ngươi g.i.ế.c lâu vậy rồi mà vẫn chẳng hề có sát tâm gì cả!"
Tô Chước khó mà giải thích được cảm giác g.i.ế.c yêu thú của nàng giống như công nhân đứng dây chuyền lắp ráp: "Làm nhiệm vụ cũng cần sát tâm à?"
Yêu cầu cao thế!
Tiểu Kiếm: "Xem ra lũ yêu thú trong bí cảnh này vẫn chưa đủ hoang dã, ngươi chẳng hiểu gì cả!"
Tô Chước: "..."
Tiểu Kiếm: "Ngươi không ngưỡng mộ những đại lão Kiếm Tu có tu vi và sức mạnh kinh khủng sao?"
Không thể nào!
Tô Chước cố gắng nhớ lại khí thế áp đảo của các cường giả mà mình từng gặp: "Ngưỡng mộ chứ, nhưng ta ngưỡng mộ nhất là tuổi thọ của bọn họ."
Tu tiên để cầu trường sinh là chuyện bình thường.
Mở rộng ra thêm một chút, chính là sống tự tại.
Như bây giờ là nàng đã thấy rất thảnh thơi rồi. Tu luyện chẳng qua chỉ là một phần cuộc sống, chẳng có gì gọi là áp lực cả.
Tiểu Kiếm: "..."
Tô Chước nhanh chóng nghĩ thông: "Trên thế gian này chỉ có mạnh đủ thì mới có thể sống mà không lo lắng về sau. Cố gắng sống sót với việc mạnh lên cũng coi như hai con đường khác nhau nhưng cùng một điểm đến!"
Tiểu Kiếm cạn lời: "Chắc chắn là vì ngươi chưa từng thấy kiếm đạo thực sự!"
Nó vẫn không hiểu được sự đa dạng của con người.
Làm sao lại có kẻ vừa nỗ lực vừa chây lười như thế này được?!
Tô Chước cau mày nghĩ một lúc: "Thấy rồi, nhưng học không được thì đâu phải lỗi của ta."
Lúc sư phụ luyện kiếm, nàng thậm chí còn không dám nhìn lâu.
Tiểu Kiếm thở dài: "Ngươi tưởng bình thường luyện kiếm là kiếm đạo à? Khi Kiếm Ý của đại năng thực sự xuất thế, chấn động quá lớn. Những trận chiến của bọn họ đều tự tạo ra một thế giới nhỏ để giao đấu."
Tô Chước: "..."
Khó mà tưởng tượng nổi.
Nếu đụng phải trận thế đó, một tiểu đệ tử như nàng liệu có còn mạng không?
Nghĩ kỹ lại, lần trước nàng lĩnh ngộ Đao Ý là nhờ quan sát ảo ảnh luyện đao. Truyền thừa đó đã loại bỏ sát ý mà Đao Ý mang lại cho kẻ yếu, nhưng tinh túy thì vẫn nguyên vẹn. Loại cơ duyên này đúng là cầu cũng không được.
"Con thứ tư rồi à?"
Mục Dự Chu đi đến hỏi.
Tô Chước gật đầu, dùng linh quyết tẩy sạch quần áo.
Cả khu này đều là đầm lầy, nàng và yêu thú đều bị bùn b.ắ.n lên đầy người. Để đi lại dễ dàng hơn, Mục Dự Chu dùng linh lực làm đông cứng đường mình đi, để lại một lớp băng mỏng, bước lên khá chắc chắn.
Tô Chước lười dùng thân pháp, cứ thế giẫm lên băng, tạo ra tiếng răng rắc.
"Phía trước có người, đi đường nào?"
Mục Dự Chu lên tiếng.
Chiều hôm qua, bọn họ đã phản cướp không ít kẻ muốn cướp mình. Nhưng Tô Chước chắc hẳn sẽ không muốn đối phó với quá nhiều người nữa.
Điểm số không thiếu, mà dây dưa thì không đáng.
Tô Chước phóng thần thức: "Đi đường vòng quá xa, hay cứ xông thẳng đi?"
Mục Dự Châu nhắc nhở: "Năm người Tiên Thiên cảnh."
Bên kia đã tăng tốc áp sát.
Tô Chước dừng bước, lướt nhìn đám đông trước mặt: "Không tính là nguy hiểm."
Trong lòng nàng chợt lóe lên suy nghĩ khác, lời nói đột nhiên đổi hướng: "Thôi, cũng tính đi."
Nếu một chọi một thì không đáng sợ, nhưng nếu phải chiến đấu trực diện với cả nhóm thì đúng là rất nguy hiểm.
Nghĩ vậy, Tô Chước nghiêm túc nói: "Sư huynh, huynh chờ một chút, để muội tự đối phó bọn họ."
Chẳng phải là nhóm huấn luyện miễn phí dâng tận cửa sao?
Nàng đã bị yêu thú đánh cho thảm thế này, giờ còn bị vây công nữa, như vậy chắc chắn phải tính là nguy cơ rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương