Lúc này, một số trưởng lão đã từng xem qua Đại Bỉ Tân Tú nên khá quen thuộc với các đệ tử mới đã bắt đầu có suy đoán.
Nếu người này thực sự là Tô Chước, có thể nhanh chóng tái tạo linh mạch, tu luyện đến Trúc Cơ kỳ mà vẫn giữ được nền tảng ổn định thì lượng thiên tài địa bảo tiêu hao sau lưng nàng quả thực khiến họ rùng mình khi tính toán.
Đây là xuất thân thế nào?
Đệ Cửu Vực thực sự đầu tư cho nàng nhiều như vậy sao?
Nếu nàng không phải là Tô Chước, vậy thì còn đáng sợ hơn.
Rất có thể nàng là hậu duệ của một thế gia cổ xưa được đưa ra ngoài để lịch luyện. Nếu không thì tuyệt đối không thể đạt đến Võ Tôn lục giai ở độ tuổi này.
Mà nếu mang họ Lạc, lại thật sự thuộc Lạc gia...
Điều đó có nghĩa là Thần Tông sẽ không thể can thiệp vào nàng, dù có ân tình chiêu mộ cũng chẳng có tác dụng gì.
Coi như đã tặng không cho nàng một con Thụy Thú.
Các trưởng lão vẫn chú ý đến đệ tử của mình, nhưng phần lớn sự quan tâm đều đã bị nàng thu hút.
Nhận được hồi đáp từ tông chủ, họ càng thêm nghiến răng nghiến lợi.
"Đừng có nhắc đến nữa." Ý gì đây?
Nói như vậy có khác gì không nói gì đâu?
Nếu thật sự là Tô Chước, tại sao không thể nhắc đến? Chẳng lẽ nàng thực sự là hậu nhân của Lạc gia khiến tông chủ tức điên?
Dù bực bội nhưng các trưởng lão vẫn bình thản tiếp tục theo dõi.
Nhiều đệ tử thủ tịch cũng tụ lại để xem kịch hay.
Nhìn thấy đệ tử nội môn bị Lạc Cửu Cửu đánh gục không chút phản kháng, thậm chí ngay cả thủ tịch của Đệ Nhị Vực cũng không nỡ nhìn, nhỏ giọng hỏi trưởng lão của mình: “Sư tôn, nàng ta rốt cuộc là ai?”
Trưởng lão Đệ Nhị Vực thở dài: “Đừng nhắc đến nữa.”
Đệ tử thủ tịch: “?”
Tại sao ai cũng nói "đừng có nhắc đến nữa" vậy?
Bên trong bí cảnh, thời gian trôi qua giống như thế giới bên ngoài.
Đêm xuống, số người quan sát cũng ít hơn nhiều.
Bất ngờ, một vị trưởng lão xuất hiện.
Ông ta bước đến trước trận đồ, đặt bút xuống, linh lực chứa thần quang hóa thành từng điểm mực, khẽ gợn lên từng vòng sóng lan tỏa trên trận đồ.
“Tỉnh lại.” Ông ta cất giọng.
...
"Tỉnh lại!"
Trong hang động tối tăm, một giọng nói vang dội đột ngột cất lên.
Một tiếng hít thở nặng nề của dã thú vọng lại trong động đá tĩnh mịch.
Những mảnh đá vụn rơi xuống, tạo nên tiếng lạo xạo khe khẽ.
...
Đêm thứ ba trong bí cảnh. Nhiều đệ tử không còn nghỉ ngơi nữa mà xông vào sào huyệt yêu thú trong đêm.
Bình yên của màn đêm bị phá vỡ.
So với buổi chiều, bảng xếp hạng điểm đã tăng thêm bốn mươi vạn điểm. Hiển nhiên là một số đệ tử nội môn vốn đã nhắm đến yêu thú tứ phẩm, thấy có người ra tay thì cũng không nhịn nổi mà hành động theo.
Trong màn đêm tràn đầy nguy cơ, đột nhiên Tô Chước mở mắt.
Tiếng gầm rú của dã thú vẫn giống như mọi khi, nhưng trong lòng nàng bỗng dâng lên cảm giác nguy cơ kỳ lạ, khó mà diễn tả được.
Tô Chước thầm hỏi trong lòng: "Tiểu Kiếm, ngươi có biết kiếm kỹ nào đặc biệt mạnh không?"
Tiểu Kiếm kinh ngạc: “Ngươi mà cũng phải hỏi ta câu này sao?”
Trong Tàng Kinh Các của Vô Minh Thần Tông, sách vở nhiều vô tận. Tô Chước còn chưa đọc hết những môn tà đạo kỳ quái mà mình hứng thú nên bình thường chẳng bao giờ nghĩ đến việc hỏi Kiếm Linh về mấy thứ khác.
Tiểu Kiếm: “Không phải ngươi muốn luyện đao à?” Giờ mới nhớ đến nó sao?
Tô Chước thuận miệng đáp: “Đừng ghen, dù có kiếm kỹ hay không thì ngươi vẫn là Kiếm Linh duy nhất của ta.”
Tiểu Kiếm không nói gì: “...”
Nó bị câu nói này đánh bại hoàn toàn.
Tô Chước luyện đao thì sao chứ? Kiếm mà nàng tự đặt tên còn chưa từng rút khỏi vỏ, chỉ dùng Phàm đao.
Còn lý do không dùng kiếm trong bí cảnh... Điều đó hoàn toàn có thể hiểu được!
Ai mà muốn dùng Phàm kiếm khi trong tay có Nhật Nguyệt kiếm chứ?
Tiểu Kiếm: “Có thì có, chỉ sợ ngươi học không nổi.”
Tô Chước: “Có mạnh bằng những mảnh tàn phiến thời Thái Cổ không?”
Tiểu Kiếm: “Cái đó còn phải xem ngươi thế nào! Nhưng ta nói trước, không có truyền thừa giúp ngươi lĩnh ngộ đâu, chỉ có thể do bản thân ngươi tự ngộ ra mà thôi.”
Tô Chước: “Ta chỉ xem qua một chút, cũng không thể luyện kiếm ngay trong bí cảnh được.”
Dù không chắc bên ngoài có ai đang quan sát mình hay không nhưng chắc chắn là có.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Không quan trọng có nhiều hay ít người, nhưng bị phát hiện nửa đêm nàng đột nhiên phát cuồng luyện kiếm thì cũng thật kỳ lạ.
Rốt cuộc là loại người nào lại luyện kiếm kỹ mới ngay trong bí cảnh chứ?!
Lỡ như lúc nàng chểnh mảng cũng có người nhìn thấy, so sánh lại sẽ càng kỳ quái hơn.
Tiểu Kiếm: "Nhưng cái này ngươi có thể luyện được. Nếu chưa luyện ra kết quả, người bên ngoài bí cảnh cũng không nhìn ra, ngươi sẽ không mất mặt."
Một đạo ý niệm vô cùng đơn giản truyền vào đầu Tô Chước.
Nàng khẽ nheo mắt, cảm thấy vô cùng nan giải.
Đây không phải kiếm kỹ, mà là một bộ tâm pháp. Điều kỳ lạ là tâm pháp này chỉ có một chiêu duy nhất, nhưng lại cực kỳ sắc bén, có thể gọi là tuyệt sát chiêu.
Cách lĩnh ngộ thì được mô tả rất đơn giản, nhưng nội dung thì huyền diệu khó dò, khiến việc tu luyện trở nên vô cùng khó khăn.
Tiểu Kiếm: "Mấu chốt của tâm pháp này nằm ở việc lĩnh ngộ Kiếm Ý."
"Dựa vào tâm pháp này, ngươi có thể sử dụng bất kỳ kiếm chiêu nào mình biết để điều động linh khí thiên địa. Nếu luyện đến cảnh giới cao nhất, tuyệt đối không thua kém kiếm pháp Thiên Giai."
Tô Chước cẩn thận hỏi: "Vậy nếu chỉ luyện đến cảnh giới thấp nhất thì sao?"
Thứ này trông có vẻ rất huyền ảo.
Tiểu Kiếm cạn lời: "Nếu chỉ luyện đến mức thấp nhất cũng đừng có nói ra!"
Rõ ràng, cảnh giới thấp nhất hoàn toàn vô dụng, chẳng khác nào không có tâm pháp.
Nó là một thanh Thần kiếm hẳn hoi, tại sao kiếm chủ lại như thế này chứ?!
Tiểu Kiếm: "May mà trước đó ngươi đã lĩnh ngộ được Kiếm Ý bán thành, coi như có nền tảng. Chỉ cần ngươi lĩnh ngộ hoàn chỉnh là có thể tiến vào tầng thứ hai."
Thu Vũ Miên Miên

Tô Chước khẽ động ngón tay nhưng vẫn không lấy ra thanh thiết kiếm khác.
Nàng tạm thời làm theo yêu cầu trong tâm pháp, thử hóa hình Kiếm Ý.
Khoảng thời gian này, nàng chưa đủ trui rèn để lĩnh hội Kiếm Ý thật sự.
Một canh giờ trôi qua.
Không thu hoạch được gì.
Tô Chước mở mắt, ngước nhìn trời, đánh liều một phen: "Kiếm gia, cho chút gợi ý đi?"
Tiểu Kiếm đắc ý, giọng điệu cao thâm khó lường: "Mới một lúc mà đã sốt ruột? Chỉ nhập môn thôi cũng mất ít nhất ba đến năm ngày."
Nó lại nói tiếp: "Có lẽ ngươi cần một chút nguy cơ để lĩnh ngộ."
Tô Chước: "Ngươi từng thấy trường hợp như vậy rồi đúng không?"
Tiểu Kiếm: "Dĩ nhiên! Ngươi có biết trước đây ta từng là kiếm của ai không..."
"Lão tổ Tô gia?"
Tiểu Kiếm: "Cũng có thể tính vậy, nhưng ta với hắn không thân! Nếu không làm sao hắn chịu để ta đi?"
Tô Chước nhận ra ẩn ý trong lời của Kiếm Linh, bừng tỉnh: "Là ngươi muốn đi theo ta sao?"
Nàng bỗng nhớ lại, khi rời khỏi Thánh Địa Hi Hòa, lão tổ Tô gia dường như chỉ nói muốn trả lại kiếm cho Vô Minh Thần Tông chứ không phải ban kiếm cho hậu bối.
Rốt cuộc là lão tổ biết điều gì, hay đó chỉ là lời nói khách sáo, bây giờ cũng không rõ được.
Sau này, có lẽ có thể hỏi thử.
Tiểu Kiếm, giọng điệu trẻ con, vội biện hộ: "Ta không biết mình đang nghĩ gì!"
Có lẽ chỉ là muốn trở về nơi quen thuộc.
Khi nhìn thấy Vô Minh Thần Tông, nó lập tức tự nhiên mà sáp lại gần, hoàn toàn không ngờ bản thân đã leo lên nhầm thuyền giặc.
Vì cần nguy cơ để khai ngộ, Tô Chước suy nghĩ một lát: "Hay ta đi tìm một con yêu thú tứ phẩm?"
Tiểu Kiếm: "Yêu thú tứ phẩm có thể đe dọa ngươi sao?"
Tô Chước do dự: "Có lẽ vẫn có thể."
Nói là làm, Tô Chước nhảy xuống khỏi cành cây, ngước nhìn một cái cây lớn bên cạnh, thuận tiện dặn dò: "Sư huynh, muội đi dạo một chút, lát nữa quay lại."
Mục Dự Châu mở mắt, con ngươi co rút: "Muộn thế này còn ra ngoài?"
Người bình thường sẽ không thức đêm c.h.é.m g.i.ế.c yêu thú.
Dù dùng linh quyết hay võ kỹ, nếu kéo dài thời gian quá lâu, thì ngoài việc cơ thể mệt mỏi và cạn kiệt linh hải, cái hao tổn nghiêm trọng nhất chính là tâm thần, chỉ có thể dựa vào thiền định để hồi phục.
Nhiều tu sĩ ra chiến trường bên ngoài, vì phải chịu áp lực cao quá lâu nên tâm ma dễ dàng xuất hiện. Dù chỉ chiến đấu gián đoạn trong vài tháng, cũng có thể gây ra tổn thương không thể cứu chữa.
Vẻ mặt Tô Chước vô tội nói: "Muội nghỉ đủ rồi, ra ngoài đi dạo, sư huynh cứ tiếp tục thiền định đi."
Mục Dự Châu lập tức đáp: "Ta không cần thiền định."
Cái rủi ro này tuyệt đối không thể để xảy ra!
Lỡ để các sư huynh biết hắn vào bí cảnh mà lại để sư muội gặp chuyện thì cả đời này hắn không ngẩng đầu lên nổi.
Tô Chước hơi nghi ngờ: "Huynh không cần nghỉ ngơi à? Thế thì được rồi, cùng đi tìm yêu thú tứ phẩm nào."
Mục Dự Châu: "... Được."
Cũng may là hắn đủ cẩn trọng.
Dù đã biết rõ tính cách của Tô Chước nhưng là một người chuyên đi luyện công qua loa, hắn vẫn hoàn toàn bị chấn động bởi vị sư muội duy nhất thích cày cuốc của Cửu Vực này.
Thực sự không thể đề phòng được!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện