Khóe miệng Mục Dự Chu giật giật: "Hả?"
Cho dù hắn rất thích gây chuyện nhưng tình huống này cũng khiến hắn khó hiểu.
Mục Dự Chu nhắc nhở uyển chuyển: "Hai người chúng ta đánh bọn họ không tính là lấy mạnh h.i.ế.p yếu, Tiểu Cửu muội có chắc chứ?"
Dù nguyên tắc của hắn khi vào bí cảnh là hạn chế can thiệp vào chuyện nhỏ nhưng nếu bị vây công thế này mà còn không ra tay thì hắn sẽ bị các sư huynh đánh cho xem.
Nói thật, không phải hắn lười mà là sư muội hoàn toàn không cho hắn cơ hội ra tay. Lỗi của hắn sao?
Tô Chước im lặng một giây, rồi nói: "Tất nhiên là không, sư huynh cứ coi như muội muốn tự thử thách bản thân đi."
Mục Dự Chu vẫn muốn khuyên bảo: "Tiểu Cửu..."
Tô Chước chân thành nói: "Muội cực kỳ muốn thử xem, muội vào bí cảnh cũng là vì mong chờ ngày này đấy."
Mục Dự Chu ngậm miệng không nói nổi.
Sóng sau xô sóng trước, hắn thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của đám trẻ thời này.
Sư muội g.i.ế.c yêu thú suốt đêm không nghỉ, cảnh giới đó hắn theo không kịp.
Mục Dự Chu do dự một chút, nhưng nghĩ không thông thì khỏi nghĩ, dù sao sư muội vẫn luôn đáng tin cậy.
"Vậy muội thử đi."
Tô Chước gật đầu, tiến vào thung lũng.
Hắn lập tức ẩn nấp.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng cây, hai bên chính thức chạm mặt. Nhóm đệ tử đột nhiên nhận ra đối diện bọn họ chỉ có một người.
Dưới bóng núi che khuất, ánh sáng ban mai mờ nhạt. Thiếu nữ cầm đao đứng giữa rừng, gương mặt trắng trẻo, mái tóc hơi rối nhưng khí thế lại ép người, khiến không ai dám nhìn thẳng vào dung mạo của nàng.
Chỉ chú ý rằng thanh đao trên tay nàng dường như còn mới nhưng sát khí lại dày đặc đến mức ngưng tụ thành thực thể.
Một đêm này, bốn mươi vạn điểm tích lũy... Thật sự danh xứng với thực.
"Đồng môn của ngươi đâu?"
Một đệ tử cầm đầu lên tiếng.
Thứ chờ đợi bọn họ là một đao quang.
Trong nháy mắt, tất cả đệ tử đều vận linh khí hộ thể. Tiếng lưỡi đao phá vỡ màn chắn linh khí vang lên không ngừng.
Những đệ tử Hậu Thiên cảnh bị hình ảnh lưỡi đao lóe lên bao phủ, ngọc phù hộ thân bị nghiền nát, trực tiếp bị loại khỏi trận đấu!
Tô Chước bỏ qua mọi thủ tục trò chuyện, trực tiếp ra tay.
Năm đệ tử Tiên Thiên cảnh hoàn toàn không ngờ tới tình huống này.
"Cùng xông lên! Nàng ta chỉ có một mình!"
Mục Dự Chu: "..."
Sau khi loại bớt những kẻ thừa thãi, Tô Chước đổi sang kiếm, nhân cơ hội luyện tập kiếm kỹ.
Nhưng một vài đệ tử còn do dự, dù có năm người nhưng thực chất chỉ có một người thực sự xông lên, những người còn lại đều đang quan sát.
Tô Chước giơ một miếng ngọc phù tứ phẩm lên: "Đến đánh ta đi! Khiến ta nhận thua thì cái này tặng các ngươi."
Nàng liếc nhìn những kẻ đang đứng ngoài xem cuộc vui: "Ai tham gia đều có phần, mỗi người một cái, chia xong là hết."
Đệ tử: "..."
Chưa từng thấy yêu cầu nào quái dị như vậy.
Không đánh thì lại không phải phép.
Người duy nhất đang giao chiến đã bắt đầu đuối sức: "Còn không mau lên!"
Dù không cần lấy ngọc phù nhưng loại nàng ra cũng là một công tích.
Việc lấy được ngọc phù từ tay nàng thì chưa chắc, nhưng giúp đội tinh anh của khu vực dọn đường lại là chuyện khác.
Cách chiến đấu của nàng thật sự đã phá vỡ cân bằng trận đấu.
Nhìn nàng chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, con người sao có thể mạnh đến mức này?
Đây mà là đệ tử ngoại môn ư?
Trước khi thực sự chạm trán nàng, nhóm đệ tử đều cảm thấy với đội hình của bọn họ thì dù gặp đệ tử thủ tịch cũng không thua kém bao nhiêu. Nhưng không ai ngờ đối phương lại tàn bạo như vậy.
"Số lượng thì được, nhưng thực lực chưa đủ."
Nghe thấy nàng tự lẩm bẩm, không ít đệ tử suýt hộc máu.
Bị vây công mà còn kén chọn?
Chẳng lẽ nàng còn muốn bị cao thủ bao vây?!
Các đệ tử tinh anh thực sự đều đang săn g.i.ế.c yêu thú tứ phẩm, chưa đến giai đoạn bao vây một đối thủ có lai lịch không rõ ràng.
Tiếng ngọc phù vỡ vụn vang lên liên tiếp.
Người cuối cùng còn lại cực kỳ căng thẳng.
Nhưng thiếu nữ trước mặt đã là nỏ mạnh hết đà. Hắn ta nghĩ đến hàng trăm ngàn điểm tích lũy, hoàn toàn không thể dừng tay.
Kiếm chiêu ngày càng sắc bén.
"Nhận thua đi!"
Đệ tử hét lên: "Ngươi cứ tiếp tục phô trương như vậy, sớm muộn cũng bị liên minh các đệ tử mạnh nhất nhắm vào! Chi bằng giao ngọc phù cho nội môn! Hoặc gia nhập liên minh của bọn ta! Sau này còn có thể cùng bước vào Đệ Nhất Vực!"
Thu Vũ Miên Miên
Nhưng Tô Chước chỉ mãi chìm trong Kiếm Ý, tâm trí hoàn toàn xuất thần.
Có lẽ vẫn chưa đủ cảm giác nguy cơ.
Chẳng lẽ nhất định phải chơi lớn hơn thì mới ngộ ra Kiếm Ý sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng lúc này, một tia linh quang sắc bén lóe lên, hơi lạnh thấu xương.
Tên đệ tử đối diện bỗng dưng cứng đờ, chợt nhận ra bản thân không thể cử động được nữa.
Ngọc phù vỡ vụn.
Bị loại.
Mục Dự Chu xuất hiện, túm lấy cổ áo sau của Tô Chước, kéo nàng ra: "Được rồi, liều mạng như vậy làm gì?"
Tô Chước cuối cùng cũng thở phào, dùng kiếm vẽ vài nét lên mặt đất.
Mục Dự Chu cúi mắt nhìn qua.
Nàng lập tức xóa đi.
Kiếm Ý?
Mục Dự Chu dán một lá phù truyền âm lên đầu nàng, thở dài: "...Ở tuổi này muội đã mạnh đến vậy mà còn chưa hài lòng? Có muốn thử xem thực lực của sư huynh không?"
Tô Chước: "..."
Sư huynh này đang khen nàng hay đang tự dìm mình? Hay muốn nàng xem thử thực lực của hắn để yên tâm?
Sau khi phù lục phát huy tác dụng, có thể truyền âm mà không cần nói chuyện trực tiếp.
Tô Chước tò mò sờ lên lá phù trên đầu, hỏi: "Sư huynh, thực lực của huynh thế nào?"
Ở bên ngoài bí cảnh, chắc chắn là rất mạnh.
Còn trong bí cảnh, dù Linh Hải bị phong ấn bởi Tam sư huynh nhưng từ đầu đến giờ Tô Chước chưa từng thấy sư huynh gặp phải tình huống nào không thể ứng phó.
Mục Dự Chu chỉ thản nhiên đáp: "Nếu muội gặp kẻ nào g.i.ế.c không nổi thì cứ gọi sư huynh. Chỉ đâu đánh đó."
Nói thật, lúc gây chuyện bên ngoài, cách giải quyết mà hắn thích nhất vẫn là gọi sư huynh mạnh hơn ra mặt.
Tự mình động tay, sao có thể đã bằng xem sư huynh ra tay chứ?
Trực tiếp đè bẹp đối phương bằng sức mạnh tuyệt đối.
Ai lại không thích gọi sư huynh ra đánh nhau giùm đúng chứ?
Nếu sư huynh không giải quyết được, thì còn có kiếm thị của sư phụ. Nếu kiếm thị đánh không lại, thì có thể gọi sư phụ. Nếu sư phụ không giải quyết được, thì còn có sư nương... Không thể có chuyện sư nương không giải quyết được.
Nhưng đến tận bây giờ, vẫn chưa từng có chuyện sư huynh không giải quyết được.
Mà thực ra, đa số phiền phức hắn đều có thể tự xử lý.
Vậy nên, mấy cái sau toàn là lo xa mà thôi.
Tô Chước: "..."
Do từ nhỏ được dạy dỗ trong Đệ Cửu Vực nên nàng rất dễ ngộ ra hàm ý sâu xa trong lời sư huynh.
Nhưng...
Không được! Cái kiểu đối thủ mãi chỉ mạnh hơn một chút, chẳng phải chỉ là kịch bản để nhân vật chính nhặt bảo vật sao?!
Nàng không cho phép!
Hoặc là tự giải quyết.
Hoặc là trực tiếp gọi chỗ dựa mạnh nhất ra tay!
Tô Chước lo lắng nói: "Sư huynh, muội sẽ cố gắng!"
Cố gắng để những tranh chấp giữa sấp nhỏ này kết thúc ở đây, không để nó leo thang đến mức cần sư nương ra tay.
Cao thủ đánh nhau không phải chuyện nhỏ, mà là sự kiện có thể ghi vào sử sách!
Nếu để người ta phát hiện ngọn nguồn sự kiện chỉ là mấy đứa nhóc kém đấu đá nhau thì thật sự quá mất mặt!
Mục Dự Chu: "?"
Đây... đây là trọng điểm trong cuộc trò chuyện của hắn sao?
Tinh thần mà hắn muốn truyền đạt có liên quan gì đến chuyện "cố gắng" à?
...
Sáng sớm ngày thứ tư.
Trái ngược với khung cảnh nhốn nháo của đêm qua, bí cảnh hôm nay lại có phần yên tĩnh hơn.
Bảng xếp hạng cũng biến động chậm lại.
Dù có mạnh đến đâu, đệ tử cũng không phải khôi lỗi (máy móc, con rối), luôn phải có lúc nghỉ ngơi.
Đến giữa trưa, Tô Chước lại tới gần một tổ yêu thú.
Xung quanh không có dấu vết của con người.
Nhưng chỉ là nhìn bề ngoài mà thôi.
Ẩn nấp trên sườn núi, nàng suy ngẫm: "Quá đông người nên không ai ra tay trước."
Quan trọng nhất là có người từ Đệ Nhất Vực đang quan sát.
Nếu tiêu diệt yêu thú trước khi chủ lực nội môn đến thì dù không bị cướp ngọc phù, nàng cũng sẽ trở thành mục tiêu bị theo dõi.
Về giai đoạn sau, đệ tử từ các phân khu của nội môn bắt đầu liên kết thông tin, hệ thống tình báo dần hoàn thiện.
Bọn họ có thể đoán được phần lớn điểm số của đối thủ đến từ số lượng ngọc phù.
Sau khi yêu thú cấp cao bị diệt sạch, sẽ đến giai đoạn loại trừ quy mô lớn nhất.
Mục Dự Chu không chút xấu hổ nói: "Bọn họ đang đợi muội động thủ đó, thu không?"
Tô Chước: "Quá khách sáo rồi, không nhận thì không hay lắm!"
Cho dù hắn rất thích gây chuyện nhưng tình huống này cũng khiến hắn khó hiểu.
Mục Dự Chu nhắc nhở uyển chuyển: "Hai người chúng ta đánh bọn họ không tính là lấy mạnh h.i.ế.p yếu, Tiểu Cửu muội có chắc chứ?"
Dù nguyên tắc của hắn khi vào bí cảnh là hạn chế can thiệp vào chuyện nhỏ nhưng nếu bị vây công thế này mà còn không ra tay thì hắn sẽ bị các sư huynh đánh cho xem.
Nói thật, không phải hắn lười mà là sư muội hoàn toàn không cho hắn cơ hội ra tay. Lỗi của hắn sao?
Tô Chước im lặng một giây, rồi nói: "Tất nhiên là không, sư huynh cứ coi như muội muốn tự thử thách bản thân đi."
Mục Dự Chu vẫn muốn khuyên bảo: "Tiểu Cửu..."
Tô Chước chân thành nói: "Muội cực kỳ muốn thử xem, muội vào bí cảnh cũng là vì mong chờ ngày này đấy."
Mục Dự Chu ngậm miệng không nói nổi.
Sóng sau xô sóng trước, hắn thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của đám trẻ thời này.
Sư muội g.i.ế.c yêu thú suốt đêm không nghỉ, cảnh giới đó hắn theo không kịp.
Mục Dự Chu do dự một chút, nhưng nghĩ không thông thì khỏi nghĩ, dù sao sư muội vẫn luôn đáng tin cậy.
"Vậy muội thử đi."
Tô Chước gật đầu, tiến vào thung lũng.
Hắn lập tức ẩn nấp.
Xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng cây, hai bên chính thức chạm mặt. Nhóm đệ tử đột nhiên nhận ra đối diện bọn họ chỉ có một người.
Dưới bóng núi che khuất, ánh sáng ban mai mờ nhạt. Thiếu nữ cầm đao đứng giữa rừng, gương mặt trắng trẻo, mái tóc hơi rối nhưng khí thế lại ép người, khiến không ai dám nhìn thẳng vào dung mạo của nàng.
Chỉ chú ý rằng thanh đao trên tay nàng dường như còn mới nhưng sát khí lại dày đặc đến mức ngưng tụ thành thực thể.
Một đêm này, bốn mươi vạn điểm tích lũy... Thật sự danh xứng với thực.
"Đồng môn của ngươi đâu?"
Một đệ tử cầm đầu lên tiếng.
Thứ chờ đợi bọn họ là một đao quang.
Trong nháy mắt, tất cả đệ tử đều vận linh khí hộ thể. Tiếng lưỡi đao phá vỡ màn chắn linh khí vang lên không ngừng.
Những đệ tử Hậu Thiên cảnh bị hình ảnh lưỡi đao lóe lên bao phủ, ngọc phù hộ thân bị nghiền nát, trực tiếp bị loại khỏi trận đấu!
Tô Chước bỏ qua mọi thủ tục trò chuyện, trực tiếp ra tay.
Năm đệ tử Tiên Thiên cảnh hoàn toàn không ngờ tới tình huống này.
"Cùng xông lên! Nàng ta chỉ có một mình!"
Mục Dự Chu: "..."
Sau khi loại bớt những kẻ thừa thãi, Tô Chước đổi sang kiếm, nhân cơ hội luyện tập kiếm kỹ.
Nhưng một vài đệ tử còn do dự, dù có năm người nhưng thực chất chỉ có một người thực sự xông lên, những người còn lại đều đang quan sát.
Tô Chước giơ một miếng ngọc phù tứ phẩm lên: "Đến đánh ta đi! Khiến ta nhận thua thì cái này tặng các ngươi."
Nàng liếc nhìn những kẻ đang đứng ngoài xem cuộc vui: "Ai tham gia đều có phần, mỗi người một cái, chia xong là hết."
Đệ tử: "..."
Chưa từng thấy yêu cầu nào quái dị như vậy.
Không đánh thì lại không phải phép.
Người duy nhất đang giao chiến đã bắt đầu đuối sức: "Còn không mau lên!"
Dù không cần lấy ngọc phù nhưng loại nàng ra cũng là một công tích.
Việc lấy được ngọc phù từ tay nàng thì chưa chắc, nhưng giúp đội tinh anh của khu vực dọn đường lại là chuyện khác.
Cách chiến đấu của nàng thật sự đã phá vỡ cân bằng trận đấu.
Nhìn nàng chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi, con người sao có thể mạnh đến mức này?
Đây mà là đệ tử ngoại môn ư?
Trước khi thực sự chạm trán nàng, nhóm đệ tử đều cảm thấy với đội hình của bọn họ thì dù gặp đệ tử thủ tịch cũng không thua kém bao nhiêu. Nhưng không ai ngờ đối phương lại tàn bạo như vậy.
"Số lượng thì được, nhưng thực lực chưa đủ."
Nghe thấy nàng tự lẩm bẩm, không ít đệ tử suýt hộc máu.
Bị vây công mà còn kén chọn?
Chẳng lẽ nàng còn muốn bị cao thủ bao vây?!
Các đệ tử tinh anh thực sự đều đang săn g.i.ế.c yêu thú tứ phẩm, chưa đến giai đoạn bao vây một đối thủ có lai lịch không rõ ràng.
Tiếng ngọc phù vỡ vụn vang lên liên tiếp.
Người cuối cùng còn lại cực kỳ căng thẳng.
Nhưng thiếu nữ trước mặt đã là nỏ mạnh hết đà. Hắn ta nghĩ đến hàng trăm ngàn điểm tích lũy, hoàn toàn không thể dừng tay.
Kiếm chiêu ngày càng sắc bén.
"Nhận thua đi!"
Đệ tử hét lên: "Ngươi cứ tiếp tục phô trương như vậy, sớm muộn cũng bị liên minh các đệ tử mạnh nhất nhắm vào! Chi bằng giao ngọc phù cho nội môn! Hoặc gia nhập liên minh của bọn ta! Sau này còn có thể cùng bước vào Đệ Nhất Vực!"
Thu Vũ Miên Miên
Nhưng Tô Chước chỉ mãi chìm trong Kiếm Ý, tâm trí hoàn toàn xuất thần.
Có lẽ vẫn chưa đủ cảm giác nguy cơ.
Chẳng lẽ nhất định phải chơi lớn hơn thì mới ngộ ra Kiếm Ý sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đúng lúc này, một tia linh quang sắc bén lóe lên, hơi lạnh thấu xương.
Tên đệ tử đối diện bỗng dưng cứng đờ, chợt nhận ra bản thân không thể cử động được nữa.
Ngọc phù vỡ vụn.
Bị loại.
Mục Dự Chu xuất hiện, túm lấy cổ áo sau của Tô Chước, kéo nàng ra: "Được rồi, liều mạng như vậy làm gì?"
Tô Chước cuối cùng cũng thở phào, dùng kiếm vẽ vài nét lên mặt đất.
Mục Dự Chu cúi mắt nhìn qua.
Nàng lập tức xóa đi.
Kiếm Ý?
Mục Dự Chu dán một lá phù truyền âm lên đầu nàng, thở dài: "...Ở tuổi này muội đã mạnh đến vậy mà còn chưa hài lòng? Có muốn thử xem thực lực của sư huynh không?"
Tô Chước: "..."
Sư huynh này đang khen nàng hay đang tự dìm mình? Hay muốn nàng xem thử thực lực của hắn để yên tâm?
Sau khi phù lục phát huy tác dụng, có thể truyền âm mà không cần nói chuyện trực tiếp.
Tô Chước tò mò sờ lên lá phù trên đầu, hỏi: "Sư huynh, thực lực của huynh thế nào?"
Ở bên ngoài bí cảnh, chắc chắn là rất mạnh.
Còn trong bí cảnh, dù Linh Hải bị phong ấn bởi Tam sư huynh nhưng từ đầu đến giờ Tô Chước chưa từng thấy sư huynh gặp phải tình huống nào không thể ứng phó.
Mục Dự Chu chỉ thản nhiên đáp: "Nếu muội gặp kẻ nào g.i.ế.c không nổi thì cứ gọi sư huynh. Chỉ đâu đánh đó."
Nói thật, lúc gây chuyện bên ngoài, cách giải quyết mà hắn thích nhất vẫn là gọi sư huynh mạnh hơn ra mặt.
Tự mình động tay, sao có thể đã bằng xem sư huynh ra tay chứ?
Trực tiếp đè bẹp đối phương bằng sức mạnh tuyệt đối.
Ai lại không thích gọi sư huynh ra đánh nhau giùm đúng chứ?
Nếu sư huynh không giải quyết được, thì còn có kiếm thị của sư phụ. Nếu kiếm thị đánh không lại, thì có thể gọi sư phụ. Nếu sư phụ không giải quyết được, thì còn có sư nương... Không thể có chuyện sư nương không giải quyết được.
Nhưng đến tận bây giờ, vẫn chưa từng có chuyện sư huynh không giải quyết được.
Mà thực ra, đa số phiền phức hắn đều có thể tự xử lý.
Vậy nên, mấy cái sau toàn là lo xa mà thôi.
Tô Chước: "..."
Do từ nhỏ được dạy dỗ trong Đệ Cửu Vực nên nàng rất dễ ngộ ra hàm ý sâu xa trong lời sư huynh.
Nhưng...
Không được! Cái kiểu đối thủ mãi chỉ mạnh hơn một chút, chẳng phải chỉ là kịch bản để nhân vật chính nhặt bảo vật sao?!
Nàng không cho phép!
Hoặc là tự giải quyết.
Hoặc là trực tiếp gọi chỗ dựa mạnh nhất ra tay!
Tô Chước lo lắng nói: "Sư huynh, muội sẽ cố gắng!"
Cố gắng để những tranh chấp giữa sấp nhỏ này kết thúc ở đây, không để nó leo thang đến mức cần sư nương ra tay.
Cao thủ đánh nhau không phải chuyện nhỏ, mà là sự kiện có thể ghi vào sử sách!
Nếu để người ta phát hiện ngọn nguồn sự kiện chỉ là mấy đứa nhóc kém đấu đá nhau thì thật sự quá mất mặt!
Mục Dự Chu: "?"
Đây... đây là trọng điểm trong cuộc trò chuyện của hắn sao?
Tinh thần mà hắn muốn truyền đạt có liên quan gì đến chuyện "cố gắng" à?
...
Sáng sớm ngày thứ tư.
Trái ngược với khung cảnh nhốn nháo của đêm qua, bí cảnh hôm nay lại có phần yên tĩnh hơn.
Bảng xếp hạng cũng biến động chậm lại.
Dù có mạnh đến đâu, đệ tử cũng không phải khôi lỗi (máy móc, con rối), luôn phải có lúc nghỉ ngơi.
Đến giữa trưa, Tô Chước lại tới gần một tổ yêu thú.
Xung quanh không có dấu vết của con người.
Nhưng chỉ là nhìn bề ngoài mà thôi.
Ẩn nấp trên sườn núi, nàng suy ngẫm: "Quá đông người nên không ai ra tay trước."
Quan trọng nhất là có người từ Đệ Nhất Vực đang quan sát.
Nếu tiêu diệt yêu thú trước khi chủ lực nội môn đến thì dù không bị cướp ngọc phù, nàng cũng sẽ trở thành mục tiêu bị theo dõi.
Về giai đoạn sau, đệ tử từ các phân khu của nội môn bắt đầu liên kết thông tin, hệ thống tình báo dần hoàn thiện.
Bọn họ có thể đoán được phần lớn điểm số của đối thủ đến từ số lượng ngọc phù.
Sau khi yêu thú cấp cao bị diệt sạch, sẽ đến giai đoạn loại trừ quy mô lớn nhất.
Mục Dự Chu không chút xấu hổ nói: "Bọn họ đang đợi muội động thủ đó, thu không?"
Tô Chước: "Quá khách sáo rồi, không nhận thì không hay lắm!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương