“Quỷ Khốc Mãng tứ phẩm, đã chết!”
Thông báo vang vọng khắp đất trời làm đàn chim giật mình bay lên.
Lúc này, con chim ưng của Tô Chước đang tận hưởng bữa tiệc thịt mãng xà, cắn xé hăng say. Nàng còn chưa kịp chế giễu cái dáng ăn thô lỗ của nó thì đã nghe âm thanh kia, Tô Chước không khỏi trừng mắt nhìn lên trời: “Ôi mẹ nó...”
Thật dọa người.
Cứ như bị điểm danh phê bình giữa đại điện vậy.
Trên cành một gốc đại thụ chọc trời, Mục Dự Chu vốn đang ngồi lười biếng nghe xong tiếng thông báo thì lập tức đổi tư thế ngay ngắn hơn, đôi mắt sáng lên: “Thật oai phong làm sao, sao trưởng lão không đọc luôn cả tên nhỉ?”
Trong những bí cảnh thông thường, cho dù có c.h.é.m g.i.ế.c được hung thú mạnh nhất thì cũng chẳng có hiệu ứng âm thanh nào hoành tráng thế này đâu.
Tô Chước: “...”
Lẽ nào không đọc tên thì người ta sẽ không biết là nàng sao?
Tô Chước hoàn toàn chẳng bận tâm, chỉ lẩm bẩm: “Cũng may là yêu thú thật.”
Mục Dự Chu khẽ lắc đầu, khóe mắt ẩn ý cười: “Trùng hợp ghê, người khác không biết đâu.”
Sắp có trò vui rồi đây.
“Quỷ Khốc Mãng tứ phẩm, đã chết!”
Nhiều đệ tử nghe thấy thông báo này thì lập tức dừng tay, quay sang nhìn nhau.
Họ lấy ngọc phù ra, trầm ngâm suy nghĩ.
Từ trước đến nay từng có loại thông báo như vậy chưa? Hình như chưa từng nghe các sư trưởng hay những đồng môn lớn tuổi nhắc đến.
Thông báo kiểu này, so với lời khen thưởng thì lại càng giống như đang cố tình biến kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t yêu thú tứ phẩm thành mục tiêu săn đuổi hơn.
Dù sao thì chỉ cần bảng xếp hạng cập nhật, ai vừa tăng thêm mười vạn điểm cũng sẽ lộ ra ngay lập tức.
Là ai... lại dám ra tay với một yêu thú tứ phẩm đầu tiên?
Cho dù không sợ tổn hao nguyên khí, nhưng lẽ nào đối phương không sợ bị người khác cướp mất thành quả hay sao?
Phải biết rằng phần lớn yêu thú tứ phẩm trong bí cảnh này đều là thú hồn do Thần Tông khống chế.
Mà ai cũng rõ, ngọc phù là thứ có thể bị cướp đoạt.
...
Bảng xếp hạng cập nhật.
Dù đã đoán trước kết quả nhưng khi tận mắt nhìn thấy, không ít người vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc, cứng họng không nói nên lời.
Ngoại môn?
Với thành tích trước đó của người này, sự chấn động lần này của họ đã giảm bớt đi phần nào.
Nhưng vẫn hoàn toàn ngoài dự đoán.
Nếu đối phương là đệ tử nội môn thì ngay từ hôm qua đã bị liệt vào danh sách đối thủ mạnh cần đề phòng.
Vậy mà họ lại liên tục phớt lờ.
Thật đúng là một trò cười.
Trong bí cảnh, quỹ đạo hành động của rất nhiều người bắt đầu thay đổi.
Đồng môn liên lạc với nhau, trao đổi tin tức.
Bóng dáng đệ tử nội môn và ngoại môn bắt đầu có nhiều điểm giao nhau hơn.
Trên một con đường nhỏ, một đội đệ tử ngoại môn bị chặn lại.
Người chặn đường hỏi thẳng: “Lạc Cửu Cửu là ai?”
Các đệ tử ngoại môn liếc nhìn nhau: “Là sư tỷ của chúng ta.”
Tên đệ tử nội môn khoác trường bào luyện võ quét mắt nhìn bọn họ, cười lạnh: “Nàng ta đang ở đâu?”
“Không biết.”
Đệ tử nội môn nheo mắt: “Không nói thật? Vậy thì đừng trách ta không khách sáo!”
Hắn ta chỉ biết rằng tu vi của Lạc Cửu Cửu chỉ ở Trúc Cơ kỳ. Dù có ẩn giấu thực lực đi chăng nữa, cuối cùng cũng chỉ là một đệ tử ngoại môn. Vậy mà bây giờ, nàng lại có thể đang nắm trong tay một ngọc phù trị giá mười vạn điểm.
Chắc chắn là đang có không ít người nhắm đến kho báu này. Nếu không ra tay đoạt lấy thì hắn ta còn là người nữa sao?
Hắn ta ra tay chớp nhoáng, định dùng một chút thủ đoạn trừng phạt để ép đối phương nói ra sự thật.
Đệ tử ngoại môn sớm đã cảnh giác nhưng thực lực lại kém hơn nhiều. Không mất bao lâu, một người trong số họ đã bị hắn ta tóm gọn.
Tên đệ tử nội môn ung dung đặt mũi kiếm lên cổ người bị bắt, giọng điệu nhàn nhã nhưng đầy uy hiếp: “Giờ thì sao? Nói hay không?”
Vết thương chí mạng thế này lại không mang theo áp chế linh lực, vậy nên ngọc phù chưa chắc đã kịp nhận ra để đưa đệ tử ra khỏi bí cảnh.
Những năm trước, trong các lần thử luyện bí cảnh, vẫn luôn có người bỏ mạng.
Ngay lúc đó, tên đệ tử nội môn bất ngờ ngã gục ngay tại chỗ.
Cú đánh từ phía sau chuẩn xác đến mức vừa đủ khiến hắn ta ngất đi mà không làm tổn hại đến tính mạng.
Tô Chước xuất hiện.
Nàng tháo nhẫn trữ vật của hắn ta ra, rút sạch ngọc phù bên trong, sau đó lại đeo nó trở lại cho hắn ta. Cuối cùng giơ chân đạp nát ngọc phù của hắn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Răng rắc!
Đệ tử nội môn bị loại.
Lúc tên đệ tử nội môn kia uy h.i.ế.p con tin, các đệ tử ngoại môn xung quanh đã trông thấy Tô Chước xuất hiện, vì vậy không hề hoảng sợ. Đến lúc này, họ mới suýt chút nữa vui mừng đến phát khóc: “Cửu Cửu sư tỷ...”
Sau đó, bọn họ mới bừng tỉnh, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Chỉ đơn giản như vậy?
Bọn họ đột nhiên cảm thấy hình tượng cao cao tại thượng của đệ tử nội môn trong lòng mình... đã sụp đổ đến không còn gì.
Dù biết nội môn rất mạnh nhưng khi có một người mạnh đến mức không nói lý như Lạc Cửu Cửu ở bên cạnh, ánh mắt bọn họ nhìn về nội môn đã không còn sự kính sợ như đang ngước lên tầng mây cao không thể với tới nữa.
Tô Chước đưa ngọc phù cho bọn họ, xem như trấn an: “Gây phiền phức cho các ngươi rồi.”
Nhưng đệ tử ngoại môn không nhận: “Sư tỷ không cần như vậy đâu. Chúng ta bị loại cũng không sao, lần này cũng hái được khá nhiều linh thảo rồi. Khi khu vực thi đấu thu hẹp lại thì chúng ta cũng phải đi thôi, ở lại cũng không có gì tốt.”
Chờ đến khi đệ tử nội môn đi đầy đất, sẽ có vô số kẻ nhòm ngó mấy món tài nguyên ít ỏi trong tay bọn họ. Người vô tội nhưng mang ngọc quý chính là tội. Trong bí cảnh, kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, không cướp cũng uổng.
Một đệ tử khác phấn khích nói: “Sư tỷ, tỷ mạnh quá rồi! Ta xem mà kích động c.h.ế.t mất!”
Đó chính là người đứng hạng nhất trên bảng xếp hạng đấy!
Mới bị đánh rớt khỏi top không bao lâu lại lập tức làm một vụ lớn, trực tiếp bỏ xa những người khác về điểm số.
Tô Chước mỉm cười: “Sau này nếu có ai hỏi về tung tích của ta, các ngươi cứ nói thật là được.”
Những đệ tử nội môn có lòng kiêu ngạo, bình thường sẽ không tùy tiện làm khó đệ tử ngoại môn.
Còn với những kẻ chỉ muốn loại bỏ đối thủ thì dù nói gì cũng vô dụng.
“Hoan nghênh bọn họ tới tìm ta.”
Tô Chước nói thêm, sợ bọn họ lo lắng cho mình.
Đệ tử ngoại môn: “Vâng.”
Một người khác chần chừ hỏi: “Câu sau cũng nói luôn ạ?”
Thu Vũ Miên Miên

Hoan nghênh bọn họ tới tìm nàng?
Ngang ngược như vậy sao?
Trong mắt bọn họ ánh lên sự kính nể.
Đây là loại tự tin gì chứ?
Những người vốn không có ý gây sự mà nghe thấy câu này chắc cũng không nhịn được mà đi tìm nàng mất.
Tô Chước khựng lại, thực ra nàng cũng không có ý để họ truyền câu đó ra ngoài nhưng nghĩ một chút rồi đáp: “Tùy các ngươi.”
Dù sao thì lực chú ý của mọi người cũng đã bị nàng hút hết, không thiếu thêm một chút này.
Rời khỏi nơi đó, Mục Dự Chu lười biếng hỏi: “Không định nương tay nữa à?”
Tô Chước lắc đầu: “Không thể.”
Mỗi người đều giữ sức, từ từ chiến đấu, chẳng lẽ nàng lại không thấy mệt?
Nếu thất bại thì mất nhiều hơn được.
Bỗng nhiên nhớ đến tính cách của Bát sư huynh, Tô Chước nhắc nhở: “Dù sao đệ tử nội môn cũng rất mạnh, không thể coi thường.”
Nếu bị loại khỏi bí cảnh chỉ vì chủ quan, những người khác thì không sao nhưng với một người sĩ diện như Bát sư huynh chắc chắn sẽ hối hận mấy chục năm.
Mục Dự Chu chậm rãi gật đầu, ánh mắt có chút phức tạp.
Trong số các đệ tử nhỏ tuổi nhất, sư muội này quả thực là người vững vàng nhất.
Nếu đổi thành lão Lục hay lão Thất, chỉ cần được thông báo khen thưởng một lần thì chắc chắn sẽ lâng lâng tận mây xanh, nhất định phải nhìn thấy rõ vẻ mặt kinh ngạc của mọi người mới chịu. Bọn họ tuyệt đối không bao giờ làm những chuyện như đánh lén hạ gục đối thủ thế này.
Còn nếu là hắn... Lý thuyết thì hắn đều hiểu, nhưng chắc chắn hắn cũng sẽ thấy đắc ý một chút.
Rõ ràng hắn mới là người được sư huynh cử đến để trông nom sư muội, vậy mà bây giờ lại giống như bị Tiểu Cửu dắt đi chơi vậy.
Thật là kỳ lạ!
...
Sau khi yêu thú tứ phẩm bị giết.
Bên ngoài bí cảnh, tuy ngoài mặt các trưởng lão vẫn bình tĩnh, nhưng bên trong thì người truyền âm, kẻ truyền tin, ai nấy đều muốn làm rõ thân phận của Lạc Cửu Cửu.
Trước đó, nàng có thể ký khế ước với Thụy Thú, lại còn nhận ra bia đá thần bí để kịp thời đoạt bảo, thiên phú võ mạch cũng xuất sắc. Những điều này đã khiến người ta phải chú ý.
Nhưng những chuyện sau đó, lại càng khiến trưởng lão của Đệ Nhất Vực giật giật khóe miệng.
Mấy tên nhóc này không có đầu óc để suy nghĩ sao?
Người ta nhờ giúp đỡ thì cứ giúp à?
Những năm trước, dù có đệ tử g.i.ế.c được yêu thú tứ phẩm cũng chưa bao giờ xảy ra một màn dở khóc dở cười như thế này. Dụ một Kiếm Tu mà mình vừa kết thù giúp mình đánh yêu thú, rồi cuối cùng tự truy sát con yêu thú đó suốt mấy chục dặm, sau cùng tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t nó.
Nếu kể ra ngoài, ai mà tin nổi?
Trưởng lão Đệ Tam Vực hờ hững chạm nhẹ vào trận đồ.
“Nhắc nhở đám nhóc kia một chút.”
Bên trong bí cảnh, thông báo g.i.ế.c yêu thú tứ phẩm lại một lần nữa vang vọng khắp đất trời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện