Có lẽ yêu vật kia đã bị nướng đến choáng váng, trong đầu Khương Trúc thanh tịnh không ít, lúc này mới có thời gian đi tìm kiếm cùng những người khác.

Khi cúi lưng xuống nàng phát hiện ra có gì đó không đúng, lại đẩy đẩy lưng mới phát hiện con hồ ly treo ở sau đã không thấy đâu nữa.

Khương Trúc khó hiểu gãi gãi đầu, tìm kiếm khắp nơi, có một cái hang nhỏ ở phía Đông N kiếm khắp nơi, có một cái hang nhỏ ở phía đông nam đã thu hút ánh mắt của nàng.

Trong cái hang nhỏ kia có bùn đất không ngừng bay ra ngoài, như có thứ gì đó đang đào hố.

“Nhân loại đáng c.h.ế.t cũng dám cho bổn vương uống loại độc dược đó, chờ bổn vương tìm lại được mảnh linh lực của mình, ngươi cứ chống mắt lên mà xem.”

“Tên cỏ nát kia cũng đáng chết, cả ngày trộm trộm trộm, sao không tự trộm mình luôn đi, giấu sâu như vậy, thật sự coi mình là rễ hành à.”

“Hừ, sao lại không có, rõ ràng cảm ứng là ở bên này, tiếp tục đào xem sao.”

Một con Hắc hồ ly đang dùng một tư thế quỷ dị đang đào đất rất nhanh, đang đào rất hằng say, trên đầu truyền tới một âm thanh giống như ma quỷ.

“Này, ngươi đào hố này là để tiện chôn mình luôn sao?”

Thân thể của Hắc hồ ly cứng đờ ngay lập tức, chậm rãi quay đầu, chỉ thấy một tiểu hoà thượng giữa trán điểm chu sa đang ngồi phía trên hố, cười tủm tỉm nhìn nó.

“Không phải người đang tìm đồ gì đó chứ? Ta giúp ngươi nha.”

Chín đạo kiếm quang bay tới, đúng lúc tụ lại ở vị trí miệng hố.

Trong nháy mắt, Hắc hồ ly bị dọa lông dựng đứng lên, lập tức co chân bốn cẳng chạy đi.

Chỉ nghe “bang” một tiếng, mặt đất xuất hiện một cái hố to.

Hắc hồ ly chật vật bò ra từ trong đống đất, hung hưng trừng mắt tên đầu sỏ gây tội.

Mẹ nó (1), không thể chú ý một chút được sao, bây giờ thân thể của nó thực sự quá yếu, nếu nổ ngỏm luôn thì phải làm sao đây.

Tên đầu trọc c.h.ế.t tiệt, không thể có chút chừng mực được sao? Thôi vậy, nể tình lòng tốt của nàng, không so đo với nàng nữa.

Hắc hồ ly từng bước từng bước nho nhã đi về hướng cái hố, trông mong nhìn xuống, kết quả vừa thấy đã trợn tròn mắt.

Bên trong có một luồng khí đen nhỏ mảnh như sợi chỉ bị mắc kẹt.

Luồng khí kia nhỏ đến nỗi mà người trần mắt thường không thể nhìn thấy, Hắc hồ ly hít vào cũng không có bất kỳ cảm giác gì.

Cỏ rách nát, cỏ c.h.ế.t tiệt, sao không đốt một mồi lửa thiêu c.h.ế.t nó luôn đi.

Hắc hồ ly tuyệt vọng nằm bẹp trên mặt đất, thậm chí còn tự phủ lên người một lớp đất.

Không sống nữa.

Tên nhân tu này thì thôi bỏ đi, đến một cọng cỏ nát cũng có thể trêu đùa nó.

Mệnh nó khổ quá đi.

Khương Trúc thấy dáng vẻ này của nó thì cười vài tiếng, duỗi tay chọc chọc vào bụng của nó.

“Ngươi đừng c.h.ế.t vội, nếu ngươi là hồ ly ở đây thì chắc phải rất quen thuộc với nơi này nhỉ, ngươi nghĩ kĩ xem nơi nay chỗ nào vẫn còn song sinh thảo.”

Hắc hồ ly nhắm mắt tiếp tục giả chết.

Nực cười, nếu nó biết thì đã tự đi từ sớm rồi.

“Lại đói đến ngất xỉu rồi đúng không? Ta hầm canh cho ngươi uống ngay đây.”

“…”

“Meo~”

Khương Trúc kinh ngạc: “Ngươi không phải hồ ly sao?”

Hắc hồ ly cũng ngạc nhiên, một lúc sau mới ngại ngùng kêu lại một tiếng.

Không đợi Khương Trúc suy nghĩ kĩ, mấy người Huyền Tịch đã lao tới trước mặt nàng.

Bọn hắn nghe thấy tiếng nổ lớn nên vội vàng chạy tới.

“Tiểu sư muội, muội không sao chứ?”

“Không sao, thứ đó có lẽ không ở nơi này, nó sẽ không để chúng ta dễ dàng tìm thấy như vậy.”

Trong lúc mấy người họ đang bàn bạc, Hắc hồ ly chừng đôi mắt đen nhìn về phía Thanh Yêu ở đằng xa kia.

Trên thân người này cũng chỉ có vài sợi, mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng đủ giúp nó cảm nhận được các mảnh vỡ.

Vừa nghĩ xong, nó bắt đầu lén lút hành động.

Hắc hồ ly nhân lúc Tiết Âm không chú ý, rón rén đi tới phía sau Thanh Yêu, đặt tay lên miệng vết thương của nàng ta.

Đôi con ngươi tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt.

Luồng khí đen dường như cảm nhận được, theo kinh mạch mà chảy ra, vùng vẫy để thoát ra khỏi cơ thể.

Thân thể Thanh Yêu bỗng run rẩy, quay đầu phun một ngụm m.á.u đen trúng ngay Hắc hồ ly.

“Tên hồ ly c.h.ế.t tiệt này, đừng chạm vào đại sư tỷ của ta.” Tiết Âm tức giận tát hồ ly một cái bay thẳng lên cành cây.

“…”

Động tĩnh bên này không nhỏ, Khương Trúc không muốn chú ý tới cũng khó.

“Làm sao vậy?”

Tiết Âm khóc nức nở nói: “Không biết, ta vừa quay đầu lại đã thấy con hồ ly kia nắm lấy sư tỷ, sư tỷ nôn ra rất nhiều máu.”

Khương Trúc suy tư, muốn qua đó nhấc con hồ ly bị mắc trên cây kia xuống.

Nhưng thấy trên người hồ ly đều là vết máu, suy cho cùng nàng vẫn có chút ghét bỏ, cuối cùng nàng cầm một cây gậy gỗ chọc nó xuống.

Sau khi hồ ly rơi xuống thì lảo đảo đứng dậy, vừa nhìn thấy người thì sợ tới mức lùi hai bước về phía sau, rồi lại đụng vào cây.

Dưới sự quan sát chăm chú của Khương Trúc và Huyền Tịch, hồ ly từ từ dơ một cánh tay lên, bày ra dáng vẻ tâm ta như tro tàn, người khác chớ tới gần.

Đáng sợ, nhân tu thật là quá đáng sợ.

Nó không trêu nổi lại không thể trốn sao? Cáo từ.

Hắc lồ ly đoạn tuyệt xoay người, khập khiễng mà rời đi.

Khương Trúc và Huyền Tịch: “…”

Nhìn bóng lưng của nó tự dưng lại có chút chua xót là sao nhỉ.

Thôi vậy, không quan tâm nữa, nó muốn đi thì để cho nó đi vậy.

Khương Trúc lắc đầu, xoay người tiếp tục cùng mọi người bàn bạc.

Cuối cùng họ quyết định đi ra ngoài trao đổi tin tức với người của Kiếm Tông trước, xem bọn có nhiều tin tức hơn không, tiện thể nhờ Đan sư xem cho Thanh Yêu xem sao, mấu chốt là có thể kiểm tra con quái vật kia một chút.

Mọi người vừa chuẩn bị khởi hành thì đột nhiên Thanh Yêu mở mắt ra.

“Sư tỷ, tỷ vẫn ổn chứ?” Vẻ mặt Tiết Âm lo lắng.

Thanh Yêu yếu ớt lắc đầu.

Thiền Tâm kiểm tra đi kiểm tra lại ba lần.

Kì lạ.

“Hình như hắc khí đã không còn nữa.”

“Biến mất trong không khí sao?”

“Không biết, ta không kiểm tra ra.”

“Để ta thử xem.” Vừa nói Huyền Tịch vừa tiến lên.

Kiểm tra hai lần những vẫn không thu được gì.

“Tóm lại là chuyện tối, sau khi ra khỏi đây để Đan sư kiểm tra lại xem, nghỉ ngơi một canh giờ đã rồi hãy xuất phát, trời lại sắp tối rồi, hy vọng trước ngày mai có thể kịp ra khỏi đây.”

Thương thế hồi phục không sao nói rõ được của Thanh Yêu khiến cho đám người của Hợp Hoan Tông mừng rỡ không thôi.

Chỉ có mình Khương Trúc đang rơi vào trầm tư.

Chẳng lẽ lại là do Hắc hồ ly kia làm?

Cẩn thận nghĩ lại thì đúng là có một vài chỗ không đúng lắm, nàng không nhớ con hồ ly kia chạy đi từ lúc nào, nhưng trước khi con yêu vật kia bị thuần phục thì rõ ràng nàng vẫn sờ thấy.

“Nghĩ gì vậy?” Thiền Tâm hỏi.

“Không rõ nữa, chỉ là cảm thấy con hồ ly kia rất đặc biệt, mặc dù không có linh lực nhưng có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện.”

Đâu chỉ có thể nghe hiểu bọn nàng nói chuyện, hành vi cử chỉ đều rất sinh động, có đôi khi Khương Trúc còn có thể nhìn thấy biểu cảm của con người trong mắt nó.

Thiền Tâm cười cười: “Thế gian vạn vật đều có linh tính, cũng có thể nó đã gặp được cơ duyên nào đó không chừng, nhưng nếu nó đã rời đi rồi thì kệ nó đi.”

Khương Trúc ngẫm lại cũng cảm thấy đúng, không còn nghĩ về con hồ ly đó nữa.

Nàng cũng bận nữa, còn phải tranh thủ thời gian nghỉ ngơi để dạy công pháp cho đám đệ tử Hợp Hoan Tông.

Mỗi người một trăm linh thạch thượng phẩm, có lời thì kiếm, không kiếm thì phí.

(1)Raw là bộ 艹 phát âm là /cǎo/ có nghĩa là cây cỏ, đồng âm với từ 草 cũng có nghĩa là cỏ nhưng còn nghĩa lóng là đệt, vl, mẹ nó, giống mấy câu chửi thề bên mình á:)))

不赚白不赚 (có lời thì kiếm, không kiếm thì phí): Đây là một câu thành ngữ trong tiếng Trung, có nghĩa là nếu có cơ hội kiếm tiền thì nên nắm bắt, không nên bỏ lỡ. Nó thể hiện một thái độ thực dụng và cơ hội trong kinh doanh hoặc cuộc sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện