Yêu vật kia không biết dùng loại yêu pháp gì, đánh hơn một nén hương mà vẫn không có dấu hiệu suy yếu, trong khi linh lực của Thanh Yêu và Thiền Tâm đã tiêu hao hơn phân nửa, càng đánh càng khó khăn.

“Phải làm sao bây giờ? Chúng ta sắp c.h.ế.t thật rồi.” Tiết Âm nói rồi định xông lên: “Chúng ta không thể ngồi yên chờ c.h.ế.t được.”

“Đẳng Đẳng.”

Khương Trúc ngồi xổm xuống, chăm chú quan sát đám song sinh thảo dưới chân.

Một ngọn lửa nhỏ bất ngờ hiện ra, Khương Trúc nhanh tay bóp tắt nó.

“Không phải gọi ngươi.”

Khương Trúc quay qua nói với các nữ tu của Hợp Hoan Tông: “Hình như song sinh thảo này đang cung cấp sức mạnh cho nó.”

Tiết Âm vội vàng chạy đến xem.

Song sinh thảo trên mặt đất tỏa ra ánh sáng lờ mờ màu đen, không rõ là loại khí tức gì.

“Thật nha!” Trong mắt Tiết Âm ánh lên chút hy vọng: “Vậy chúng ta phá hết đám thảo dược này đi.”

“Nhưng mà chúng nhiều quá...”

Nhìn quanh một lượt, song sinh thảo kéo dài đến tận chân trời.

Cũng không biết có bao nhiêu cây song sinh thảo nữa.

Nhìn thấy đại sư tỷ của mình lại bị thương, Tiết Âm không thèm nghĩ nhiều nữa, vung kiếm, cắt đứt một đám song sinh thảo.

Nhưng không đến hai giây, đám thảo dược này lại nhanh chóng mọc trở lại, thậm chí còn mọc cao hơn trước.

“Cái này...”

Giữa lúc mọi người đang rơi vào bế tắc, Khương Trúc nở một nụ cười, trấn an: “Không sao, ta có cách, các ngươi chỉ cần giúp ta quạt gió là được.”

“Quạt gió?”

Khương Trúc gật đầu.

Các đệ tử của Hợp Hoan Tông không hiểu chuyện gì.

Rất nhanh sau đó, họ đã biết Khương Trúc định làm gì.

Chỉ thấy một ngọn linh hỏa xuất hiện dưới chân Khương Trúc, giống như hỏa luân (1), từ từ nâng nàng lên không trung.

Khương Trúc thử điều khiển hỏa luân bay đi một đoạn, thấy hiệu quả cũng khá tốt.

“Chu Du khéo mượn gió Đông, không có gió Đông thì chúng ta tạo ra gió Đông.”

Nói xong, nàng đạp lên hỏa luân bay vút đi.

Ngọn linh hỏa màu lưu ly (2) lướt qua đám song sinh thảo, nháy mắt thiêu rụi một đám lớn.

Ánh mắt của Tiết Âm sáng lên, ra hiệu cho các tỷ muội lấy linh phiến ra, dùng linh lực gia tăng cường độ gió, tạo ra những luồng gió mạnh mẽ cuốn theo sóng nhiệt khổng lồ càn quét khắp xung quanh.

Trên bãi cỏ rộng lớn, nơi nào Khương Trúc bay qua là nơi đó lại bùng lên ngọn lửa. Trước khi đám song sinh thảo kịp mọc lại, một luồng gió lớn mang theo hơi nóng hừng hực lại thổi qua.

Ngọn lửa bốc cháy dữ dội, linh hỏa vốn dĩ đã khó dập tắt, huống hồ đây còn là Lưu Ly Tịnh Hỏa.

Song sinh thảo không thể mọc lại kịp với tốc độ cháy lan của ngọn lửa, cứ vậy khiến nguồn cung năng lượng của lão yêu vật bị gián đoạn.

Thiền Tâm và hai người kia nhanh chóng nắm bắt thời cơ, dồn toàn lực tấn công.

Huyền Tịch lơ lửng trên không trung, nhẹ nhàng giơ tay, một bàn tay Phật khổng lồ giáng xuống từ trên trời, đè c.h.ặ.t đ.ầ.u con yêu vật.

Toàn thân Thiền Tâm được tăng thêm Phật chú, giọng nói dù bình thản nhưng lại toát ra một sự từ bi và nhân từ.

“Nếu như ngươi đã không muốn dừng tay, vậy cũng đừng trách ta không lưu tình.”

Lời nói xong, một đạo Phật quang b.ắ.n thẳng vào bụng yêu vật.

“Ầm” một tiếng, hắc khí hòa lẫn với Phật quang nổ tung, từ nơi đó truyền ra tiếng gào thét thảm thiết và những lời nguyền rủa điên cuồng.

“Các ngươi không cứu được ai đâu. Ta chết, bọn chúng cũng sẽ chết, ha ha ha!”

Chưa kịp cười xong, một bóng người đạp trên hỏa luân lao ra từ Phật quang, mạnh mẽ vung tay, một Phật tráo(3) xé gió bay vụt qua, trong nháy mắt đã phong ấn thần hồn sắp tan vỡ của yêu vật vào trong.

“Cạch ——”

Phật tráo nặng nề rơi xuống đất, bên trong truyền đến âm thanh va chạm kịch liệt, nhưng Phật tráo vẫn không hề suy chuyển chút nào.

Thấy vậy, mọi người nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm.

Họ chỉ định đánh nó trọng thương, không ngờ yêu vật này lại chọn cách tự bạo.

Khương Trúc đáp xuống đất, tức giận đá mạnh vào Phật tráo.

“Xem ngươi còn đắc ý được bao lâu. Chờ bọn ta lôi hồn đoạt phách ngươi, tra hỏi từng thứ một thì sẽ rõ ràng cả thôi, nếu còn không được nữa thì sẽ mang thần hồn của ngươi đi chiên xào cả trăm, cả ngàn năm, tới ngày nào ngươi chịu mở miệng thì thôi.”

Lời nói của nàng dường như đã làm yêu vật bên trong khiếp sợ, Phật tráo đột nhiên trở nên yên lặng.

Huyền Tịch không thể không thừa nhận rằng đôi khi những thủ đoạn không phải Phật tu chính tông lại có hiệu quả hơn.

Khi mọi chuyện đã lắng xuống, Thanh Yêu đột ngột phun ra một ngụm máu, rơi từ trên cao xuống.

Thiền Tâm ở gần đó, nhanh chóng bay đến đỡ lấy nàng ta.

“Sư tỷ!”

Tiết Âm vội vã chạy tới, run rẩy lấy đan dược đút cho nàng ta.

Nghe thấy động tĩnh, Khương Trúc cũng không còn tâm trí đùa giỡn với yêu vật nữa, vội vàng thu Phật tráo lại rồi chạy tới.

Phật tu vốn có khả năng khắc chế những tà vật, cho dù đánh không lại cũng không bị hắc khí xâm nhập, nhưng Thanh Yêu thì khác, nàng ta vốn chỉ là một Kim Đan trung kỳ, giờ lại bị thương cộng thêm hắc khí xâm nhập cơ thể.

Tất cả đệ tử của Hợp Hoan Tông đều lo lắng vây quanh nàng ta.

Thiền Tâm lắc đầu: “Tìm Đan tu đến xem thử. Không biết hắc khí này là gì, nhưng chỉ dựa vào linh lực thì không thể loại bỏ được.”

Hắc khí không ngừng bao quanh đan điền của Thanh Yêu, cản trở linh lực vận hành. Mỗi khi dùng linh lực cố ép ra, hắc khí này cứ như bị kích thích, càng chạy loạn hơn trong cơ thể, có thể sẽ khiến thương thế của nàng ta nghiêm trọng hơn.

Khương Trúc không khỏi nhớ đến những thôn dân đã từng tu luyện hắc khí này và cả những con côn trùng kia.

Lúc đầu nàng còn đoán, giả sử hắc khí có thể tu luyện được thì nó hẳn là một thứ gì đó tương tự như linh lực.

Nhưng tình hình hiện tại lại có chút khác. Khi hắc khí xâm nhập cơ thể Thanh Yêu, nó không làm gì khác ngoài việc chiếm cứ đan điền, dường như chỉ muốn giữ vững lãnh địa của nó, hễ phát hiện linh lực thì lập tức phản kháng, như thể đang phòng thủ kẻ địch tấn công.

Nếu là linh lực hay ma lực gặp các nguồn sức mạnh khác, ít nhiều cũng sẽ có hiện tượng nuốt chửng, tiêu tán hoặc bành trướng, bởi tất cả các lực lượng của thiên địa đều muốn củng cố sức mạnh của bản thân, không thể nào có chuyện biết thân biết phận như thế được.

Tình hình này lại giống như...

Khương Trúc gãi đầu bực bội, các mảnh ghép trong đầu nàng tự động xâu chuỗi lại với nhau.

Người trưởng thôn già nua, phụ nhân, những dân làng trẻ tuổi, cùng với mạch tượng của họ.

Người dân có thể sử dụng hắc khí, nhưng không thể ngăn được quá trình lão hóa.

Ngay cả khi họ có thể sử dụng hắc khí, kinh mạch của họ vẫn không hề được cường hóa, cơ thể họ vẫn là của phàm nhân, thậm chí còn loáng thoáng có dấu hiệu tổn thương kinh mạch.

Nếu đây chỉ là một loại sức mạnh được ban tặng, thì hắc khí này dường như là một phần sức mạnh bị chia tách sau đó truyền vào những cơ thể khác nhau, và đương nhiên người tu luyện nó không thể hoàn toàn kiểm soát được...

Khương Trúc đập mạnh vào đầu.

“Đúng vậy, nếu ta đoán không sai, thì hắc khí này cũng không phải là do song sinh thảo tự tu luyện mà ra, chắc chắn nó đã chiếm được một thứ gì đó.”

Kinh mạch của dân làng bị tổn thương có lẽ là do linh lực bị cưỡng ép trục xuất, giống như trường hợp của Thanh Yêu bây giờ, hắc khí không ngừng bảo vệ lãnh thổ của nó, cuối cùng đẩy hết linh lực ra ngoài.

Cho nên Thanh Yêu chỉ có hai kết cục:

Một là nàng ta phải chuyển sang sử dụng hắc khí, giống như dân làng kia, trở thành vật dẫn của hắc khí.

Hai là sẽ giống như cậu bé kia, thậm chí ngay cả ngũ cảm cũng bị phong ấn lại, chỉ chờ đến ngày hắc khí phá hủy cơ thể.

Tiết Âm thút thít, nghẹn ngào nói: “Ý ngươi là gì? Chúng ta chỉ cần tìm được thứ đó là có thể cứu được sư tỷ phải không?”

Tiết Âm không nghĩ nhiều, cũng không rõ tình hình nghiêm trọng đến đâu, chỉ biết sư tỷ hiện tại bị thương rất nặng.

Khương Trúc quay đầu nhìn về đồng cỏ đã bị linh hỏa thiêu rụi, giọng nói có phần nghiêm túc: “Đúng vậy, nếu ta không đoán nhầm, chỉ cần tìm được thứ đó là có thể hút hết hắc khí ra.”

Nhưng song sinh thảo sẽ giấu thứ đó ở đâu? Đang suy nghĩ thì từ trong thức hải(4) của Khương Trúc vang lên một giọng nói điên cuồng:

“Đừng hòng nghĩ tới, ta sẽ không bao giờ nói cho ngươi biết, ngươi mãi mãi cũng không thể tìm ra được, ha ha ha.”

Khương Trúc nghiến răng truyền âm đáp trả: “Đằng Đằng, chiên vàng hai mặt của nó cho ta.”

Một ngọn linh hỏa lập tức bao trùm Phật tráo.

Dường như nghĩ ngợi xem chiên vàng hai mặt là thế nào, ngọn lửa dừng lại vài giây, sau đó nó bắt đầu liên tục xoay tròn quanh Phật tráo.

Từ bên trong Phật tráo vang lên tiếng nguyền rủa tàn nhẫn: “Ngươi-là-đồ-quỷ-dữ, ngươi-mãi-mãi-không-thể-thành-Phật~”

Khương Trúc hừ một tiếng: “Ngươi thì biết cái quái gì, ta với lão Phật Tổ tình thâm nghĩa trọng, ngươi đừng hòng ly gián.”

“Lão Phật Tổ nói nó ồn ào quá, tăng thêm lửa!”

Nghe vậy, ngọn lửa lập tức bùng lên mạnh mẽ, như thể quyết tâm đốt đến khi nào lão Phật Tổ hài lòng mới thôi.

(1): bánh xe lửa

(2): màu xanh lam

(3): có hình dạng như một cái lồng đậy.

(4): thức hải 识海 nghĩa đen là biển hiểu biết, chỉ toàn bộ những hiểu biết mênh m.ô.n.g như biển cả trong mỗi người, trong truyện tiên hiệp thì nó đại diện cho ý thức và toàn bộ thông tin mà não bộ có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện