Mười mấy người nhóm Khương Trúc vừa ra đã phải đối mặt với một trận uy áp.

Xui c.h.ế.t đi được, vị trí bọn họ đi ra lại đúng trung tâm nơi mà linh thú và tu sĩ đang hỗn chiến, đám người của Phong Thanh Tông cũng ở trong số đó.

Trên khuôn mặt tái nhợt của Tô Thiên Tuyết hiện lên vẻ vui mừng, hô to: “ Người của Vạn Phật Tông đến cứu chúng ta rồi, mọi người mau qua bên kia.”

Giọng của nàng ta đã gọi được tất cả các tu sĩ lại đây.

Một đám tu sĩ kéo theo một đám linh thú chạy về hướng Khương Trúc cùng mười mấy người kia.

Đám người của Hợp Hoan Tông bị dọa đến sắc mặt trắng bệch.

Mặc dù số lượng đám linh thú này không nhiều bằng dám trước kia, nhưng mà số lượng hiện tại cũng không ít, nhìn thôi cũng đã dọa người.

“Ả Tô Thiên Tuyết này, đúng là đáng hận.” Tiết Âm nghiến răng.

Thấy sắp chạy tới rồi, nhưng trước mắt Tô Thiên Tuyến đột nhiên có một ngọn lửa bốc cháy hừng hực, linh hỏa này không giống với lửa thường, cực kì nóng bỏng, người đụng phải lập tức bốc cháy.

Khương Trúc chậm rãi đến gần, dơ tay rót linh lực vào khiến lửa cháy ngày càng lớn.

Tưởng người tu Phật không có IQ sao? “Tam sư tỷ, tỷ làm gì vậy, mau cứu bọn ta đi chứ, các ngươi không phải Phật tu sao??” Tô Thiên Tuyết kích động đến nỗi giọng như vỡ ra.

Các tu sĩ sau lưng cũng lộ vẻ mặt giận dữ, chỉ trích nói: “Các ngươi không phải đệ tử của Vạn Phật Tông sao, các ngươi còn muốn tu Phật nữa không ?”

Khương Trúc lười biếng khoanh tay trước ngực: “Cảm ơn sự công nhận của các ngươi, ta là tu Phật, chứ không phải tên ngốc.”

Lục Tiến cực kì tức giận.

Khương Trúc nàng ta quả thực quá độc ác.

“Không phải Vạn Phật Tông các ngươi đều muốn cứu người sao? Bọn ta nhiều người như vậy, các ngươi cũng có thể nhẫn tâm thấy c.h.ế.t mà không cứu?”

“Còn không mau thu lửa lại, bọn ta mà c.h.ế.t các ngươi có sống yên ổn được không?”

Huyền Tịch và Thiền Tâm vốn dĩ còn xúc động muốn đi cứu người, nhưng sau khi nghe xong những lời này thì lập tức bình tĩnh lại.

Bọn họ là Phật tu, nhưng cũng không phải người nào cũng cứu.

Phật tu được gọi là Phật tu, bởi vì bọn họ tin thế gian đều có tình thương, cứu người cũng bởi vì trao đi những yêu thương này.

Chứ không phải như tình cảnh hiện tại.

Bên này có linh hỏa ngăn cản, đám tu sĩ kia không thể đi qua, chỉ đành lần nữa tiếp tục chiến đấu với đám linh thú kia.

Đám người kia vừa đánh vừa mắng chửi, càng đánh số người c.h.ế.t càng nhiều.

Một t.h.i t.h.ể bị linh thú cắn xé rơi xuống dưới chân của Thiền Tâm.

Thiền Tâm và Huyền Tịch đồng thời thở dài một tiếng.

Khương Trúc sợ hắn ta nổi lòng từ bi, nghiêm túc dạy dỗ: “Sư huynh, độ người phải độ mình trước, lời của Phật Tổ nói các huynh đã quên rồi sao?”

Huyền Tịch: “?”

Tiểu sư muội, muội muốn tạo phản Thiên Cương sao!(1)

Thiền Tâm cũng thoáng dừng lại, cười cười, sau đó lặng lẽ siêu độ cho người đó.

Khương Trúc lập tức thay đổi sắc mặt, cười hì hì nói: “Ồ, hóa ra là chỉ độ một chút như vậy, vậy thì không sao rồi, các huynh tiếp tục đi.”

Đám tu sĩ ở bên kia linh hỏa nghe vậy thì chửi ầm lên.

“Yêu tăng, các ngươi không xứng làm đệ tử của Vạn Phật Tông, không xứng thành Phật, cả đời này các ngươi đều sẽ không được phi thăng.”

“Ích kỷ đến mức như vậy, đúng là tâm tư độc , các ngươi hãy nhớ kỹ, những người này đều do các ngươi giết.”

“Đệ nhất Đại Phật Môn cái gì chứ, ta khinh.”

Thân thể Thiền Tâm thoáng run rẩy, mở to mắt ra, những t.h.i t.h.ể ở bên kia linh hỏa, m.á.u me loang lổ, thảm không nỡ nhìn.

Mặc dù hắn có tu vi Kim Đan, nhưng tuổi còn trẻ, khó tránh khỏi bị những âm thanh ngoài kia ảnh hưởng mà nghi ngờ bản thân.

Khi Thiền Tâm đang lâm vào vật lộn thì nghe thấy Khương Trúc khẽ cười một tiếng, dùng giọng điệu cực kỳ ngứa đòn đáp lại:

“À đúng đúng đúng, bọn ta không xứng tu Phật, các ngươi mới là người thích hợp tu Phật nhất, chi bằng các ngươi đến Vạn Phật Tông của bọn ta đi?”

“Nếu các ngươi đã có tình thương lớn như vậy, tu Phật nữa không phải sẽ phi thăng trong một giây luôn sao, vậy sao ngay từ đầu các ngươi không đi tu Phật đi, là vì muốn tăng độ khó cho quá trình tu tiên của bản thân sao?”

Vẻ mặt Khương Trúc tấm tắc, ngoài miệng không chút ngơi nghỉ: “Bọn ta mong muốn tu Phật, Vạn Phật Tông cũng sẵn lòng đưa bọn ta tu Phật, Phật Tổ cũng bằng lòng cho bọn ta tu Phật, kết quả các ngươi lại không bằng lòng, ta muốn hỏi là liên quan gì đến thứ ngu ngốc các ngươi.”

“Cả ngày Lão Phật Tổ đều ngọt ngào với đám Phật tu bọn ta, các ngươi mở miệng khép miệng đều nói bọn ta không xứng tu Phật, bọn ta xứng, bọn ta cực kì xứng, bọn ta là xứng nhất, những Phật tu bọn ta sinh ra chính là để ở cùng một nơi với Phật Tổ, các ngươi thì biết cái lông gì mà dám mở miệng chứ.”

Khương Trúc đi đến bên linh hỏa, một cước đá bay tên tu sĩ đang muốn bò qua trở về.

“Ta nói này, nếu các ngươi thực sự sợ c.h.ế.t thì có thể treo cổ, nhảy lầu để rèn luyện lòng gan dạ một chút, nếu không vừa tự tìm đường c.h.ế.t lại vừa sợ chết, cái này gọi là gì nhỉ?”

Đám tu sĩ kia bị lời nói của nàng làm cho nghẹn họng, không thốt ra được chữ nào.

Không vì cái gì khác, bây giờ bọn họ chỉ nghi ngờ tên hòa thượng này trộm tông phục của của Vạn Phật Tông rồi mạo danh thành.

Phật tu nào có như vậy?

Phật tu không phải trong mắt ánh lên vẻ nhân từ, mở miệng là giảng giải Phật pháp sao?

Khương Trúc thong thả đi đến trước linh hỏa, thấy đám tu sĩ cố gắng chạy qua thì đạp một cước.

“Các ngươi ai gọi một tiếng ‘ta là tên ngốc, Vạn Phật Tông vạn tuế, Phật Tổ vạn tuế’ thì ta sẽ sẽ cho người đó qua đây nghỉ một lát.”

“Khương Trúc ngươi……” Mặt Vũ Vân Vân xanh mét.

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong, phía sau đã vang lên những tiếng la hết đợt này đến đợt khác.

“Ta gọi ta gọi, ta là tên ngốc, Vạn Phật Tông vạn tuế, Phật Tổ vạn tuế.”

“Ta cũng gọi ta cũng gọi……”

Thiền Tâm ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng dáng của Khương Trúc, vậy mà nàng lại trị được đám tu sĩ đó thành dễ bảo như vậy, một câu mắng chửi cũng không có.

Chẳng trách tiểu sư muội có thể nhẹ nhàng đi qua thang Vãng Sinh.

Thiền Tâm hổ thẹn cúi đầu.

Là tâm tính của hắn không đủ kiên định.

Nghĩ đến việc hắn từ nhỏ đã lớn lên ở trước tượng Phật, vậy mà lại vì một hai câu nói của người ngoài mà hoài nghi chính mình liệu có phải một Phật tu đủ tư cách hay không.

Huyền Tịch vỗ vỗ vai Thiền Tâm, mặt hiện vẻ ta hiểu đệ.

Nhớ lại trước đây hắn ta cũng bị tiểu sư muội làm ngạc nhiên.

Không còn cách nào, tâm tính của tiểu sư muội mạnh đến đáng sợ, thua dưới tiểu sư muội không mất mặt.

Tiếng “Phật Tổ vạn tuế” ở phía bên kia linh hoả, tiếng sau to hơn tiếng trước

“To tiếng lên, đại ca à, Phật Tổ không nghe được đâu.”

Sắc mặt Tô Thiên Tuyết dần đỏ lên, nước mắt lại sắp rơi xuống.

Vũ Văn Vân và Lục Tiến nhìn thấy cũng là hữu tâm vô lực.

Bọn họ chiến đấu liên tiếp như vậy linh lực sớm đã cạn, huống chi bọn họ còn qua đây như vây.

“Phật Tổ vạn tuế.” Tô Thiên Tuyết vừa khóc vừa hét lên, trong lòng cảm thấy cực kỳ xấu hổ và tức giận.

Khương Trúc khoanh tay trước ngực, mặt hiện vẻ miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, lại đây đi, nhớ kỹ, lần này là Phật Tổ cứu các ngươi một mạng.”

Không biết có phải trùng hợp hay không, khi nàng vừa nói xong, có một vầng sáng vàng xuất hiện ở phía chân trời.

Toàn thân Khương Trúc tỏa ra ánh sáng màu vàng, nốt chu sa ở giữa trán cũng phát ra ánh sáng màu đỏ.

Chỉ nghe thấy một âm thanh rất nhỏ vang lên, linh lực dâng trào.

Thiền Tâm và Huyền Tịch lập tức chắp tay trước ngực, cung kính hành lễ về phía chân trời, tựa như đang bái lạy gì đó.

Mọi người nhìn cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm.

Tình huống này là sao vậy, như vậy mà Trúc Cơ rồi?

Đám tu sĩ rơi vào trạng thái tự nghi ngờ chính mình.

Tu Phật chỉ đơn giản như vậy thôi sao… Hay là bọn họ cũng đi tu Phật?

Đám người Phong Thanh Tông đã hoàn toàn suy sụp.

Trước khi Khương Trúc xuống núi mới chỉ là Luyện Khí nhị giai thôi, mới có hơn một tháng mà đã Trúc Cơ rồi.

Vạn Phật Tông có quỷ à.

Khương Trúc cảm nhận được linh lực trong cơ thể, trên mặt không nén được nét vui mừng.

Mặc kệ, từ nay về sau Phật Tổ chính là gia gia của nàng.

Ánh sáng vàng ấy đến nhanh, đi cũng nhanh, chỉ chốc lát sau ánh hào quang ở chân trời đã biến mất.

Huyền Tịch chép chép miệng.

Đều nói tứ sư đệ luôn được Phật Tổ yêu thích nhất, vừa mới tròn mười bảy tuổi đã đạt được Kim Đan trung kỳ, hiện tại xem ra người đó chính là tiểu sư muội rồi.

Lúc Luyện Khí kỳ thì đưa Lưu Ly Tịnh Hoả cho nàng cũng thôi đi, còn tự thân giúp nàng Trúc Cơ.

Phúc khí này quả thực khiến hắn ta hâm mộ và ghen tị.

Huyền Tịch nghĩ có chút buồn bã mà nhìn thoáng qua sư đệ sư muội nhà mình.

Hắn ta quá thảm rồi.

Bên cạnh hắn ta một là thiên chi kiêu tử, một là thân chất nữ của Phật Tổ, hắn ta kẹp ở giữa hai người họ càng hiện rõ sự đáng thương của mình hơn.

Hắn ta đột nhiên lại thấy nhớ Minh Huệ sư đệ là sao nhỉ.

Đừng ai cản ta, ta phải về tông môn tìm Minh Huệ.

Tạo phản Thiên Cương 倒反天罡 là một hiện tượng từ Thiên Văn học ám chỉ cán cân Bắc Đẩu bị đảo ngược, sau quá trình phát triển thì từ này được xem là tinh thần dũng cảm dám đứng lên phản kháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện