Chưa đi được nửa canh giờ, mười mấy người trong nhóm đã đói đến nỗi bụng kêu ọt ọt, nhất là Khương Trúc, nàng vẫn chưa đạt đến cảnh giới Trúc Cơ.

“Hình như vừa rồi ta thấy có linh quả.”

“Ở đâu cơ?”

Khương Trúc đói đến mức hai mắt xanh lè.

Nơi quái quỷ này chẳng có lấy một con linh thú, ngoài những cái cây khô đen đúa thì chỉ toàn cây cối và dây leo xanh ngắt, xung quanh chỉ có hai màu đen và xanh.

Khương Trúc nhìn xuống đống linh quả nằm lăn lóc trên mặt đất, khóe miệng khẽ co giật.

“Ngươi chắc chắn là linh quả mọc dưới đất?”

Tiết Âm gãi đầu: “Ta cũng không biết, trong sách nói loại quả này có thể ăn được mà.”

“Tam sư huynh, tứ sư huynh, hai người lại đây xem thử.”

Khương Trúc quay đầu gọi mọi người lại.

Cả nhóm tụ tập lại, bắt đầu bàn tán xem quả này có thể ăn được không.

Cách đó không xa phía sau một gốc cây, một con Hắc hồ ly đang lén lút cười thầm.

Cứ ăn đi, ăn xong các ngươi sẽ bị tiêu chảy không ngừng, còn thả cả rắm nữa.

Đây chính là cái giá phải trả khi dám chọc giận bổn Đại Vương.

Từ đêm hôm qua nó đã quyết tâm phải cho đám nhân tu này một bài học, thế nên mới âm thầm bám theo nhóm bọn họ.

Đang cười hả hê thì nó bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng đã quá muộn.

“He he, ở đây có con hồ ly.” Khương Trúc nhảy bổ tới, nhanh chóng tóm gọn con hồ ly trong tay.

“Ngươi, cái đồ tu sĩ đáng khinh, mau thả bổn Đại Vương ra!”

Khương Trúc không hiểu nó đang kêu gào cái gì, mặc kệ con hồ ly giãy giụa kịch liệt, nàng hớn hở khoe với mọi người: “Nhìn xem ta bắt được cái gì này.”

Tiết Âm chọc chọc vào bụng hồ ly, tò mò hỏi: “Sao nó lại có màu đen nhỉ?”

Hắc hồ ly lập tức không chịu được sự xúc phạm này, la lối om sòm: “To gan, dám trêu chọc bổn Đại Vương!”

“Không biết nữa, xấu thì có xấu thật, nhưng nếu các ngươi đói thì có thể mang nó đi nấu canh.” Giọng điệu của Khương Trúc hệt như ma quỷ khiến Hắc hồ ly cứng đờ.

Cái... cái gì? Nó đường đường là một Đại Vương oai phong lẫm liệt mà lại bị mấy tên nhân tu đem đi nấu canh uống sao?

Thiền Tâm và Huyền Tịch chậm rãi bước tới: “Tiểu sư muội, không được, đây cũng là một sinh mệnh.”

Bình thường bọn họ rèn luyện cũng không tùy tiện sát hại linh thú, huống chi đây chỉ là một con linh thú nhỏ không có bao nhiêu linh lực.

Khương Trúc bĩu môi: “Ta không ăn cũng được, để các tỷ tỷ Hợp Hoan Tông ăn đi.”

Hắc hồ ly liếc mắt nhìn cái đầu trọc lóc của Khương Trúc, trên mặt hiện lên nét hung tợn.

Chết tiệt, ai mà tin nàng lại là một hòa thượng chứ!

Nó thấy chắc lão Phật Tổ bị mù rồi.

Dưới sự kiên quyết của Thiền Tâm, cuối cùng Khương Trúc cũng không làm thịt được con hồ ly kia, nhưng nàng vẫn không từ bỏ ý định, buộc chặt nó vào hông, giữ nó theo bên mình.

Hắc hồ ly trơ mắt nhìn Khương Trúc tìm kiếm đủ loại nguyên liệu khắp nơi rồi nấu một nồi canh, mùi vị khiến nó suýt nữa ngất xỉu.

Thứ mùi c.h.ế.t tiệt gì thế này.

“Cho thêm ít rau dại vào, rồi bỏ thêm hai quả linh quả nữa.” Khương Trúc vừa cầm muôi vừa khuấy liên tục.

Tiết Âm nhìn chằm chằm vào nồi canh đen ngòm, khó khăn nuốt nước bọt: “Ta... ta không đói...”

Những nữ tu khác của Hợp Hoan Tông cũng đồng thanh: “Chúng ta cũng không đói.”

Thanh Yêu húng hắng ho, dời tầm mắt: “Ta đang tích cốc (1)."

Khương Trúc thất vọng tràn trề, cuối cùng quay sang nhìn Huyền Tịch và Thiền Tâm với đôi mắt sáng rực.

“...”

“Không đói, cảm ơn.”

Khương Trúc ngượng ngùng nói: “Thôi được rồi.”

Chợt nhớ ra gì đó, nàng đưa tay túm lấy con hồ ly đang buộc bên hông ra.

Nhìn nó xem, đói đến xanh xao rồi.

Khương Trúc giả vờ thở dài, cầm muôi múc một muôi canh lớn đút cho nó.

Hắc hồ ly không kịp đề phòng, bị Khương Trúc đổ cả muôi phân vào miệng, không nhịn được gào ầm lên.

“Ngươi bị điên à! Muốn đầu độc c.h.ế.t ta sao?”

“Không cần vội, uống từ từ, cả nồi này đều là của ngươi. Canh này có rất nhiều linh lực, đừng lãng phí.” Một tay Khương Trúc giữ chặt nó, tay kia tiếp tục đút canh cho nó.

Hắc hồ ly bị ép uống gần nửa nồi canh thì lăn đùng ra bất tỉnh.

Khương Trúc thắc mắc, lắc lắc nó: “Ăn no rồi ngủ luôn à?”

Tiết Âm cười gượng gạo, nhỏ giọng nói: “Chắc nó ngất rồi...”

Khương Trúc: “...”

Thật sự quá tổn thương.

Nàng không tin lại khó uống đến mức ấy.

Thế là Khương Trúc không tin chuyện lạ như thế, tự uống một ngụm lớn.

Sắc mặt nàng lập tức biến thành màu xanh lè.

“Ọe...”

Nàng nôn ra hết không sót một giọt.

“Mùi vị này còn cần phải cải thiện nhiều chỗ.”

Những người khác: “...”

Trong lòng ngươi không tự biết sao?

Khương Trúc cảm thấy cực kỳ xấu hổ, lần này không bận tâm chuyện lãng phí nữa, đổ sạch cả nồi canh.

“Không ăn nữa, không ăn nữa. Nếu mọi người không đói, vậy thì chúng ta tiếp tục lên đường thôi.”

Khương Trúc đứng dậy, phủi phủi y phục vốn không dính chút bụi bẩn nào, nhanh chân đi thẳng về phía trước.

Huyền Tịch thương hại cho con Hắc hồ ly kia, tốt bụng đút cho nó một viên đan dược giải độc.

Suốt dọc đường Khương Trúc không dám nói gì, mặt đỏ bừng.

Có vẻ như con hồ ly đã hôn mê thật rồi.

Cả nhóm mười mấy người không biết từ lúc nào đã đi đến một khu vực cực kỳ trống trải, bất ngờ hơn là trên mặt đất có rất nhiều song sinh thảo.

“Đây... sao lại có nhiều song sinh thảo thế này?”

“Chẳng lẽ chúng ta vừa tìm thấy một bảo địa?”

Nói rồi, mọi người lập tức bắt tay vào thu hoạch.

Cả nhóm người mải mê thu hoạch thảo dược, hoàn toàn không hay biết một bóng đen từ xa đang lao về phía họ.

“Chết tiệt! Đám Kiếm tu này đúng là phiền phức, đợi ta hoàn toàn hấp thụ bảo vật xong, xem ta băm vằm ngươi thành ngàn mảnh thế nào.”

Một kẻ khoác áo choàng toàn thân tỏa ra hắc khí, đang bay thẳng về phía khu vườn song sinh thảo.

Từ xa đã nhìn thấy có kẻ đang đào trộm thảo dược nhà mình, nó lập tức nổi cơn thịnh nộ.

Đám nhân tu này thật là khinh người quá đáng!

“Các ngươi chán sống rồi, dám đào con của ta!”

Huyền Tịch và Thiền Tâm vốn là Phật tu vô dục vô cầu, chỉ đào lấy lệ một cây nên là người đầu tiên phát hiện ra có kẻ đang bay tới.

“Có người tới.”

“Không đúng, là yêu.”

Kẻ đó vung tay, một sợi dây leo mạnh mẽ quật thẳng về phía mấy người đang đào song sinh thảo.

Khương Trúc lách mình, vừa kịp thoát khỏi phạm vi dây leo, sợ hãi vỗ n.g.ự.c thở phào.

Biến cố bất ngờ này khiến mọi người đều dừng tay, nhanh chóng rút khỏi phạm vi của song sinh thảo.

Kẻ khoác áo choàng lơ lửng trên không, giọng nói điên cuồng và hiểm độc: “Ta còn chưa tìm các ngươi, các ngươi đã tự mò đến nhà ta rồi, vậy thì tất cả để mạng lại đi!”

Khí thế nó toát ra thế mà ẩn mang theo uy lực của một Kim Đan hậu kỳ.

Khương Trúc đặt mười cây song sinh thảo mình vừa hái xuống đất, thử thương lượng: “Ta trả lại cho ngươi có được không?”

Một dây leo vụt mạnh xuống đất, đá vụn b.ắ.n tung tóe.

Khương Trúc sờ sờ lên mũi, rồi cúi người nhặt lại mấy cây song sinh thảo lên.

Thôi không cần trả nữa.

Đánh thì đánh vậy.

Trận chiến lập tức bùng nổ, mười mấy người vây quanh kẻ khoác áo choàng, linh lực b.ắ.n tung tóe khắp nơi.

Khương Trúc tinh mắt, thấy phần bụng của yêu vật kia có một lỗ thủng, bèn hét lớn báo với mọi người.

Cả nhóm thay phiên nhau công kích vào bụng nó, khiến yêu vật co rúm lại vì đau đớn.

Mặc dù bị thương nặng, nhưng dẫu sao nó cũng là Kim Đan hậu kỳ, tu vi cao hơn tất cả bọn họ một bậc. Hơn nữa, trong nhóm còn có nhiều người chỉ ở cảnh giới Trúc Cơ, nên bọn họ phải cẩn thận bảo vệ lẫn nhau, đánh một lúc lâu mà hai bên vẫn ngang sức ngang tài.

“Bọn nhân tu các ngươi đúng là đáng chết.” Yêu vật gầm lên, toàn thân bùng lên hắc khí, vết thương trên bụng bắt đầu tự động khép lại.

Đám song sinh thảo xung quanh đột ngột phát triển điên cuồng, bao vây lấy cả nhóm.

“Có khi nào đây chính là thứ mà Tiêu Trường Phong đang tìm không?” Khương Trúc không nhịn được nói.

Thực tế, nàng đã đoán đúng rồi. Vết thương trên bụng yêu vật chính là do kiếm của Tiêu Trường Phong gây ra. Sau khi tốn không ít sức lực nó mới có thể thoát khỏi sự truy đuổi của đệ tử Kiếm Tông.

Huyền Tịch đứng chắn trước mặt Khương Trúc, trán đã lấm tấm mồ hôi, nói: “Tiểu sư muội, mau dẫn người của Hợp Hoan Tông lùi lại. Tu vi của yêu vật này có vẻ như đã tăng lên đến Kim Đan đỉnh phong, hơn nữa thương thế đã hoàn toàn hồi phục. Các ngươi không thể tiếp tục tham gia vào trận chiến này được nữa.”

Chêch lệch cảnh giới quá lớn.

Ban nãy bọn họ còn có thể giằng co nhờ vào việc nó bị thương, nhưng bây giờ chỉ còn có ba người có thể chiến đấu là Thanh Yêu, Huyền Tịch và Thiền Tâm.

Khương Trúc gật đầu, lùi lại vài bước: “Sư huynh cẩn thận.”

Nàng hiểu rõ tình thế.

Giờ bọn họ chỉ cần bảo vệ tốt bản thân, không khiến các sư huynh phân tâm là đã tốt lắm rồi.

(1): chỉ việc người tu hành bỏ không ăn ngũ cốc để tập trung vào tu hành, thường là bỏ cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện